Chap 94 - 🥺👉👈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như không có gì nói rõ hơn.

"Tr-trèo... Trèo từ cửa sổ?! KTX có cửa mà?!"

"Sẽ làm phiền Dao tỷ và tiền bối.!"

Cô hoàn toàn nói không nên lời với những lý lẽ không thể nào hiểu được của em ấy.

"Vậy em đến đây làm gì?! Diudiu lại nhớ chị sao?!"

Châu Châu nhếch miệng cười, đứng khoanh tay từ trên nhìn xuống Nhất Nhất, cố tình chọc em ấy vì câu nói dối không chớp mắt lúc sáng.

Quả nhiên, cô đã nhìn thấy cái trau mày không vui xuất hiện trên gương mặt búng ra sữa của em ấy.

"..."

"Sao thế, tiểu Vương~, mặt em trông có vẻ... Rất khó coi a~.!"

Châu Thi Vũ không chịu dừng lại, nâng cằm Nhất Nhất đang ngồi trên giường, nhướng mày nói.

Vì lúc này cô đang đứng, còn em ấy đang ngồi trên giường nên rất thuận tiện, trông cô như một nữ vương đang trừng phạt người của mình vậy.

Vương Dịch bị khiêu chiến cảm súc khẽ nuốt khan, em ấy đưa tay kéo mạnh cô ngã vào lòng mình, rồi em ấy lại nhanh chóng xoay người đè cô dưới thân, nhếch miệng cười lạnh.

"Lão bà~, chị thật không ngoan.!"

"Vậy em có thích hay không đây?! Hửm~?! Tiểu Vương~.!"

Cô không những không sợ hãi mà còn thích thú vì phản ứng của em ấy, đưa tay sờ vào tai em người yêu, nhếch miệng cười, nũng nịu nói.

"Thích~.!"

Em ấy bật cười, cuối người thấp xuống, kề sát bên tai cô nhỏ giọng trả lời.

"Châu Châu, Tả Tả và mọi người mua đồ đến, cậu có... ..."

Thẩm Mộng Dao theo thói quen, trực tiếp đẩy cửa vào quan tâm hỏi han cô, thì đáp lại nàng là hình ảnh 'đứa em guột' đang đè lên người cô bạn thân của mình.

Cả ba chết lặng nhìn nhau, tiếp đó là tiếng của Hứa Dương Ngọc Trác cùng tiếng bước chân của mọi người.

"Sao vậy Dao Dao?! Châu Châu không có trong đó hả?! Em... Ấy... ..."

Mọi người đồng loạt đứng hình, đến khi Thi Vũ sực tỉnh, vội đẩy Nhất Nhất ra, cô đỏ mặt ngồi dậy, em ấy cũng ho khan đứng dậy xoa cổ, rồi gật đầu chào bọn họ.

Sau sự kiện chấn động vừa mới xảy ra, mọi hành động của em ấy đều bị để ý đến.

Thấy vậy, Châu Châu vội lên tiếng bất mãn thay em người yêu.

"Mọi người đừng có nhìn em ấy như tội phạm nữa, có được không?!"

"Thì em ấy rõ ràng là tội phạm mà?!"

"Đột nhập phòng không có sự cho phép.!"

"Mọi người nói xem đây có được coi là tội phạm không?!"

Ai cũng gật đầu đồng ý, riêng cô thì lại bình thản phán một câu xanh rờn, làm mọi người xém sặc.

"Nhưng đó là phòng mình và mình cho phép em ấy làm vậy mà?!"

Mọi người: ... 😶

"À, Tiểu Nhất, bà có gọi nói gì với em không?!"

Tả Tả đang ăn thì sực nhớ gì đó, liền ngước mặt lên hỏi, em ấy khựng người một chút, rồi yên lặng gật đầu không nói, cậu thấy vậy cũng tự giác hiểu không hỏi thêm gì nữa.

"Bà cũng gọi cho chị.!"

Lần này là Dao Dao lên tiếng, thành công khiến em ấy phải ngước mặt lên nhìn, thấy nàng nói xong thì dửng dưng ăn tiếp, nên em ấy chỉ khẽ nhìn người bên cạnh một cái rồi thôi.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng ra về, riêng Thẩm Mộng Dao thì cùng Châu Thi Vũ tiễn Vương Dịch và Tả Tịnh Viện.

------

Lúc quay về KTX,

"Bà nội kêu cậu đến Vương thị phải không, Dao Dao?!"

"Ừm, bà không kêu cậu sao?! Mình nghe bà nói cậu cũng được mời mà?!"

"Hmmm... Bà có gọi... Nhưng mà... Mình..."

"Cậu không nói em ấy biết à, em ấy sẽ không đến nếu không có cậu, a dì và thúc thúc rất mong em ấy sẽ đến.!"

"Nếu mình đến bác trai và bác gái sẽ không vui.!"

"Tại sao?! Cậu nói gì vậy?!"

"Ưmmm... Không có gì.!"

Châu Châu lắc đầu, nở nụ cười buồn, bước đi trước, Dao Dao nhìn theo khó hiểu.

Đêm đó, cô chằn chọc mãi vẫn chưa thể ngủ được.

Bất ngờ, Thì Vũ nhận được cuộc gọi, khẽ mỉm cười nhẹ nhấn nghe, khuôn mặt cún con búng ra sữa xuất hiện.

"Vẫn chưa ngủ?!"

"Em cũng vậy mà?!"

"Sao vậy?!"

"Hửm?! Sao là sao a~?!"

"Sao lại không ngủ?!"

"Không có gì đâu, chắc do lúc sáng uống quá nhiều cafe thôi.!"

"Hôm nay chị không có uống cafe.!"

"..."

"Vì bọn họ phải không?!"

"Chị... Thật ra... Bà có gọi cho chị, bà muốn chị cùng em đến Vương thị... Như-nhưng... Nhưng mà..."

"Nhưng làm sao?!"

"Nhưng bác trai và bác gái...!"

Nói đến đây, ánh mắt Châu Thi Vũ lại phảng phất nổi buồn, đầu bên kia im lặng lắng nghe và quan sát, tất cả đều lọt vào mắt em ấy.

"Là bà đích thân gọi chị đến, không cần quản họ.! Bà sẽ không vui nếu chị từ chối.!"

"Sẽ ổn chứ?! Nếu chị xuất hiện ở bữa tiệc, bác trai và bác gái sẽ không tức giận sao?!"

"Họ có tức giận hay không?! Chị không cần quan tâm.!"

"Sao lại không quan tâm được?! Họ là bama em mà?!"

"Sợ mất điểm trước bama chồng, hửm~?!"

"Làm gì có chứ?! Ch-chị... Chị... Ch-chỉ... Chỉ là..."

"Không cần lo.! Có bà ở đó, Dao tỷ và Tả Tả nữa.!"

"Vạ-vậy... Vậy e-em... Em thì sao?!"

"..."

"Em sẽ đến đó chứ?! Em sẽ đến mà đúng không?!"

"Để xem.! Muộn rồi, chị ngủ đi, mai gặp.!"

"Được rồi, em cũng ngủ sớm đi, đừng làm việc khuya quá, ngủ ngon a~.!"

"Ừm, ngủ ngon~.!"

*Rụp*

*Tút, tút, tút,...*

Vương Dịch nhìn chằm chằm màn hình WeChat của cô và em ấy, nhếch miệng cười lạnh.

"Chủ tử?! Thứ ngày cần đây ạ.!"

Cầm xấp tài liệu lên xem, em ấy lạnh giọng nói.

"Hôm đó, sẽ là một ngày rất đặc biệt.!"

Quản gia bên cạnh chỉ im lặng cuối đầu.

------------

Ngày đó, cuối cùng cũng đến,

Tại biệt thự Vương thị,

Chiếc xe đen chạy vào sân, mọi người đồng loạt đứng dậy, trông ngóng người xuống xe.

Tả Tịnh Viện cùng Trình Qua mở cửa ghế trước, rồi lại vòng ra phía sau, mở cửa, bước xuống là hai cô gái xinh đẹp, cùng một đứa bé xinh xắn.

Đó là Thẩm Mộng Dao và Châu Thi Vũ, đi theo còn có Tiểu Budiu đáng yêu của họ.

Mọi người thấy Thi Vũ và Budiu thì có chút kinh ngạc, bama Vương cũng không khá hơn là mấy, riêng bà nội thì lại cực kỳ vui vẻ, đứng dậy ra đón họ.

"Bà nội~.!"

Ba con người kia vừa tới đã ôm lấy bà nũng nịu gọi, bà xoa đầu quan tâm từng người một, đến khi một giọng nói ngọng nghịu, bập bẹ đáng yêu của Diudiu vang lên, bà liền gạt họ qua một bên.

"B-bà... Bà... Bà cố..."

"Ôi chao?! Tiểu Diu của cố cũng tới sao?! Lại đây, lại đây, cố ôm con nào, cố nhớ con lắm.!"

Nghe vậy, con bé liền khập khiễng chạy lại ôm lấy bà, nhìn con bé đáng yêu như vậy ai cũng thích, nên hoàn toàn quên mất chuyện con bé và cô là ai.

"Thưa bà, cháu mới tới.!"

"Ừm, tiểu Vũ cháu lại đây ngồi với ta.!"

"Dạ vâng, bác trai, bác gái, cháu có mang ít trai cây tới, xin hai bác nhận cho.!"

"Phiền cháu mang cả trái cây tới, cảm ơn cháu.!"

"Lần sau, cháu cứ đến chơi là được rồi.! Không cần phải mang gì đến đâu.!"

Bama Vương cười gượng nhận lấy giỏ trái cây, nhẹ giọng trách móc, Châu Thi Vũ cười cười đáp lại.

"Dạ không, đây là việc cháu nên làm ạ.! Hai bác đừng ngại.!"

Sau vụ việc lần đó, ngoài bà nội, quản gia thường đến thăm thì còn có Thi Vũ, cũng thường mang trái cây vào thăm mama Vương, bà nội cũng đã lên tiếng, ngầm ủng hộ cô.

Vì vậy họ cũng không còn tư cách gì phản đối, hay hà khắc với cô nữa, nhưng những lời hôm đó của họ quả thật có chút quá đáng nên khi đối mặt với cô, vẫn còn chút ngượng ngùng và xấu hổ.

"Nào Diudiu, qua đây, mama bế con, đừng quậy trên người cố.!"

Lời Châu Thi Vũ vừa nói xong khiến mọi người ở đó vô cùng bất ngờ, họ bắt đầu bàn tán về việc cô còn trẻ như vậy lại có con, nhưng Châu Châu lại không bận tâm, chỉ tập trung chơi với Budiu.

"Con dâu, Tử Kiệt, hai con nên giới thiệu con bé với mọi người đi chứ?!"

Bà tuy đã lớn tuổi, nhưng cũng là người có rất nhiều kinh nghiệm, bà nhìn sơ đã biết những con người ở đây đến là vì mục đích gì?!

Từ khi bà thoái luôi khỏi công ty, mọi công việc đều do một tay Vương Dịch sắp xếp và theo dõi, cho nên nói ra thì bà chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa còn vị chủ tịch thật sự của Vương tộc là em ấy.

Những người ở đây ngoài bama Vương là muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã gây ra.

Thì những người còn lại chỉ muốn nương nhờ thế lực của em ấy mà phát triển công ty, có được địa vị, nhưng mà họ lại không biết Vương Dịch là đứa trẻ thế nào?!

Động vào những người em ấy yêu thương chẳng khác nào động vào em ấy, dám ở đây phát ngôn thiếu chừng mực.

Nếu để em ấy biết, hậu quả sẽ rất khó lường.

"Dạ?!"

"Cái này...!"

Hai người nghe bà nội nói vậy, thì có chút khó xử nhìn nhau, không biết phải nói gì.

"Là em dâu của tụi con.!"

"Còn đứa bé này là cháu của tụi con.!"

Thiên Thảo và Duệ Kỳ từ trên lầu bước xuống, sủng nịnh xoa đầu Budiu, tiện thể bế luôn con bé qua chơi cùng hai người họ.

"Gì cơ?! Em dâu?!"

"Cháu?!"

"Vậy có nghĩa là...?!"

"Cô bé này?!"

"Đúng như mọi người nghĩ đó, em ấy là bạn gái của Vương Dịch.!"

"Đứa bé đáng yêu này là con của hai em ấy.!"

Lam Phong và Vương Minh, theo sau cười tươi bẹo má bé Diudiu tiếp lời, làm mọi người ngỡ ngàng, ngã ngửa nhìn cô.

"Cậu tới lâu chưa, Thi Vũ?!"

"Diudiu ah~, máy bay nè~.!"

Vương Duệ Kỳ cầm bàn tay bé xíu của Budiu xoa xoa ngước mắt lên hỏi, Vương Hiểu Giai thì cầm máy bay chơi với con bé, Vương Lam Phong và Vương Minh thì ở một bên làm trò.

"Mình vừa tới thôi.!"

"Vậy còn Nhất Nhất, khi nào em ấy tới vậy?!"

Nghe hỏi, mọi người lặp tức ngồi thẳng dậy chờ đợi câu trả lời từ cô.

"Em ấy đang bận chút việc.!"

Châu Thi Vũ cười nhẹ trả lời.

*Reng, reng, reng...*

Tiếng điện thoại của cô đột nhiên vang lên,

Châu Châu mở máy thì thấy tên người gọi là em ấy, nhưng lại chần chừ không bắt, vì mọi người đang tập trung quá nhiều ánh nhìn vào cô.

"Kìa, Dao Dao~.!"

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy cái nháy mắt của bà nội, liền cướp điện thoại của cô nhấn nút nghe và bật loa ngoài.

"Châu tỷ?!"

"Khi nào em tới vậy~?!"

"Tả Tả?!"

"Ây~.! Em sắp đến chưa, tiểu Nhất?!"

"Chị ấy đâu?!" *lạnh băng*

"Châu Châu, em ấy gọi cậu này.!" *bĩu môi*

"Chị đây, tiểu Vương.!"

"Ừm, chị đến đó rồi?!" *dịu giọng*

"Chị... Lúc nãy Tả Tả đến đón Dao Dao nên chị..."

"Ừm, tôi đang đến.! Đợi tôi.!"

"Hảo~, đi đường cẩn thận~.!"

"Được, tôi biết rồi~.!" *ôn nhu*

*Rụp*

*Tút, tút, tút...*

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, bọn họ đã khẳng định được em ấy chắc chắn sẽ đến, bama Vương mừng rỡ, nắm tay nhau, bà cũng vui vẻ vuốt tóc Thi Vũ tỏ ý táng thưởng, vì bà biết rõ, lần này, tiểu quỷ đó chịu tới chắc chắn vì cô bé này.

"Thật may quá, mama, cảm ơn người, con bé chịu đến rồi.!"

"Mama, người xem, bà ấy đã mong con bé tới, đến mức mất ngủ cả đêm đó.!"

"Ta chỉ giúp một chút sức thôi, còn lại đều do cô bé này, tiểu quỷ đó mới đồng ý dễ dàng như vậy.!"

"Không đâu ạ, con không có làm gì hết, bà nội đừng nói vậy, em ấy cũng rất muốn đến.!"

Châu Thi Vũ nghe bà nói vậy, liền vội lên tiếng giải thích.

"Đứa trẻ ngốc, tiểu quỷ đó nghe lời con như vậy, đừng tưởng ta không biết.!"

Bà xoa đầu cô cười hiền nói, tiểu Vũ ngại ngùng cười, ầm thầm liếc mắt nhìn bảy con người mách lẻo đang cười trộm kia.

Mama Vương đôi mắt đỏ hoe, ngập nước, nắm lấy tay Thi Vũ.

"Cảm ơn, cảm ơn cháu nhiều lắm, Thi Vũ.! Ch-chúng... Chúng... Chúng tôi... Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.!"

"Bác gái, bác đừng khách sáo, cháu thật sự không làm gì cả.! Em ấy cũng rất nhớ hai bác, cháu tin là vậy.!"

Cô cũng nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói, như an ủi, như khích lệ cũng như chia sẻ, bà gật đầu trong nước mắt, ông Vương cũng nghẹn ngào ôm lấy vai bà.

Hai người họ đã dùng lời nói không hay với cô gái tốt bụng, hiền lành như vậy, nhưng lại nhận được là sự ân cần và quan tâm, không để bụng chuyện cũ mà thật tâm đối xử tốt với họ của cô, thật xấu hổ.

"Mọi người đã chuẩn bị gì chưa ạ?! Tụi con có thể vào phụ.!"

Thẩm Mộng Dao nháy mắt tinh nghịch nói.

"Đúng vậy a~, Châu Châu và Dao Dao nấu ăn rất giỏi đó ạ.!"

Tả Tịnh Viện lè lưỡi, cười đùa, vừa nói xong, cậu liền nhận được cái huých khá 'nhẹ nhàng' của cô nàng Thần Miêu, làm cậu la oai oái, còn mọi người thì bật cười.

------

Lát sau,

Bầu trời bắt đầu rơi từng giọt mưa nhỏ, một chiếc xe xám chạy vào sân.

Quản gia Trần từ ghế lái, Tiểu Ly ở ghế phụ lái, quản gia Lâm từ ghế sau nhanh chóng bước xuống, mở cóp xe, mang ra một thùng nước đá cỡ lớn, mưa bắt đầu nặng hạt, quản gia Lâm nhanh chóng lấy ô che cho em ấy.

Vương Dịch bước xuống xe, ánh mắt băng lãnh nhìn căn biệt thự Vương thị.

"Chủ tử?! Ngài không sao chứ ạ?!"

"Che cho họ.!"

Lạnh giọng nói xong, em ấy liền cất bước tiến thẳng về phía đó, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, những sải bước dài, người làm vừa thấy em ấy, liền lặp tức báo cho quản gia Vương thị.

Ông ấy nhanh chóng mang ô ra đón em ấy, cuối đầu cung kính gọi.

"Cô chủ nhỏ.!"

Em ấy ngay lập tức dừng bước.

"Tôi không phải.!"

Liếc mắt nhìn ông ta, nói xong em ấy đẩy cửa bước vào, mọi người ngạc nhiên nhìn em ấy, đầu tóc, quần áo dính đầy nước mưa.

"Vương Dịch?!"

"Tiểu Vương, sao con...?!"

"Bà nội, con mới đến, để bà đợi lâu rồi.!"

"Không sao, ôi cháu cưng của ta, sao lại uớt thế này?! Người đâu, mang khăn ra đây, nhanh.!"

Tiểu Ly cùng quản gia Trần và quản gia Lâm nối bước theo sau vội vàng đưa thùng nước đá cho người giúp việc.

Vừa tiến tới định giúp em ấy cởi bỏ áo ngoài thì bị em ấy ngăn lại, vì Châu Thi Vũ đang từ trong bếp bước ra, gạt tay tiểu Ly sang một bên, vội tiến lại chỗ cô.

"Tiểu Vương?! Sao em lại ướt như vậy?!"

"Ngoài trời đang mưa.!"

"Vậy sao?! Em cởi áo ra đi rồi lau tóc, không sẽ bị cảm.!"

"Ừm~.!"

Em ấy mỉm cười, ngoan ngoãn để cô giúp cởi áo ngoài.

Người làm vừa mang khăn lại, mama Vương đã vội giật lấy đem đến chỗ em ấy, nhưng ánh mắt xa lạ và bài xích đó, khiến bà phải dừng lại.

"Thi Vũ, cháu lau cho con bé đi, đừng để con bé bị cảm lạnh.!"

Bà đưa khăn cho Châu Châu, cười gượng nói, ánh mắt thập phần buồn bã.

"Dạ, nhưng bác gái,... Không biết có phiền không?! Nếu bác thay cháu giúp em ấy ạ?!"

Mọi người nghe xong vô cùng kinh ngạc, đến Nhất Nhất cũng khẽ trau mày, siết nhẹ tay cô.

Trái ngược với suy nghĩ của em ấy, cô chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ tay em ấy trấn an, rồi quay sang mama Vương, ra hiệu cho bà ấy nói.

"Tay cháu lúc nãy làm bếp không được sạch cho lắm, bác gái giúp cháu lau tóc cho em ấy, được không ạ?! ^^"

"Cái này... Ta..."

"Tiểu Vương~, em không phản đối mà nhỉ?!"

Cô quay sang em người yêu, mím môi, cười nhẹ, nhướng mày hỏi, mọi người im lặng chờ đợi câu trả lời của em ấy, cô lắc lắc tay em ấy làm nũng.

Vương Dịch đầu hàng, liền đưa tay vuốt tóc cô, lời nói đầy sủng nịnh.

"Hảo~, đều theo ý chị.!"

Như được mở cờ trong bụng, bà nhìn Thi Vũ với ánh mắt vô cùng cảm kích, còn em ấy thì ngồi xuống ghế sofa nhỏ gần đó cho vừa tầm với của bà.

Mama Vương mắt ngấn lệ đầy xúc động từng từng chút lau khô tóc cho Nhất Nhất, em ấy cũng rất phối hợp ngồi yên cho bà làm.

"Vậy chủ tử, cái này...?!"

Quản gia Trần bước tới cuối đầu cung kính hỏi.

"Bác cứ làm.!"

"Dạ được, vậy tôi xin phép.! Tiểu Ly, đi thôi.!"

"Dạ.!"

Tiểu Ly trước khi đi theo quản gia Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Dịch, dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu vừa rồi cô gái này dường như chưa từng được thấy ở chủ tử của mình đối với bất kỳ ai.

"Nè, Lam Phong, em làm sao vậy?! Làm gì thất thần thế?!"

"Không có gì.! Anh nhiều chuyện quá đấy, Vương Minh.!"

"Xì, mặc kệ em.!"

"Sao hả?! Giận rồi à?!"

"..."

"Nè, làm sao vậy?!"

"..."

"Nè..."

"Nếu chúng ta không phải anh em ruột, chị còn nghĩ hai anh ấy là cặp đôi đang giận dỗi nhau nữa đó.!"

"Phải đó, em cũng nghĩ giống chị, hai anh ấy thật đẹp đôi.!"

Diudiu bé nhỏ nhìn hai người dì của mình thì thầm mà khó hiểu.

"Được rồi.!"

Vương Dịch cầm lấy cổ tay mama Vương, lạnh giọng nói, bà nghe vậy cũng liền dừng lại.

Em ấy vô cảm chỉnh lại tóc, bà nhìn đầy âu yếm, không tự chủ giúp em ấy canh chỉnh phần mái, giật mình em ấy liền đứng hình giây lát.

"Baba.!"

"Ây~, Diudiu con chơi có vui không?!"

"Ân~ ^^.!"

"Được rồi, nào các con, mau vào ăn cơm thôi, đến giờ ăn rồi.!"

"Dạ.!"

Theo lệnh bà mọi người liền tập trung đến bàn ăn, nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống, bọn họ đã nhìn thấy một món ăn, đáng lẽ không nên xuất hiện trên bàn.

"Ai?! Ai đã làm món này?!"

"Tại sao món này lại xuất hiện ở đây?!"

"Là ai đã làm hả?!"

Những người ở Vương thị nổi giận gằn giọng truy hỏi, dáng vẻ vô cùng hấp tấp.

"Là tôi.!"

Vương Dịch bước vào xoắn nhẹ tay áo, kéo ghế cho Châu Thì Vũ.

"L-là... Là em?!"

"Là em kêu làm món này sao, Nhất Nhất?!"

Hai anh em Vương thị không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại.

"Có vấn đề gì sao?!"

Em ấy nhướng mày, nhìn bọn họ vô cảm hỏi.

"Chẳ-chẳng... Chẳng lẽ... Em...?!"

"Em không biết là baba kh-không...?!"

"Đủ rồi, chúng ta còn phải dùng bữa, mấy con đừng nói nữa.!"

Ông Vương Tử Kiệt cắt ngang lời bọn họ, nghiêm giọng nói rồi ra hiệu mọi người cùng ngồi vào bàn.

"D-Dạ... Dạ vâng.!"

"Em không biết chuyện đó sao, tiểu Nhất?!"

Tả Tịnh Viện thắc mắc nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện gì?!"

Nhất Nhất uống một ngụm nước, liếc mắt hỏi lại.

"Hả?!... À... À... Kh-không... Không có, không có gì...!"

Em ấy nghe Tả Tả lắp bắp trả lời, chỉ nhếch miệng cười nhẹ.

Trong bàn ăn không khí trầm lặng đến nghẹt thở, ông bà Vương chốc chốc lại gắp thức ăn cho Vương Dịch nhưng em ấy không động đến dù chỉ một miếng.

"Tiểu Vương~?!"

"Hửm~?!"

"Hài tử không được kén ăn.!"

Châu Thi Vũ nhẹ giọng nói, em ấy nghe vậy, gật nhẹ đầu, nhanh chóng cho sạch dĩa thức ăn vào bụng.

Sau đó, lại với tay gắp vào dĩa của ông Vương một món, trước ánh mắt thản thốt và bàng hoàng của mọi người, sau đó, nhếch miệng, nghiêng đầu cười, chờ đợi...

------------

Quay lại hiện tại,

Ở trung tâm thương mại,

Cô nàng hot girl bướng bỉnh vung tay đánh Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng cô nhân viên hiền lành tốt bụng kia đã đứng chắn cho cô, cầm chặt tay cô ta.

*Chát*

Dù vậy, vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản được, còn bị ả ta cho một bạt tay thật mạnh.

"Nè, sao cô lại đánh người hả?!"

Miên Dương đỡ cô nhân viên đó, bất bình lên tiếng chất vấn ả.

"Ngu thì gáng chịu, ai biểu nó muốn nhận thay người như mày chứ.!"

"Cô?!"

"Em đừng có quá đáng như vậy.! Người ta cũng không phải có ý xấu gì mà.!"

"Cái gì?! Anh dám bênh con khốn đó hả?! Anh không muốn hợp tác với Trương thị nữa, đúng không?!"

"Cá-cái... Cái này... A-anh... Anh không có ý đó.!"

"Mau đi thôi.!"

"Đ-đượ-được...!"

Ả ta ỏng ẹo bỏ đi, nhưng bị nhân viên vội vàng ngăn lại.

"Xi-xin... Xin lỗi, thưa tiểu thư, còn cái váy này...?!"

"Các người bán đồ kém chất lượng giờ lại đòi tiền tôi sao?! Mơ đi.! Mau tránh ra.!"

"Như-nhưng mà... Nhưng mà thưa tiểu thư, cô không thể đi, khi chưa thanh toán ạ.!"

"Tránh ra, các người không biết tôi là ai hay sao?! Tôi là con gái của Trương thị, cổ đông lớn của nơi này đó.! Các người dám ngăn tôi sao?!"

"Cô đứng lại, làm hư váy của người ta rồi muốn chuồn sao?!"

Hứa Dương nãy giờ đã rất nhẫn nhịn cô ta, nhưng thái độ cô ta ngày càng kiêu căng, lời nói cũng ngày càng thô lỗ, nên cô liền kéo cô ta lại.

Ả tức giận vung tay đẩy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net