Chương 12: chỉ cần bên ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa tay lên vuốt má Hoảng, y cũng bất giác nghiêng đầu mà dựa vào lòng bàn tay tôi. Trong mắt y không giấu nổi sự mệt mỏi.

"Ngày mai ta muốn ăn cùng chàng và anh trai" tôi nói với Hoảng

"Được" Hoảng đáp lại tôi, dùng tay vuốt ve đôi môi của tôi. Ánh mắt của y vẫn luôn đặt trên người tôi chẳng rời dù chỉ một giây

Bất ngờ Hoảng cuối xuống hôn vào môi tôi. Vì sợ người khác thấy nên tôi đã đẩy y ra, dùng tay che miệng, ngại ngùng nói: "sẽ bị người khác thấy mất"

Từng tán cây cứ theo gió mà va đập vào nhau, tạo thành bản hoà ca long lanh, dịu kì. Nhưng tất cả chẳng thể bì với đôi mắt hổ phách trong veo ấy

"Mặc kệ" nói xong, Hoảng dùng bàn tay thon dài của y đặt trên gáy của tôi rồi đẩy vào người của y. Tiếp tục, y lại mang đến nụ hôn cho tôi


Một nụ hôn thật sâu, chứa chan đầy tình yêu. Hơi ấm và hương thơm của Hoảng dần dân truyền sang người tôi. Đôi môi tuyệt đẹp của y cứ thế mà chiếm lấy đôi môi tôi. Một tay y vẫn để sau gáy, một tay vuốt ve mái tóc. Cứ thế, cái hôn của y lại càng ngày càng siết chặt tôi vào tâm hồn của y

Cuối cùng cũng kết thúc. Nụ hôn ấy kéo dài thật lâu, tôi cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ánh mắt của Hoảng vẫn cứ dán chặt lên người tôi. Tôi chui rúc vào lòng y để né tránh ánh mắt. Y nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tuy môi cười nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa một nổi buồn khó tả đến nao lòng: "Về thôi."

Bây giờ đã là giờ tý, mọi người ở doanh trại cũng đã ngủ hết để sáng sớm mai thức dậy tập luyện như mọi khi.

Hoảng nhấc bổng tôi lên, tôi hốt hoảng:"này, lỡ ai thấy thì sao?"

Hoảng cuối mặt xuống nhìn tôi, vẫn giọng điệu trầm ấm dịu dàng ấy:"không lo, chỉ cần bên ta là được"

Hoảng cứ thế mà ôm tôi về lều, tuy đang ở mùa đông lạnh giá, nhưng tôi vẫn chẳng cảm nhận được cái se buốc của mùa đông ấy. Hơi ấm từ tình yêu của Hoảng truyền cho tôi đã ru tôi ngủ say giấc trong cái ấm áp

Tôi ngủ triền miên tới sáng, nhìn qua bàn làm việc. Hoảng đã ngủ gục ở đấy... Hoảng đã làm việc cả tối qua, có lẽ vì qua lao lực mà ngủ quên. Tôi tiến lại gần, đặt lên mái tóc y một nụ hôn. Tôi định quay đi vệ sinh cá nhân rồi lại nghiên cứu các thảo dược thì bấc ngờ thay y nắm vội lấy bàn tay tôi

"Ở lại với ta một chút" y nhẹ nhàng nói, đôi mắt phượng hoàng lấp lánh ấy thế mà vẫn cứ nhắm ghiền lại

Tôi vô thức bật cười. Gì chứ? đến cả khi ngủ vẫn muốn tôi ở bên. Thật quá trẻ con, đây có phải là thái tử Đại Việt hay không vậy?

"Mau dậy thôi, con dân Đại Việt đang ở ngay sau lưng ngài đấy" tôi vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai Hoảng để đánh thức y. Được một lúc thì y cũng đã tỉnh giấc

Bàn tay Hoảng vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi. Hai mắt nhìn tôi không rời, nói với giọng còn mớ ngủ:" nếu như sáng nào ta cũng được nàng đánh thức thì tốt biết mấy"

"Không vội, sau nầy ắt sẽ có nhiều thời gian"tôi đáp

Vẫn nụ cười, vẫn ánh mắt dịu dàng ấy của Hoảng lại làm cho con tim tôi xao xuyến. Trần Hoảng, tại sao y luôn làm cho tôi thấy thế giới này tươi đẹp thêm muôn vạn phần vậy?

"Chàng mau đi tập luyện đi" tôi thúc giục Hoảng.

"Trưa chúng ta gặp nhau ở lều Hưng Đạo Vương nhé" Hoảng nói

Tôi gật đầu nhẹ, cười tươi:"được".

Không lâu nữa đã là ngày hai bên giao tranh rồi, trong lòng tôi lo lắng không nguôi nhưng vẫn luôn giữ nụ cười trên môi để tiếp thêm động lực cho Hoảng và cả anh trai. Trước khi đi, Thiên Thành công chúa đã gửi gắm anh trai cho tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy được.

Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong sự săn sóc của anh trai và vòng tay ấm áp của Hoảng. Nếu như sau trận chiến này, một trong cả hai không còn ở bên tôi thì không biết ngày tháng mai sau tôi có thể sống tốt được hay không

***

Đại quân Đại Việt vốn không ít đội quân thiện chiến. Đội quân Thánh Dực Dũng Nghĩa là những người không gốc gác, mồ côi, bần cùng của xã hội. Thậm chí có người từng là cướp, tội phạm vì lí do nghèo khó. Họ được triều đình cứu vớt mảnh đời, đào tào, cấp bổng lộc ngang với cấm quân vì thế, họ có lòng trung thành tuyệt đối, quyết hi sinh ngoài chiến trường chứ không bỏ chạy.

Tất nhiên không thể thiếu sự góp mặt của Thánh Dực Quân là đội quân tinh nhuệ của hoàng gia, trung thành không kém, họ thuộc gia phả hoàng tộc, theo sát quan gia và thái tử để bảo vệ an nguy của họ. Cả hai đội quân này đều thề chết bảo vệ vua. Đều là đội quân đáng tin cậy. "Dực" có nghĩa là đôi cánh, nên nôn na có thể hiểu được "Thánh Dực" có nghĩa là đôi cánh thần thánh. Chỉ nghe tên cũng biết độ tin tưởng của quan gia dành cho đội quân này.

Đặc biệt hơn hết, Ngũ Yên Quân do đích thân anh trai tôi quản lí, là đội quân không thuộc hoàng quyền. Đội quân này được đánh giá là thiên chiến và uy lực hơn cả đội quân hoàng gia. Những người trong đội quân này đã thề chỉ bảo vệ và trung thành với dòng tộc của tôi. Đội quân này đặc biệt vì người lập ra nó là cha tôi- An Sinh Vương dùng để lật đổ ngôi vàng mà dành thiên hạ. Cuối cùng, đội quân này được chuyển cho anh trai tôi quản lý. Có lẽ cha không ngờ, anh ấy không cần thiên hạ, chỉ cần Thiên thành. Vì vậy đội quân này ở đây để chống đỡ cho Đại Việt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net