Chap 97 - 💜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

######

Vương Dịch đeo balô một bên vai đưa tay lướt qua từng cuốn sách, trong lúc đợi chị người yêu 'tan làm', em ấy dự định sẽ đọc vài quyển sách nấu nướng.

"Đây là thư viện, có thể vài bạn sẽ cảm thấy nơi đây nhàm chán, nhưng lại là bảo tàng tri thức nhỏ của trường đó, nơi mọi người có thể tìm thấy rất nhiều thứ mà có khi trên lớp không được học."

Tiếng Châu Thi Vũ nhẹ nhàng vang lên, cô đã xin lão sư ở đây cho cô ít phút dẫn các học sinh mới tham quan, và vì là một trong những học sinh chăm ngoan, nên lão sư cũng rất nhanh đồng ý.

Em ấy vừa nghe thấy giọng cô thì lặng lẽ đứng ở một góc nhìn, như cảm nhận được ánh mắt em ấy, cô để mọi người đi xung quanh tham quan một lát, còn bản thân thì đảo mắt tìm.

Cuối cùng thì ánh mắt Châu Châu đã hướng đến vị trí gần cuối góc phòng, có một 'em bé' đang ôn nhu nhìn cô.

Mỉm cười định đến chỗ Nhất Nhất thì bất ngờ em ấy lắc đầu rồi chủ động né đi, có hơi buồn vì em ấy từ chối cô, nhưng đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi video, ngước mắt lên thì kinh ngạc cô nhìn thấy em ấy chỉ tay lên tai nghe đang được đeo của mình và dơ điện thoại lên.

Hiểu ý, cô lập tức bắt máy, lặng lẽ đeo tai nghe vào một bên tai rồi dùng tóc che lại.

"Châu tỷ, vất vả rồi.!"

"Vậy khi về, em phải có thưởng cho chị đó.!"

*Bật cười* "Chị muốn thưởng gì đây, hửm~?!"

"Lấy em làm phần thưởng, có được không?!" *tinh nghịch*

"Không phải chị có rồi sao a~?!" *nhếch miệng cười*

"Em đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm~.!" *cười vui vẻ*

"Chỉ với chị~.!"

"Hảo~, vậy giờ phiền em phải làm bé ngoan một chút rồi, đợi chị hoàn thành nhiệm vụ, sẽ về với em, được không a~?!"

"Hảo~.!"

"Châu Châu?!"

Bách Hân Dư từ đằng xa bước lại gọi.

"Có gì nói sau.! Nào mọi người, chúng ta đến nơi khác.!"

Cô né tránh cậu ta, quay sang các học sinh mới đến nhẹ giọng nói.

Từ xa nhìn vẻ mặt khó coi đó, khiến em ấy nhoẻn miệng cười đầy vui vẻ, chọn vài quyển sách nấu nướng và làm bánh, lựa một chỗ khá khuất, đặt balô lên bàn, kín đáo che đi chiếc điện thoại vẫn còn đang giữ cuộc gọi.

Được một lát, thì có một người bước đến đứng bên cạnh chỗ ngồi em ấy, đó chính là Cố Liên Hoa.

Cô ta gõ nhẹ tay lên bàn để gây sự chú ý.

"Chị có thể ngồi ở đây không?!"

"Tôi nói không thì cô có ngồi không?!"

Không dời mắt khỏi quyển sách, em ấy lạnh giọng hỏi lại.

Thấy vậy, cô ta tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em ấy, không để tâm đến cô ta, em ấy chăm chú ghi lại tên của từng món ăn có trong sách.

Cô ta tay thì lật sách, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào em ấy, nhìn bàn tay quấn băng trắng đó, cô ta định chạm vào, quan tâm hỏi han.

"Em bị thương sao?!"

Nhất Nhất liền nhanh hơn, đưa tay lên né tránh, quay sang liếc cô ta một cái cảnh cáo.

Rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

Một lát sau, Cố Liên Hoa lại muốn chạm vào vết thương ở khóe miệng của em ấy.

Nhanh như chóp, Vương Dịch đóng sách lại, dùng nó gạt tay cô ta ra, rồi lạnh lẽo nói.

"Đừng động vào tôi.!"

Châu Thi Vũ nãy giờ quan sát, cũng bật cười bất lực khi thấy sự phũ phàng và lạnh nhạt quá mức của em ấy, nhưng cô lại đột nhiên có một nỗi lo nếu không có cô thì em ấy liệu cũng sẽ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là gạt bỏ ý nghĩ đó, lựa chọn tin tưởng em ấy.

"Em lại vì Châu Thi Vũ mà bị thương sao?!"

*Im lặng*

"Cô ấy lúc nào cũng khiến em bị thương, nếu là chị thì đã biết cách bảo vệ em tránh khỏi những rắc rối không đáng có đó rồi.!"

*Không để tâm*

"Kiểu người có mới nối cũ như cô ấy, chị luôn khó hiểu sao em lại luôn vì cô ấy mà khiến bản thân bị thương nhiều như vậy?!"

"Cô ồn ào thật.!"

Nhất Nhất khó chịu nói, nhưng cô ta lại cho rằng bản thân đã được em ấy hồi đáp nên liền khẽ nhích lại gần một chút.

"Chị chỉ muốn tốt cho em, với tư cách là một người rất yêu em, những gì em nói, chị đều nhớ, cũng đều biết.!"

"Em không thích đồ ngọt, càng không thích hành, chị đã thấy em luôn cố vớt ít hành ra khỏi bát, cô ấy biết điều đó không?!"

Em ấy nhìn chằm chằm cô ta, nắm chặt cây viết trên tay, vì em ấy đã phát hiện ánh mắt Châu Châu có chút kinh ngạc, đúng là em ấy không thích hành, nhưng không có nghĩa là không thể ăn.

"Là người yêu, nhưng bản thân lại chỉ biết tận hưởng, chỉ biết nhận, khi có chuyện cũng chỉ biết khóc, không biết làm gì cả, vô dụng như vậy, có thể hiểu vì sao cô ấy lại bỏ rơi Điềm Điềm... *nhếch miệng cười nhẹ* có thể do em ấy đã không còn giá trị nữa hoặc..."

Ánh mắt Vương Dịch ngày càng sắt lạnh, nhìn chằm chằm Cố Liên Hoa.

"Cô ấy chán rồi.! Chị thì không thể giống như cô ấy được, có thể thay lòng đổi dạ nhanh như thế, em không nghĩ một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ bỏ rơi em sao, chị không muốn em giống như Điềm Điềm, chị... thật sự rất thích em, Vương Dịch.!"

"Hừ, thì ra là vậy.!"

Em ấy nhếch miệng đáp một câu khiến cô đang giới thiệu liền có chút khựng người, còn cô ta lại cười đắc ý vì nghĩ bản thân đã dụ dỗ được em ấy thì...

"Những tin đồn nhảm đó là do cô làm?!"

Cả người em ấy toát ra sát khí lạnh lẽo.

"Sao cơ?!"

Cô ta bất ngờ với câu hỏi của em ấy.

"Thay lòng đổi dạ?! Cô lấy tư cách gì nói chị ấy như vậy?! *nhếch miệng cười lạnh*"

"Khô- không phải,... Vương Dịch chị..."

"Còn nữa, cô nghĩ mình là ai mà có thể so sánh với chị ấy?! *ánh mắt giết người*"

Vương Dịch từ ánh mắt đến giọng nói đều vô cùng sắt lạnh, như muốn bóp chết người trước mặt, sự lạnh lẽo đó, khiến Cố Liên Hoa có chút sợ hãi, khó chịu em ấy ngay lập tức đứng dậy dọn sách, đeo balô, cầm điện thoại rời đi.

Lúc này, cô ta liền vội níu tay Nhất Nhất, muốn giải thích.

"Khoan- khoan đã, Vương Dịch, chị- chị không có ý đó đâu.!"

Em ấy nhanh chóng vung tay một cái, làm cô ta ngã xuống đất, tiếng động mạnh đến mức khiến mọi người trong thư viện đều dồn sự chú ý vào hai người họ.

"Đây là cảnh cáo, nếu để tôi biết cô còn nói những lời khó nghe như vậy về chị ấy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.!"

Lúc định quay người bước đi, em ấy đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta đang chật vật ngồi dưới sàn vô cùng băng lãnh, thấp giọng lạnh lùng nói.

"Lần sau, cô còn động vào người tôi, thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay.!"

Sau đó, trực tiếp bỏ đi, cả người tỏ ra hàn khí, khiến không ai dám cản đường em ấy.

Bên Châu Thi Vũ thì nghe em ấy bảo vệ mình, lòng như được rót mật ngọt, hào hứng và hạnh phúc, tràn đầy năng lượng tiếp tục giới thiệu các phòng học của trường.

Riêng Vương Dịch lặng lẽ ra khỏi trường, vào một quán bánh ngọt, tỉ mỉ xem từng cái bánh, không biết rằng mình đang lên trang nhất của trường với học tỷ Cố Liên Hoa.

------

Ở CLB thể thao, cô bị mọi người nhìn cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là nhoẻn miệng cười nhẹ giọng nói.

"Chỉ là tình cờ gặp thôi, chị tin em ấy.!"

Bọn họ nhìn nhau khó hiểu, có một người bạo gan lên tiếng thắc mắc.

"Sao chị lại có niềm tin như vậy ạ?!"

"Bởi vì em ấy là người yêu chị, chị nên tin tưởng em ấy chứ?!"

"Làm sao mà cậu biết cái tên đó sẽ không phản bội cậu?! Tình cờ gặp thì làm sao gần như vậy?!"

Bách Hân Dư nhìn ánh mắt đó của cô khó chịu chất vấn.

Châu Châu nhìn cậu ta và mọi người, không có vẻ gì là tin tưởng điều cô nói cho lắm, liền chỉ khẽ mỉm cười, nói một câu dường như không liên quan lắm.

"Cứ chờ xem, mọi người sẽ rõ.!"

Quả thật lát sau, có người đã lặp tức lên phản hắc giúp Nhất Nhất và gỡ cái sừng mà mọi người cố ý cắm lên cho cô bằng một đoạn video quay lén hai người họ từ đầu đến cuối.

Cùng dòng cap:

Thật muốn có người yêu như học bá Vương Dịch, quá soái rồi.!!! UwU

Từ đoạn em ấy cố tình né tránh tay Cố Liên Hoa, rồi dùng sách gạt tay cô ta ra, đến ánh mắt giận dữ hất tay làm cô ta ngã xuống đất, cảnh cáo đe dọa xong, liền trực tiếp lạnh lùng bỏ đi, không đoái hoài gì đến cô ta còn đang chật vật dưới đất mà tiêu soái rời khỏi thư viện.

Một cú tát vào mặt những người vừa rồi còn có suy nghĩ em ấy là tra nam và bất bình thay cô, người đăng bài viết trước đó, cũng lặp tức xóa khi thấy bài phản hắc của học sinh kia.

"Châu Thi Vũ tiền bối, thật ngưỡng mộ chị.!"

"Hửm?!"

"Ghen tỵ với chị thật đó, có người yêu soái khí như vậy.!"

Nhiều lời nói ái mộ vang lên, Châu Châu mỉm cười khách sáo, cảm ơn mọi người.

"Cậu không sợ cô ta vẫn sẽ bám lấy người yêu cậu sao?! Có thể ở một nơi khác, kín đáo hơn, hai người họ đang thân mật với nhau?!"

Bách Hân Dư lạnh giọng nói, cô nghe xong có chút nhíu mày xong cũng chỉ nhẹ giọng đáp trả cậu ta.

"Nếu thật như lời cậu nói thì tôi đã không ở đây lúc này cùng cậu chứng minh em ấy 'trong sạch', tôi tin tưởng em ấy, như cách em ấy luôn tin tưởng tôi."

Nói xong liền tiếp tục xem trận đấu, mọi người ai cũng trầm trồ nhìn cô.

Khi trận đầu dần đi đến hồi kết,

"Được rồi, mọi người, đây đã là chỗ cuối cùng của trường, nếu các bạn chưa vào CLB, hãy cân nhắc và chọn CLB phù hợp với mình nhất nhá.!"

"Tiền bối chị không ở lại xem xong trận đấu sao?!"

"Mình chỉ có thể hướng dẫn mọi người tới đây thôi, mình còn có việc.!"

Châu Thi Vũ cười hiền, nhẹ giọng giải thích, tay thì bỏ đồ vào túi.

"Chị có hẹn với người yêu sao, Châu tiền bối?!"

"Hả?! À... Cái này..."

*Cắt ngang* "Không được sao?!"

Vương Dịch không biết đến từ lúc nào, ở phía sau, ôm lấy eo cô, lạnh giọng, nhướn mày nhìn bọn họ hỏi, làm một đám người im bật không dám hé nửa lời.

"Em tới rồi?!"

Châu Châu vừa thấy em người yêu liền nở nụ cười đặt biệt dịu dàng, ôm lấy em ấy.

"Ừm~ có mệt lắm không?!"

Nhất Nhất ôn nhu vuốt tóc Thi Vũ, nhẹ nhàng hỏi.

*Lắc đầu* "Lúc nãy em ở cùng Cố tiền bối sao?!"

"Là ai?!"

Nghe câu trả lời hồn nhiên của em ấy mà mọi người ngơ ngác còn cô thì bật cười, véo yêu vào má em ấy.

"Là đội trưởng Cố Liên Hoa của CLB cổ động đấy ạ.!"

Một học sinh tốt bụng nói cho em ấy biết.

"Ra là cái cô ồn ào đó.!"

Em ấy gật đầu như đã hiểu sau đó nhìn cô nhẹ giọng nói một câu làm mọi người há hốc.

"Không phải lúc nãy chị cũng đã thấy rồi sao?!"

"Ừm, nhưng em cũng không nên mạnh tay như vậy, người ta cũng là con gái.!"

"Vậy thì sao?! Tôi không thích cô ta nói xấu chị, càng không thích cô ta chạm vào người tôi, mà sao chị cứ nhắc về cô ta vậy?!"

Nhất Nhất nghe cô nói vậy thì liền trâu mày không vui.

"Được rồi, không nhắc chị ta nữa, lúc nãy em đi đâu?!"

"Bánh kem.! *đưa lên* Sáng nay chị đã nói muốn ăn thử.!"

"Là cửa tiệm mới mở sao?!"

*Gật đầu*

"Sáng nay chị chỉ nói đùa thôi mà?!"

Khi đến trường, tiệm bánh ngọt này đã thu hút cô, trong lúc bâng quơ cô đã buộc miệng nói muốn ăn thử vì tò mò, nhưng lại không ngờ em ấy đã để tâm và mua cho cô thật.

"Vậy sao?! Tôi tưởng thật mất rồi.!"

Vương Dịch nhoẻn miệng cười, nhìn cô, điềm nhiên nói.

Châu Thi Vũ bật cười hạnh phúc, đưa tay câu cổ em ấy, nghiêng đầu nói.

"Phần thưởng của chị chỉ có như vậy thôi sao a~?!"

"Vẫn còn~, tối nay chắc chắn sẽ khiến chị hài lòng~.!"

Em ấy mỉm cười vòng tay ôm eo cô, tuy giọng có chút thấp, nhưng có thể cảm nhận được sự ôn nhu đặc biệt dành riêng cho một mình cô.

"Vậy chị rất mong chờ đó a~.!"

Đưa tay nhéo chiếc mũi cao thẳng của em người yêu, Châu Châu cười vô cùng hạnh phúc.

Cả hai vô tư thể hiện tình cảm không bỏ một ai vào mắt, khiến khắp nơi đều ngập tràn trái tim màu hồng bay phất phới, hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn hai người phát cơm chó.

Đột nhiên một trái bóng chuyền bay tới với tốc độ cực nhanh về phía hai người.

"CẨN THẬN.!!!"

Bách Hân Dư hét lên định chạy tới thì Nhất Nhất đã nhanh hơn cậu ta một bước, ôm cô vào lòng, đưa tay đỡ lấy quả bóng, đôi mắt cực kỳ băng lãnh nhìn về phía CLB bóng chuyền.

"Không sao chứ~?!"

Cuối xuống nhìn người trong lòng, em ấy ánh mắt đau lòng quan tâm hỏi.

"Ừm, chị chỉ... bị dọa sợ chút thôi.!"

Cô níu áo em ấy nhẹ giọng trả lời.

Trịnh Đan Ny cùng Đường Lỵ Giai và Chu Di Hân cũng bị dọa đến mức bật khỏi ghế ngồi.

Tả Tịnh Viện cũng ném bóng sang một bên vội chạy lại cùng Tằng Ngải Giai và Trần Kha.

"Hai người không bị thương gì chứ?!"

"Hai em có sao không?!"

"Châu Châu, cậu có bị va trúng không vậy?!"

"Hai người không bị gì đó chứ?!"

"Có ai bị thương không vậy?!"

"Tiểu Nhất, em có sao không?! Xoay một vòng cho chị xem nào.!"

"Trông chị ấy.!"

Để cô lại cho Tả Tả, em ấy yên tâm cầm chặt quả bóng đi lên vài bước về phía CLB bóng chuyền, bọn họ có chút sợ hãi vội lùi lại, hét lên.

"Đừng có lại gần đây.!!!"

Vương Dịch quả nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh kẽo nhìn bọn họ.

"Đê- để... Để quả bóng dứ- dưới... dưới đất là được rồi.!"

"Bọ- bọn... bọn tôi tự đến lấy.!"

"Có lẽ không cần đâu.!"

Em ấy nhếch miệng cười lạnh, tung quả bóng lên cao, nhún người bật nhảy, đánh một cú từ trên xuống, chỉ thấy quả bóng bay nhanh như chóp, một đường thẳng xuyên qua lưới đáp dưới sàn bên kia sân, sau đó lại bật ngược lại lên cao, đến khi trở về mặt đất thì đã trở thành cái vỏ rỗng.

Các thành viên CLB nhìn mà đổ mồ hôi, cứng ngắt quay đầu, nhìn người đã tạo nên kiệt tác đó.

Nhướng mày nhìn họ, Nhất Nhất xoay người bỏ đi, giúp Châu Thi Vũ mang túi, không nói lời nào, nắm tay cô rời khỏi.

Để lại sự im lặng đáng sợ cho tất cả CLB thể thao.

------

Đến siêu thị,

Vương Dịch một tay đẩy xe, một tay nắm lấy tay Thi Vũ, đi mua sắm như cặp đôi mới cưới.

"Tiểu Vương, tối nay chúng ta sẽ ăn gì?!"

"Beefsteak~.!"

"Em biết nấu cả món đó sao?!"

"Ừm~, vừa học ở thư viện.!"

Em ấy quay sang nhìn cô, cười nhẹ bỏ hai miếng thịt bò thượng hạng vào xe đẩy.

"Chị còn muốn ăn thêm món gì không?!"

"Chị ăn gì cũng được, em nấu chị đều thích.!"

*Bật cười* "Dẻo miệng~.!"

Nhất Nhất vuốt tóc cô nhẹ giọng mắng yêu.

"Học em đấy a~.!"

Châu Châu mỉm cười đáng yêu, nắm lấy cánh tay em ấy, tinh nghịch nói.

"Xem ra, tôi dạy hư chị rồi~.!"

Em ấy mỉm cười lắc đầu nhẹ giọng nói.

Cả hai vui vẻ, cùng nắm tay nhau đi dạo khắp siêu thị, mà không biết ở biệt thự của Vương Dịch đang có một cảnh tượng rất chi là ngột ngạt.

------

Đến khi, cả hai đã lên xe, đi đón BuDiu, thì em ấy mới mở điện thoại nhìn hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Tả Tịnh Viện mà khẽ nhíu mày.

Nhấc máy gọi lại cho cậu.

[Reng- reng- reng]

"Wei?! Tiểu Nhất?! Em đây rồi, huhu.!!!"

"Ừm.!"

"Huhu, em đang ở đâu vậy hả?! Hức hức"

"Nhà trẻ.!"

"Hả?! Em ở đó làm gì?! Em đâu phải là trẻ con?!"

"Diudiu.!"

"À... Mà em mau về đi, huhu, mấ- mấy... mấy người này... huhu... ức hiếp chị... e-em... em mau về đi mà..."

*Nhìn Châu Thi Vũ nắm tay Budiu cười nói vui vẻ bước về phía mình*

*Mỉm cười* "Ừm.!"

[Tút- tút- tút]

Bế Diudiu vừa chạy đến, Nhất Nhất nở nụ cười bẹo má con bé, nhẹ giọng hỏi.

"Hôm nay, tiểu Diu của baba, chơi có vui không?!"

"Ân~ Diudiu... lão sư đọc truyện Bạch Tuyết... rất hay a~"

"Vậy... Có hay bằng lúc mama đọc cho con không?!"

"Hmmm...*suy nghĩ*... Hông a~... Mama đọc hay nhất~ *cười đáng yêu nhìn Châu Thi Vũ*..."

"Hai ba con miệng thật ngọt a~ suốt ngày chỉ biết nịnh thôi~.!"

Nghe hai người trò chuyện, hai câu thì đã có một câu nịnh nọt cô rồi, quả lại ba nào con nấy, cô chịu thua với cả hai ba con, chỉ thích chọc cho cô ngại đỏ mặt mới thôi.

"Chị nói vậy là không đúng a~ Diudiu, chúng ta là nói sự thật, mama là tuyệt nhất đúng không, hửm~?!"

"Ân~"

"Được rồi, hai ba con có về không đây?! Mama đói lắm rồi đó a~.!"

"Baba về~... Mama đói~..."

"Hảo~ chúng ta về nhà~ *đưa tay về phía cô*..."

*Bật cười nắm lấy tay em ấy*

Cả ba cùng ra xe quay về biệt thự của Vương Dịch gần KTX của Châu Thi Vũ.

Trên xe, Châu Thi Vũ đặt Diudiu vào lòng, để con bé nghịch tay cô, còn em ấy ngồi kế bên mở điện thoại đọc lại những tin nhắn cầu cứu của Tả Tịnh Viện mà khó hiểu.

"Em có việc bận sao?!"

*Lắc đầu cất điện thoại vào túi*
"Nào, Diudiu lại đây với baba~.!"

Em ấy bế con bé từ tay cô, ôm vào lòng mỉm cười để con bé xem mình là đường đua cho xe chạy.

"Hôm nay, Diudiu của baba muốn ăn gì a~?!"

"Em bận thì cứ làm việc đi, chị và con ăn gì cũng được, em không cần đích thân nấu đâu."

"Không bận, là Tả Tả gọi, chị ấy gặp chút rắc rối gì đó ở nhà.!"

Vương Dịch vừa chơi với BuDiu vừa nhẹ giọng giải thích đến khi nhìn thấy khóe miệng của cô khẽ mỉm cười mới an tâm, cười theo.

------

Về đến nơi, để người làm mang đồ đã mua vào trong bếp, nhìn giày dép trước mặt, Nhất Nhất nhíu mày hỏi.

"Nhà có khách sao, bác Lâm?!"

"Dạ, là chủ tịch và phu nhân Tả thị cùng chủ tịch và phu nhân Tống thị ạ.!"

Em ấy nghe vậy cũng gật đầu như đã hiểu đưa balô của cô và Budiu cho bà cầm.

"Chị đưa con bé lên phòng tắm rửa đi.!"

"Ừm~, có gì từ từ nói, đều là trưởng bối cả~"

Cô ân cần dặn dò, nhận được cái gật đầu chắc nịch của em ấy, cô mỉm cười dịu dàng hôn vào má em ấy, sau đó, mới bế Budiu, bước lên phòng, lúc đi ngang phòng khách vẫn không quên cuối đầu chào bama Tả Tịnh Viện và hai trưởng bối của Tống thị.

Vương Dịch cười nhẹ nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, rồi quay sang quản gia Lâm căn dặn.

"Bác cho người rửa sạch, lát cháu sẽ xử lý.!"

"Dạ vâng, tôi cho người làm ngay, thưa chủ tử.!"

Gật đầu hài lòng, em ấy bước vào phòng khách, nhìn những vị khách khá xa lạ, một mặt lạnh lùng, em ấy ngồi xuống sofa kế bên Tả Tả, lạnh giọng lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?!"

"À... Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, Vương chủ tử, chỉ là chúng tôi..."

Chủ tịch Tống, giọng rụt rè nói.

"Quy tắc của Vương tộc không phải các người không biết, hơn nữa, đây lại là chỗ của tôi, vậy mà các người..." *nhướng mày nhìn họ*

"Xin ngài bớt giận, Vương chủ tử, bọn tôi đến đây, chỉ muốn nói chút chuyện với Tả Tịnh Viện thôi ạ.!"

Tống phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng, mong làm dịu không khí căng thẳng mà em ấy tạo ra.

"Tả Tịnh Viện?! Chỉ vì như vậy?!"

Giọng nói không một tý độ ấm, lạnh lẽo đến cực độ, khiến họ không dám thở mạnh.

Vương tộc trước giờ có một quy tắc mà bạch đạo hay bất kỳ người nào muốn hợp tác với bọn họ, không ai không biết, đó chính là họ không bao giờ tiếp khách đến nhà, dù có hẹn trước hay đối tác thân thiết nhất cũng chỉ có thể ở vườn trò chuyện.

Quy tắc này được lập ra, từ khi Vương Dịch thay bà quản lý Vương tộc, em ấy không đồng ý tiếp chuyện với bất kỳ ai, cho dù là cổ đông hay đối tác lâu năm.

Không khí trầm mặc, dù tuổi đời còn trẻ, nhưng năng lực lãnh đạo Vương tộc trở nên lớn mạnh như hôm nay vẫn là không thể xem thương, cô bé này nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế.

Một câu của em ấy cũng khiến các bật trưởng bối như họ cũng phải nể sợ vài phần.

Người giúp việc mang ra cho Vương Dịch một ly trà nóng, em ấy nhấp một ngụm rồi, chống tay nhìn bọn họ, thấp giọng nói.

"Hôm nay tâm tình tôi đang tốt,... Nói đi.! Chuyện gì?!"

...

######

Vương Dịch nằm trên giường, đọc sách, trên người là Diudiu đang ôm em ấy ngủ say.

Châu Thi Vũ đẩy cửa phòng, bước vào, nhìn em người yêu vẫn còn có thể điềm nhiên đọc sách, khi có cục bông tròn đang ngọ nguậy trên người.

"Con ngủ rồi, em có thể để con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net