Phần 10: Trải qua kiếp kiếp chưa bao giờ là sự dễ dàng cả (part 9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu thư, tỷ đang làm gì thế?

Tuyết Nhi bối rối nhìn ta đang ngồi loay hoay một hồi thu nhặt này những cánh hoa đào rơi xuống lả tả ở trên sân vào một cái giỏ đan bên cạnh.

- Làm Đào Hoa Túy a! – Ta vẫn tiếp tục làm việc của mình – Muội uống bao giờ chưa?

- Chưa, tiểu thư. – Tuyết Nhi nói.

- Vậy bổn tiểu thư đây sẽ cho em nếm thử tài nghệ ủ rượu của ta. – Ta nháy mắt với nàng.

Tuyết Nhi đỏ ửng mặt nhìn ta, mạc danh cúi đầu nói:

- Tiểu thư, để em giúp tỷ.

- Ân, biết Tuyết Nhi tốt với ta nhất mà.

Một hồi sau, ta phủi phủi tay, đứng dậy, quay qua Tuyết Nhi mà hỏi:

- Nước mà tiểu thư dặn em chuẩn bị về đây có chưa?

- Ân. – Tuyết Nhi cẩn thận ôm tới này một ống nước tre cho ta – Em mang tới rồi đây tiểu thư.

- Tốt. – Ta đem giỏ hoa tới – Mang ta cái thau ra đây, chúng ta cùng rửa sạch chúng.

- Ân. Tiểu thư đợi em chút.

Rất nhanh liền sau đó, Tuyết Nhi đem tới một cái thau gỗ tới, ta mở này cái ống nước tre ra rồi đổ từ từ chút nước vào. Tiếp đó, ta thật cẩn thận cầm này những cánh hoa mềm mại, thơm dìu dịu mà vò nhè nhẹ. Đây những cánh hoa đào sau khi được ta cẩn thận rửa sạch lần lượt được vớt ra để trên một cái sàng đan lớn nhằm phơi khô.

Làm xong tất cả những chuyện này, ta lại bảo Tuyết Nhi:

- Em đã đi ngâm gạo lên như tiểu thư dặn chưa?

Tuyết Nhi gật nhẹ đầu:

- Dạ rồi, em đã làm như tiểu thư phân phó.

- Vậy được rồi. – Ta hài lòng gật đầu. – Giờ chúng ta sẽ cùng đi ngự thiện phòng hấp này những cánh hoa lên.

- Dạ. – Tuyết Nhi hào hứng giúp ta cầm này cái sàng tới – Để Tuyết Nhi giúp tiểu thư.

Vậy là hai chúng ta vui vui vẻ vẻ đi tới này ngự thiện phòng nhỏ nằm ở góc của Dương Trạch Cư.

Sau đó, ta liền nhẹ nhàng thả này một ít cánh hoa vào một chiếc nồi thật lớn đã đổ đầy nước, Tuyết Nhi ở bên dưới còn giúp ta cho ít củi khô vào trong lửa đun. Đây ta liền cầm một cái thìa múc gỗ nhỏ xinh khuấy nhè nhẹ những cánh hoa ấy một lúc, tiếp đó, ta lấy một cái nắp giỏ tre đan để đậy thật chặt lại mà đặt trên bếp.

Tiếp đó, ta trải một chiếc khăn trắng bằng vải lên cái nồi này, nhẹ nhàng ấn nó xuống, ta tiếp tục rải này những cánh hoa đào kia vào rồi dàn đều chúng ra. Đến lúc này, Tuyết Nhi ở bên cạnh gọi ta:

- Tiểu thư, gạo ngâm đã nở rồi. Giờ làm sao?

- Đưa tới đây cho ta đi.

Tuyết Nhi vâng lệnh đem tới này cái thau gỗ đã ngâm gạo tới, ta dùng hai tay vớt chúng ra hết mà đặt lên trên này cái nồi lúc nãy và gạo cũng phải được trải đều ra để có thể mang hương vị hoa đào thơm dìu dịu tự nhiên. Tiếp đó, đây vẫn còn thừa một số cánh hoa đào, ta lại rải đều chúng thêm một lớp nữa, đậy lại này cái nắp thật kín. Ta quay sang Tuyết Nhi nói:

- Đây chính là công đoạn đồ gạo nấu rượu. Em cho lửa lớn lên một xíu nhé?

- Dạ.

Tuyết Nhi nhanh nhẹn kéo tới này một ít củi khô ném vào, ta ở bên cạnh giúp nàng quạt nhè nhẹ cho lửa càng thêm lớn, trông hai bọn ta mặt mũi tèm lem đến thật buồn cười a.

Đợi đến lúc trong phòng tràn ngập hương vị, ta lại đây mở cái nắp ra, nhanh lấy gạo đã đồ trước đó ra đặt trên một cái chậu gỗ lớn, tiếp đấy, đổ đều nước tới lên mặt này. Sau đó, ta cầm một cái môi gỗ mà xới lên này lớp gạo đồ cho thật tơi nhằm dàn đều những hạt cơm ra rồi cho vào một cái chậu gỗ lớn có nước hứng lúc nãy.

Tiếp đó, ta kêu Tuyết Nhi đem tới một vài cánh hoa đào cũng đã được rửa sạch tới, liền ta vốc một ít chúng đem thả vào một cái bát sứ, này lại đổ một xíu nước nóng vào.

- Tiểu thư, em lấy ra ít bánh men tiểu thư dặn đây.

- Cảm ơn em. – Ta vội đón lấy.

Tuyết Nhi cũng nhanh nhẹn lấy ra một cối cùng chày làm bằng sứ tới đây, ta đem ít bánh men này cho vào rồi bảo nàng ấy giã vụn chúng ra. Này sau khi giã vụn bánh men ra, ta lại lấy một cái bát sứ trắng khác, rồi bảo nàng đổ chúng vào, tiếp đó, ta đổ tới cái bát sứ ngâm những cánh đào kia vào chung rồi lấy thìa gỗ khuấy nhè nhẹ.

- Tuyết Nhi nhìn nhé, đây em phải đổ nước này vào cái bát đây và nhớ đừng để rơi những cánh hoa kia vào nhé.

- Dạ, tiểu thư. – Tuyết Nhi hào hứng gật đầu.

Liền ngay sau đó, ta đổ bát nước này tới cái chậu gỗ lớn kia rồi trộn đều chúng lại với nhau. Này tới ta kêu Tuyết Nhi mang một cái vò rượu thật lớn tới, ta lại cầm một cái thìa gỗ xới lên một lớp cơm rồi lại một lớp tiếp theo cho vào cái vò này. Tiếp đó, ta kêu Tuyết Nhi nàng thả vào trong những cánh đào ở trong sàng đan kia cho thật kín vò rồi đậy nắp chặt lại.

- Được rồi. Giờ chúng ta sẽ để ủ như thế này trong vòng một tháng.

- Dạ. – Tuyết Nhi chợt bừng tỉnh – Đúng rồi, tiểu thư, Cửu Vương hộ vệ tới tìm tỷ a.

Cửu Vương? Hắn tới tìm ta giờ này để làm gì?

Ta mở to hai mắt, lạnh nhạt nói:

- Bảo hắn chờ ta một lát, ta sẽ ra ngay.

Hắn đến đây thật nằm ngoài dự liệu của ta, với tính cách kia của Tần Tử Tô, hắn sẽ không cho phép Cửu Vương tới gặp ta. Trong Đông Cung này, trừ bỏ Tuyết Nhi này nha hoàn ra, Cửu Vương hắn là người đối xử với ta tốt nhất. Hắn từng vì ta chịu oan đây năm mươi đại bản, ân tình này, ta mãi cũng không có quên, nhất định phải tìm cơ hội trả ơn hắn mới được.

Này kể ra cũng lạ, người đối xử tốt với Mạn Lăng Hi Quân này không phải là cái trượng phu của nàng mà lại là một người chẳng có chút gì quan hệ cả, thật quá nực cười rồi.

Mạn Lăng Hi Quân nửa đời trước sống trong nhung lụa, nhận vô vàn sự yêu thương của người thân, vậy mà sau khi gả tiến vào Đông Cung lại bị trượng phu nàng khi dễ, làm nhục đến không còn chừa lại chút tôn nghiêm nào cho nàng. Đây đối tốt với nàng chỉ có một cái hộ vệ thân cận của hắn.

Một cái mệnh hảo đáng thương đi.

Ta mỉm cười, đi tới bên hắn:

- Cửu đại ca?

Đã qua bao lâu rồi ta mới có thể thực tình vui vẻ cười đến vậy?

Cửu Vương vội đứng dậy mà hành lễ với ta:

- Thái Tử Phi.

Ta liếc nhìn hắn, cái miệng nhỏ hờn giận nói:

- Cửu đại ca, chúng ta lúc này nhất định phải xưng hô như vậy sao? Có thể gọi muội là Quân Quân không? Thật tình mà nói nhìn Cửu đại ca, muội lại nhớ tới ca ca ở nhà lúc trước của muội, hiện tại, có Cửu đại ca chăm sóc muội ở Đông Cung, vậy sau này chính là ca ca của Quân Quân rồi.

Trừ bỏ Cửu Mạn tỷ tỷ, Cửu Vương xứng đáng để ta dụng tâm đi kết giao.

- Quân Quân. – Cửu Vương cười nói – Thân thể muội tổt hơn chưa?

- Đã tốt hơn nhiều rồi, còn huynh, đã thấy đỡ hơn chưa?

Cửu Vương có chút hổ thẹn:

- Quân Quân, thực xin lỗi, là huynh làm liên lụy muội.

Ta khẽ lắc đầu:

- Người phải nói xin lỗi là muội, là muội làm liên lụy Cửu đại ca.

- Đa tạ dược muội đem tới cho ta.

- Huynh đều là vì muội nên mới bị phạt như vậy, muội chỉ làm việc muội nên làm.

- Quân Quân. - Hắn dừng lại một chút – Muội không nên đối nghịch với Thái Tử.

Ánh mắt ta rơi xuống trên mặt đất, lạnh nhạt nói:

- Là hắn chính mình muốn đối nghịch với muội.

Kịch sắp tàn, cần gì phải giả bộ đáng thương nữa?

Cửu Vương im lặng nhìn ta, một hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, ánh mắt cũng chuyển hướng mà nhìn ra xa xăm:

- Trừ bỏ ta ra, Thái Tử điện hạ lúc trước còn có một vị hộ vệ khác kêu là Lạc Thần. Năm đó, Thái Tử nhận mệnh ra quân đánh giặc tới xâm lấn, Mạn Lăng Đại Tướng Quân lúc ấy là Phó Tướng dưới lệnh Thái Tử. Trong một lần quân giặc đột kích, Thái Tử điện hạ bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, Mạn Lăng Tướng Quân hắn bất đắc dĩ, quyết đánh liều một phen. Hắn sai Lạc Thần đem hơn một vạn tinh binh đi vây đánh lương thảo của địch nhằm có thể ngăn chặn đường ở lâu dài của chúng, lại không ngờ trúng gian kế của địch khiến hắn cùng hơn vạn quân này buộc phải liều mạng tiến tới. Mạn Lăng Tướng Quân lại chậm trễ không phái binh đi cứu này đoàn quân, Lạc Thần hắn cùng huynh đệ chiến đấu liều mạng hơn bảy ngày bảy đêm, cuối cùng, cả quân bỏ mạng lại đó. – Hắn hít một hơi thật sâu, con ngươi ảm đạm không ánh sáng – Thủ cấp của hắn treo trên đại bản doanh của địch còn thân thể hắn thực không rõ đã đi đâu rồi.

Ta há hốc miệng không nói nên lời. Hóa ra trước đó hai cái thuộc hạ thân tín của hắn, một người thì tử trận do phụ thân Hi Quân gây ra, giờ lại tính thêm nợ mới chuyện của Kỳ Âm, vậy nên, hắn là quyết định đổ tất cả lên đầu ta?

Tức giận? Bi phẫn? Nên là cảm xúc nào nhỉ?

Ta bật cười, trong giọng tràn đầy sự trào phúng:

- Bởi vì tất cả những chuyện này mà Thái Tử điện hạ hận phụ thân muội, đem luôn cả phần hận thù này tính lên muội? Được thôi, vậy cũng quá tùy ý rồi.

Cửu Vương chăm chú nhìn ta, khẽ gật đầu cùng thở dài. Ta nở nụ cười tự giễu:

- Vậy hãy thỉnh Thái Tử điện hạ tìm hiểu cho kỹ muội là ai, quá khứ của muội ra sao!

Hắn lập tức nghe ra điều gì đó không ổn, vội nói:

- Muội muốn nói là...

- Muội không phải nhi nữ ruột của ông ấy. – Ngữ khí của ta lạnh lùng, trong ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh. – Muội là được phủ Tướng Quân nhận làm nghĩa nữ. Hi Quân tỷ tỷ vào mấy tháng trước, kể từ trước khi Hoàng Thượng ban hôn tới đi, đã bỏ đi biệt tăm âm tích rồi, muội biết này nghĩa phụ rất muốn lôi kéo quan hệ với Thái Tử điện hạ nhưng tỷ tỷ lại bỏ trốn lâu như vậy, sợ này bị giáng trọng tội nên đã ép muội thế chỗ vào.

- Gì cơ? – Hắn hoang mang. – Nhưng hai người trông...

- Cửu đại ca, tên của muội là Thường Quân, vì từ nhỏ, gia cảnh lại nghèo khó nên nương đã đem muội bán cho nghĩa phụ. Phải rồi, này cũng là một chữ Quân giống Hi Quân tỷ tỷ, đúng không? Nhưng muội lại là được nghĩa phụ nhận nuôi, chuyện này có lẽ người ngoài không biết bởi vì kể từ sau khi Hi Quân tỷ tỷ bỏ trốn khỏi phủ thì nghĩa phụ mới nhận muội làm nghĩa nữ. Tỷ tỷ và muội sống bên nhau từ bé, lại là người giống với tỷ tỷ nhất nên nghĩa phụ mới dám liều như vậy. Đây tất cả những chuyện này muội không hề cố ý...

- Muội hãy bảo trọng, ta phải đi bây giờ. – Hắn liếc mắt nhìn ta, có chút đăm chiêu.

- Bảo...trọng, Cửu đại ca. – Ta cố nở nụ cười yếu ớt với hắn.

Phải rồi, thực ra, Thường Quân chỉ là cái bóng của Hi Quân mà thôi...

Nay lại là một trong những ngày ta dùng bữa một mình ở Dương Trạch Cư này. Này ta vẫn tự mình làm hết mọi sinh hoạt, kể cả là bữa sáng, ta là không thích để người khác làm thay này phần mình. Hôm nay, sau khi ta cùng Tuyết Nhi bày biện hết thảy mọi đồ ăn lên bàn như thường lệ, sau khi ăn được vài đũa, ta vội buông đũa xuống. Tuyết Nhi thấy vậy mới nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu thư, làm sao vậy?

- Tuyết Nhi, muội có chuyện gì giấu ta không?

- Tiểu...tiểu thư, sao...sao tỷ lại hỏi vậy? – Tuyết Nhi có chút hơi hoảng mà nhìn ta, ánh mắt xao động, lại cố ý nhìn không thẳng tới ta.

- Đưa tay qua đây. – Ta nghiêm nghị nói.

Phải rồi, có mùi huyết tanh đang váng vất quanh đây.

- Tiểu thư, em...

- Nếu như em còn coi ta là tiểu thư của em thì tại sao lại không kể với ta? – Ta hơi có chút tức giận – Nói! Là ai dám động tới em?

- Là..là...Uyển Nhi cô nương ạ. – Tuyết Nhi lí nhí đáp.

Sau khi nghe rõ câu trả lời này, ta đứng lên, bước đến hướng cửa sổ mà ngẩn ngơ này nhìn cành cây đong đưa. Thực lòng ta chỉ muốn sống một cuộc sống thanh thản này quá một đời dưới thân phận Hi Quân, cũng không có ý định tranh với bất kỳ ai nhưng xem ra không được rồi.

Có lẽ đối với nữ tử bình thường khác, được trượng phu yêu thương là điều bọn họ khao khát nhất nhưng ta lại chưa từng cần này sự săn sóc, yêu thương, sủng hạnh này của Tần Tử Tô. Nói ra ta còn có chút ghét bỏ hắn kìa.

Đúng vậy, cuộc hôn nhân này đối ta mà nói chưa từng có quá gì ý nghĩa nhưng này sự tồn tại của ta thực đã khiến cho rất nhiều người trướng tai gai mắt đi.

- Tuyết Nhi, xin lỗi em, bổn tiểu thư làm em chịu uất ức rồi. – Ta nghẹn ngào nói đến mức phẫn uất – Sau này...

- Tiểu thư... – Tuyết Nhi ôm lấy sau lưng của ta mà khóc lóc – em sẽ không đi đâu, em nguyện ý ở lại bên cạnh tiểu thư mãi mãi.

- Nhưng...

- Tiểu thư, tỷ có ơn với em, em không thể bỏ lại tiểu thư được!

Ta quay lại nhìn nàng ta, vuốt nhẹ mái tóc rối của nàng, mỉm cười, xoa đầu an ủi...

Tần Tử Tô bước vào Dương Trạch Cư là khi ta đang ngồi chìm trong trầm tư. Bàn tay kia chống lấy cằm này để ở trên bàn, một tay khác lại gõ gõ cái mặt bàn, ánh mắt trong veo của ta đây trống rỗng đến vô thần, lại cũng thoáng có vẻ ưu sầu.

Ta là đang suy nghĩ tới chuyện của Tuyết Nhi...

Đôi mi dài khẽ chớp chớp, ta quay qua nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Có việc gì sao, Thái Tử điện hạ?

Thực ra từ lúc hắn bước vào ta đã nghe rõ tiếng bước chân của hai người bọn họ rồi.

- Thái Tử Phi, nàng... – Tần Tử Tô cảm thấy lúng túng - Ở có quen không?

- Không tệ. – Ta thản nhiên quay đi, ánh mắt lại không hề nhìn tới hắn.

- Nếu nàng không chê, hãy dọn tới Chính điện đi, được không?

- Thần thiếp ở đây rất tốt.

Dọn đến Chính điện của Thái Tử Phi sao? Chỉ sợ ta sẽ mất mạng ngay liền đó.

- Nơi này quá hẻo lánh, không thích hợp với thân phận của nàng.

- Thần thiếp là đã quen thanh tịnh, ở nơi quá chói lóa sẽ có chút không quen.

Quá náo nhiệt thực khiến con người ta khó chịu.

- Thường Quân cô nương, ta là biết rõ thân thế của nàng rồi.

- Vậy sao? – Ta vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.

- Lúc trước, là ta hiểu lầm nàng.

- Thái Tử điện hạ không cần bận tâm, Thường Quân trời sinh mệnh hèn nay lại khiến người áy náy, là lỗi của thần thiếp.

- Thường Quân cô nương, nàng không cần phải thế.

Ta lạnh lùng cười:

- Thái Tử điện hạ quyền thế đầy người, sau này còn là Thiên Tử chăn dắt con dân nước ta, Thường Quân chỉ là một nữ tử có xuất thân hèn kém của phủ Tướng Quân, từng lưu lạc đầu đường xó chợ xin ăn từng chút một mà kéo dài sinh mệnh đến nay. Thái Tử hà tất phải nói những lời này với thần thiếp?

- Thường Quân cô nương, ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm gì đó.

Ta liếc Tần Tử Tô một cái:

- Thường Quân suỷt bỏ mạng ở Đông Cung này, chỉ này hai chữ "hiểu lầm" là xong?

- Thường Quân cô nương, bổn Thái Tử sẽ làm hết sức có thể để bồi đắp cho nàng. Nàng muốn cái gì, chỉ cần ta có...

- Không cần, chỉ cần Thái Tử điện hạ tránh xa thần thiếp ra một chút, để thần thiếp sống những ngày yên ổn. – Ta lạnh nhạt đáp.

Xin lỗi, bù đắp liệu có thể thay đổi sự tổn thương hắn đã gây cho ta và Thường Quân không?

- Thường Quân cô nương, nàng muốn cái gì? Chỉ cần ta có...

Trong mắt ta lóe lên một tia sáng, khẽ quay đầu nhìn hắn:

- Thái Tử điện hạ nói lời phải giữ lời chứ?

- Bổn Thái Tử nói chuyện luôn giữ lời.

Ta nhếch mép, gằn từng tiếng một:

- Có thể cho thần thiếp một tờ hưu thê?

- Không thể được.

- Tại sao? Nếu như không thể nói chuyện giữ lời thì Thái Tử còn hứa làm gì? Nếu đã vậy, cứ để thần  ở đây một mình thanh tịnh là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark