Chap 97 - 💜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuống giường mà.!"

"Chị xong việc rồi?!"

Đặt Budiu nhẹ nhàng xuống giường, em ấy nhẹ giọng hỏi cô.

"Ừm~, nhưng chị không có nhiều tư liệu, nên vẫn chưa hài lòng lắm."

"Vậy chúng ta đến đó, cũng không xa lắm.!"

Bài tập kế hoạch lần này của cô và mọi người là do trung tâm rèn luyện giao cho, bọn cô phải viết về trải nghiệm khi đến một ngôi làng trên núi, thiếu thốn và trò chuyện cùng những đứa trẻ và người dân ở đó.

"Chúng ta đến đó được sao?! *Ánh mắt mong chờ*"

Nhất Nhất bật cười nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, gật đầu chắc nịch.

"Ừm~, có thể~.!"

"Hay quá, chị sẽ gọi báo cho mọi người.!!!"

Em ấy mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đọc sách.

Bị nhốt trong nhà mấy ngày nay, chắc cô cũng cảm thấy khó chịu lắm, sau sự cố vừa rồi, em ấy đã không để cô rời khỏi mình quá lâu, và cũng không để cô ra ngoài nếu không có mình bên cạnh.

------

Đêm trước hôm đó,

Châu Thi Vũ ngồi trong lòng Vương Dịch, dựa vào ngực em ấy nhẹ giọng gọi.

"Tiểu Vương~?!"

"Hửm~?!"

"Ngày mai, em thật sự không thể cùng chị vào lớp sao a~?!"

*Bật cười* "Ừm~, ngày mai tôi có việc quan trọng phải làm.!"

"Hảo~ *giọng buồn hiu*"

Nâng mặt cô lên, em ấy hôn nhẹ vào môi cô cưng chiều, xoa nhẹ mái tóc dài của cô dỗ dành.

"Sao em lại cắt tóc ngắn đi vậy?!"

Nhìn mái tóc ngắn của Nhất Nhất, cô có chút đau lòng sờ vào nó.

"Chỉ là có chút nóng.! Chị thích nó chứ, Châu tỷ?!"

"Hmmm... Có a, nhưng em như vầy sẽ thu hút rất nhiều ong bướm đó, bình thường đã có rất nhiều rồi.!"

Càng về sau, giọng cô càng nhỏ, nhưng sao qua được tai em ấy, mỉm cười nhẹ, em ấy hôn lên tóc cô, gạt hết đống tài liệu ra một bên, em ấy bế cô lên giường.

"Ngủ ngon, Châu tỷ~.!"

"Ừm~ tiểu Vương, ngủ ngon~ *chụt*"

Cô ngướn người hôn vào môi em ấy.

Vuốt tóc cô cưng chiều, em ấy đắp chăn cho cô, rồi cũng nhanh chóng rời đi.

------

Sáng hôm sau, Vương Dịch đứng dưới KTX, với ngoại hình cool ngầu, soái khí hơn bình thường, mái tóc dài được cắt ngắn ngang vai, áo sơmi trắng cùng quần jean đen bó sát và boots đen quen thuộc, thêm áo vest và cà vạt, sự kết hợp khiến em ấy thu hút vô số ánh nhìn.

Nhưng nhân vật chính, thì điềm nhiên xem điện thoại dựa người vào xe, hờ hững chờ đợi, không tý cảm xúc gì quan tâm đến ánh nhìn xung quanh.

Lát sau, nhóm Trương Hân cùng nhóm Hứa Dương Ngọc Trác xuống, trông thấy em ấy cũng có chút bất ngờ.

"Tiểu Vương~?!"

Châu Thi Vũ thấy mọi người đứng lại nhìn gì đó, cũng ngước mắt về hướng mọi người nhìn xem thử thì thấy em người yêu của mình đang bị các học sinh trong KTX chụp trộm, nhưng em ấy hoàn toàn không để tâm đến, cô bước lại gần em ấy khẽ gọi.

Vương Dịch nghe giọng chị người yêu thì nhanh chóng ngước mặt lên nhìn, mỉm cười dang tay ôm lấy cô chạy đến.

"Em đợi có lâu không?!"

*Lắc đầu* "Chị ngủ có ngon không, Châu tỷ~?!"

*Cười híp mắt gật đầu*

Mọi người sau một hồi đứng hình, cũng bước tới chọc ghẹo cặp đôi vàng.

"Ây dô, ây dô~"

"Cặp đôi vàng lại phát cẩu lương rồi kìa~"

"Hai đứa mới sáng đã bắt tụi này ăn cơm chó rồi sao?!"

"Dao tỷ, tiền bối.! *cuối nhẹ đầu chào*"

Bọn họ cũng cười nhẹ, gật đầu đáp lễ, Thẩm Mộng Dao nhìn tóc mới của đứa em xém guột của mình, nhẹ giọng thắc mắc, vì theo như nàng nhớ, em ấy rất quý mái tóc của mình.

"Em cắt tóc ngắn khi nào vậy, tiểu Nhất?!"

"À,... Vài ngày trước.!"

"Nè, mọi người.!"

Tả Tịnh Viện từ xa chạy tới, tóc cậu ta cũng bị cắt ngắn đến ngang vai gần giống Nhất Nhất.

"Cả chị cũng cắt ngắn sao, Tả Tả?!"

"Hiếm khi, tiểu Nhất muốn cắt ngắn, nên chị cắt cùng.!"

"Nay cậu không đi cùng tụi mình sao, Tả Tả?!"

"Hôm nay?! Em chưa nói với họ sao, tiểu Nhất?!"

"Chị ấy phải đi cùng tôi có chút việc.!"

"Hai người đi đâu vậy a~?!"

Châu Thi Vũ trong lòng em ấy, nhẹ giọng hỏi.

"Tụi mình đi khảo sát các trung tâm giảng dạy do Vương tộc tài trợ.!"

"Vậy em phải đi bao nhiêu trung tâm?!"

"Cũng không nhiều lắm.!"

Vương Dịch xoa đầu cô nhoẻn miệng cười nói.

"Nè, còn không đi thì sẽ trễ đó.!"

Trần Kha nhìn đồng hồ trên điện thoại nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vậy đi thôi.!"

Trương Hân đội mũ cho Hứa Dương Ngọc Trác, nhẹ giọng nói.

Nhất Nhất mở cửa xe cho Châu Châu, đồng thời quăng chìa khóa xe cho Tả Tịnh Viện, nhìn Thẩm Mộng Dao mỉm cười nói.

"Viên Nhất Kỳ, Dao tỷ làm phiền chị rồi.! Chỗ này *chỉ ghế phụ lái* là của Liga tiền bối.!"

Đường Lỵ Giai nghe xong thoáng bất ngờ, mọi người cũng ngạc nhiên với lời của em ấy, nhưng em ấy nói xong cũng không giải thích gì thêm, mà ngồi vào ghế sau, kế chị người yêu, cả hai nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

"Em thật nghịch ngợm.! *nhéo mũi em người yêu*"

*Mỉm cười nhìn cô*

"*Thở dài* Chị nghe em ấy nói rồi đó.!"

Tả Tả hiểu ý của em ấy, liền mở cửa ghế phụ, nhìn Liga nhẹ giọng nói.

"Hả?! *hoang mang*"

"Lên xe đi.!"

Thấy cô nàng còn chần chừ, cậu ngay lặp tức kéo tay cô nàng lại, nhưng vì vẫn chưa load kịp thông tin nên cô nàng có chút ngại ngùng, không dám lên xe.

"Khoa- khoan... khoan đã... Tả... Tả Tịnh Viện..."

"Khoan đã gì nữa?! Chị cứ lên xe đi.!"

Cậu nhanh chóng đẩy cô nàng vào trong rồi nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, mà ngãi đầu cười gượng vòng qua ghế lái.

"Tụi này đi trước nhá.!"

Nói xong thì Tả Tả phóng xe chạy đi, bọn họ nhìn nhau khó hiểu, chỉ có một người nãy giờ đứng phía xa nhìn mà nở một nụ cười buồn rồi xoay người bước đi.

"Vậy Dao Dao, chị..."

"Hửm?! Em muốn nói gì?!"

"Chị có muốn lên xe em ngồi không?!"

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ ngại ngùng đỏ mặt hỏi nàng, trông vô cùng đáng yêu.

"Đành nhờ em rồi, tiểu Hắc.!"

Nàng mỉm cười xinh đẹp gật đầu, dịu dàng nói, cậu nghe vậy vui mừng, lập tức giúp nàng gài nón, rồi đỡ nàng lên xe, sau đó gồ xe rời đi, những người khác nhìn nhau rồi nhìn hai người vừa rời đi mà bật cười bất lực, sau đó, cho xe chạy theo.

------

Lát sau, họ cũng đã đến trung tâm, Vương Dịch cùng Tả Tịnh Viện xuống xe trước, rồi mở cửa xe cho Châu Thi Vũ và Đường Lỵ Giai, chào tạm biệt mọi người, đợi họ vào hẳn bên trong.

Em ấy lặp tức thay đi vẻ mặt tươi cười vừa rồi, thành vẻ mặt băng lãnh, dựa người vào xe.

Tả Tả lấy từ trong xe ra Ipad, quẹt vài đường, liền xuất hiện hình ảnh và thông tin mấy năm qua được báo cáo của trung tâm, đưa cho em ấy đọc.

Đợi được một lát, người đại diện đi khảo sát và thư ký của tổng giám đốc công ty cũng đến.

Cô thư ký này là người của Dương Diệp, vì bận rộn với công ty, chị ấy đã nhờ cô thư ký này đi thay mình, cũng dặn dò rất kỹ lưỡng em ấy vị chủ tịch này đại kỵ những gì cho cô ta biết.

"Chủ tịch, Tả tiểu thư.!" *đồng thanh cuối chào*

"Cô là thư ký của Diệp tỷ?!"

Tả Tịnh Viện nhìn cô ta từ trên xuống dưới hỏi, là người của Dương Diệp đương nhiên cậu rất yên tâm, nhưng mà vẫn cần phải đề phòng.

"Dạ phải là tôi ạ.!"

"Ừm, cô liên lạc với hiệu trưởng đi, nói hôm nay, đích thân chủ tịch sẽ đi khảo sát.!"

"Tôi đã có báo cho ông ấy lúc sáng nay rồi ạ.! Để tôi gọi lại một lần nữa.!"

"Ừm.! Cậu kia, lại đây.!"

"Dạ, Tả tiểu thư có gì dặn dò ạ?!"

"Cậu đại diện công ty đi khảo sát những nơi khác đi, không cần ở đây đâu.!"

"Dạ, tôi đi ngay ạ.!"

Sau khi, cậu ta lên xe rời đi, thì cô thư ký kia cũng quay lại, trên tay cô ta là một bảng báo cáo chi tiết, dùng để ghi lại toàn bộ cuộc khảo sát hôm nay.

"Ông ấy nói sẽ xuống đây ngay ạ.!"

Nhất Nhất nãy giờ yên lặng, một câu cũng không nói, chỉ chăm chăm đọc bảng báo cáo mấy năm qua, cũng không ngước lên nhìn cô thư ký lấy một lần.

Lời cô ta vừa dứt, hiệu trưởng lập tức xuất hiện, kế bên còn có phó hiệu trưởng, các lão sư có tiếng trong trường và hội học sinh, kéo đến, cuối người nịnh bợ chào hỏi em ấy và Tả Tả.

"Vương chủ tử đích thân đến đây, thật là vinh dự cho chúng tôi.! Tôi là hiệu trưởng trường.!"

Ông ta vừa cười lấy lòng vừa đưa hai tay ra trước mặt em ấy, tỏ ý muốn bắt tay.

Vương Dịch yên lặng, nhíu mày nhìn đôi tay trước mặt.

"Xin lỗi, những thủ tục này, không cần thiết, chủ tịch chúng tôi không thích động vào người khác, thất lễ rồi.!"

Cô thư ký bên cạnh thấy không khí có chút ngượng ngùng liền đứng ra giải vây, hành động này khiến Tả Tịnh Viện có chút hài lòng, quả là người của Diệp tỷ rất nhanh nhẹn và quan sát tốt.

"Vậy à?! Là lỗi của tôi, haha, chủ tử mời ngài vào trong.!"

Bọn họ nép sang một bên, để em ấy bước vào, từ đầu đến cuối thái độ em ấy rất lạnh nhạt, một chút cũng không muốn mở miệng nói chuyện với bọn họ, chỉ quan sát xung quanh, mọi câu hỏi hầu như đều là Tả Tả thay em ấy hỏi.

"Trung tâm này thời gian qua, có gì nổi bật?!"

"À, nói về nổi bật, rất may là trung tâm chúng ta, thời gian qua, số lượng học sinh và sinh viên của các trường đăng ký tham gia rất đông ạ.!"

"Ừm.!"

Tả Tả gật gù lắng nghe ông ta luyên thuyên.

Vương Dịch một bên quét mắt tìm kiếm, quan sát xung quanh, đến một lớp học thì đột ngột dừng lại, nhìn vào bên trong, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười ôn nhu.

"Chất lượng thì sao hả?!"

Câu nói đầu tiên kể từ khi bước vào đây của em ấy.

"Dạ đây ạ, đây là bảng thành tích của trung tâm, trong suốt thời gian qua.!"

Ông ta nhìn hội trưởng hội học sinh ra hiệu, cô ta ngay lặp tức bước lên vài bước, cố ý đẩy cô thư ký kia sang một bên, đưa tài liệu cho em ấy xem, mùi nước hoa trên người cô ta khiến em ấy khẽ nhíu mày.

Cô thư ký tinh ý nhận ra, liền giật lấy cuốn tài liệu, nhanh chóng lật đến trang thành tích đưa em ấy xem.

Nhất Nhất liếc mắt nhìn một cái liền ra hiệu mang đi, rồi quay người đi tiếp.

Cô thư ký quay người đưa xấp tài liệu cho cô học sinh vừa nghiêm giọng nói.

"Rửa cho sạch mùi nước hoa trên người cô đi.! Nồng chết đi được.!"

Nói xong liền đuổi theo em ấy và Tả Tả, hiệu trưởng cũng không vui liền cho cô ta lui xuống.

Vương Dịch đi cùng hiệu trưởng đến tất cả các phòng học, kiểm tra chất lượng từng nơi một, đến giờ ăn trưa, ông ta cũng đặc biệt cho người chuẩn bị một bàn ăn đầy món ngon cho em ấy cùng Tả Tả.

------

Ở căn tin lúc này, rất nhiều người bàn tán ra vào,

"Nè, nghe nói hôm nay, người tài trợ đích thân đến trung tâm khảo sát đó.!"

"Lần trước, đều là người đại diện đi thay, hôm nay không biết là dịp đặc biệt gì mà người tài trợ lại đích thân đến đây vậy?!"

"Trời ơi, bỏ qua mấy điều đó đi, mấy người không biết là người tài trợ rất soái hay sao hả?!" *mắt sáng rỡ*

"Lúc nãy tụi này đi vệ sinh, có gặp đó nha.!"

"Trông rất là soái luôn đó.!"

"Thật sao?! Tụi này cũng muốn gặp cho biết đó.!"

Nhóm Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân lấy cơm cũng không khỏi tò mò, người bọn họ nói đến là ai, nhưng cũng không thắc mắc nhiều, đến khi một giọng nói có vẻ là ghen ăn tức ở vang lên nhằm về phía bọn cô.

"Mấy người không có cửa đâu.! Nghe đâu là đã có chủ rồi đó.!"

"Hả?! Ai lại may mắn như vậy thế?!"

"Thật là ghen tỵ mà.!"

"Đấy, là Châu Thi Vũ của K48 đó, có người thấy nhà tài trợ đưa cô ta tới đây đó.!"

"Không thể nào.!"

"Cô ta?! Sao có thể?!"

Lời vừa dứt, liền có người xì xầm bàn tán nói xấu cô, nhưng cô không quan tâm, tiểu Vương cả ngày nay không nhắn tin cho cô một câu nào, làm cô đang lo lắng đây, ai lại rảnh rỗi đi quan tâm đến tin đồn nhà tài trợ gì đó chứ.

"Chủ tử, mời ngài vào, đây là căn tin của trung tâm chúng ta.!"

Giọng của ông thầy nịnh bợ vang lên, Châu Châu vừa ngước mắt lên nhìn thì kinh ngạc khi em người yêu mang gương mặt lạnh lùng bước vào.

Nhìn thức ăn bày biện cho sinh viên, một ít miếng cá, thịt đơn giản, còn lại đa số đều là rau, củ, quả.

"Chỉ vậy thôi sao?!"

Tả Tịnh Viện nhìn phần ăn mà trâu mày, đơn điệu như vậy, cả cậu còn nuốt không trôi, huống chi là ai.

"Tiền tài trợ không đủ?!"

Em ấy thấp giọng hỏi, nghĩ đến chị người yêu phải ăn mấy món này mà em ấy đau lòng.

"Dạ, do năm nay phải sửa chữa nhiều thứ nên..."

"Liên lạc bên thực phẩm.!"

Nghe tới đây bọn họ có chút bất đắc dĩ, bên thực phẩm tức là đội ngũ thực phẩm riêng của công ty, em ấy muốn dùng người của mình nâng cao chất lượng thức ăn, tuy không phải là những đầu bếp tài giỏi, nhưng đều là những người có trình độ nấu nướng chuyên nghiệp.

Em ấy nói xong liền tiếp tục bước đi, quan sát xung quanh, đúng lúc lại chạm phải ánh mắt của chị người yêu đang nhìn mình chằm chằm, em ấy khẽ mỉm cười ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

"Chủ tử, mời đi lối này, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi ạ.!"

Phó hiệu trưởng cuối người cười, hướng tay về phía bàn ăn gần đó, đầy đủ các món ăn ngon từ thịt cá đến rau củ, nhìn bàn thức ăn mà Tả Tả méo mặt, cả cô thư ký cũng không biết nói giúp họ thế nào.

Vừa rồi, còn nói là tiền tài trợ không đủ để nâng cao chất lượng ăn uống của căn tin mà giờ lại bày cả đống thức ăn ngon cho chủ tịch, như vậy thì không đủ chỗ nào chứ?!

Vương Dịch vừa nhìn thấy cũng có chút nhíu mày, cầm dĩa thịt đến bàn của Châu Thi Vũ đang ngồi, không nói không rằng đặt nửa phần thịt vào khây cơm của cô.

"Ăn nhiều một chút.!"

"Sao em lại ở đây?!"

"*Cưng chiều vuốt tóc cô* Đây cũng là một trong những trung tâm do Vương tộc tài trợ.!"

"Em... *đánh vào vai em ấy*... Em thật là hư a~.!"

*Bật cười xoa đầu cô, ánh mắt ôn nhu*

"Chủ tịch, ngài..."

Cô thư ký nhẹ giọng gọi nhìn chằm chằm Châu Châu thắc mắc.

Em ấy định mở miệng trả lời thì bị cô nắm lấy tay, mắt to tròn nhìn em ấy lắc đầu làm nũng, mỉm cười, em ấy vén tóc ra sau tai cho cô, rồi cùng cô thư ký đó rời đi.

Lát sau Tả Tịnh Viện lại mang đến bàn họ một dĩa thịt nữa, đặt tay lên vai Đường Lỵ Giai, mỉm cười nói.

"Không đủ thì cứ nói, đằng kia còn rất nhiều, có tiểu Nhất không ai dám ngăn cản mọi người đâu.! *Quay sang nhìn Liga* Chị cũng ăn đi.!"

Xong việc cậu liền quay lại bàn, lúc này cô gái hội học sinh mang đến bàn của Nhất Nhất, một tô canh, nhưng sơ ý thế nào lại vấp ngã, cả người và tô canh đổ ập về phía em ấy.

"Tiểu Vương~.!!!"

"Tiểu Nhất.!!!" x2

"Chủ tịch!!!"

...

######

Trời dần tối,

Đường Lỵ Giai đi phía trước, Tả Tịnh Viện nối bước theo sau một đoạn giữ khoảng cách an toàn, hai người họ một trước, một sau.

Cậu cứ suy nghĩ mãi về câu hỏi của cô nàng, thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét, ngước mặt lên thì cậu nhìn thấy cô nàng bị một đám thanh niên ép vào tường.

"Đường Lỵ Giai, lâu rồi không gặp.!"

"Bỏ tôi ra.!"

Liga trâu mày khó chịu cố đẩy hắn ta ra.

"Sao hả?! Dù sao cũng từng là vị hôn thê của nhau, nể mặt chút đi.!"

"Bỏ tôi ra, Hoàng Nhật Long.!"

Cô nàng ánh mắt giận dữ nhìn thẳng hắn ta, gằn giọng nói.

"Coi cô kìa, kể từ lúc cô từ hôn tôi, xem cô đã khiến tập đoàn nhà mình thế nào đi.!"

Hắn ta bóp cằm cô nàng, giọng chế giễu.

*RẦM*

Tả Tịnh Viện bay tới đạp hắn ta ngã sõng sòi trên đất, cậu không tin những gì mình vừa nghe được, hắn ta chính là người năm đó, người chuẩn bị kết hôn cùng cô nàng.

(Ps: ai không nhớ xem lại chap 21 nha.! ^^)

"Mày.!!! Mày là tên chết tiệt nào hả?!"

Hắn ta được bạn đỡ đứng dậy, chỉ thẳng mặt Tả Tịnh Viện mắng.

"Tao là ai liên quan gì đến loại ức hiếp con gái, hèn hạ như mày hả!?"

"Mày!!!"

"Tả Tả.!"

Đường Lỵ Giải níu tay cậu lại, khẽ gọi, cô nàng lo cậu đã nghe thấy mọi việc.

"Tả Tả?! Mày là Tả Tịnh Viện?!"

Hắn ta nhíu mày khó tin hỏi lại.

"Thì sao hả?!"

"Ha?! Nực cười thật, Đường Lỵ Giai, năm đó cô chỉ vì cái đứa bệnh hoạn này, mà mặc kệ cả bama và Đường thị có ra sao à?!"

"Mày nói vậy là ý gì?!"

Tả Tịnh Viện trâu mày khó hiểu đẩy hắn ta ra hỏi.

"Ha?! Mày không biết gì hết sao, Tả Tịnh Viện?!"

"Thôi cái giọng giễu cợt đó đi, không tao sẽ đập mày một trận đó.!"

Tả Tả cuộn chặt nấm đấm gằn giọng.

"OK.!!! Tụi mày đi trước đi, lát tao qua đó.!"

Thấy cậu có vẻ căng, hắn cũng biết điều kêu bạn mình đi trước, dù sao đây cũng là chuyện của cả ba, không tiện cho người ngoài biết, bạn hắn nghe xong cũng kéo nhau rời đi, dù sao Tả thị cũng hơn tập đoàn của bọn chúng nhiều nên không dám đắc tội.

"Sao đây, Đường Lỵ Giai, cô vẫn chưa nói cho bé người tình trong mộng này biết à?!"

Cười khinh nhìn cả hai người họ.

"Anh nên câm miệng rồi biến đi, Hoàng Nhật Long.!"

Liga gắt gỏng nói, nhưng đáp lại cô nàng là cái lắc đầu cười chế giễu của hắn ta.

"Cô sợ gì chứ?! Cho cô ta biết cô đã trải qua những gì đi.!!!"

"Anh mau biến đi.!!!"

"Để hắn nói, tôi muốn nghe.!!!"

Tả Tả nhìn chằm chằm Liga, kìm nén cơn giận nói, hắn lại giở giọng khinh bỉ đó ra.

"Vì mày mà cô ta từ hôn tao, để Đường thị và bama cô ta gánh số nợ không thể trả hết, mấy năm qua cô ta từ một tiểu thư không động tay động chân, làm đủ việc để giúp bama, nếu không có Hồng Tĩnh Văn đứng ra giúp cô, cùng những người khác, cô có được như ngày hôm nay không hả, Đường tiểu thư?!"

"Lời hắn nói... Là thật sao?!"

"Chị..."

Cô nàng ấp úng không dám nhìn cậu.

"TÔI HỎI CHỊ CÓ THẬT KHÔNG?! TRẢ LỜI TÔI ĐI LIGA HỌC TỶ.!!!"

Tả Tịnh Viện tức giận quát lớn.

"Ha.!!! Đương nhiên là thật rồi, chuyện năm đó, còn có rất nhiều người ở Quảng Châu biết, không tin thì cứ hỏi thử xem?! Lúc đó Đường thị làm ăn thua lỗ, họ bắt buộc phải dùng đứa con gái duy nhất để trao đổi.! Mọi chuyện cứ nghĩ đã xong, không ngờ phút chót cô ta lại hủy hôn,..."

Tai cậu như ù đi, khi nghe thấy mấy lời hắn ta nói, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô nàng.

"Nực cười thật, cô ta từ bỏ vị trí phu nhân Hoàng thị, tiểu thư Đường thị, để chạy theo cái gọi là tình yêu kinh tởm của mày, vậy mà mày lại bỏ đi biệt tăm không ai hay biết, để cô ta một mình chống chọi những năm qua, chắc mày hận cô ta lắm phải không?! Hả?!"

"Mày... câm miệng lại cho tao.!!!"

Cậu quay sang đấm vào mặt Hoàng Nhật Long, hắn ngã xuống đất, khóe miệng bật máu.

"Cút!!!"

Tả Tịnh Viện quát lớn, hắn cũng chỉ biết tức giận bỏ đi, vì đằng sau Tả thị có Vương tộc chống đỡ, nếu đặc tội với cậu khác nào đắc tội đến Vương chủ tử của gia tộc quyền lực đó, nên hắn đành ngậm ngùi mang theo cơn tức bỏ chạy.

"Tại sao... Tại sao chị lại lừa tôi?!"

"Em biết để làm gì?!"

"Đường Lỵ Giai, rốt cuộc câu nào của chị mới là thật lòng, HẢ?!"

Cậu nổi giận chất vấn cô nàng.

"Chuyện ngày hôm nay, em cứ xem như chưa nghe thấy gì đi.!"

Đường Lỵ Giai toan rời đi, nhưng bị Tả Tịnh Viện kéo lại, cậu bị lừa dối trong suốt mấy năm qua, dặn lòng mình không được yêu cô nàng, dặn lòng mình rằng cả hai đã hoàn toàn chấm dứt, vậy thì tại sao? Lòng cậu lại đau đớn như vậy khi biết cô nàng đã khốn khó thế nào, vậy mà cậu còn hận cô nàng nhiều như thế?

"Tôi không làm được.!"

"Chuyện cũng đã xảy ra rất lâu rồi, em có thể xem như không có gì mà.!"

"Làm sao tôi có thể xem như không có gì?! Khi tôi vẫn luôn yêu chị chứ?!"

*Ngớ người nhìn chằm chằm Tả Tả*

"Suốt mấy năm qua, tôi cố ép bản thân phải hận chị, hận chị đã bỏ rơi tôi, hận chị đã nhẫn tâm như vậy, nhưng sao mỗi đêm, tôi đều mơ thấy chị quay về?! Mỗi ngày tôi sống với niềm tin đó, nhưng sự thật luôn khiến trái tim tôi vỡ nát, bên cạnh tôi, không còn có chị nữa.!"

Cậu đau đớn nói, nếu Liga suốt những năm đó phải chịu áp lực từ gia đình, thì chính cậu không khá hơn khi đấu tranh với lý trí của mình, ép trái tim không được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net