Chương 2: Vận Mệnh Ràng Buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Công chúa, đã đến giờ rồi, xe ngựa của Nguyên Quốc đã đến trước cổng Liên Hoa Thành, chúng ta đi thôi.

Cửu Phượng nhẹ tay đẩy cửa bước vào thư phòng, bên trong thư phòng thoang thoảng mùi hương thơm của trầm hương, tấm lụa màu lam bay nhẹ theo gió bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, tiếng chuông bạc theo gió thổi vang lên một thứ âm thanh vô cùng êm tai, Dạ Ly Tuyết Cơ thẫn thờ ngồi bên trong thư phòng, hai mắt nàng khép hờ, bên cạnh nàng là Tàn Hồng Kiếm - thanh kiếm mà đại tướng quân 2 năm trước đã đích thân dâng tặng cho nàng, còn nói chỉ cần nàng còn sống Tàn Hồng Kiếm mãi mãi sẽ là linh hồn của nàng, hơn hai năm qua nàng chưa từng rời xa nó, cũng không muốn ai ngoài người ấy được phép chạm vào linh hồn của nàng, mặc cho nàng vốn dĩ đã biết việc nữ nhân mang kiếm vào hoàng cung Nguyên Quốc là quy tắc không được phép từ xưa, phụ hoàng đã căn dặn nàng không biết bao nhiêu lần về chuyện này trước khi nàng nhập cung nhưng Tàn Hồng Kiếm là một nửa linh hồn của nàng, nếu không có nó thì làm sao .. nàng có thể gặp lại được huynh ấy .. ?

Công chúa, nếu như sau này thần và người có dịp tương phùng tại Nguyên Quốc, chỉ cần người cầm Tàn Hồng Kiếm trên tay, thần nhất định sẽ nhận ra người, chiếc chuông bạc này thần tặng cho công chúa đây là chiếc chuông bạc từ nhỏ đã đi theo thần, nửa bước cũng không rời, xin người hãy nhận lấy.

Dạ Ly Tuyết Cơ lạnh nhạt mỉm cười, khóe môi cong lên một đường mang đầy dáng vẻ xót xa, quả nhiên nàng đối với nam nhân đó vẫn là khó có thể quên đi, bất cứ thứ gì thuộc về huynh ấy ở nơi này nàng đều muốn buộc chặt lại bên mình, không muốn rời xa ngay cả khi rời đi cũng đều là vì người ấy, lý do nàng dễ dàng chấp nhận rời khỏi Sở An Quốc đi Nguyên Quốc hòa thân trong vòng 1 năm cũng đều là vì nàng muốn được tận mắt nhìn thấy huynh ấy một lần nữa, dù chỉ là một lần thoáng qua trong giây lát cả đời này Dạ Ly Tuyết Cơ nàng cũng chẳng còn gì hối tiếc.

- Công chúa ?

Cửu Phượng sau khi giúp các cung nữ đưa đồ đạc của nàng lên kiệu liền đi tới chỗ nàng, Tuyết Cơ dừng chân đứng trước cổng Liên Hoa Thành dường như có chút tiếc nuối đan xen không nỡ lên kiệu rời đi, nàng tử nhỏ chưa từng rời xa Liên Hoa Thành, dù là đi săn cùng phụ hoàng cũng chưa từng rời khỏi Sở An Quốc nay phải rời đi trong lòng bất chợt cảm thấy không nỡ, nàng nắm chặt Tàn Hồng Kiếm trong tay, miệng nhỏ cắn chặt lại, sau đó dứt khoát quay đầu bước lên kiệu.

- Cửu Phượng, em lên kiệu ngồi cùng ta. 

- Công chúa, em không thể ngồi cùng người, như vậy là vi phạm cung quy. 

- Nếu em không lên đây, ta sẽ không đi tới Nguyên Quốc đâu. 

Nàng ủy khuất nói, bàn tay nhỏ kéo tấm tấm rèm đỏ sang một bên ra lệnh cho Cửu Phượng vào trong kiệu ngồi, nàng chỉ đơn giản là muốn có ai đó ngồi trò chuyện cùng mình để nàng bớt đi nỗi cô đơn khi một thân, một mình đi đến một nơi xa lạ đáng sợ như Nguyên Quốc, Cửu Phượng là người thân duy nhất của nàng ở đây, nàng không biết sẽ ra sao nếu như Cửu Phượng từ chối đến Nguyên Quốc cùng nàng, thật may vì chặng đường gian nan kế tiếp đã có Cửu Phượng ở bên, nếu không nàng nhất định sẽ không thể gắng gượng được, nhất định không thể.

- Bệ hạ, công chúa đã lên kiệu rời khỏi Sở An Quốc rồi. 

Bên dưới hoàng bệ, đại tướng quân cúi đầu cung kính nói. 

- Trẫm nghe nói, ngươi đã cho phép Cửu Phượng đi cùng với Tuyết Cơ đi đến Nguyên Quốc, vì sao lại làm vậy ? Chẳng phải đứa trẻ đó là đứa trẻ ngươi yêu thương nhất sao, từ nhỏ ngươi đã không để nó phải chịu ủy khuất, vậy mà bây giờ lại liều mạng mang bảo bối của mình cho nữ nhi của trẫm, ngươi không lo lắng sao ?

Sở Vương đế ngồi trên hoàng bệ, đáy mắt người nhàn nhạt phê duyệt tấu chương đang chất đầy trên bàn, nét mặt từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên, yên lặng như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng.

- Là Cửu Phượng đã xin thần cho nó đi cùng tam công chúa, con bé nói nó không yên tâm khi để công chúa đi một mình, còn nói muốn trở thành thanh kiếm của công chúa khi ở Nguyên Quốc, đối với con bé công chúa là người quan trọng nhất nó muốn được phục tùng, vậy nên hạ thần không thể ngăn Cửu Phượng lại. 

Nói đến đây, Sở Vương liền nở một nụ cười ôn hòa tiếp lời

- Ta nghe nói đại công tử của nhà Bộ Hộ Thượng Thư từ bé đã rất ngưỡng mộ Cửu Phượng khi lớn lên còn cùng Cửu phượng có hôn ước, ta chỉ không biết rằng đó có phải chính là lý do thứ hai mà Cửu Phượng kiên định rời khỏi Sở An Quốc không ?

Đại Thừa Tướng khi vừa nghe Sở Vương nhắc đến chuyện này liền trở nên lúng túng, quả thực một lời sắc nhọn như dao không chút mảy may đâm trúng tim đen của đại thừa tướng.

- Qủa thực ... đúng là có chuyện như vậy ạ.

- Cửu Phượng, nếu Diệp Lưu đại công tử biết em đã rời khỏi Sở An Quốc để đến Nguyên Quốc cùng ta, hắn nhất định sẽ rất buồn đấy. 

Tuyết Cơ tựa đầu vào khung cửa sổ nhỏ, mắt phượng mơ màng nhắm lại dường như đang rất an tĩnh trong không gian yên lặng trong kiệu, nhưng khi nhắc đến 5 chữ Diệp Lưu đại công tử không tự chủ được bản thân, khóe miệng cong lên thành một đường tuyệt mỹ. 

Cửu Phượng an tĩnh nhấp một ngụm trà nóng, mùi hương của liên hoa và lá trà thơm ngát lan tỏa một dư vị vô cùng thanh nhẹ, nàng đưa mắt nhìn Tuyết Cơ, nhẹ giọng nói

- Chuyện hôn ước giữa thần và Diệp Lưu là do phụ thân tự ý sắp đặt, từ nhỏ hắn luôn đến thừa tướng phủ chơi, ngày ngày lẽo đẽo đi sau thần, phụ thân thấy vậy liền nói với hắn rằng nếu thích thần đến như vậy thì chi bằng lớn lên gả thần nữ cho hắn, đó tuy chỉ là một câu nói đùa nhưng hắn lại tin là thật, sau này lớn hơn một chút hắn liền sai người đi loan tin cho cả Sở An Quốc biết rằng thần là vị hôn thê của hắn, vì Diệp Lưu là đại công tử của Bộ Hộ Thương Thư nên không một ai dám đắc tội với Diệp Lưu, thần chỉ muốn rời xa Sở An Quốc một thời gian để khi đó Diệp Lưu hắn cảm thấy chán nản sẽ không tới làm phiền thần nữa. 

- Chỉ một năm thôi Cửu Phượng, một năm sau chúng ta nhất định sẽ quay về Sở An Quốc, ta sẽ đưa em về nhà, ta hứa với em chúng ta nhất định sẽ trở về. 

Gió Bắc khẽ lùa vào qua khung cửa sổ, liên hoa trà cũng đã nguội lạnh, Tuyết Cơ đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nàng đã rời khỏi Sở An Quốc hơn hai canh giờ nhưng phải đến ngày mai mới thuận lợi tới cổng thành Nguyên Quốc, đêm nay có lẽ sẽ phải ghé lại một nhà trọ nào đó ven đường để dừng chân, nàng rũ mắt thở dài trên tay không ngừng mân mê chiếc chuông bạc, tiếng chuông bạc kêu leng leng vài tiếng vui tai, nàng quay sang Cửu Phượng ngồi bên cạnh khẽ hỏi

- Em có biết gì về chuyện hôn ước giữa Sở An Quốc và Nguyên Quốc không ? Dù phụ hoàng đã nói qua nhưng ta vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc là do đâu mà mối nhân duyên này lại bắt đầu. 

Cửu Phượng gật đầu, nàng đặt bảo kiếm sang bên cạnh nói

- Công chúa còn nhớ năm người 9 tuổi, người đã đến Nguyên Quốc không ?

- Ta nhớ, nhưng đã hơn 10 năm rồi có một số chuyện ta sớm đã không còn nhớ nữa, chỉ biết đã cùng phụ hoàng tới Nguyên Quốc và điều ấn tượng nhất ta còn lưu lại đến tận bây giờ là ta đã gặp gỡ vị nương nương có đôi mắt màu lục bảo, vị nương nương ấy là nữ nhân có dung mạo tuyệt đẹp nhất ta đã từng gặp qua, khi ấy còn ngạo mạn nói với người rằng sau này ta nhất định sẽ thành hôn với nam hài tử của người, người mang đôi mắt giống như vị nương nương ấy.

Nói đến đây nàng không tự chủ mà bật cười thành tiếng, năm đó sau khi rời khỏi Nguyên Quốc nàng đã rất tiếc nuối, tiếc vì sẽ không còn được gặp lại vị nương nương ấy nữa, tiếc vì khoảng thời gian đến Nguyên Quốc đã không được phép ra ngoài kinh thành để một lần tận mắt chứng kiến cuộc sống thường ngày của người dân Nguyên Quốc khác với người dân ở Sở An Quốc bao nhiêu. 

- Thần đã nghe phụ thân nói qua rằng, năm đó khi công chúa đến Nguyên Quốc cùng bệ hạ, khi ấy có một vị tiên hữu nghe đồn rằng vị tiên hữu ấy sống ở trên núi đã lâu năm, chỉ khi ở Nguyên Quốc có dịp quan trọng ngài ấy mới xuống núi, vị tiên hữu ấy đã được nhiều đời hoàng đế Nguyên Quốc kính trọng và ngài ấy có khả năng nhìn thấy được tương lai và vận mệnh của Nguyên Quốc, công chúa người có biết hơn 4 đời hoàng đế trị vì Nguyên Quốc đều là do vị tiên hữu ấy ấn định, vì vậy khi công chúa tới Nguyên Quốc lần đầu tiên ngay sau khi nhìn thấy người, vị tiên hữu ấy đã nói rằng: 

 ''Nếu muốn Nguyên Quốc ngày càng trở nên phồn thịnh, triều đại này sẽ tồn tại mãi mãi, thì đứa trẻ này phải trở thành hoàng hậu kế tiếp của Nguyên Quốc, người mà nàng chọn trở thành phu quân sẽ làm cho triều đại này của bệ hạ trở thành triều đại duy nhất phồn vinh, hưng thịnh trong lịch sử ngàn đời nay của đất nước ta''

Tuyết Cơ có chút sững sờ, gương mặt thản nhiên mang chút giễu cợt, nàng nhàn nhạt nói 

- Chỉ là một câu nói vậy mà hoàng đế Nguyên Quốc lại tin rằng đó là sự thật sao ? Thật buồn cười 

Cửu Phượng nhíu mày, cung kính nhắc nhở nàng 

- Công chúa người không nên nói như vậy, sau này khi tới Nguyên Quốc rồi nhất định không được nói những từ đó nếu để ai đó nghe được thì không chỉ người mà cả Sở An Quốc cũng sẽ bị liên lụy, vị tiên hữu đó là người hoàng đế bệ hạ cung kính nhất chỉ sau tiên hoàng hơn nữa đó còn chính là số mệnh của người, không thể tránh khỏi. 

Tuyết Cở cười một tiếng, nàng xua tay trước mặt Cửu Phương 

- Em không cần phải lo lắng, ta biết mình nên làm gì ?

Trời đã chuyển hẳn sang màu tối đen, lúc này đoàn xe ngựa mới dừng chân lại trước cửa một tửu quán tuy không lớn nhưng cũng tương đối rộng rãi yên tĩnh để nàng tĩnh dưỡng qua một đêm, Tuyết Cơ ngồi bên trong chậu tắm lớn được rải đầy cánh hoa hồng trên mặt nước trong tửu điếm thoang thoảng mùi rượu ngô xen lẫn mùi liên hoa, đi đường cả ngày mệt mỏi Tuyết Cơ tựa lưng vào thành chậu tắm nhắm mắt dưỡng thần, dư vị của hoa hồng khiến nàng thập phần thoải mái.

Có lẽ vì sắp nghỉ ngơi, nên lúc này Tuyết Cơ lại lộ ra vẻ biếng nhác hiếm thấy. Nàng mặc trên người bộ y phục màu trắng mỏng, bên ngoài chỉ khoác thêm một lớp áo, mái tóc đen dài cũng không vấn lên như mọi khi mà tuỳ ý để xoã xuống bờ vai, nếu như hỏi qua những người đã từng gặp qua Dạ Ly Tuyết Cơ thì nhất định đều sẽ nói '' Quốc sắc thiên hương'' '' Bách niên bách ngộ''. Dạ Ly Tuyết Cơ tựa như một bông hoa tử đằng đầy độc dược, mê hoặc lòng người, đoạt phách chúng sinh, dung mạo của nàng đẹp đẽ đến mức nam nữ đều phải ngước mắt say mê ngắm nhìn, dân chúng Sở An Quốc đều nói dung mạo của nàng xứng đáng phải được sinh ra trong hoàng cung nhung lụa, vì đối với một nữ nhân như Dạ Ly Tuyết Cơ dù nàng có mặc trên người vải của thường dân cũng chẳng thể nào che giấu đi vẻ đẹp của nàng, đôi đồng tử màu xanh lam khẽ liếc nhìn người đang ở ngoài cửa tiến vào trong.

- Công chúa vẫn chưa nghỉ ngơi sao ?

Cửa Phượng cẩn thận đóng nhẹ cửa, trên tay là một bộ ấm trà và một vài quả hồng khô sấy đường, Tuyết Cơ cầm trên tay cuốn sách cổ được để sẵn trên mặt bàn, một bên đốt vài nén trầm hương, mùi hương của trầm hương lan rộng khắp gian phòng trước đó vốn rất lạnh lẽo nay lại trở nên vô cùng ấm áp. 

- Khoan hãy đi, lại đây cùng ta thưởng thức liên hoa trà ở đây, hiện giờ vẫn chưa quá giờ Hợi. 

- Ta nghe nói, hoàng đế nguyên quốc có 13 hoàng tử, mỗi người một vẻ không ai giống ai đều phong lưu, anh tuấn hơn người.

Nàng lười nhác lật từng trang sách, ánh mắt vẫn không hề lay chuyển giống như câu hỏi vừa rồi chỉ là tùy tiện hỏi qua. 

- Vâng đúng là như vậy nhưng 13 vị hoàng tử ấy lại được sinh ra bởi nhiều vị nương nương khác nhau.

 Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử và thất hoàng tử được sinh ra bởi hoàng hậu nương nương.

Tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, bát hoàng tử, cửu hoàng tử được sinh ra bởi Thuần Huệ hoàng quý phi nương nương.

Lục hoàng tử, thập nhất hoàng tử, thập nhị hoàng tử và thập tam hoàng tử được sinh ra bởi Tuệ Hiền thục phi nương nương.

- Ngoài ra ba vị nương nương vẫn còn một số tiểu công chúa nữa, bệ hạ ngoài thập tam các hoàng tử còn rất yêu thương các vị công chúa này. 

Nghe Cửu phượng nói xong, biểu hiện của nàng vẫn không thay đổi bao nhiêu hỉ nộ ái ố đều được nàng giấu kĩ trong đôi mắt màu xanh lam, từ trước đến nay ngay cả mẫu hậu, người sinh ra nàng cũng không thể biết được nàng rốt cuộc đang giấu diếm điều gì trong đôi mắt kia, hoàn hảo đến mức một chút cảm xúc cũng chưa từng để lộ ra, nàng hạ mắt gập lại cuốn sách cổ, đưa trà lên miệng thưởng thức

- Trong cung không ngừng có những cuộc tranh đấu, nghi kỵ, ngay cả với huynh đệ ruột thịt cũng không ngừng bày mưu tính kế hãm hại lẫn nhau, chỉ cần người kia để lộ ra sơ hở nhất định sẽ bắt lấy thời cơ tốt để tiêu diệt đối phương, bớt đi một người là bớt đi phiền phức cho bản thân, tất cả những gì bọn họ làm đều chỉ vì một mục đích duy nhất đó là ngồi lên ngai vàng, nhưng giờ đây việc lựa chọn chủ nhân cho chiếc ngai vàng tiếp theo của Nguyên Quốc lại nằm trong vận mệnh của ta khiến ta cảm thấy vô cùng chán ghét, ghê sợ.

- Cửu Phượng ta không muốn chính mình bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của bọn họ, càng không muốn rước lấy phiền phức về mình, ta chỉ đơn giản muốn mỗi ngày trôi qua đều được bình an, bất luận bọn họ có làm gì đi chăng nữa chỉ cần làm tổn hại đến ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua .. 

Chỉ cần chịu đựng 1 năm thôi, sau đó mọi thứ sẽ trở về vị trí ban đầu vốn có của nó. 

Không biết bản thân đã lên kiệu từ lúc nào, ánh nắng nhàn nhạt chiếu thẳng lên gương mặt của Tuyết Cơ, nàng chậm rãi nhấc mi mắt tỉnh lại, Cửu Phượng ngồi đối diện cũng ngẩng lên nhìn nàng nói 

- Công chúa chúng ta đã tới kinh thành rồi

Nàng gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác vẫn chưa tỉnh hẳn của nàng ngước nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, đoàn xe ngựa đã vào bên trong cổng thành, bên trong kinh thành Nguyên Quốc so với Sở An Quốc lớn hơn rất nhiều, nhiều tửu điếm, thanh lâu và các hàng quán ở hai bên dưới đường nhiều không xuể, bên trên treo những chiếc đèn lồng lớn đầy đủ hình thái, những dải nhung lụa được phủ đầy khắp kinh đô, người dân và thương nhân đi lại buôn bán tấp lập, Tuyết Cơ ngẩn người bất chợt kêu lên một tiếng 

- Đẹp quá, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, nơi được gọi là nắm giữ huyết mạch của Nguyên Quốc hóa ra lại phồn vinh, xa hoa như vậy. 

- Công chúa, chúng ta chuẩn bị tiến vào trong cung 

Đoàn xe ngựa vừa đến nơi, cổng thành được các binh lính mở ra sau đó liền dẹp sang hai bên để đoàn xe ngựa tiến vào trong, trong kí ức của nàng nơi này so với mười năm trước đã thay đổi rất nhiều, đoàn xe ngựa dừng lại trước cổng đại điện, Dạ Ly Tuyết Cơ bước xuống kiệu, nàng vận trên người quốc phục của Sở An Quốc, mái tóc dài được vấn gọn thả xuống một bên vai, trên đầu nàng phủ xuống một chiếc khăn lụa màu trắng, trâm ngọc, trang sức được làm bằng ngọc bảo quý hiếm ở Sở An Quốc được cài trên đầu nàng, càng khiến cho dung mạo của nàng ở Nguyên Quốc này tuyệt nhiên chẳng ai có thể sánh bằng.

- Sở An Quốc, Tam công chúa, Dạ Ly Tuyết Cơ diện kiến. 

Nàng mang trên người dáng vẻ ngang nhiên không chút sợ hãi bước vào bên trong Đại Điện, chiếc chuông bạc được gắn dưới chân nàng kêu lên vài tiếng nhẹ bâng, nàng quỳ xuống trước hoàng bệ giọng điệu mang đầy vẻ cung kính.

- Thần nữ Dạ Ly Tuyết Cơ, diện kiến bệ hạ và thái hậu, thái hậu nương nương, hoàng đế bệ hạ vạn phúc kim an 

- Ôi trời, đứa trẻ này, Cơ nhi  ... mau ngước lên cho ai gia nhìn mặt con

10 năm trước, khi Dạ Ly Tuyết Cơ chỉ mới là một đứa trẻ 9 tuổi cùng với phụ hoàng đến Nguyên Quốc diện kiến hoàng đế Nguyên Quốc, Thái hậu nương nương khi trông thấy nàng liền không khỏi kinh ngạc trước dung mạo của một đứa trẻ chỉ mới 9 tuổi nhưng lại khiến người không ngừng ngắm nhìn chúng, cả một đời của người chỉ mang một ánh nhìn lưu luyến duy nhất dành cho tiên đế nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ mang gương mặt trắng nõn bầu bĩnh, đôi đồng tử màu xanh lam đặc biệt, môi nhỏ đỏ thẫm như chu sa, xung quanh dường như tỏa ra một luồng khí chất vô cùng đặc biệt, thái hậu nương nương năm đó chỉ tiếc không thể giữ đứa trẻ này lại bên mình lâu hơn một chút để có thể ngắm nhìn dung mạo của đứa trẻ này đến hết ngày qua ngày để không cảm thấy chán nản. 

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên ngước nhìn hoàng thái hậu, hoàng thái hậu tuy đã lớn tuổi dung mạo tuy đã bị thời gian lấy mất đi vài phần nhưng vẫn còn lưu giữ lại nét ôn nhu, điềm đạm khi người từng là một nữ tử xinh đẹp. 

- Tuyết Cơ, thái hậu đã luôn luôn muốn được gặp lại con, năm đó con rời đi thái hậu vì quá buồn nên sinh bệnh phải mất một khoảng thời gian dài mới khỏe lại như ngày trước, con trưởng thành xinh đẹp như vậy khiến trẫm vô cùng hài lòng, từ bé con đã có khí chất, dung mạo tuyệt mĩ khác người, quả nhiên con sinh ra là để trở thành hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ của Nguyên Quốc ta.

- Bệ hạ đã quá lời rồi, con suy cho cùng cũng chỉ giống như bao nữ tử bình thường khác chỉ có điều thân phận của con là công chúa của một nước, có những chuyện nữ tử bình thường khác không dám làm nhưng con ngoài lựa chọn nhất định phải làm ra, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác. 

Dạ Ly Tuyết Cơ cúi đầu nhẹ giọng nói, thoáng chốc tự mỉa mai chính bản thân mình mở miệng nói dối không cảm thấy ngượng ngùng, nếu như không phải nàng có lý do của mình thì dù có chết nàng cũng nhất định không bao giờ tới nơi này. 

- Thái công công, các hoàng tử đang ở đâu, tại sao hôm nay lại không có lấy một bóng dáng của ai xuất hiện ở đại điện ? Đại hoàng tử cũng không thấy xuất hiện .... bọn chúng định làm mất thể diện của Nguyên Quốc ta sao ?

Thái công công nghe vậy liền vội vàng cúi người, giọng điệu trở nên gấp gáp nói

- Bệ hạ, hai hôm trước trong sinh thần của cửu hoàng tử, thần đã thông báo tới các vị hoàng tử rằng hôm nay tam công chúa của Sở An Quốc sẽ đến, các vị điện hạ đã tiếp chỉ .. nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thấy các điện hạ xuất hiện ở đây ...











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net