Phần 19: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đợi, đợi chút đã, cô nương... – Ta cố gắng chạy với theo nàng.

Bọn ta đã đi đến một khu rừng hoàn toàn xa lạ rồi, có vẻ như là đã ra khỏi ngoại kinh.

- Cô nương... – Ta dè dặt hỏi tới – Xin có thể cho ta quý danh?

Nàng từ từ quay người lại, vẻ mặt thực bình tĩnh đối ta mỉm cười:

- Tam muội, khỏe không? – Nàng nhẹ nhàng hỏi.

- Tam muội? – Ta có chút điểm mơ hồ hỏi – Cô nương là Hi Quân, phải không? Thực sự là nhị tỷ của ta sao?

Nàng gật nhẹ đầu, chầm chậm tiến tới chỗ ta:

- Tam muội, ta còn sống a.

Ta nước mắt lưng chòng nhìn nàng, thực không dám tin chuyện trước mắt, rốt cuộc chuyện này là sao?

- Nhị tỷ, làm sao lại...

- Thường Quân. – Một thanh âm thực nhu mì truyền tiến đến tai ta – Ta xin lỗi đã giấu muội tất cả những chuyện này.

Ta đứng im như trời chồng, cảm giác như mình sắp "thăng thiên" thật a.

Giờ này trên đường phố vắng vẻ đến lạ thường, sau sự nhộn nhịp thực phi thường khiến nhân gia có cảm giác vắng lặng, tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Bạch y của ta bay bay trong gió, nhìn thoáng qua thực có chút nhẹ nhàng giống như đi lướt qua trên mặt đất, phi thường quỷ dị ạ.

Gió lạnh của cuối đông thổi tới làm cho những mẩu vụn giấy vương vãi trên đường bay lên.

Ở phía cuối đường kia, ta mơ hồ nhìn đến một bóng dáng quen thuộc ở xa xa...

Người đó chạy thực nhanh về phía ta...

- Quân Quân, nàng đi đâu vậy? – Hắn ôm chặt lấy ta – Ta đã đi tìm nàng rất lâu.

Ta tự dưng muốn ôm chầm lấy hắn, hai tay vòng lấy eo hắn mà siết chặt, mặt còn vùi ở lồng ngực của hắn.

- Nàng làm sao vậy? – Hắn lo lắng hỏi tới, tính đẩy ta ra xem xem một chút.

- Không sao a. Ta chỉ tự dưng muốn ôm chàng thôi. – Ta thều thào đáp – Ta hơi đói a, có thể dẫn ta đi ăn món hoành thánh không?

- Ân. – Hắn xoa nhẹ đầu ta.

Cửa hàng hoành thánh ở ven đường giờ đã không còn ai, lão bản cũng đã ngồi co ro một chỗ bên cạnh đống lửa nhỏ mà sưởi ấm.

Hắn kê lại ghế, ấn ta ngồi xuống ghế còn mình ngồi đối diện bên kia:

- Lão bản, cho hai bát hoành thánh, càng nóng càng tốt.

- Đến ngay. – Lão bản đang ngồi ngay lập tức đứng dậy, một làn khói nóng từ trong nồi bốc lên tới.

Thực thơm a.

Đêm nay không trăng, trên đường thực tối, ánh sáng duy nhất chiếu ra là từ hai cái đèn lồng treo trên quầy hàng.

Lão bản rất nhanh bưng lên hai bát hoành thánh nóng hổi:

- Các vị, hoành thánh tới.

Ta cầm lên đôi đũa mà cúi đầu xuống ăn, ăn được vài miếng, chiếc đũa của ta ở trong bát cứ khều tới khều lui, trong lòng thực phiền não, cuối cùng, tùy tiện ném chiếc đũa vào trong bát, hai tay đặt lên đầu gối.

- Sao vậy? Không ngon sao?

Ta lắc nhẹ đầu:

- Không phải, chỉ là trong người có chút khó chịu.

- Có chuyện sao?

- Ta... – Có chút ngập ngừng – Ta vừa gặp nhị tỷ của ta ở trên đường, hóa ra tỷ ấy còn sống.

Hắn lúc này lại thập phần an tĩnh đến lạ.

- Năm đó, sau khi nhìn thấy tỷ tỷ được người ta bí mật đem đi chôn giấu xác, ta cứ nghĩ tỷ ấy thực sự qua đời rồi, còn nghĩ tìm rõ nguyên nhân cái chết, muốn báo thù thay nàng. Nhưng xem ra không phải vậy, tỷ ấy chưa chết, tất cả chỉ là một màn kịch nhằm đánh lừa người ở Mạn Lăng phủ thôi. Nhị tỷ nói là cô cô của ta, là cô cô của ta đã giúp tỷ ấy làm cái chết giả này nhưng ta thực sự không có hiểu a... Vì sao cô cô lại làm như vậy? Vì sao nàng lại giúp nhị tỷ? Là thương xót chúng ta sao?

- Kỳ Kỳ, chàng nói xem, đại ca có phải cũng biết chuyện này? Hắn là cũng giấu ta, phải không? Ta còn tự hỏi, nếu cô cô nàng làm tất cả những chuyện này, liệu có phải cũng đã nghĩ tới ta sẽ thay thân phận của nàng mà làm Đại tiểu thư phủ Mạn Lăng. Ta còn nhớ rõ trước khi gả vào Đông Cung, cô cô là đã tới tìm ta, có lẽ đều nằm trong dự tính của nàng cả rồi. Nàng minh bạch ta là Thường Quân, cũng nhất định hiểu rõ chuyện Mạn Lăng gia năm xưa muốn lấy huyết tâm của Hi Quân tỷ tỷ làm thuốc dẫn cho cái gọi là căn bệnh lạ kia của Minh Nguyệt. Chính là bọn họ cũng không nghĩ sẽ giữ lại mạng tỷ ấy nhưng cô cô lại thương xót cứu nàng một mạng, giúp nàng tìm một thế thân. Đương nhiên nếu như chuyện nhi nữ phủ Mạn Lăng mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bọn họ nên mới để ta ra khỏi ngoại viện kia, cũng là bắt ta phải thay thân phận của tỷ tỷ mà sống. Chính là sau đó ta đã gặp chàng, yêu chàng, ta nhất quyết không gả cho Tần Tử Tô nhưng cô cô lúc ấy đã đến nói cho ta chân tướng sự việc năm đó nhị tỷ mất mạng khiến ta thực phẫn nộ. Cô cô nói với ta rất nhiều, rất nhiều, nói chỉ cần ta gả cho hắn nhất định sẽ có thể có địa vị mà giúp nhị tỷ ta giải oan, ta đã thực tin tưởng nàng. Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy mình giống như là đang bị lừa vậy.

Kỳ Khôi nghe ta nói thế thì liền đứng dậy, hắn chậm rãi đi tới chỗ ta, quỳ một gối xuống mà ngồi xổm lại, hắn đem ta ôm tới lồng ngực hắn.

Thực ấm áp a, ta phi thường cảm thấy an tâm, ta dần dần ngủ thiếp đi...

Những bông tuyết rơi xuống mặt đất làm thành một lớp tuyết trắng rất dày, ta hiện tại là đang đứng ở cửa Đông thành.

Cả người như run lên, phải, ta là muốn quay trở lại Đông Cung đi.

Nếu Kỳ Khôi thực sự đã quyết định công thành đoạt vị đòi lại những thứ vốn thuộc về mình thì ta không nên không giúp bọn hắn một tay.

Bởi vì ta thực minh bạch hắn là bắt tay cùng vị Quý phi cô cô kia.

Từ rất lâu rồi.

Gió thổi tới làm mái tóc đen dài của ta cứ vậy mà nhẹ nhàng tung bay.

Hôm nay, ta thực chải tóc có chút đơn giản đi, trên búi còn cài một đóa châu hoa nhỏ, trên trán có buộc hờ hững chiếc dây có xuyên viên đá mã não màu xanh ngọc bích nằm ngay chính giữa. Đôi hoa tai ngọc được chế tác từ hai viên trân châu màu lục có điểm xuyến những bảo thạch màu hồng phấn thực tinh xảo cũng được ta đeo lên. Ta một thân lục y, trên người còn khoác một chiếc áo lông cáo trắng muốt, tổng thể cảm thấy bản thân giống như hòa vào cảnh sắc trắng xóa ở nơi đây.

Mặc vậy quả thực có chút thanh nhã cùng vẻ quyến rũ nên có của một vị tiểu thư khuê các đi. Đứng kế bên ta là một vị hồng y nữ tử ăn mặc hết sức đẹp đẽ, không hề có vẻ giống như nha hoàn bình thường, chính xác nàng là Tuyết Nhi, dù gì sau này cũng có thể nói nàng là "tẩu tử" của ta đi, để nàng ăn mặc đẹp cũng không có gì lạ.

Dưới bầu trời tuyết, ta cùng nàng đứng đến thực có chút lãnh đi.

Có tiếng bước chân tới, ta nghe thực rõ, dư quang liếc qua Tuyết Nhi, nàng hiểu ý đứng đó vờ như không biết có người tới.

- Mạn Lăng Hi Quân? – Hắn cất tiếng – Nàng quay về rồi?

Ta hơi nghiêng người, sắc mặt có chút tái nhợt:

- Thái Tử điện hạ, có thể thu nhận Quân Quân không?

Trong màn tuyết rơi dày đặc, thân hình mảnh mai này càng làm rõ nét sự cô độc của nó.

- Làm sao vậy? – Hắn có chút kinh ngạc.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không sao, chỉ là đã nghĩ thông suốt một vài chuyện, dù sao Thái Tử cũng là chân mệnh thiên tử tương lai, là trượng phu của ta, ta không nên khiến người bị mất mặt như vậy.

Tần Tử Tô ngay lập tức tiến tới nắm tay ta, đem bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng giá của ta mà nắm thực chặt:

- Tại sao không đi vào?

A, ta muốn rút tay lại! Ta không thích hắn chạm vào ta đâu!

Ta cúi đầu, hờ hững nói:

- Ta muốn chờ người.

Hắn nói bằng một giọng ôn nhu, kéo ta đi vào tới:

- Ta đưa nàng vào.

Ta một tay để cho hắn nắm mà ngoan ngoãn đi theo vào trong Đông Cung.

Hắn chưa bao giờ để nữ nhân vào trong viện nơi hắn ở bởi vì đây là nơi hắn luyện võ cũng như xử lý công vụ, tại thư phòng của hắn cất giấu rất nhiều bí mật không muốn kẻ khác biết. Trừ hộ vệ thân cận của hắn ra thì chưa ai có thể tự do ra vào, có lẽ ta là nữ tử đầu tiên được hắn đích thân dắt tay đi vào.

Ở trong Đông Cung cũng đủ lâu, ta tự nhiên biết được điều cấm kỵ này từ hắn, thế nên khi hắn dắt ta tới đây khiến ta có chút kinh ngạc.

- Đây là nơi nào? – Ta nhìn tới xung quanh.

Tần Tử Tô giúp ta phủi đi này những bông tuyết bám trên người:

- Đây là Tử Đình điện, là nơi ta ở.

Ta cười yếu ớt:

- Không lẽ Thái Tử muốn ta ở đây luôn? Không ở Dương Trạch cư nữa sao?

Hắn ngừng một chút:

- Không phải, nàng là ở An Hy điện, là chính điện của Thái Tử Phi.

- Ta có thể ở đây cùng Thái Tử điện hạ?

Chỉ có ở đây mới nắm bắt được bí mật của hắn.

- Không được. – Hắn có chút nheo mắt, lời nói lại không có vẻ thiện ý lắm.

- Ta minh bạch rồi.

Có thể ở Chính điện của Thái Tử Phi là đã có thể cho thấy địa vị ta không còn như trước.

Hắn kéo ta ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn kỹ ta:

- Lại gầy đi rồi, nhất định ăn uống không đủ, sau này phải hảo hảo tẩm bổ.

Ta lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút buồn mà nhìn ra ngoài cửa:

- Thể chất ta vốn vậy, ăn mãi cũng không mập lên được. Hơn nữa, ta chỉ xin Thái Tử điện hạ tạm thời thu nhận ta, sớm muộn cũng sẽ có một ngày ta rời khỏi đây, dù sao Thái Tử người cũng không thực thích ta, có thể làm phiền Thái Tử một đoạn như này đã là phúc của ta rồi.

Hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay ta, trong con mắt hàm chứa sự tức giận:

- Đáng chết, tại sao nàng cứ nhất quyết muốn rời khỏi ta? Không lẽ là vì hắn sao?

- Ý Thái Tử điện hạ là gì? – Ta nhíu chặt mày nhìn chằm chằm đến hắn.

- Nàng cùng lão Hoắc không phải là tình đầu ý hợp sao? Nàng là tình đầu của hắn, hắn là lương nhân của nàng, không phải sao?

- Hóa ra Thái Tử điện hạ đã biết. Đúng, hắn là người ta yêu nhất nhưng tại sao ta lại phải gả cho người, người nhất định chắc chắn minh bạch hơn ai. Thái Tử điện hạ từng nói sẽ bù đắp cho ta mà, nếu đã không yêu ta thì không nên giữ ta lại. Hay người muốn chịu trách nhiệm với ta? Sợ nhân gia chê cười người sao? Không sao, ta không cần đâu, bởi vì trên nhân gian đã xuất hiện người thực lòng yêu ta, sủng ta, nếu hắn chưa từng để ý thân phận của ta, ta đương nhiên sẽ không phụ hắn. Nếu chỉ vì xúc động nhất thời thì càng không nên đối với ta mà phụ trách cả đời. Ta chỉ cầu ngươi sau khi thượng vị hãy buông tha cho ta, cho ta được ở cạnh người mình yêu, có khó sao?

- Nếu như ta nhất quyết không đồng ý thì sao?

- Vì sao? Hắn không phải là hảo huynh đệ của người sao? – Ta cố gắng hít một hơi này thật sâu – Tại sao lại truy sát hắn? Tại sao nhất định phải giết chết Cửu đại ca? Thái Tử điện hạ, rốt cuộc tâm tư của người là gì?

- Chính vì hắn là hảo huynh đệ của bổn Thái Tử ta. Hắn dựa vào cái gì mà cướp hết mọi thứ từ ta? Đến nữ nhân của ta cũng là thích hắn, yêu hắn, ta không nên là trút giận sao?

- Không phải. – Ta lắc đầu, nhàn nhạt mà đáp – Trước khi ta gả cho Thái Tử, người đã phái kẻ khác tới ám sát hắn rồi. Chính là lần đó. Cũng may ta ở đó kịp cứu hắn một mạng, bằng không đến chết cũng không biết bằng hữu đã sai người tới giết chết mình.

- Nàng...

- Thái Tử điện hạ đừng giấu nữa. Người là biết hắn có thân phận gì phải không? Lo sợ hắn cướp ngôi của mình? Nực cười ghê, thứ đó vốn dĩ đâu phải của người mà cho dù có là của người, Thái Tử thử nghĩ xem với tính cách của hắn, hắn có dám không? Nếu người không dồn hắn vào chân tường, hắn có không?

- Vậy nên mục đích nàng đến gặp ta là có việc gì?

- Chỉ cần Thái Tử tha cho hắn một mạng, ta nguyện ý vì người làm bất kỳ chuyện gì.

- Được không? – Hắn buông ta ra, thở dài nói – Ta muốn nàng cả đời ở bên cạnh ta, được không?

Ta nhìn hắn, ánh mắt thực sâu soi đến nội tâm hắn, mỉm cười đối hắn đáp:

- Một lời đã định.

Ta từ từ xoay người, chậm rãi đi ra cửa, mỗi bước đi thực nặng nề, đau đớn như giẫm phải đinh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark