Phần 18: Trải qua kiếp kiếp chưa bao giờ là sự dễ dàng cả (part 17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta một thân bạch y thuần khiết, bên hông đeo miếng Thanh Anh ngọc bội, trên tóc cài cây trâm ngọc cùng một đóa bạch phù dung có khảm vài hạt trân châu sáng lấp lánh, như thế thực thanh nhã mà không chút sặc sỡ, giản dị nhưng lại mang vẻ cao quý.

Mùa đông ở Kinh thành rất lạnh, ta còn khoác thêm một cái áo lông cáo trắng thực êm ái.

Trên đường phố hôm nay quả thực rất nhộn nhịp, ta vui vẻ nhìn đám người đi đường qua lại trước mắt mà nói:

- Tuyết Nhi, nay náo nhiệt thật a.

Tuyết Nhi hé miệng cười:

- Hôm nay là ngày 15 của tiết Đông Chí a.

- Vậy sao?

Tuyết Nhi đột nhiên kích động nắm lấy tay áo ta mà chỉ vào quầy hàng đối diện:

- Tiểu thư, xem kìa.

Ta thản nhiên liếc nhìn, quay đầu nhìn nàng:

- Em muốn ăn?

Nàng gật đầu lia lịa khiến ta chỉ biết bất lực cười ra tới thực yếu ớt:

- Ta cũng muốn ăn thử xem cái kia có vị gì.

Liệu có ngon không nhỉ? Thường ngày cũng không quen ăn mấy thứ như món chè trôi nước đang bốc khói nghi ngút này.

- Muốn ăn không? – Một thanh âm chậm rãi vang lên bên tai ta.

Ta quay đầu, mỉm cười nhìn người đối diện mình:

- Đúng vậy a, Tuyết Nhi muốn ăn đó, đại ca. Còn không mau mua cho nàng.

Khóe miệng hắn ẩn chứa một nụ cười tuấn nhã, lại khoác bả vai ta khẽ đong đưa:

- Dám trêu đại ca? – Hắn lườm ta, còn tiện tay "vuốt" cánh mũi ta một cái.

- Muội nào dám. – Ta đảo mắt, thản nhiên mà đáp – Huynh còn không mua là nàng sẽ giận đó.

Sau đó, ta kéo tay hắn ra mà đẩy tới chỗ Tuyết Nhi, lại nhanh chân chạy ngay đi, còn cố ý quay lại mà làm mặt quỷ với bọn họ:

- Hẹn hò vui vẻ nha ca ca, tẩu tẩu!

Đang chạy trên đường, tự dưng lại tối sầm ngay trước mắt, hóa ra là va vào một "cái thứ" ấm áp lại vững chắc, còn nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch nữa, ta vội ngẩng đầu nhìn lên tới.

Là Kỳ Kỳ?

Ta là lại lao vào trong lòng ngực hắn?

Ta có chút điểm mơ màng:

- Lại gặp a...

- Vị cô nương này cư nhiên lại thích lao vào lòng ta như vậy? – Hắn cười đến ôn nhu, lại ghé sát mặt ta, giọng nói còn có chút điểm trêu ghẹo ta.

Ta ôm lấy eo hắn, lại có điểm chọc hắn:

- Đúng a, ta chỉ muốn nhào tới trong lòng của vị công tử này thôi.

- Muốn ăn món chè trôi nước không? – Hắn lại cúi sát tai ta thả cái điểm thính.

Ta gật nhẹ đầu:

- Muốn a...

Hắn kéo ta tới một cái bàn gỗ nhỏ mà ấn ta ngồi xuống:

- Đợi chút, ta đi mua cho nàng. – Hắn ôn nhu đáp.

- Ân, đợi chàng. – Ta cười thực nhẹ.

Hương vị thực ngọt, tâm tình ta cực kỳ tốt mà nghĩ bụng sẽ phải chén sạch hết chỗ này mới được. Hắn thở dài nhìn ta ngấu nghiến hết chỗ đồ ăn kia:

- Quân Quân, từ từ ăn a. – Hắn đưa tay quệt qua khóe miệng ta – Dính rồi này.

Ta trợn mắt nhìn hắn cho ngón tay kia lên miệng mút qua. Sau đó, ta cúi đầu ăn thật chậm, thật chậm chén chè kia.

A, lại xấu hổ rồi!!!

Bỗng có một mùi thơm xộc tới mũi ta, ta hít mấy hơi thực sâu, tựa hồ như muốn tìm kiếm cái gì:

- Mùi gì vậy? Thơm a.

Hắn bật cười, ánh mắt đầy vẻ sủng nịnh nhìn ta:

- Là tiểu long bao.

- Ta muốn ăn a, Kỳ Kỳ. – Ta nhõng nhẽo.

Hắn nhún nhún vai, chỉ chỉ vào quầy hàng bán tiểu long bao ở ngay gần đó:

- Ta dẫn nàng đi nếm qua.

Nhưng này hắn đi đã được vài bước còn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, ta là đang nhìn hàng bán kẹo đường mật đến thực say mê.

- Muốn ăn? – Hắn hua hua tay mấy cái.

Ta cong cong khóe miệng mà mỉm cười:

- Ta muốn cả chiếc kẹo đường mật này. – Ta chỉ chỉ tới chúng.

Kỳ Khôi bất đắc dĩ cười, lại nắm lấy tay ta:

- Đi nào.

Hắn kéo ta tới chỗ quầy hàng kia:

- Nàng muốn cái nào? Cứ từ từ mà chọn.

Trong mắt tràn đầy ý cười, ta vui vẻ cầm lấy chiếc kẹo đường mật hình chú thỏ thực xinh xắn mà quay đầu lại hỏi hắn:

- Ta lấy cái này có được không?

Hắn lấy trong túi tiền đeo trên thân ra vài đồng bạc lẻ đưa cho lão bản kia, lại cười, ánh mắt tràn đầy vẻ say mê:

- Chỉ cần nàng thích là được.

Sau khi trả tiền xong, ta cùng Kỳ Khôi đi lẫn trong đám người, ta nhìn cây kẹo đường mật trong tay ôm đến thực là thích:

- Lúc còn nhỏ, ta đã muốn ăn cái này rồi nhưng chính là không thể ăn được. – Ta cầm cây kẹo kia mà trầm giọng thản nhiên kể tới – Khi , nhìn tỷ muội trong phủ cầm lấy cây kẹo đường mật mà ăn tới, trong lòng ta vô cùng hâm mộ, luôn mong muốn ăn một cây kẹo này. Nhưng không phải ta thực thích ăn nó mà có lẽ là muốn được đích thân phụ thân mua cho cây kẹo đường mật như bọn họ đi.

Nhớ đến tuổi thơ của Thường Quân, ta lại cảm thấy có chút chua xót, ta có phải là đang cướp đi hạnh phúc của nàng?

- Dù nhà ta có thực nhiều tiền nhưng là... – Ta xoay xoay cây kẹo trong tay mình mà ngắm nghía – Phụ thân lại có rất nhiều thê thiếp, hóa ra nương ta lại còn chẳng bằng những nữ tử thanh lâu kia. Ít ra bọn họ còn được có danh phận rõ ràng ở trong Tướng phủ còn nương ta đến cả một mộ phần tử tế cũng không có. Ở trong phủ, ta chưa từng có một cái danh phận hay nhận được sự công nhận tồn tại nào từ Mạn Lăng gia, bọn họ cư nhiên như thế khi dễ ta. Sau đó, ta cứ vậy sống lay lắt cho đến khi ta lớn lên a...

Hắn nín thở hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó... – Ta vươn đầu lưỡi liếm chiếc kẹo đường mật – Không có sau đó nữa đi?

- Còn muốn ăn cái gì không? – Hắn xoa đầu ta.

- Ta muốn ăn món tiểu long bao kia nữa a. – Ta mắt sáng như sao nhìn tới quầy hàng bên kia đường.

- Đợi ta.

Ta cười khẽ, gật nhẹ đầu nhìn đến hắn đi tới kia đường. Bỗng một bóng hình quen thuộc lướt qua mà ánh lên trong mắt ta.

Ta hoa mắt sao?

Người đó thực giống ta.

Nhân gian còn có kiểu người giống nhau tới vậy sao?

Ta bất giác chạy theo nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark