Chương 50 Cậu viết xong, tớ chép xong chắc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50 Cậu viết xong, tớ chép xong chắc!

Lâm Vy trừng mắt, chắc chắn mình không nghe nhầm, dùng đũa chọc mỳ trong chén: "Tối tự học tiết ba, tớ làm xong được."

Giang Túc: "..."

Bình thường bạn học nhỏ nhìn cũng ranh lắm mà, sao đến lúc này não lại không hoạt động thế.

Cô không nhìn xung quanh, trừ cô với bạn cùng bàn, còn ai khác không. Ngay cả người quán ăn cũng chạy ra sau cửa phòng bếp trốn, chỉ để lại một tấm cửa kính đang mở.

Cô hay rồi, người cũng ra tay đánh người, cô còn ngôi ở đây ăn chậm rãi như ở nhà. Ăn thì ăn đi, con mẹ nó còn đạp ghế, điển hình cho mấy đứa sợ mình sống dai quá muốn tìm đường chết.

Cứ nhớ lại cảnh mình từ trên lầu xuống đây, thấy mấy thằng ngu trường Chuyên Nghiệp nhìn cô với ánh mắt hú hồn, mắt thèm nhỏ, kiểu như không chờ được một giây nhào lên la liếm cô, Giang Túc cực kỳ không vui: "Cậu viết xong, tớ chép xong chắc!"

Lâm Vy vất vả lắm mới gắp được trái trứng cút, vì câu nói quá hợp tình hợp lý của Giang Túc, trái trứng lần nữa bị rơi.

Gáio bá đúng là giáo bá, chép bài cứ như người khác thiếu tiền vậy.

Thấy Lâm Vy cứ ù ù khạc khạc vẫn chưa đứng lên, Giang Túc liếc nhìn Bạch Kiến bên kia: "Cậu làm xong, bạn cùng bàn của cậu làm xong chưa?"

"Tớ viết..."

Đối với lớp chuyên mà nói, bà tập nhiều chỉ nhiều hơn chút, nhưng tuyệt đối có thể làm hết, dù sao hiệu suất làm bài tập của mọi người cũng rất cao.

Chỉ là hai chữ cuối của Bạch Kiến chưa kịp nói, đã phát hiện sắc mặt của giáo bá lạnh lại, cô ấy theo ý thức ngậm luôn.

Vị giáo bá cùng lớp này còn đáng sợ hơn cả mấy tên lưu manh kia.

Miệng lưỡi Bạch Kiến khô khốc: "......viết, chưa viết xong."

Giang Túc cuối đầu, nhìn sợi mỳ trong miệng Lâm Vy: "Bạn cùng bàn của cậu còn chưa làm xong, cậu lại không thấy ngại ngồi đây ăn?"

Bạch Kiến: "..."

Lâm Vy: "..."

Vốn dĩ Lâm Vy chẳng thấy mình sai ở đâu, bị Giang Túc nói câu này, cô cảm giác mình là tội nhân thiên cổ, có lỗi với Giang Túc người chờ chép bài tập, lại có lỗi với Bạch Kiến người chưa làm xong bài tập.

Mặc dù cô cứ có cảm giác sai sai, nhưng cô thật sự không thể ăn nữa rồi: "Được thôi, vậy tớ về làm bài tập."

Chờ khi cọng mỳ nằm trong bụng mình, Lâm Vy mới đặt đũa, rút một tờ giấy, con ngoan trò giỏi lau miệng, cầm điện thoại từ từ đứng lên.

Bạch Kiến lại cực kỳ nhanh nhẹn trái ngược với hành độnh từ từ không gấp của cô, tốc biến vòng ra đằng sau nơi cửa kính cách xa mấy tên lưu manh chờ người.

Lâm Vy ném tờ giấy ăn vào thùng rác, chậm rãi đi ra ngoài.

Vị lão đại trường Chuyên Nghiệp đứng trên con đường cô, thấy Lâm Vy đứng lên, trong nháy mắt dừng động tác, huýt sáo.

Lâm Vy vừa đi, lòng vừa nghĩ, tiếng huýt này thật sự quá tệ, còn tệ hơn tiếng huýt sáo năm đó của cô.

Cô đi chưa được hai bước vai bị người khác giữ lại.

Không chờ cô quay đầu, đã nghe thấy một tràng tiếng loảng xoảng.

Sau đó ghế bàn cô ngồi và bàn trước mặt, bị đá vào dưới bàn, tạo ra một con đường.

Giang Túc véo vai cô, đẩy người cô sang bên trái, chỉ con đường nói: "Đi từ đây."

Lâm Vy nhìn mắt Giang Túc, đi con đường này với con đường vừa nãy có gì khác nhau?

"Nhanh lên." Giọng nói của Giang Túc rõ ràng đã tức giận.

Lâm Vy trừng mắt, chọn đi con đường Giang Túc chỉ.

Đêm hôm lần đầu gặp cô, trong lúc dọn dẹp trên khi nhà cũ lúc anh phát hiện chiếc cúc áo đã biết gan cô rất lớn. Hôm nay mới biết, gan cô không phải lớn, cô chỉ hù bừa thôi.

Ra ngoài cũng không để người ta yên tâm, học hỏi bạn cùng bàn của cô, còn biết được vòng ra đằng sau, cô thì hay rồi, đi thẳng vào ngực người ta.

Giang Túc cười lạnh một tiếng, nghe thấy bên người mình có tiếng động, anh quay đầu nhìn.

Lão đại không để Lâm Vy đi đến trước mặt mình, đứng lên muốn bước qua ghế ngăn cản Lâm Vy.

Bước chân hắn ta còn chưa nhấc, Giang Túc i chân, lôi ghế, tiếng kéo ghế vang lên bên tai, anh đẩy tên lão đại ngồi lên ghế: "Mày ngon thử đứng lên xem."

Lão đại trường Chuyên Nghiệp tên Dương Thiên Hạo, tên lần trước bị Giang Túc đánh ngoài cửa đồn ngực đau hết nửa tháng.

Rõ ràng không thấy Giang Túc ra tay, nhưng hắn lại cảm giác người đau, di chứng để lại đúng là quá lớn, anh có hơi kiêng kỵ Giang Túc.

Không muốn gây chuyện với Giang Túc, qua hai giây, phun kẹo cao su vào thùng rác bên cạnh: "Túc gia, chuyện Trình Trúc hôm bữa, tao không tính với mày, vì đó là anh em của mày, nhưng lần này... hình như lần này không nói được, lo hơi bị nhiều chuyện đấy, Túc gia."

Thấy Lâm Vy và Bạch Kiến đã mất hút khỏi cửa kính quán ăn, Giang Túc bỏ Dương Thiên Hạo ra, bình tĩnh nói: "Sai rồi, tao không phải lo chuyện của mày, tao đến đây để đập mày."

Dương Hạo Thiên: "...Địu."

Dương Thiên Hạo: "Túc gia, dạo gần đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mặc dù lần trước Hạo gia tao và mày đã xong, nhưng không đại diện việc tao sợ mày, mày không nói chuyện đàng hoàng ai chơi lại mày, Túc gia."

Giang Túc thật sự là kiểu người thích nói tắt, anh trực tiếp nắm tóc của Dương Thiên Hạo, ấn đầu cậu ấy vào ghế dựa: "Làm phiền bạn bàn trên của tôi ăn cơm, lý do này đủ không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net