Phần 21: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nhìn hắc y nhân đang ôm ta kia, ánh mắt nheo lại, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt ta?

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn ta mà không nói câu gì, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia, ta như minh bạch biết hắn là ai rồi...

Hắn là đại ca của ta, Mạn Lăng Thần Vũ.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi trong im lặng, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho ta thực rùng mình, hai tay ôm thân thể đem y phục trên người bó sát lại.

Lúc này, trời cũng gần sáng, thực sự tuyết cũng đã rơi suốt một ngày một đêm khiến cho toàn bộ Kinh Thành gần như đã bị đóng băng. Từ đây có thể nhìn ra cả Đông Cung như được mạ một lớp màu trắng bàng bạc.

Ta đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào tới.

Tần Tử Tô lưng tựa ở trên ghế, hai mắt như đang nhắm nghiền, trên thư án, những cuốn binh thư nằm la liệt, bên cạnh còn có một tấm bản đồ.

Gả vào Đông Cung cũng lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa từng bước vào Tử Đình Điện, cư nhiên ta cũng không biết hắn thường ngày là làm những chuyện gì.

Ta đi đến bên cạnh hắn, lấy chiếc áo choàng ngoài của mình mà phủ lên trên người hắn.

Ngay lập tức Tần Tử Tô choàng bừng tỉnh, hắn bắt lấy cánh tay của ta thực chặt:

- Ai? – Hắn đột nhiên mở mắt, con ngươi sắc bén giống như mắt chim ưng mà nhìn chằm chằm vào ta.

Ta bị hắn làm cho giật mình, hốt hoảng mà nói:

- Là thần thiếp.

Hắn lập tức thở dài một hơi, buông tay ta ra:

- Nàng còn chưa ngủ sao?

- Thần thiếp ngủ rồi nhưng tỉnh dậy lại thấy thư phòng của điện hạ ở bên này còn sáng đèn nên lại đây xem thử. – Ta liếc mắt nhìn tấm bản đồ trên bàn – Thái Tử, người có gì phiền não sao? A, không đúng, là ta nhiều chuyện rồi.

- Gần đây bên phía Nam, toán quân phản loạn đã bắt đầu rục rịch hành động trở lại rồi, ta lo lắng bọn chúng sẽ phái người tới điều tra tình hình quân ta.

Ta im lặng không có nói gì, ánh mắt như có như không nhìn hắn.

Tần Tử Tô lại tiếp tục:

- Quân Quân có ý kiến gì không?

Ta chớp mắt nhìn hắn, con ngươi đen láy đảo qua một vòng, sau khi suy tính thực cẩn thận, ta mới nhàn nhạt đáp:

- Hiện tại, đang là giữa đông, là lúc tuyết rơi nhiều nhất, địa hình trắc trở, một tướng lãnh giỏi đương nhiên sẽ không chọn hành quân ngay lúc này hoặc là giao chiến. – Ta hơi hơi nghiêng đầu, nhìn vào tấm bản đồ kia – Tất nhiên, nếu bên ta đã có thể nghĩ đến điều này thì bên phía địch nhân cũng sẽ tương tự. Bọn chúng nhất định sẽ cho đánh úp xuống vào chính lúc này vì lúc này quân ta chưa hề có sự phòng bị, lơ là cảnh giới. Đương nhiên, cổ nhân đã có câu "Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", chúng ta chưa hiểu rõ tình hình của bọn chúng thì tốt nhất cứ án binh bất động, lấy thế phòng thủ làm điều hàng đầu bây giờ.

Ta hít một ngụm khí lạnh, ngón tay chậm rãi di chuyển trên bản đồ:

- Điện hạ, người xem đây, chỗ thần thiếp đang chỉ là thành Sóc Châu đi, là nơi trọng yếu của quân ta tiếp giáp với địch. Hơn nữa, nếu xét về địa thế, nơi đây có ba điểm hiểm trở, chỉ cần thành Sóc Châu đóng thành phòng thủ không nghênh chiến, bên phía toán quân phản loạn còn dư lại của tiền triều sẽ gần như rất khó để tiến công vào. Nếu như bọn chúng còn có âm mưu khác thì sau một thời gian giành co như trên, địch nhân kiểu gì cũng sẽ để lộ sơ hở, chẳng hạn như thiếu người, thiếu ngựa, lương thảo cũng không đủ, lại không thể tiến công, tự khắc sẽ lui binh. Dựa vào phán đoán của thần thiếp, hiện tại, hẳn là bọn chúng đang liên tục khiêu khích quân ta đi. Nhưng điện hạ chỉ cần dặn dò xuống dưới, nhắc nhở phía quân ta lấy nhẫn nhịn làm trọng, vô luận chúng có âm mưu gì hay bày thiên la địa võng đi chăng nữa thì thành Sóc Châu vẫn sẽ nắm được phần thắng.

- Quân Quân quả thực đúng là nhi nữ tốt của lão Tướng Quân, nữ nhi khác đều không hiểu binh pháp còn nàng lại khác. – Hắn kinh ngạc nhìn ta.

Ta biết hắn vốn tính đa nghi, từ trước đến nay chưa từng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, tuy minh bạch nhưng ta vẫn muốn đánh cược một ván, đem tất cả những lời này nói ra giống như chỉ là một sự vô tình. Dù sao xuất thân của ta cũng là từ nhà võ tướng mà ra, thông tuệ binh pháp cũng không có gì sai.

Lần này, ta cũng đã thương lượng qua với đại ca, tính toán tổn thất thì cũng sẽ không quá lớn, chỉ lo sợ sau này chiến sự nổ ra, người dân sẽ không có chốn dung thân, chịu nhiều đau khổ. Muôn đời vẫn vậy, quân vương chinh chiến đòi lại vương quyền thì chỉ có những dân đen là chịu khổ liên miên.

Đương nhiên, ta biết, kể từ lúc tên cẩu Hoàng Thượng kia lên trị vì, đất nước luôn nằm trong cảnh lầm than, kẻ thì quá giàu, người lại quá nghèo, khoảng cách địa vị cư nhiên cách biệt quá lớn đi.

Ta đã từng thầm nghĩ bản thân làm như vậy liệu có sai không nhưng nhìn đến cảnh dân chúng lầm than, ta lại không thể không kìm lòng làm tất cả những điều này. Chỉ cần có thể kéo họ ra khỏi tên bạo quân này, ta nguyện hi sinh tấm thân này, tài đức của ta mà vì trăm họ bách tích.

- Thần thiếp chẳng qua từng ở trong Tướng phủ mà đọc qua một số quyển binh thư.

- Mạn Lăng Tướng Quân hắn cho nàng đọc binh thư sao?

- Điện hạ, dù sao xuất thân của thần thiếp cũng từ Tướng phủ mà ra, không đọc mấy quyển này sao dám xứng là nhi nữ của phủ Tướng Quân. Ở Tàng Thư Các của phủ thiếp, thư sách trong đó vô số kể, binh thư cũng đương nhiên là chủ yếu. Nếu Thái Tử có hứng thú với chúng, thần thiếp có thể dẫn người nhìn qua.

Ta không hề có chút hoảng hốt cùng vội vã, nhìn nét mặt hắn, ta có thể đoán sự hoài nghi của hắn đối với ta đã giảm không ít, mặc dù rất ít có nữ tử đọc binh pháp nhưng suy xét thân phận của ta, hẳn là không thể có ngoại lệ đi.

- Nữ tử đọc hiểu được binh pháp quả đúng là hiếm thấy.

- Thế nhân thường nói nữ tử có tài thường không có đức nhưng với ta, một nữ tử tốt phải tài đức vẹn toàn. Vốn dĩ trong cuộc sống, nhân sinh giống như một vở kịch mà nhân gia đều chọn cho mình một vai diễn, lại cũng giống như một chiến trước, những mưu kế trong binh thư hoàn toàn có thể dùng để đối nhân xử thế. Cho dù có lúc cũng sẽ không dùng được thì cũng chẳng sao, đọc sách nhiều chưa bao giờ là có hại cả.

- Nàng đã đọc qua rất nhiều sao? – Hắn không thể không tò mò hỏi ta.

- Không dám nói thông tuệ kim cổ, chỉ dám tự xưng là học cao hiểu rộng thôi.

Chỉ với số tuổi của lão thân cũng đủ để hiểu mấy đời nhân sinh của nhà ngươi rồi ấy chứ.

Hắn không thể không cười:

- Học cao hiểu rộng? Nàng là nữ tử đầu tiên dám ở trước mặt bổn Thái Tử tự nhận mình học cao hiểu rộng đó.

- Không phải ta tự phụ nhưng đúng là vậy mà. – Ta nhàn nhạt nói.

Tần Tử Tô ngẩng đầu, nhìn ta mà cảm thấy buồn cười, lại liếc y phục trên người ta, sắc mặt hắn tự nhiên biến đổi:

- Tại sao không mặc áo khoác vào?

A, ta cư nhiên chỉ mặc một cái áo mỏng.

- Thần thiếp quên. – Ta vừa nói vừa nhìn cái áo ở trên người hắn, đó là áo của ta.

- Đáng chết. – Hắn nhỏ giọng mắng, lấy cái áo kia khoác lên người ta – Đừng để bị nhiễm phong hàn.

- Đa tạ sự quan tâm của điện hạ. – Ta kéo lại áo.

Tần Tử Tô trìu mến vuốt ve mái tóc ta, ở trên trán ta mà nhẹ nhàng hôn một cái:

- Nàng mau quay về nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm lạnh.

Hắn vừa thơm ta đấy à? Lão thiên gia a, ta muốn tắm rửa a!

Tuy rằng ngoài mặt ta tỏ vẻ nhu mì, khuôn mặt có nhiễm chút sắc mây đỏ nhưng hai tay ở dưới đã luống cuống giữ chặt lấy tà váy, đầu ngón tay có chút trắng nhợt.

Ta mạnh mẽ quay người lại, chỉ buông lại một câu:

- Điện hạ nghỉ ngơi sớm chút.

Một hồi sau, ta lại mở cửa thư phòng ra, gió lạnh theo đó tràn vào tới, ánh nến trên bàn lay động dữ dội.

Dù sao trời cũng sáng rồi, ta cũng không thể chợp mắt được nữa.

Tần Tử Tô đang cúi đầu đọc sách liền giật thót một cái, lập tức ngẩng đầu lên.

- Nàng còn chưa nghỉ sao? – Hắn nhìn ta.

Ta cười không được tự nhiên, nhẹ nhàng đi tới:

- Ta chuẩn bị ít bữa ăn sáng đến cho điện hạ.

- Bữa ăn sáng?

Ta đem cái khay đang cầm trong tay đặt xuống bàn, nhìn hắn cười khẽ:

- Đúng vậy. Thần thiếp cũng không biết Thái Tử thích ăn gì nên tùy tiện làm món vẫn thường hay làm. Đây là bánh hoa tươi, tên gọi là Vô Ưu, điện hạ hãy nếm thử tay nghề của thần thiếp xem.

Hắn bỏ binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi về phía ta, cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng:

- Bánh Vô Ưu? Ta chưa từng nghe qua.

- Người hãy ăn thử đi. – Ánh mắt ta tự nhiên nhìn đến hắn, dù sao cũng ở cạnh Cửu Mạn tỷ tỷ lâu như vậy, trù nghệ của ta cũng khá lắm nha.

Hắn ngồi xuống thưởng thức.

Ta cúi đầu, nhẹ nhàng xoay người, bước ra ngoải cửa:

- Thái Tử thong thả ăn, ta đi trước.

Tử Đình điện không cho người ngoài ra vào, ngay cả Tuyết Nhi cũng không được. Tần Tử Tô đem Tuyết Nhi an bài ở An Hy điện, ta bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó tìm nàng.

Ta khoác một cái áo choàng lông cáo trắng, ở trong tiểu viện mà tản bộ. Tử Đình điện đem đến cho nhân gia một cảm giác thực yên tĩnh, tuyết đêm qua rơi vẫn còn đọng lại thành từng mảng lớn bé trên các cành cây, thỉnh thoảng, vì sức chịu quá nặng mà rơi xuống tạo thành những tiếng vang nhỏ.

Những nơi ta đi qua đều lưu lại dấu chân nhỏ nhắn, những bông tuyết nhỏ vẫn bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng, lại rơi vào áo choàng lông cáo của ta mà hòa làm một thể.

Một trận gió thổi qua, thực lạnh đến thấu xương.

Thân thể ta bỗng khựng lại, rất nhanh ta đã khôi phục lại bình tĩnh mà tản bộ tiếp ở trong tuyết.

Trong gió tựa hồ mang theo không khí quỷ dị, một thanh bảo kiếm sắc lạnh hướng tới ta mà đâm tới. Lúc mũi kiếm chạm vào chiếc áo choàng trên người ta, tuy theo bản năng, ta sẽ tránh nhưng ta lại lựa chọn đứng im một chỗ.

Một dòng huyết tươi trào nóng phun ra tới, tô điểm sắc cho nền tuyết lạnh lẽo, thực đẹp đến ghê người.

Ánh mắt lạnh lùng của ta nhìn hắc y nhân đứng đối diện, cười lạnh:

- Các hạ lúc nào cũng chỉ biết mỗi chiêu ám sát này thôi sao?

Ngày hôm qua, ta chỉ vừa mới tiến vào Đông Cung thì liền hôm nay đã có người muốn đòi mạng ta rồi, đúng là thứ khiến người ta chướng tai gai mắt rồi a.

- Ngươi quay lại Đông Cung rốt cuộc là có mục đích gì? – Đôi mắt y bắn ra những tia hàn quang sắc lạnh.

Là nữ nhân à?

Ta vẫn một mực ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng thở ra:

- Không ngờ một thị thiếp của Thái Tử điện hạ cũng có thể tài sắc như vậy, một thân võ công cao cường, lại hạ thấp mình làm thị thiếp của hắn.

Hắn thu lại bảo kiếm, lạnh lùng cười nói:

- Đã trúng một kiếm của ta còn nói nhiều tới vậy, quả nhiên là con gái của Mạn Lăng Tướng Quân có khác, bản lĩnh cũng không phải vừa.

Trừ bỏ sát khí trên người nàng, ta còn nghe ra có một chút hờn ghen trong đó, quả nhiên chỉ có thể là nàng ta, hóa ra nàng là thực thích Tần Tử Tô.

- Đa tạ lời khen của các hạ. – Ta nhẹ nhàng đáp, lại mang nụ cười vạn kiểu phong tình mà nhìn tới y, hít một ngụm khí lạnh vào phổi.

Hắc y nhân nhìn ta:

- Là địch hay là bạn, ta cũng phải giúp Thái Tử điện hạ trừ bỏ mối họa là ngươi.

Giọng nói của y lạnh lẽo, kiếm đột nhiên hướng tới ta mà đâm, chiêu nào chiêu nấy cũng đều một mực muốn lấy mạng ta.

Cứ để nàng ta đâm ta một nhát đi, ta nhắm mắt nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark