Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


¥____________ 👋👋👋👋👋👋 _____________¥

"Chị điên rồi sao, Châu Thi Vũ?!", Trịnh Đan Ny đứng dậy hét lớn.

"Em thật sự nghiêm túc hả?!", Trương Hân dè dặt hỏi.

"Chuyện này không đùa được đâu, Thi Vũ.!", Thẩm Mộng Dao mở to mắt kinh ngạc nói.

"Cậu có đang tỉnh táo không vậy?!", Tả Tịnh Viện lo lắng hỏi.

"Em đã nghiêm túc suy nghĩ chưa, Thi Vũ?! Dù sao chị thấy chuyện này cũng có chút ...", Hứa Dương Ngọc Trác bất an nói.

"Có chút không bình thường, theo chị, em nên suy nghĩ kĩ lại.", Đường Lỵ Giai cố giữ bình tĩnh nói.

"Chị cũng thấy em nên thử nghĩ kĩ lại một lần nữa đi, biết đâu không như lúc đầu em đã nghĩ thì sao?!", Trần Kha khuyên nhủ.

"Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Em thật sự rất thích em ấy.", Châu Thi Vũ bình thản nói.

"Vậy Châu Thi Vũ, chị cũng biết rõ một chuyện, chị và em ấy là không thể đúng không?!", Viên Nhất Kỳ thẳng thắn nói vào trọng tâm.

Mọi người rơi vào trầm mặt, không ai muốn nói gì nữa. Thi Vũ cũng im bặt.

"Đừng để em ấy biết, chuyện này tới đây thôi.!", Thi Vũ nhẹ giọng nói. Tất cả mọi người im lặng gật đầu. Họ nghĩ rằng chuyện họ vừa nói với nhau sẽ không ai biết, nhưng thật ra là ngoài bọn họ, còn một người nữa đã nghe rất rõ từng chữ một.

€------------------ Chuyển cảnh --------------------€

"Nè Thi Vũ, em mượn Nhất Nhất tối nay được không?!", Kỳ Kỳ mỉm cười hỏi.

"Em lại tính làm gì?! Em không được làm em ấy bị thương đó."

"Chị nghĩ em làm em ấy bị thương được sao?!"

"Được rồi, đưa em ấy về sớm đấy.!"

"Hảo~, tuân lệnh. Cảm ơn chị, Thi Vũ.!"

"Nhất Nhất, em theo em ấy đi. Nhớ cẩn thận đấy.!"

"Vâng, thưa chủ nhân.!"

£-----------------------------------------------------------£

Viên Nhất Kỳ cùng Nhất Nhất đến chỗ một công viên nhỏ, khá vắng vẻ. Viên Nhất Kỳ ngồi trên ghế uống từng lon bia một, mà không nói gì cả. Nhất Nhất cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn, yên lặng quan sát hồi lâu, cuối cùng mở lời nói.

"Chỉ số sức khỏe cho thấy nếu tiếp tục uống cơ thể sẽ không chịu được."

Viên Nhất Kỳ bật cười, dựa người vào ghế nhìn chằm chằm vào Nhất Nhất, rồi nhẹ nhàng nói.

"Làm người máy có vẻ rất tốt nhỉ?! Thật ngưỡng mộ em đó, Nhất Nhất.!"

Nhất Nhất im lặng không nói, cuối người nhặt từng lon bia rỗng bỏ vào túi.

"Em có biết yêu là gì không, Nhất Nhất?!", Viên Nhất Kỳ ngước đầu lên nhìn bầu trời, bất ngờ hỏi.

...

"Tôi là người máy AI, thưa Viên tiểu thư.!"

"À.! Tôi quên mất. Em thì làm sao hiểu được cảm giác của tôi?! Tôi yêu chị ấy như vậy, sao chị ấy lại không nhận ra chứ?!"

"Cô ấy nhận ra."

"Em biết tôi đang nói đến ai sao?!"

"Chỉ số lo lắng 64%, chỉ số bất ngờ 16%, chỉ số bất an 20%. Vậy tôi đã đoán đúng.!"

Viên Nhất Kỳ lại bật cười, giọng đùa cợt.

"Em đừng đùa nữa. Em làm sao biết người tôi đang nói đến là ai được?! Tôi đã giấu nó rất lâu, không ai biết cả. Nhưng dù gì tôi cũng dự định sẽ từ bỏ tình cảm mệt mỏi này rồi."

"Cô nói dối.!", Nhất Nhất giọng đanh thép.

Viên Nhất Kỳ nhăn mày, định phản bác lại thì bị Nhất Nhất xen vào.

"Cô nên nói cho chị ấy biết.!"

Kỳ Kỳ im lặng hồi lâu, không lên tiếng, cả không khí bỗng trầm lặng đến lạ thường. Nhất Nhất vẫn nhặt từng lon bia rỗng dưới đất lên, Viên Nhất Kỳ thì chăm chú nhìn em ấy. Đột nhiên không khí lại bị phá vỡ bởi ...

€-------------- chuyển cảnh -----------------€

"Châu Châu?!"

"Hửm?! Sao thế Dao Dao?!"

"Mình ... mình muốn mượn Nhất Nhất ... được không?!"

"Nhất Nhất?! Cậu cần giúp gì sao?!"

"Ừm, cho mình mượn em ấy một lát nha.!"

"Được rồi mà, cậu có thể đưa em ấy đi, nhưng mà phải trả em ấy về sớm với mình đó.!"

"Hảo~, cảm ơn cậu, Châu Châu.!"

£------------------------------------------------------------£

Trong một quán cà phê nhỏ.

Thẩm Mộng Dao vẻ mặt khó nói, cảm giác bứt rứt trong lòng khiến cô thêm buồn bã, nhưng lại không nói nên lời.

"Chỉ số khó chịu lên đến 86%, Thẩm tiểu thư, cô cần giải tỏa."

"Nhất Nhất?!"

"Tôi đây, thưa tiểu thư.!"

"Tôi ... tôi ... tôi phải nói với em thế nào đây?!"

"Cô đang thích một người đúng không, Thẩm tiểu thư?!"

Dao Dao im bật, mở to mắt ngước mặt lên nhìn.

"Mặt cô đang dần đỏ lên. Chỉ số bất ngờ là 61%, chỉ số căng thẳng là 39%. Tôi đoán đúng rồi, phải không?!"

"Làm sao em biết được?!"

"Vì con gái khi khó nói điều gì đó, thì khả năng liên quan đến tình yêu là 46%, gia đình là 24%, còn 30% còn lại sẽ là về tiền bạc. Theo như phân tích, thì cô đang gặp rắc rối trong chuyện tình cảm."

Dao Dao bị Nhất Nhất làm cho bật cười, không nói thành lời. Sau đó, cô từ từ bình tĩnh lại, rồi nhẹ giọng nói.

"Tôi thích người đó, nụ cười đó, dáng vẻ ân cần, ôn nhu đó, người đó như ánh mặt trời vậy.! Nhưng ánh mặt trời đó lại không hướng về tôi, càng không phải là của tôi."

...

"Thẩm tiểu thư?! Cô chắc chắn là thích, chứ không phải rung động?!"

...

*{ Người máy cũng có cảm xúc, cũng giống như chúng ta, họ được tạo ra không phải chỉ để phục vụ mà còn là để bầu bạn. Họ sẽ chính là người bạn đáng tin cậy và lâu dài bên cạnh bạn. Nếu gắn bó lâu dài, họ sẽ không bao giờ phản bội bạn. }*

*{ Tình cảm là thứ không thể che giấu, có thể che giấu người ngoài cuộc. Vậy người trong cuộc thì sao?! Đừng cố gắng nói dối với người máy AI, họ có thể vạch trần bạn nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra bí mật của bạn. Tình cảm của họ rồi sẽ ra sao đây?! Một vòng luẩn quẩn, liệu những kẻ yêu nhau sẽ tìm thấy được nhau hay sẽ bỏ lỡ nhau?! }*

¥___________________________________________¥

_ Một bộ truyện mới, có thể không quá xa lạ với mọi người về chủ đề người máy AI. Như mình đã nói ở phần giới thiệu thì bộ truyện này mình lấy ý tưởng từ kênh Youtube "Hạ Vy" video "Mã Số 89757". Bộ truyện này không giống hoàn toàn phần mô tả của video đó. _

_ Mình cũng nói trước, nếu bạn đến để tìm 'đường' thì bộ truyện này không dành cho bạn, vì mình dự định làm bộ truyện này đa số các chap sẽ là 'ngược'. Do mình đã có bộ truyện ngọt ngào thanh xuân vườn trường rồi. Nên muốn làm một bộ truyện ngược để cân bằng cảm xúc lại. 😅 _

_ Mọi người thích thì có thể ủng hộ mình, không thích thì không cần đọc cũng được, không sao. Thế giới đủ lạnh lẻo rồi, đừng vội buông lời khó nghe dành cho nhau. ^^ _

_ Cảm ơn mọi người đã đọc. 💓 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net