Chương 51 Tao chỉ biết đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51 Tao chỉ biết đánh.
Dương Thiên Hạo và cả đám người: "???"
Cuối cùng là đứa nào làm phiền bữa ăn của người ta, còn đuổi người ta đi.
Vương Vỹ: "..."
Giáo bá luôn là người trợn mắt nói dối như thế sao.
Trình Trúc đeo tai nghe, bình tĩnh nâng mắt nhìn, cậu ấy không thích mấy vụ lùm xùm đánh nhau, lẳng lặng mở lớn âm lượng một chút.
Ht lông bông khoác vai Trình Trúc cười một tiếng, nhàn nhã sửa từ thay Giang Túc: "Túc ca, là bạn nhỏ bàn trên."
Bạn nhỏ bàn trên còn thân hơn bạn bàn trên nhiều.
Dương Thiên Hạo cũng là giáo bá có tiếng của trường Chuyên Nghiệp, đi trên con phố ăn vặt, không cần biết là trường chuyên nghiệp hay là Tứ Trung, nhìn thấy anh ta cũng phải tránh xa ba thước*. Giang Túc ra tay mượn đại lý do thì thôi đi, bạn đi chung còn giúp sửa tên, hoàn toàn không lo chuyện của hắn, để hắn như ngọn cỏ làm trò hề cho thiên hạ.
Dương Thiên Hạo duỗi tay đẩy tay Giang Túc đang nắm tóc mình, chậm rãi đứng thẳng người: "Giang Túc, gọi mày một tiếng Gia mày tưởng mình làm ông lớn phải không? Con mẹ mày tưởng tao không dám hả..."
Lời Dương Thiên Hạo còn chưa nói xong, người đã bị Giang Túc ném xuống đất phịch một tiếng.
Sắc mặt Vương Vỹ trắng bệch.
Trời ơi, hiện trường vụ án hiện tại, giáo bá đập Hồ Tiếu trong trường thật sự để nể tình bạn bè rồi.
Giang Túc cũng đã đánh rồi, không đánh cũng phải đánh thôi.
Thiếu niên mười mấy tuổi, quan trọng nhất là bảng mặt cái tôi.
Cánh tay Hứa Thuật khoác trên vai Trình Trúc đã lấy xuống, tay cậu ta kéo khóa áo đồng phục, nhìn Trình Trúc đang xem điện thoại, đưa tay qua bên cánh tay Trình Trúc.
Giang Túc ném đồng phục lênvay Trình Trúc, xắn cổ tay áo, gia nhập trấn đánh, lúc ngang qua người Vương Vỹ, cậu ấy chợt nhớ mình còn một đồng chí, ngừng bước hỏi: "Đánh lộn qua chưa?"
Vương Vỹ điên cuồng lắc đầu: "Không, không có."
"À, ngại quá, quên mất cậu là học sinh ngoan." Hứa Thuật nói xong, vỗ vai Vương Vỹ, tiến bước về phía Túc ca của cậu ấy.
Thật ra Vương Vỹ không muốn gia nhập hội với họ, lúc tan học cậu ấy đi chung với bạn lớp chuyên của mình bị Hứa Thuật bắt lại.
Hứat Thuật thấy cậu ấy cực kỳ vui, tiếng gọi đủ để ba tầng cũng nghe được: "Bạn học này, bạn là người được Túc ca nhà tôi cảm ơn đúng không? Cậu giúp Túc ca nhà tôi, cũng là giúp tôi, bạn học, đừng đi, tớ mời cậu ăn một bữa cơm."
Thật sự thì không thể từ chối lời mời, nếu là lớp khác cậu ấy chắc chắn sẽ viện lý do, lần này cậu ấy bị Hứa Thuật kéo đi.
Giằng co hết nửa phút chờm Giang Túc đi qua, ht đứng xa xa, cười cười đẩy cậu ấy đến trước mặt Giang Túc: "Túc ca, hôm nay mời vị cứu tinh ăn cơm."
Lúc ấy đủ để Vương Vỹ sợ mất dép, nhưng vì lần này là lần đầu cậu ấy đến nơi cách xa trường học bá đến thế, ai biết Giang Túc lạnh nhạt nhìn cậu ấy xòn, "Ờ" một tiếng rồi lên lầu.
Vì thế cậu ấy cứ thế mà đi chung với họ đến "Duyên Gặp Một Lần."
Vương Vỹ cả đường lo lắng, lúc ăn nó không đáng sợ như những gì mình nghĩ, Hứa Thuật thật sự rất biết cách nói chuyện, Trình Trúc nói không nhiều, nhưng mỗi lần cũng chõ cười người khác, làm cậu ấy cười mấy lần, cũng dần dần nới lỏng cảnh giác hơn.
Nếu không phải có lần đánh lộn với trường Chuyên Nghiệp, Vương Vỹ cảm thấy ba người họ, không khác gì với học sinh lớp chuyên thi được điểm cao.
Lúc Vương Vỹ thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình, bên kia đã đánh thành một đám, Trình Trúc bên này như kiểu cái gì cũng không thấy, dựa vào tường lo nghe nhạc, con người mê hóng hớt như cậu ấy nhịn không được tám: "Cậu không giúp bọn họ sao?"
Trình Trúc ngẩng đầu nhìn Vương Vỹ, sau đó tháo tai nghe: "Hửm?"
"Cậu không giúp họ sao?" Vương Vỹ chỉ chiến trường, hỏi lại lần nữa.
Vừa nhìn đã biết Trình Trúc là kiểu người đã từng nhìn qua hết cả thế giới này, nhìn chiến trường nhiệt liệt bên ấy, không nhanh không chậm nói: "Tớ chỉ biết bị đánh."
Vương Vỹ: "..."
Trường Chuyên Nghiệp có sáu bảy người, bên Giang Túc chỉ có cậu ấy với ht.
Bình  thường đừng thấy ht tùy tiện, nhưng lúc cậu ấy đánh nhau lại mạnh cực kỳ, không hề thua Giang Túc.
Tuy ít đánh nhiều, nhưng chưa được bao lâu đã phân thắng bại.
Giang Túc thấy một mình ht là đủ rồi, kéo Dương Thiên Hạo ra khỏi trận đánh, Giang Túc ném Dương Thiên Hạo lên đất, ngẳng đầu nhìn Vương Vỹ: "Vương..."
Vương Vỹ thấy anh đức quãng, nhanh chóng tiếp: "...Vỹ"
Giang Túc "Ừ" một tiếng. Chỉ về phía quầy tính tiền: "Cậu tìm ông chủ đóng hộp một phần mỳ đem về."
Dừng chút, Giang Túc lại nói: "Nhớ canh và mỳ để riêng"
Vương Vỹ đi rồi.
Đến khi cậu ấy đem phần đồ ăn quay về, trận đánh đã xong, trận chiến đã kết thúc, hai bên được tách ra, bên trường Chuyên Nghiệp có vẻ khá thảm, các bạn thiếu niên bên trường Tứ Trung lại như chưa có việc gì đã xảy ra, đứa nghe nhạc, đứa nói chuyện tào lao.
Đương nhiên người nói chuyện xàm ở đây là Hứa Thuật, người nghe lời nói xàm của Hứa Thuật là bạn học sinh Tứ Trung bị Dương Thiên Hạo chặn khi nãy.
"Bạn tên gì vậy? Lớp nào thế? Cậu thích Tạ Mộng Dao sao? Cậu ấy có chỗ nào tốt chứ, cậu thích cậu ấy? Sao ánh mắt lại rác rưởi như bên Chuyên Nghiệp vậy?
Vương Vỹ: "......"
Thấy Vương Vỹ quay lại, Giang Túc sải bước lướt qua Hứa Thuật: "Đi thôi."
Hứa Thuật phủi mông, vỗ vỗ bạn học Tứ Trung bị bắt lại: "Đi thôi, bạn học, sắp đến giờ tự học rồi."
Bạn học đó sợ sệt nhìn Dương Thiên Hao
Hứa Thuật trực tiếp kéo cậu ấy đi, kéo cậu ấy đến trước mặt mình, đẩy cậu ấy về phía trước: "Cậu nhìn hắn ta làm gì, cậu nghe Túc ca nhà tớ đi, anh tớ để cậu đi."
Giang Túc đứng như cũ không độnng đậy, chờ mấy người Hứa Thuật từ trong quán mỳ ra, mới bước chân đi. Chỉ vừa đi chưa được mấy bước, Dương Thiên Hạo đứng sau lưng anh cười: "Em gái khi nãy mày bảo nhanh chóng về làm bài tập, là bạn nhỏ bàn trên của mày?"
Giang Túc quay đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh.
Dương Thiên Hạo cười đầy thâm sâu: "Lớn lên trông không tệ nha..."
Giang Túc hiếp mắt, nâng chân đạp Dương Thiên Hạo xuống đất. Anh ra tay rất nặng, Dương Thiên Hạo bị đạp bay hơn một mét, Dương Thiên Hạo chưa kịp phản ứng, Giang Túc đã đứng cạnh hắn ta, khom lưng nắm tóc hắn ta, ngửa mặt tên đó lên, mắt nhìn  hắn ta nói: "Mày dám đặt chú ý lên người cô ấy, tao đập chết mày."

(Xin lỗi mọi người vì ra chương chậm. Dạo này tui quẩy game với đại thần trên Vương Giả Vinh Diệu. Nói thẳng là dại trai "Đú với trai" 🤣🤣🤣 tui được lôi lên Kim Cương rồi nè mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net