Chap 97 - 💜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghĩ về cô nàng, không được tìm cô nàng và... không được yêu cô nàng.

Cậu trốn tránh, bỏ chạy, để rồi khi nghĩ bản thân đã có thể quên được cô nàng, thì khi quay về, trái tim cậu vẫn vô thức hướng về người học tỷ mà cậu luôn cất giữ ở góc nhỏ trong tim.

Nhìn Tả Tịnh Viện như vậy, cả trái tim Đường Lỵ Giai cũng đau đớn, cô nàng đưa tay ôm lấy mặt kim mao của mình xoa nhẹ.

"Xin lỗi,... Xin lỗi em, kim mao của chị.!"

Cậu cầm lấy tay cô nàng, ánh mắt chất chứa đầy nỗi nhớ, kéo cô nàng vào lòng, ôm chặt lấy, cảm nhận cái ôm mà bản thân đã chờ đợi từ rất lâu, cái ôm mà cả hai đã từng cùng nhau.

"TẢ TỊNH VIỆN.!!!"

Một tiếng hét oanh vàng của cô gái nào đó vang lên, làm gián đoạn cái ôm, khi cậu kịp nhận ra là ai thì đã ăn một cú trời giáng vào mặt.

"Tả Tả?!"

Liga hoảng hốt, liền đưa tay đỡ cậu dậy, nhưng bị cô gái lạ mặt đó đẩy ra, nắm cổ áo cậu kéo dậy, dùng túi xách đánh liên tiếp vào người cậu, miệng không ngừng chửi bới.

"Cái tên chết bầm này, cái tên chết tiệt này, cái tên mất nhân tính,..."

"Nè, đừng đánh nữa, cô làm gì vậy hả?!"

Liga ra sức ngăn cô gái này lại, nhưng hoàn toàn không đủ.

"A a a.!!! Đau, đau..."

Tả Tịnh Viện chỉ biết ôm đầu chịu trận kêu la, không thể phản kháng, thấy vậy cô nàng không thể cứ thế đứng nhìn, liền ra che chắn cho cậu, nhưng cậu cũng sợ cô nàng bị thương liền đưa tay lên đỡ, mãi đến khi có giọng can ngăn, thì cả hai mới thoát.

"Chị hai, được rồi, đừng đánh nữa, chị hai, đừng đánh nữa mà.!"

"Tả Tả, em có sao không?!"

Đường Lỵ Giai lo lắng, nắm tay Tả Tịnh Viện hỏi han, cậu bị đau đến nhíu mày, nhưng vẫn gượng cười lắc đầu, trấn an cô nàng.

"Nhiễm Nhiễm?! Thiến tỷ?! Sa- sao... sao hai người...?!"

Cậu vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy hai người quen thuộc, chị em nhà Tống thị, nhị tiểu thư Tống Hân Nhiễm và đại tiểu thư Tống Thiến, như một bản năng, cậu liền kéo tay Liga về phía sau mình bảo vệ.

"Làm gì đấy?! Giờ phút này, em còn định bảo vệ cô ta?! Em xem Nhiễm Nhiễm của chúng tôi là gì hả?! Cô ra đây.!!!"

Tống Thiến nổi giận muốn kéo Đường Lỵ Giai ra nói chuyện, nhưng cậu nhất quyết không để chị ấy đến gần cô nàng.

"Ơ?! Thiến tỷ, đừng.!!! Ch- chị... chị muốn gì cứ nói với em là được rồi, đừ- đừng... đừng động vào chị ấy.!"

"Nói với tên tồi tệ như em hả?! Nhiễm Nhiễm yêu em nhiều như thế nào?! Em không biết hay sao?!"

Nghe chị ấy nói, cậu liền chột dạ nhìn Tống Hân Nhiễm, tình cảm chị ấy, đương nhiên cậu biết, biết rất rõ, nhưng chưa một lần cậu có đủ dũng khí để có thể làm tổn thương trái tim mong manh đó, và chính vì như vậy, đã vô tình cậu trao cho chị hy vọng.

"Nhiễm- Nhiễm... Nhiễm Nhiễm, em..."

"Em còn nhớ... lần đầu tiên, chúng ta gặp nhau chứ?!"

*Im lặng gật nhẹ đầu*

---Quá khứ---

Hôm đó, Vương tộc có hợp đồng cùng Tống thị, Vương Dịch đã giao cho Tả Tịnh Viện cùng Dương Diệp đến ký hợp đồng với Tống Thiến, trong suốt buổi trò chuyện, vô tình cậu được chị ấy nhờ vả tới sân bay, đón em gái chị ấy vừa đi du lịch về.

Vì bản thân có thời gian, nên cậu cũng không từ chối, nhưng nào ngờ vừa đến sân bay, chị đã kéo cậu đến khu vui chơi, rồi kéo cậu chạy khắp nơi, dù cả hai là lần đầu gặp nhau.

"Ờ?! Nhị tiểu thư?! Cô đã mệt chưa vậy?!"

"Sao hả?! Cô mệt rồi à?! Cô là vệ sĩ mới phải không?!"

Tống Hân Nhiễm giọng tiểu thư nhìn Tả Tịnh Viện hất mặt khinh thường.

"Tôi chỉ không muốn nhị tiểu thư vừa đáp xuống máy bay đã phải tốn nhiều sức lực như thế thôi.!"

Cậu bật cười đẩy nhẹ gọng kính nói.

"Mệt gì chứ? Tôi vẫn còn muốn đi tiếp đó... Á!!!"

Tống Hân Nhiễm vừa đi vừa ngoái đầu lại khiêu khích Tả Tả, không may lại bị vấp ngã, cũng may cậu phản ứng nhanh chạy lại kịp đỡ lấy.

"Nhị tiểu thư?! Cô không sao chứ?!"

"*Đỏ mặt* Hở?! À... Ờ... Khô- không... không sao.!"

Cậu nhìn phản ứng của nhị tiểu thư mà bật cười nhẹ, làm chị thẹn quá hóa giận liền vùng vằng bỏ đi, cậu cũng nhanh chân đuổi theo.

"Tôi đói rồi.!"

Đáng đi thì chị dừng lại quay đầu nhìn cậu, nhíu mày nói.

"Vậy nhị tiểu thư muốn đi ăn ở đâu?!"

Tả Tịnh Viện cũng không khó chịu vì tính khí thất thường của nhị tiểu thư này, mà chỉ đơn giản nhẹ nhàng hỏi lại, sau đó đưa chị ra xe.

"Nhà hàng gần đây đi.!"

Cậu gật đầu, cho nổ máy xe chạy tới nơi đó.

Đến nơi, Tả Tả mở cửa xe cho Tống Hân Nhiễm, đỡ chị bước xuống xe, giúp chị đẩy cửa vào nhà hàng, kéo ghế cho chị.

"Chị hai có mắt nhìn tốt đấy, cô là vệ sĩ không tệ tý nào.!"

Nhị tiểu thư nhẹ giọng khen ngợi, làm cậu phải cười bất lực muốn lên tiếng giải thích nhưng đều bị chị ấy lơ đi.

"Thật ra tôi là..."

"*Cắt ngang lời cậu* Phục vụ, gọi món.!"

Cậu lắc đầu cười trừ.

"Cô muốn ăn gì?!"

"Tôi không đói, lát tôi có hẹn.!"

"Có hẹn?! Với người yêu sao?!"

"Không, hơn cả người yêu, em ấy... gần như là mạng sống của tôi.!"

Nghĩ về Vương Dịch, cậu khẽ mỉm cười, với cậu em ấy như một đứa em gái đã trưởng thành, em ấy thật chất không cần sự bảo vệ nhỏ nhoi của cậu, nhưng em ấy luôn cho cậu cảm giác với em ấy cậu là một người thân, là một người không thể thiếu bên cạnh em ấy, dù em ấy chưa từng nói.

"*Gật đầu ra vẻ hiểu* Ừm, cô thích người đó lắm sao?!"

"Là thương.!"

"Ồ, tôi rất muốn gặp người thương của cô đó.! Để xem người đó thế nào?!"

"*Cười trừ* Tôi đi vệ sinh.! Nhị tiểu thư cứ dùng bữa.!"

"Ừm.! Đừng bỏ trốn đấy, tôi còn muốn mua sắm.!"

"Hảo, nhị tiểu thư không cần lo đâu.!"

Cậu nháy mắt tinh nghịch nói, rồi rời đi.

Tả Tịnh Viện vừa đi, điện thoại trên bàn liền reo lên, khó hiểu nhìn cái tên trước mặt, chần chừ giây lát, cuối cùng là quyết định thay cậu bắt máy.

"Wei?!"

"Nhị tiểu thư?!" *nhíu mày lạnh giọng*

"À, phải, Tả Tịnh Viện đi vệ sinh rồi, có muốn tôi chuyển lời gì không?!"

"Không cần.!" *lạnh băng*

"À... Vậ- vậy... vậy khi nào cô ấy quay lại, tôi sẽ nói cô ấy gọi lại.!"

"Cảm ơn.!" *Rụp*

"..."

Đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy.

Tống Hân Nhiễm nhìn cái tên [TIỂU BẢO BỐI❤] mà khó hiểu nghĩ.

"Người gì mà như cục băng ngàn năm.!"

"Hi?! Cô em?! Đi một mình à?!"

"Chứ chẳng lẽ đi nửa mình?!"

"Trông cô em có vẻ không mấy vui vẻ nhỉ?!"

"*Ghim một miếng thịt* Ừ, từ khi mấy người đến.! *bỏ vào miệng*"

"Wow, trông cô em như thế mà có vẻ kiêu căng quá nhể?!"

"Nếu các người còn ở đây nói nhảm, tôi sẽ kêu người đến tiễn các người đi đấy.!!!"

"Nè, đừng có quá đáng đó, tụi này chỉ muốn làm quen một chút thôi mà?!"

"Nhưng tôi không muốn?! Tỏ ý nãy giờ, các người thiểu năng nên không hiểu à?!"

"Cô..."

"Đừng cho rằng mình xinh thì muốn làm gì thì làm.!"

"Tôi xinh hay không, cũng không đến lượt mấy người nói.!"

"Nè, đừng nghĩ bọn này tốt tính thì cô em có thể nói móc nói xỉa gì cũng được.!!!"

"Bọn này nhịn cô em nhiều rồi đấy.!"

"Vậy đừng nhịn nữa.! Các người có thể làm gì tôi?!"

"Cô- cô... cô..."

"Tôi không phải em của baba các người mà kêu cô.!"

"Tao nhịn hết nổi rồi, cái con nhỏ này ngày càng quá quắc.!!!"

Một tên tức giận định đánh Tống Hân Nhiễm thì bất ngờ một cái khây lao đến đập thẳng vào mặt hắn ta.

"A.! CHẾT TIỆT, LÀ TÊN NÀO HẢ?!"

Tả Tịnh Viện vừa cầm khăn giấy lau tay vừa bước tới lạnh giọng.

"Các người đang làm phiền nhị tiểu thư của chúng tôi dùng bữa đó.!"

"Mày là con khốn nào mà dám vênh mặt ở đây hả?!"

"Vậy các người là ai mà dám động vào người hợp tác của Vương tộc?!"

"Vươ- Vương... Vương tộc..."

*Ánh nhìn lạnh lùng*

"Xì, đừng nghĩ nói như vậy là sẽ lừa được tụi này.! Vương tộc mày nghĩ mình là ai mà nhắc tới ngài ấy?!"

"Vậy cứ thử đi.!"

Tả Tả nhìn bọn chúng thách thức.

Ngày lúc bọn chúng khinh thường chạm bàn tay dơ bẩn vào Tống Hân Nhiễm liền bị cậu đạp mạnh một cái liền té chổng vó.

"Mày đúng là một đứa ngạo mạn.! Bây đâu?!"

Cậu nhíu mày nhìn đám người bước tới khoảng ba mươi tên, kéo chị ra sau lưng mình, âm thầm che đi cánh tay đang phát tin hiệu khẩn.

"Sao hả?! Hèn hạ như vậy?! Ỷ đông hiếp yếu?! Không đẹp mặt chút nào đâu.!"

Tả Tịnh Viện nhếch miệng cười khinh nói.

"Hừ, nãy giờ hai đứa bây quá vênh váo rồi, để tao xem tụi bây còn vênh váo được đến bao giờ.!"

"Các người không sợ sẽ bị Vương tộc phong sát trên thương trường hay sao hả?!"

"Mày đừng có mong mang Vương tộc ra để đe dọa bọn tao, loại người như mày?! Mà cũng quen biết Vương tộc sao?! Mày đùa vui đấy, con khốn.! Haha.!!!"

"Haha.!!!" xn

Tiếng cười khinh vang lên không ngừng.

Cậu nắm chặt tay mình tức giận nhìn bọn chúng, nhưng không dám manh động, nếu chỉ có một mình cậu chắc chắn sẽ dẹp được bọn chúng, nhưng mà đằng này lại có thêm nhị tiểu thư, nếu để chị bị thương, cậu e là không giữ được bản hợp đồng lần này, cậu rất muốn làm tốt công việc mà em ấy giao.

"Đánh nó cho tao.!!!"

Bọn chúng lao đến chỗ hai người họ, Tả Tịnh Viện xoay người ôm Tống Hân Nhiễm vào lòng đưa lưng về phía bọn chúng, cậu định nhẫn nhịn đến lúc có người tới giúp.

*ĐÙNG*

Tiếng súng nổ lên, làm các vị khách sợ hãi ngồi xuống ôm đầu la hét, những tên kia cũng bất ngờ ngưng lại hành động, quay sang nhìn.

"Loại người gì?!"

Chất giọng lạnh lẽo của Vương Dịch vang lên, đôi mắt như thần chết nhìn chằm chằm bọn chúng.

"Tiểu Nhất~?!"

Tả Tả vừa thấy em ấy liền vui vẻ gọi, hai tiếng 'Tiểu Nhất' liền khiến bọn chúng chấn kinh, cháu gái cưng của Vương tộc, người hiện nay đang nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế đang ở đây, tên đó thật sự là người của Vương tộc.

Nhất Nhất dẫn theo Dương Diệp và Hách Tịnh Di người vừa nổ súng, bước ngang qua bọn chúng, tiến lại chỗ cậu.

"Nè đường đường là cánh tay phải của Vương tộc lại phải phát tín hiệu khẩn sao?! Hơi nhục nhã đó, Tả Tả.!"

"Cậu im đi, Tịnh Tịnh, mình dư sức đánh đấm với bọn chúng nhá, nhưng mà nhị tiểu thư bị thương thì sao hả?!"

"Xem ra em bảo vệ rất tốt đối tác của chúng ta đấy, Tả Tả.!"

"Đương nhiên rồi.!"

Cậu khoanh tay hất mặt tự hào.

Vương Dịch xoay sang nhìn bọn chúng, quét mắt một lượt, thấp giọng nói.

"Cả người của tôi, mà các người cũng dám động?!"

Em ấy vừa đưa tay lên, Hách Tịnh Di đã lên nòng súng, đứng bên trái, còn Tả Tịnh Viện cũng lấy ra một sợi roi quất mạnh xuống đất đứng bên phải.

"Bọn này cũng có chút ngứa tay rồi đó.!"

"Tiểu Nhất, chị đánh chết có được không?!"

"Muốn chết thì tới đây.!"

Ánh mắt và giọng nói không tý độ ấm của Nhất Nhất, khiến bọn họ run lẩy bẩy, hơi lùi về sau, rồi cắm đầu bỏ chạy.

Tống Hân Nhiễm nãy giờ thu hết vào mắt những gì vừa xảy ra, nhìn những hành động của cậu vô thức tim chị lại thấy rung động, nhưng rất nhanh chị đã gạt phăng nó đi.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Nhất Nhất để Tả Tả đưa nhị tiểu thư về, còn bản thân và hai người kia ở lại dọn dẹp rắc rối vừa rồi.

Đại tiểu thư Tống thị được Dương Diệp kể lại sự tình liền tức giận, ngay khi hai người vừa đến nơi đã mắng nhị tiểu thư không thương tiếc, chị chỉ biết im lặng cuối đầu oan ức chịu trận.

"Đại tiểu thư, xin bớt giận, là lỗi của tôi.!"

Thấy vậy, Tả Tịnh Viện vội lên tiếng nhận sai về mình, cậu nghĩ ít ra, với thân phận đối tác cậu sẽ không bị mắng nhiều, nào ngờ Tống Thiến vừa nghe xong liền chuyển hướng sang cậu bắt đầu dạy dỗ một trận.

"Xin lỗi vì tôi, mà cô bị chị ấy mắng.!"

"Không sao, nhị tiểu thư đừng bận tâm, dù sao cũng là lỗi của tôi, vì đã không đưa cô về sớm hơn.!"

"Cô là đối tác bên Vương tộc sao lại không nói từ đầu?! Làm tôi cứ tưởng cô là vệ sĩ do chị hai thuê đến..." *càng về sau càng nhỏ*

"À, chuyện đó... tôi quên mất.!"

Cậu ngãi đầu cười ngượng âm thầm nghĩ

"Cô có để tôi giải thích đâu chứ?!"

"Có như vậy mà cũng quên?!"

Nhị tiểu thư trề môi chê bai cậu.

"Hì hì, vậy tôi đi trước đây, em ấy đang đợi tôi.!"

"Êi?! Khoan đã.!"

"Hửm?! Còn chuyện gì sao, nhị tiểu thư?!"

"Em ấy là chủ tử Vương tộc, Vương Dịch, người cô thương sao?!"

"Phải a.! *cười vui vẻ* em ấy là gia đình, là tất cả của tôi.!"

"Cô thích em ấy nhiều vậy sao?!"

"Hưmmm... *lắc đầu* tôi đã nói rồi mà, là thương, như đứa em gái thôi.!"

"Cô không có tình cảm gì khác, phải không?! Kiểu tình yêu ấy.!"

"Với em ấy sao?! Chỉ là tình thân thôi.! Mà sao nhị tiểu thư lại hỏi vậy?!"

"Không có gì.! Có thể cho tôi số liên lạc với cô không?! Tôi cảm thấy đi với cô rất thoải mái.!"

"Cũng được, đây *đưa danh thiếp* có gì nhị tiểu thư cứ liên lạc với tôi.!"

"Hảo.!" *nhận lấy danh thiếp*

"Vậy tôi đi trước.!"

Tả Tịnh Viện lên xe rời đi, hoàn toàn không chú ý nhị tiểu thư Tống thị, Tống Hân Nhiễm đã để lộ một nụ cười rất tươi dành cho cậu, mà trước nay chưa từng có người lạ nào được nhiễm phúc có được.

Qua hôm sau, những người đã kiếm chuyện với hai người họ lập tức bị Vương tộc phong sát trên mọi mặt trận, thê thảm vô cùng.

---Hiện tại---

Trở về lúc này, không khí căng thẳng bao trùm bốn người họ.

"Em đã từng nói sẽ bảo vệ tôi?!"

"Phải.!"

"Đây là cách em thực hiện lời em nói?!"

"Xin lỗi chị, Nhiễm Nhiễm, em vẫn sẽ bảo vệ chị, nhưng trái tim em từ lâu chỉ có thể chứa duy nhất một người mà thôi.!"

"Cái tên này.!!!"

"Cô không được đánh em ấy.!"

Đường Lỵ Giai đứng ra che chắn cho Tả Tịnh Viện, mặt đối mặt với Tống Thiến.

"Cô tránh ra, đây là việc của bọn tôi.!"

"Tôi tuyệt đối không để cô làm em ấy bị thương.!"

Cô nàng nắm chặt tay cậu kiên quyết nói.

"Sau gần ấy chuyện cô ấy vẫn là người em yêu nhất?!"

"Xin lỗi chị, Nhiễm Nhiễm.!"

"Tôi không cần em xin lỗi.!!! Cô ta đối với em như vậy, tại sao?! Tại sao em vẫn còn yêu cô ta chứ?!"

Tống Hân Nhiễm tức giận chất vấn.

"Vì chị ấy là học tỷ trong lòng em, chị muốn mắng muốn đánh gì cũng được, nhưng em mong chị đừng vì một đứa như em mà khiến bản thân tổn thương.!"

Tả Tả đan chặt tay Liga, giọng đầy quả quyết nhìn thẳng vào chị, đôi mắt chị chứa đầy bi thương nhìn hai bàn tay, mười ngón đan chặt nhau.

"Cái tên nhóc này.!!!"

Tống Thiến nổi giận muốn dần cho cậu một trận, nhưng không ngờ cậu lại kéo Đường Lỵ Giai ra sau lưng, nhắm chặt mắt, chờ đợi để chị ấy đánh.

"Nếu có thể giúp hai người nguôi giận, thì muốn đánh em bao nhiêu, cứ đánh.!"

"Không được, Tả Tả.!"

"Không sao đâu, Liga, em sẽ ổn thôi.! Chị tránh sang một bên đi, đừng để bị thương.!"

"Chị không đi đâu cả, muốn đánh thì cứ đánh cả em và chị.!"

"Hai người.!!!"

Đại tiểu thư Tống thị nghiến chặt răng, tay nắm chặt, ý nghĩ muốn giết người hiện lên, nhưng lại bị tiếng của nhị tiểu thư kéo về.

"Chúng ta... về thôi, chị hai.!"

Tống Hân Nhiễm đau lòng quay người đi, không nhìn lấy cậu và cô nàng thêm lần nào nữa, dù cậu có muốn lên tiếng nhưng tất cả ngôn từ dường như đều bị nghẹn lại, chỉ biết âm thầm nói lời xin lỗi với chị.

------

Trên xe,

"Em định sao đây, Nhiễm Nhiễm?!"

*Im lặng*

"Tên nhóc đó, đã tỏ rõ thái độ, dù bản thân bị gì cũng nhất quyết bảo vệ cô ta, có vẻ như, hai người họ đã làm lành."

"Chị hai?!!!"

"Hửm~?! Sao đây em gái?!"

"Chị giúp em lập hôn ước với Tả thị được không?!"

"Hôn ước với Tả thị?! Không lẽ... em định.!!!"

...

######

*{ Tả Giai rồi sẽ ra sao?! Liệu Vương Dịch có giúp được Tả Tịnh Viện?! Và liệu Tống Hân Nhiễm sẽ chịu ngừng tay rồi chúc phúc cho họ như Phùng Tư Giai đã làm trước khi mọi thứ không thể cứu vãn?! Tại trung tâm rèn luyện chuyện gì sẽ xảy ra?! }*

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______£

_ Mấy nay chắc mọi người cũng sốc lắm, mình cũng như mọi người, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, và mình vẫn chưa thật sự sẵn sàng cho chuyện này.! 😔

_ Mình không muốn nhắc quá trực tiếp đến vấn đề này, vì không chỉ với mình và với các bạn cũng là điều khó có thể chấp nhận, nhưng mình nghĩ mọi thứ rồi sẽ qua, người tốt sẽ được đền đáp, và 'chị ấy' xứng đáng có được những điều tốt nhất với những gì 'chị ấy' đã dành cho chúng ta.! Nên mọi người đừng để những thứ tiêu cực đó chiếm hết cảm xúc của chúng ta, hãy cười lên.! 😄

_ Thời gian biết đến 'chị' không quá dài, cũng không quá ngắn, nhưng trong lòng em, 'chị' là một người ôn nhu, dịu dàng, và vô cùng tình cảm, một người tuyệt vời mà ai cũng yêu thương và quý trọng, em sốc rất nhiều, nhưng vẫn sẽ ủng hộ 'chị', em không muốn nói lời tạm biệt, nhưng em mong con đường phía trước của 'chị' sẽ thành công, hạnh phúc và... đầy nụ cười.! Vị đội trưởng mạnh mẽ của tụi em, 'chị' vất vả rồi.! 🥀

💜💜💜
Tiền đồ như gấm, hạnh phúc vô vàn, 'chị' nhé~
💜💜💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net