Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể ra thì mới thấy...nếu cuộc đời Thành Đan mà không có Ninh Tú sẽ trông như thế nào nhỉ?!

Thành Đan choàng tỉnh khỏi giấc mộng kinh hoàng. Cậu ôm mặt để tự trấn an chính mình, rồi vòng tay ra sau lưng, chìm đắm trong ác mộng khiến lưng áo cậu thấm đẫm mồ hôi, Thành Đan thở dài, đứng dậy cởi áo và bước vào phòng tắm.

"Đan, cho anh dùng máy tính nhé."

"Đừng xóa file em đang treo là được."

"Mày nói muộn quá, anh lỡ xóa rồi."

Thanh Phúc chưa dứt câu, Thành Đan từ trong phòng tắm đã lao ra như mũi tên. Cậu kéo anh trai sang một bên, click trỏ vào bin, sau khi xác nhận file vẫn còn cậu mới an tâm giãn mày.

"File đấy quan trọng đến mức còn đẩy cả anh mày ra ngoài nữa à?!"

"File ảnh từ bé tới lớn của Ninh Tú đấy."

"Mày giữ ảnh của Tú làm gì?"

...

Một người con trai lưu giữ ảnh từ thuở nhỏ cho tới lớn của một người con gái, còn có thể là vì gì...?

"Mày...thích Tú à?!"

Thành Đan quay qua nhìn anh trai, Phúc cau mày, anh đạp vào hông Đan, nhưng ngay lập tức giật tay cậu ngược lại rồi hét lớn:

"Tú là của tao, tao cấm mày có suy nghĩ gì với con bé, tao nói điều này từ trước rồi, mày nghe mà không hiểu à?"

"Anh đừng có mỗi lần tức giận đều đạp vào hông em như thế nữa, được không?"

...

"Còn nữa, nếu anh cũng thích Ninh Tú...vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng."

"Công bằng cái chó, mày nghĩ trên đời này thật sự có công bằng cho mày tranh à?"

"Anh cứ bảo thủ như vậy, anh thử hỏi xem Ninh Tú có thích anh hay không đã chứ?"

...

Tiếng cãi vã dừng lại, dừng hẳn. Hai anh em chầm chậm quay ra phía cửa vào.

Chẳng biết là từ lúc đoạn nào, Ninh Tú đã đứng đó với nét mặt bàng hoàng, giờ phút này chắc cô muốn ước tai mình không thể nghe được những gì họ nói lắm. Nhưng bằng sự thần kỳ nào đó, Ninh Tú vẫn từ từ tiến vào, cô lại gần đỡ lấy Thành Đan, anh Phúc cũng luống cuống, nửa muốn giải thích, nửa muốn chạy khỏi căn phòng, và anh ấy chọn chạy khỏi căn phòng.

...

"Cậu..."

"Cậu còn đau ở chỗ nào khác không?"

"À, không, thật ra tớ không thấy đau."

Ninh Tú im lặng, cô chỉ nhìn vào phần eo Thành Đan bằng ánh mắt thương cảm. Thành Đan xoa đầu cô, mỉm cười an ủi:

"Anh Phúc rất yêu thương tớ, dù cho đôi lúc anh ấy mất kiểm soát về hành vi, nhưng anh ấy không phải người xấu, cậu đừng ghét anh tớ nhé."

"Tớ biết anh ấy rất yêu thương cậu, vì vậy nên khi nãy anh ấy mới kéo tay cậu ngược trở lại khi đá vào hông cậu...để tránh cho cậu không va lưng vào cạnh tủ."

...

"Nhưng sao tình yêu thương của anh em cậu lại đầy sự đau thương thế?"

---------

Ninh Tú đi xuống lầu, ngẩng đầu liền chạm mặt Thanh Phúc. Vẻ mặt anh ấy lúc này thật sự rất dằn vặt, cũng không biết là dằn vặt vì lỡ đánh em trai, hay dằn vặt vì để cô ấy nhìn thấy mình trong bộ dạng tiêu cực như thế nữa...

"Tú. Anh...anh..."

"Tính ra anh cũng nhạy bén thật, anh kéo Đan trở lại để tránh cho cậu ấy không bị thương ở lưng."

"Vậy ra em chứng kiến từ đoạn đó à..."

Ninh Tú lẳng lặng đi ra cửa chính, Thanh Phúc chỉ đành ngầm ngùi trông theo. Cho tới khi không thể kiềm mình, anh mới thốt:

"Tú!"

...

"Anh thích em."

Nhưng tình cảm của anh lại được xếp vào hàng không thể hồi đáp.

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net