Phần 9: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần nhìn cũng biết là ai, ngữ khí chua cay độc địa kia ngoại trừ con heo chết bằm Tần Tử Tô ra, nhân gian này chẳng còn ai cả. Ta cũng không còn làm ra vẻ run rẩy, khóc lóc như lúc trước nữa, lại đặc biệt thản nhiên nhìn hắn:

- Thần thiếp tham kiếm Thái Tử điện hạ.

- Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ. – Tuyết Nhi núp sau lưng ta không dám đi ra.

Thấy nàng như vậy, ta liền đưa ngọc tiêu tới cho nàng, lại vỗ vỗ nhẹ vai trấn an nàng.

Kỳ Khôi hắn thấy Tần Tử Tô đến, này nhìn đến nét mặt hắn thực khó coi liền vội vội vàng vàng mà giải thích:

- Lão Tần, huynh cũng biết ta yêu âm luật mà. Ta chỉ là bị tiếng tiêu của Thái Tử Phi đây thu hút mà đến, không có ý gì khác.

- Vậy sao? – Tần Tử Tô cười lạnh – Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của nàng ta quả thực khiến ta mở mang tầm mắt. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi trước, nàng khiến cho hộ vệ thân cận của bổn Thái Tử đây phản bội, giờ lại khiến cho vị hảo huynh đệ vào sinh ra tử của bổn Thái Tử ra mặt giúp đỡ. Bản lĩnh, rất có bản lĩnh!

- Lão Tần, huynh đừng hiểu lầm.

Tần Tử Tô quét ánh mắt đầy hung tàn qua ta rồi lại liếc sang Kỳ Khôi:

- Bổn Thái Tử hiểu lầm cái gì? Hảo bằng hữu của bổn Thái Tử cùng Thái Tử Phi của bổn Thái Tử lại ở cùng một chỗ mắt liếc mày đưa, lại còn mượn tiếng tiêu đưa tình, chẳng lẽ là ta thực sự nhìn lầm rồi?

Kỳ Khôi thấy hắn không có nói lý như thế liền có chút tức giận mà chì chiết hắn:

- Tần Tử Tô, huynh đừng có quá đáng, là huynh cho người mời ta đến. Việc đi ngang qua Dương Trạch Cư này, lại vô ý nghe được tiếng tiêu của Thái Tử Phi là ta, ta cũng chỉ tìm theo thanh âm này mà đến thôi.

- Nói như vậy, là Mạn Lăng Hi Quân nàng ta cố ý câu dẫn ngươi? – Tần Tử Tô chuyển ánh mắt sang ta với tia nhìn hết sức đáng sợ.

Cái con heo chết bằm này chẳng chịu nói lý gì nhỉ? Chuyện ta thổi tiêu chẳng lẽ lại làm ảnh hưởng tới tâm trạng hắn đi tìm nữ nhân à?

Kỳ Khôi xoa xoa mi tâm, bất lực nói:

- Không phải, chẳng lẽ nàng ngay cả tư cách thổi khúc tiêu tiêu khiển cũng không được?

Ta cam đoan y chắc chắn muốn lao ra đập cái tên hỗn đản này.

- Thái Tử điện hạ muốn nói sao thì là vậy đi. – Ta vẫn thản nhiên như cũ, quả thực rất lười nói cùng hắn.

Tốt nhất mấy cái tên không có nói lý lẽ như vậy thì nên không có bất mãn, chẳng có bất cam, lại càng không nên cố biện giải cho bản thân làm gì.

- Thừa nhận rồi sao? – Tần Tử Tô nheo mắt lại, từ từ từng bước tới gần chỗ ta.

- Thái Tử điện hạ có từng cho thần thiếp cơ hội biện giải sao? – Ta hỏi lại, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

- Rõ ràng là nàng làm sai.

- Dám hỏi Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng tứ hôn có phải là thần thiếp yêu cầu? Kỳ Âm cô nương có phải do thần thiếp giết không? Cái chén rượu kia đánh tới Uyển Nhi cô nương bất tỉnh có phải do thần thiếp thực sự làm? – Ta nhếch khóe miệng, trên gương mặt lãnh đạm hé ra một nụ cười mỉa mai – Nếu Thái Tử điện hạ đã không muốn và không cho thần thiếp cơ hội biện giải, thần thiếp hà tất phải làm điều phi lý.

Nói xong những lời này, nụ cười mỉa mai kia cũng biến mất, lại là khuôn mặt vô hồn lúc trước.

Hắn nheo mắt, tức giận chộp lấy cằm của ta, buộc ta nhìn thẳng vào hắn:

- Mấy tháng không gặp, gan cũng lớn rồi.

- Thái Tử điện hạ, vậy người có biết từ sau khi thần thiếp bị nhốt trong địa lao kia, thần thiếp đã phải sống như thế nào không? – Ta mỉm cười nhìn hắn, ngay cả trong ánh mắt cũng hoàn toàn là mang ý cười nhạo sự hồ đồ của hắn.

Ta đẩy cánh tay đang siết chặt lấy cằm này của ta, lại ngạo nghễ liếc nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, thong thả nói cùng hắn:

- Thái Tử điện hạ biết rõ thần thiếp bị người ta hãm hại nhưng vẫn cố chấp đem thần thiếp giam vào địa lao. Thái Tử điện hạ biết không, thần thiếp bị Uyển Nhi cô nương hạ nhục, bị người ngược đãi hết lần này đến lần khác, thần thiếp chẳng lẽ không biết tổn thương sao?

Đây ta vẫn tiếp tục bình thản cùng hắn nói:

- Bị thương trên trán đây, Thái Tử điện hạ, chân của thần thiếp cũng có vết thương đấy, vậy mà người còn nhẫn tâm đánh thần thiếp năm mươi đại bản này, sau đó, người còn để thần thiếp tự sinh tự diệt. Mạng thần thiếp lúc ấy tựa như treo sợi tóc mỏng manh, suýt chút nữa cả chân cũng bước vào quỷ môn quan rồi, lại có thể từ chỗ Diêm Vương đòi lại mạng, thần thiếp cũng không biết sao mình còn có thể sống được nữa. Đây thần thiếp cũng hỏi người, Thái Tử điện hạ liệu có biết thần thiếp trong hơn tháng qua đã trải qua những chuyện gì không? Chính là đi qua địa ngục trần gian mà đòi mạng mình về đó.

- Thần thiếp sẽ không bao giờ quên những ngày tháng bị giam cầm trong địa lao âm u, không được ăn, không được uống, còn phải chịu sự sỉ nhục của Uyển Nhi cô nương, chịu sự vu oan của người cùng những hành hình Thái Tử điện hạ dành cho thần thiếp. Thần thiếp chẳng qua chỉ nhận một cái áo choàng của Cửu đại ca đưa cho, thần thiếp muốn bảo toàn mệnh mình, chẳng lẽ là sai? Chẳng lẽ đáng nhận này năm mươi đại bản hay sao?

- Được rồi, thần thiếp cũng đã thương tích đầy mình, người còn chưa hả dạ sao? Lại còn hạ lệnh không cho người tìm đại phu khám cho thần thiếp. – Ta quay đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười, trong đáy mắt tràn đầy khinh miệt trào phúng – Ngài muốn mạng thần thiếp, đúng không? Thật đáng tiếc, Thái Tử, thần thiếp không có chết, ngược lại còn sống rất tốt trước mặt người. Không sao hết, thần thiếp không có trách người, ngược lại còn muốn cảm tạ người, nếu không có Thái Tử điện hạ làm những chuyện này cho thần thiếp, thần thiếp vĩnh viễn cũng không có dũng khí cùng người đối kháng. Cũng nhờ Thái Tử điện hạ ban ân điển, nếu thần thiếp cứ một mực nhẫn nhịn thì chỉ có chính bản thân chịu khổ, không chừng còn đi luôn cả tính mạng này. Thái Tử điện hạ, thần thiếp cũng coi như là một người đã từng chết một lần, trên đời này, liệu còn gì khiến thần thiếp sợ hãi đây?

Hắn nghe ta nói xong, tức giận đến nheo cả mắt lại, nghiến răng nghiến lợi:

- Được, được, giỏi, rất giỏi. Mạn Lăng Hi Quân nàng dám phản kháng ta!

- Tạ ân Thái Tử khen ngợi, thần thiếp biết thần thiếp rất giỏi. – Ta nhìn hắn mỉm cười, từ từ từng chữ một nói thật rõ cho hắn.

Lần này, hắn thực sự hỉ nộ đến mức trong phút chốc tóm lấy cổ ta, oán hận nói:

- Ngươi chết đi cho ta!

Hắn quả thực tựa như một con sói hoang mất hết sự bình tĩnh, nổi điên đến mức trong mắt đã lộ ra hung quang, tay không ngừng tăng thêm lực đạo.

Đợi đến khi Kỳ Khôi hắn phản ứng lại thì ta đã bị hắn siết chặt đến tím tái mặt mày rồi nhưng ta cũng chưa từng phản kháng, chỉ nhắm mắt lại 'hưởng thụ" cảm giác này. Ta biết có Kỳ Khôi ở đây, hắn sẽ không để Tần Tử Tô giết chết ta.

- Ngươi làm gì vậy, lão Tần?

- Cô nương.

Hắn vẫn không buông ta ra, Kỳ Khôi biết là hắn đã mất kiểm soát, quýnh lên mà oánh một chưởng vào gáy hắn còn Tuyết Nhi không hề nghĩ ngợi mà lao lên há miệng cắn thật mạnh vào tay hắn.

- Các ngươi...các ngươi đang làm gì?

Bị giáng này một chưởng, sức lực trên tay Tần Tử Tô giảm đi nhiều, lại thêm Tuyết Nhi cắn vào tay hắn, hắn gần như không thể gia tăng thêm lực đạo. Nhưng hắn vẫn quyết tâm muốn bóp chết ta, tay không hề rời khỏi cái cổ mảnh khảnh da bọc xương này của ta.

- Tần Tử Tô, nếu ngươi còn không buông nàng, tình nghĩa huynh đệ giữa ta và ngươi sẽ chấm hết. – Kỳ Khôi cầm lấy tay hắn, định tung thêm một chưởng.

Ta nhắm chặt mắt, khó chịu vô cùng mà đối hắn nói rõ:

- Cứ để hắn bóp chết ta đi, mạng sống này ta đâu có cần, sống như vậy ở cái nơi tựa địa ngục thế này, ta cũng không muốn. Ta không muốn chung sống với một tên đại ác ma.

- Tần Tử Tô, nếu ngươi còn không buông tay, ta sẽ không khách khí đâu. – Kỳ Khôi cất cao giọng trách cứ hắn.

Hắn đã giơ cao tay chuẩn bị một chưởng này đánh ngất hắn. Tần Tử Tô hai mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn hắn rồi chậm rãi chuyển hướng sang khuôn mặt lãnh đạm coi thường cái chết của ta, bỗng dưng đẩy mạnh ta ra, lớn tiếng gầm lên:

- Giữ lại này cái mạng hèn của ngươi!

Trong khoảnh khắc hắn đẩy ta ngã ra, sức lực dồn nén tới biến thành một cái tát thật mạnh giáng xuống gò má của ta. Tuyết Nhi kịp thời đỡ lại, ta đây mới tránh khỏi bị ngã nhào ra đất.

Tần Tử Tô không có chỗ phát tiết lửa giận mà hung hăng nói lớn:

- Mạn Lăng Hi Quân, ngươi còn dám câu dẫn nam nhân một lần nữa, bổn Thái Tử nhất định sẽ giết ngươi!

Ta vẫn lãnh đạm, tựa hồ như không để lời nói của hắn ở trong lòng.

- Mạn Lăng Hi Quân, ngươi câm rồi sao? – Tần Tử Tô càng thêm phẫn nỗ.

Ta lại thong thả xoa xoa bên má bị đau của mình, nhẹ nhàng nói:

- Thái Tử điện hạ, có phải ngài dục hỏa quá vượng rồi? Mau mau đi tìm mấy vị tiểu thiếp của ngài đi, đừng có ở chỗ thần thiếp mà nổi điên nữa. Người khác không biết lại tưởng ngài là con heo đang mùa động dục đó.

Ta thực lạnh lùng liếc hắn, trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng.

- Cái gì? – Tần Tử Tô nổi xung thiên.

A, tiếng gầm rống giận dữ của hắn cơ hồ vang dội khắp cả cái Đông Cung này rồi, có khi còn lên cả Thiên Cung không biết chừng đấy.

- Không phải sao? – Ta lạnh lùng nói, còn cố ý chớp mắt nhìn hắn một cái nữa kìa.

- Thái Tử Phi, người nói ít vài câu.

- Cô nương, mau nhận sai với Thái Tử đi. – Tuyết Nhi đã sợ tới mức hai chân run rẩy.

- Các ngươi đi ra ngoài cho ta! – Hắn quả thực nộ khí khắp người không chỗ phát tiết, quay đầu hung ác trừng mắt với Kỳ Khôi và Tuyết Nhi.

- Lão Tần, ngươi muốn làm gì?

Tần Tử Tô nheo mắt, lạnh lùng nói:

- Ta là trượng phu của nàng, nàng lại dám nói ta là con heo động dục.

- Vậy thì sao? – Ta lạnh như băng đáp trả một câu.

Hắn từng bước tới gần ta, bất thình lình xé bỏ áo ngoài của ta, đôi hắc đồng tử nheo lại, xung quanh tỏa ra một mùi nguy hiểm:

- Ta cho nàng nếm thử mùi vị của ta, Thái Tử Phi của ta.

Hắn lại quay đầu, cười lạnh hỏi:

- Hoắc đại nhân, cũng muốn xem sao?

Kỳ Khôi hắn muốn nói gì đó nhưng không có nói gì, chỉ biết cùng Tuyết Nhi đi ra khỏi cửa, trong phòng liền lặng im như tờ.

Trong phòng chỉ có hai ta, biết có điềm chẳng lành, ta vội lui về sau, cuối cùng, lui đến cạnh giường thì không còn lui được nữa. Tần Tử Tô hắn càng lúc tới càng gần, đôi mắt u ám kia thật khiến người ta không rét mà run.

Ta cuối cùng mở to mắt, sợ hãi đến mức ngã xuống giường, ôm chặt lấy quần áo trên mình. A, không được xiên hắn thật sao, Cửu Mạn tỷ tỷ?

Tần Tử Tô chống hai tay trên mép giường, cúi thấp xuống, nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp. Ta sợ hãi, toàn thân ngã ra sau, nằm bẹp trên giường. Ta thấy mình giống như con mồi đã sắp bị bắt lấy, ta cắn chặt môi, thở hổn hển nói:

- Thái Tử điện hạ không chê thân thể thần thiếp bẩn sao?

Hắn khóe miệng cong cong, giọng đầy mỉa mai:

- Ngươi thực sự rất dơ bẩn.

- Đã chê thần thiếp bẩn, Thái Tử còn muốn chạm vào thần thiếp?

Ta cho rằng mình nói như vậy hắn sẽ buông tha ta nhưng không, cái con heo chết bằm này hóa ra điên hơn ta tưởng.

Tần Tử Tô cười lạnh:

- Nữ nhân của bổn Thái Tử chưa một ai sạch sẽ cả.

- Thái Tử điện hạ, gu ngài thật mặn, hóa ra ngài là thích mang giày rách. – Ta ôn nhu cười – Vậy để thần thiếp hầu hạ ngài.

Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn, Tần Tử Tô thô bạo giữ chặt hàm dưới của ta, hung hăng hôn ta. Hắn hôn lên đôi môi lành lạnh của ta, hắn thực nhiệt huyết sôi trào, ta bị hắn đè ở dưới thân một cách bạo lực, ánh mắt tràn ngập sự oán hận, ta tức giận mở miệng cắn vào môi hắn.

Hắn đang trong cơn mê đắm lại bị đau đớn kích thích, đột ngột buông ta ra.

- Tiện nhân, đừng có mà không biết tốt xấu.

Ta quệt vết huyết vương trên khóe miệng:

- Thần thiếp chính là không biết tốt xấu.

- Tiện nhân, đừng giả bộ thanh cao với ta. Một ngày nào đó, ta nhất định bắt ngươi can tâm tình nguyện nằm dưới thân ta.

Mơ đi, con heo chết bằm! Mắt ta chưa mù đâu!

- Cứ tiếp tục mơ giấc mộng xuân thu của người đi, Thái Tử. – Ta kéo chăn quấn thật chặt lấy thân mình.

Hắn như con sói hoang đói đến mờ mắt, hắn giật mạnh cái chăn ra:

- Ta bây giờ sẽ từ từ, từ từ...

Tần Tử Tô liền dùng sức, y phục của ta đã bị xé tan mất một mảnh rồi.

- Thái Tử, người muốn làm gì? – Ta sợ hãi vô cùng, hai tay che chắn trước ngực.

- Nàng nói xem, Thái Tử Phi của ta. – Hắn cười lạnh, lạnh lùng xé tiếp một mảnh y phục nữa.

- Thái Tử, người đừng làm bậy! – Ta càng thêm hoảng loạn.

Hắn càng hung hăng ấn ta thật chặt xuống giường, lấy thân hắn đè lên người ta, lần lượt buộc chặt hai tay, hai chân ta ở hai phía đầu giường. Ta bị hắn buộc chặt ở trên giường, chết tiệt, không thể động đậy được, ta phẫn nỗ trừng mắt nhìn hắn:

- Tần Tử Tô, đồ hỗn đản!

- Tùy ý nàng, Thái Tử Phi của ta.

Tần Tử Tô cởi bỏ y phục của ta từng cái, từng cái một, ta nhắm chặt mắt, đem tất cả nỗi nhục nhã dồn nén tận đáy lòng.

Chết tiệt, ta tưởng hắn sẽ không bao giờ động vào ta nữa, ta lại tính sai rồi.

Bàn tay hắn mơn trớn đi tới giữa hai đùi ta, ta không ngừng vặn vẹo, con heo chết bằm kia tránh xa ta ra!

- Ngươi cút ngay cho lão nương! – Ta cắn răng dùng hết sức bình sinh kéo mảnh vải trói chặt cổ tay ta, bàn tay nhỏ của ta không ngừng đấm túi bụi vào lưng hắn, hét lớn.

Hắn tựa như một con dã thú...

Sự xâm nhập đột ngột của hắn khiến ta nhịn không được rên lên đau đớn. Chết tiệt, ta cố gắng dùng móng tay nhọn của mình cào trên người hắn, mùi huyết tanh nồng chảy ra trên lưng hắn tràn ngập khoang mũi ta...

Hắn cư nhiên dám ức hiếp ta, ta phải đòi lại chút lợi tức.

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, hắn cuối cùng cũng chịu buông ta ra, hai bọn ta lặng lẽ nằm trên giường, chẳng ai muốn phá vỡ sự lặng yên lúc này.

Đôi mắt to tròn linh động của ta giờ đây tràn ngập sự u ám, ta cho rằng chịu khuất nhục một lần là đủ rồi, không ngờ hắn còn có lần nữa. Đêm động phòng, hắn đem tôn nghiêm của ta dẫm nát dưới chân hắn, một tháng sau, hắn lại dùng cách thức tương tự như vậy một lần nữa...

Nhục nhã, bất kham, oán hận cùng phẫn nỗ khiến ta muốn xiên chết hắn ngay lập tức.

- So với Kỳ Âm cô nương, thế nào? – Giọng ta khô khốc.

- Như một thứ đồ bỏ đi.

- Ồ! – Ta chợt "bừng tỉnh", đạp hắn bay xuống giường, ngữ khí vô cùng tinh nghịch – Đã vậy sau này đừng có lên giường của thần .

- Ngươi...

Hắn đứng phắt dậy, giơ tay ra có ý muốn bóp chết ta lần nữa, con ngươi đen hung ác đối ta.

Ta tự giễu mỉm cười, nhắm mắt lại thật chậm rãi. Ta xoay lưng đưa về phía hắn:

- Thái Tử điện hạ, không tiễn. – Trong giọng nói đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Đồng thời lúc đó, ở ngoài này, thấy Kỳ Kỳ nhà ta cùng Tuyết Nhi canh giữ trước cửa Dương Trạch Cư, chốc chốc lo lắng nhìn vào bên trong, ta thực phì cười. Ta đối hắn nói:

- Độc Cô công tử, chàng đừng có mà nhăn nhó tới vậy chứ, trông kia thực xấu quá đi.

- Quân Quân, nàng còn dám nói! Làm ta sợ chết khiếp luôn, vậy lão Tần hắn...

- Yên tâm đi, không chết được đâu, chỉ "động dục" khoảng hai canh giờ đồng hồ mà thôi. Cũng may ta cơ trí, đây khoảng khắc kia liền cho hắn chút mê hương này, giờ hắn đang chìm trong mộng xuân rồi. – Ta nháy nháy mắt đối hắn vui vẻ nói.

- Nhưng mà...tiểu thư nhỡ Thái Tử phát hiện ra sao? – Tuyết Nhi lo lắng hỏi.

- Sợ gì nào? Hắn ta là cái tiểu ngốc tử, là cái con heo chết bằm. – Ta nói khẽ - Ta lại muốn xem cái con heo chết bằm ấy trong mộng xuân lại như thế nào kìa! Hahaha!

Nhưng này Kỳ Khôi hắn vẫn thực sốt ruột đến đi đi lại lại không ngừng, trông hắn tức giận thực đáng yêu làm sao!

Ta cười cười, chạy tới ôm tay hắn:

- Kỳ Kỳ, chàng đừng có đi đi lại lại nữa, ta chóng hết cả mặt rồi này. – Ta dùng giọng nhõng nhẽo nói với hắn – Chàng đừng có lo, ta sẽ không có chuyện gì đâu.

- Quân Quân, nàng...lần trước cũng cho hắn... – Hắn ghé sát tai ta mà nói nhỏ - dùng sao?

- Đúng rồi a. – Ta gật đầu đầy chắc nịch – Thế chàng nghĩ ta trao thân cho hắn thật chắc?

- Không... – Hắn bối rối – Nhưng mà bà cô nội của ta ơi...

- Yên tâm đi. – Ta vuốt vuốt ngực hắn, mỉm cười lấy lòng – Hắn sẽ không phát hiện đâu. Mê hương này của ta hàng thật giá thật nhé.

- Tiểu thư, cửa động kìa! – Tuyết Nhi kêu lên – Mau mau trốn đi!

Ta không đợi nàng ta nói hai lời, nhanh nhẹn tìm chỗ trốn sau một gốc cây, ẩn mình thật kỹ không để Tần Tử Tô phát hiện ra. Tận mắt thấy Tần Tử Tô hắn vừa bước ra khỏi Dương Trạch Cư, lại gặp Kỳ Khôi cùng Tuyết Nhi sốt ruột hướng vào bên trong ngó nghiêng.

- Lão Hoắc, ngươi làm gì ở đây? – Hắn sắc mặt âm trầm, khuôn mặt viết lên hai chữ "bất mãn".

Tuyết Nhi thấy hắn đi ra liền chẳng thèm thỉnh an đã vội chạy vào phòng "xem" ta. Kỳ Khôi hắn chạy đến bên người Tần Tử Tô, ôm chặt lấy vai hắn:

- Ngươi đối với nàng làm cái gì vậy?

A, Kỳ Kỳ nhà ta cũng biết diễn quá đi!

- Ta có thể thế nào? – Tần Tử Tô thoát khỏi vòng tay của hắn, ánh mắt lại càng thâm trầm.

Kỳ Khôi lại một lần nữa giữ chặt bờ vai của hắn, trong lúc kích động, hai tay run lên:

- Ngươi có hay không...đánh nàng?

Tần Tử Tô trông cực kỳ phẫn nộ, hắn trừng mắt nhìn Kỳ Khôi, hỉ nộ xung thiên:

- Nàng chỉ đang làm nghĩa vụ của một thê tử nên có mà thôi. Chuyện của phu phụ chúng ta, giờ ngươi còn muốn can thiệp?

- Ta đi xem nàng. – Kỳ Khôi hắn dứt khoát nói cùng buông Tần Tử Tô ra, hướng vào trong nội viện.

Tần Tử Tô nắm lấy tay áo hắn thật chặt:

- Ngươi quay trở lại cho ta! Nàng là Thái Tử Phi của ta, là thê tử của ta! Không thể gặp ngươi được!

Kỳ Kỳ lạnh lùng đáp:

- Ngươi còn rất nhiều thiếp khác cũng là thê tử của ngươi, không chỉ có một mình nàng.

- Đáng chết, ngươi nhất định phải đối nghịch với ta hay sao!!!? – Tần Tử Tô vô cùng tức giận hét lớn.

- Không phải, ta chỉ muốn giúp nàng thôi, ngươi không có hứng thưởng thức vẻ đẹp cùng tài năng của nàng, hà cớ còn làm những chuyện bỉ ổi như vậy? – Kỳ Khôi lạnh lùng nhìn hắn.

- Nàng có gì tốt để thưởng thức?

- Cuộc đời ta từng gặp qua nhiều nữ tử, tài hoa của nàng, khí chất của nàng không có ai là sánh bằng hết. Ngươi không thấy hay sao?

A, ta đồng tình với Kỳ Kỳ nhà ta, hắn chắc chắn là một kẻ mù.

Đôi mắt hắn trừng lớn, hỏa khí tràn đầy trong đáy mắt. Kỳ Khôi nhìn thoáng qua hướng nội viện, thản nhiên nói:

- Ta đã nói hết những gì nên nói. – Hắn lách qua người Tần Tử Tô, mới đi có vài bước, lại nói – Nhân gian nói nữ tử Mạn Lăng gia là một cái mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, nay ngươi lấy được một kỳ nữ như thế, đừng có không biết trân trọng.

Hắn nhìn theo bóng lưng Kỳ Khôi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, quát lớn:

- Lão Hoắc, ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa! Đông Cung từ nay không chào đón ngươi, về sau đừng có đến đây!

Hắn còn đem sự phát tiết này tới trên một thân liễu cạnh bên hắn, cây liễu bên cạnh bị hắn oánh đến một chưởng, lá xào xạc rơi tan tác. Hắn nhìn lá rơi xuống mà mê man đứng đó, ta thấy hắn vươn tay tiếp lấy một chiếc lá rụng, đầu ngón tay vuốt vuốt lá liễu, ánh mắt âm trầm hướng về nội viện.

Hắn hai tay chắp đằng sau, ngẩng đầu nhìn trời cao, trong giọng nói lộ ra chút gì đó trầm mặc:

- Mạn Lăng Hi Quân, nàng quả thực rất biết câu dẫn nam nhân. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng có khí chất đặc biệt rồi. Nếu không có vô số ân oán giữa chúng ta, có lẽ ta sẽ đối tốt với nàng hơn, có lẽ...

Xa xa, đằng kia, ta lại thấy có một nữ tử si ngốc nhìn hắn, khóe miệng có chút cười lạnh, ánh mắt lóe lên những tia cửu hận.

Là Uyển Nhi sao?

- Mạn Lăng Hi Quân! Ngươi thật đáng chết! Thái Tử điện hạ là của ta, của ta!

Ta là nghe rõ nàng ta nói vậy, nhếch mép cười, được thôi, cho ngươi con heo chết bằm đó đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark