Phần 8: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể ta thực đầm đìa mồ hôi, nóng quá...

Khó chịu a!

- Cửu...Cửu...Mạn...tỷ..tỷ...đừng...bỏ...lại... – Ta mê man nằm ở trên giường mà kêu lên những lời này.

Ta là cảm thấy có một bàn tay lành lạnh đặt trên trán ta, thậm chí người này còn hảo hảo ôn nhu mà lấy khăn ướp lạnh lau mặt cho ta.

Ta lạnh a, ta muốn ôm ôm...

Ta ôm chặt lấy cánh tay dễ chịu đó không buông...

- Người tiểu thư nóng như vậy...chỉ sợ...chỉ sợ chống đỡ không nổi...

Là thanh âm của nữ tử...

Nàng là mang theo thập phần lo lắng tiến tới trong tai ta nói rằng:

- Thái Tử điện hạ còn cố tình hạ lệnh không cho phép tìm đại phu, ngay cả dược phẩm bình thường cũng không cấp cho nàng. Công tử, làm sao đây? Chắc chắn y là muốn ép nàng chết mà.

- Đáng hận! – Người nào đó được gọi là công tử thập phần nghiến răng nói – Cũng may vết thương trên trán nàng cùng vết thương ở mắt cá chân không tính là nghiêm trọng nữa, ta đã giúp nàng băng bó lại cẩn thận. Nếu nàng mà có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Thanh âm này...

Có chút quen quen...

Ta là hồ đồ rồi sao? Sao lại nghĩ tới người đó chứ? Hắn sao có thể ở đây chứ?

- Nhưng công tử, này vết thương ở trên lưng nàng...

Ta mơ mơ hồ hồ cùng khó nhọc mở to mắt, bóng người mờ ảo lay động làm ta thấy không rõ nhưng ta biết ta là hướng người kia đối một cái gượng cười:

- Đa tạ...ta không sao...đừng lo lắng...

- Cô nương...người bị như vậy rồi...còn nói không sao... – Nước mắt của nữ nhân kia rơi lên tay ta.

Là Tiểu Hy.

- Quân Quân...

Là hắn thực sao? Kỳ Kỳ của ta?

- Kỳ Kỳ... – Ta run rẩy nói tới – Là...chàng...sao...?

- Là ta, Quân Quân...Là ta, Kỳ Kỳ của nàng a! – Hắn nói.

- Thực tốt... – Ta rơi lệ – Thực tốt quá...Nhưng sao chàng...lại ở đây? Thái Tử hắn muốn ta chết....Kỳ thực...ta chết cũng tốt..không cần phải chịu hắn tra tấn nữa...

- Quân Quân, không cho phép nàng nói bậy! Vì nàng, dù có phong ba, ta cũng sẽ tới!

Ta lại một lần nữa rơi vào hôn mê...

Tỉnh lại, ta thấy nha đầu kia vẫn ngây ngốc ngồi khóc một mình, Kỳ Kỳ của ta đâu? Không lẽ nãy là ảo giác?

- Nha đầu ngốc. – Ta vươn tay gạt lấy những giọt lệ của Tiểu Hy – Ngươi khóc làm cái gì? Không phải lỗi của ngươi...

Tiểu Hy khóc càng dữ hơn:

- Cô nương, không đúng, là tiểu thư. Người đứng ngốc nghếch tới vậy? Tuyết Nhi...Tuyết Nhi tuyệt đối không để tiểu thư xảy ra chuyện! Hơn nữa, Tuyết Nhi chỉ nguyện đi theo hầu hạ duy nhất một mình tiểu thư.

Tuyết Nhi ư...

Là nha hoàn đồng cam cộng khổ bên cạnh Hi Quân sao?

Sao nàng lại ở đây?

- Tuyết Nhi đã xin công tử an bài đi theo bảo hộ tiểu thư! Tiểu thư mà có mệnh hệ gì...

- Ta sẽ không chết...

Tần Tử Tô, đợi một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi đau đớn hơn ta gấp vạn lần, báo thù cửu hận ngày hôm nay. Chờ đi, ngày đó sắp đến rồi, những gì là quả báo sẽ sớm đến thôi.

- Tiểu thư, ngươi phải kiên trì chút a.

Đây thân thể của Hi Quân có thể chống chịu đến mức như vậy đã là một kỳ tích rồi.

- Khụ... – Ta ho khan một tiếng, lại lấy trong tay áo mình một bình sứ nhỏ đưa cho nàng ta – Thái Tử hắn không cho ta trị thương, này cũng sẽ không để ý tới Cửu đại ca đi...Phiền ngươi...thay ta chiếu cố hắn chút, được không?

- Tiểu thư...đây là?

- Đây là thuốc giảm đau, tiêu sưng...ngươi đưa cho Cửu đại ca đi...

- Nếu là vậy, sao tiểu thư không ăn?

- Ta vẫn còn...đừng lo cho ta...đi trước chiếu cố Cửu đại ca đi. – Ta nói xong còn tiện tay lấy một bình sứ nhỏ khác ở trong tay áo, lại đổ ra tay mấy viên thuốc mà nhét vào miệng – Ngươi xem, ta không phải đã ăn rồi sao? Ngươi mà còn chần chừ là ta sẽ đi đó!

Ta nói xong còn làm bộ muốn xuống giường nữa. Tuyết Nhi thấy ta như vậy thì vô cùng sợ hãi mà vội đỡ lấy ta ép nằm xuống lại giường:

- Tiểu thư, người đừng động đậy, ta đi một chút rồi về ngay thôi.

Nàng vừa chạy đi, ta là thấy Cửu Mạn tỷ tỷ đã bước vào phòng đi, trên khuôn mặt diễm lệ vô song kia tràn ngập sự lo lắng cực hạn.

- Bảo bối! Ai làm muội thê thảm vậy? Phải tên Thái Tử kia không?

- Tỷ tỷ... – Ta hổ nháo mà ôm chầm lấy nàng – Muội đau đau...

- Được rồi, bảo bối. Vậy đã ăn tiên đan ta đưa muội dạo nọ chưa?

- Ăn rồi... – Ta bĩu môi – Không ăn thì đã không có sức kêu đau với tỷ đâu.

- Oh? Vậy sao?

- Ư...tỷ tỷ, bảo bối muốn về nhà...

- Được, được, sắp rồi, lúc ấy, tỷ tỷ thay muội xả giận a.

Ta mắt sáng lấp lánh nhìn Cửu Mạn tỷ tỷ, định nói tiếp câu gì đó đã lại có thanh âm khác cắt ngang. Hứ, lại ai nữa đây? Lão thân cầu nghỉ ngơi a!

- Bảo bối, ta đi trước. Gặp lại muội sau. – Nói xong này Cửu Mạn tỷ tỷ phất tay áo nhẹ nhàng hóa thành một luồng khí tức màu hồng mà biến mất rồi.

Này người vừa bước vào cửa là Liên Hoa, một trong bốn người thị thiếp của Thái Tử đây mà. Nàng ta bản thân diễm lệ vô song, sau khi chải chuốt kĩ lưỡng, quả thực lại càng thêm xinh đẹp, mỹ miều. Hai nha hoàn hầu cận bên cạnh đỡ nàng ta chậm rãi đi tới chiếc giường ta đang nằm.

Khắp người ta đau nhức đến mức khiến ta chẳng còn hơi sức đối phó với nàng, chỉ biết nhắm mắt lặng thinh không nói gì.

- Thái Tử Phi, tỷ không sao chứ? – Trong giọng nói của Liên Hoa có hàm chứa chút lo lắng.

Ta hơi thở vẫn còn rất yếu ớt, thều thào đáp:

- Ta không sao...

Hứ, này ta không có ngốc như các ngươi đâu, ngươi toàn thân lỗng lẫy tới trạch viện này của ta, lại còn rõ ràng mất công điểm trang kỹ càng thế kia, đây không phải tám chín phần là đến thị uy lão nương hay sao?

- Hay là ta mời đại phu đến xem cho tỷ tỷ nhé? – Liên Hoa cầm lấy cái khăn trong chậu lên, vắt nước rồi còn giúp ta lau mồ hôi trên trán.

- Liên Hoa cô nương xin dừng tay, Hi Quân ta không dám nhận.

- Đến lúc này rồi tỷ tỷ còn kiên cường cho ai xem đây? Chúng ta không phải là người một nhà sao? Câu nệ làm gì?

- Liên Hoa cô nương, hảo ý của cô nương đây ta xin nhận.

Này chút thương tích nhỏ nhoi này chưa đủ sức lấy mạng ta đâu, cùng lắm là nằm dưỡng bệnh mấytháng cũng hảo.

- Không được, tỷ tỷ sốt rồi. Ta phải đi mời đại phu. – Liên Hoa đứng lên, ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh – Mau mau đi thỉnh đại phu tới.

Ta vội nói:

- Không cần, tránh liên lụy cô nương.

Từ khi bước chân vào Đông Cung, ta đã minh bạch rõ các nàng là những nữ nhân không hề đơn giản. Này Liên Hoa ăn mặc như vậy, lại tỏ ý quan tâm, chăm sóc ta như thế, cơ hồ chỉ có duy nhất là muốn đe dọa cùng lôi kéo.

Lúc mới bước chân vào Đông Cung, không phải nàng rất khinh rẻ ta sao? Bây giờ đột nhiên muốn lôi lôi kéo kéo mối quan hệ này, mục đích của nàng là gì? Xem ra chuyện này chỉ đành tương kế tựu kế, thuận theo tự nhiên. Đây ta nhất nhất phải đi tiếp con đường này đến cùng.

Liên Hoa thở dài:

- Thôi được, để muội muội giúp tỷ tỷ đắp thuốc.

Ta lắc nhẹ đầu, giọng yếu đến nỗi không nghe rõ:

- Cảm ơn hảo ý này của cô nương, ta là muốn ngủ một lát, xin cô nương ra ngoài trước.

- Cái này... – Liên Hoa do dự.

- Ta biết cô nương có hảo ý nhưng này Thái Tử điện hạ đã hạ lệnh xuống không cho phép bất cứ ai được giúp ta, cô nương vẫn là nên đi đi.

Tên Thái Tử này vô cùng tàn nhẫn, ai biết hắn sẽ làm ra loại chuyện điên rồ gì chứ?

Liên Hoa bất đắc dĩ liếc nhìn ta một cái:

- Thôi được.

Ta nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống. Đây tiểu mỹ nhân của ta mệnh quá khổ đi, nàng thân là thiên kim của phủ Tướng Quân nhưng lại chẳng sánh bằng thị thiếp chốn thanh lâu.

Thân phận nàng vốn là chủ, song địa vị chẳng khác gì một nô tài thấp kém.

Ở Đông Cung này, ta đã thấy rõ sự tráo trở của lòng người, này coi như nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi đi.

Đây thực sự chính là chốn địa ngục chôn vùi Mạn Lăng Hi Quân đi.

Tần Tử Tô, ta nguyền rủa ngươi, cũng nguyền rủa cả họ hàng nhà ngươi nằm dưới lòng đất không được yên thân, tất cả nữ nhân của ngươi đều là hồ ly tinh hóa thân, sẽ hút cạn máu của ngươi cho đến chết thì thôi!

Này lão thân nhất định sớm băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh rồi đem xào nấu lên làm nhân bánh bao cho bọn tiểu quỷ kia ăn cho bõ tức!

Tên cặn bã này...

Đáng hận a!

Thân thể ta bị thương rất nặng, đây phải tu dưỡng hơn một tháng mới gọi là tạm bình phục. Đây quả là kỳ tích đi, với thương thế này, lại trên thân thể này, e rằng phải mất vài tháng hay thậm chí là cả năm đi.

Vết thương trên trán tuy đã lành nhưng này vẫn để lại vết sẹo mờ mờ. A, hảo hảo thương tâm cho tiểu mỹ nhân nhà ta, cư nhiên bị hủy dung như vậy. Nhưng này ở Đông Cung này làm gì có ai quan tâm đến dung mạo ta đâu, thôi này ta cũng không cần nhọc lòng đi.

Ngồi bên cửa sổ nhìn lá rơi trong sân viện, khóe miệng khẽ cong lên khẽ thấp thoáng một nụ cười ấm áp mãn nguyện.

- Tiểu thư, người đã u sầu suốt hơn tháng rồi, cứ thế này sẽ dễ mắc tâm bệnh mất. – Tuyết Nhi giúp ta đây đóng lại cửa sổ nhằm ngăn cho gió thổi tới – Tiểu thư vừa mới khỏe lại một chút, không thể để lại nhiễm hàn khí.

Chẳng là mấy ngày trước ta lại liên tục sốt cao, thiếu chút nữa là dọa chết nàng rồi, may mắn ta cát nhân thiên tướng, rốt cục chuyển nguy thành an.

A, nghe nàng ta cằn nhằn đây cũng đủ mệt rồi, ta liền đứng dậy, tay lại đẩy cửa sổ ra, nhắm mắt mà hưởng thụ làn gió mát mơn man.

- Vì sao phải ngăn làn gió mát như thế này tràn vào phòng chứ? Trong chốn Đông Cung này, e rằng chỉ có trăng thanh gió mát là thứ duy nhất sạch sẽ nhất lúc này.

Đây Cửu Vương áo trắng tóc đen, khuôn mặt lãnh đạm nhưng lại là người duy nhất ở đây dám đứng ra nguyện ý bảo hộ cho một nữ nhân yếu đuối không hề quen biết đây, quả thực chính là một thiên sứ đi.

- Tiểu thư... – Tuyết Nhi thở dài, căn bản là không biết nên nói gì tiếp.

Ta quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói:

- Tuyết Nhi, có thể đem kia cây tiêu ngọc của ta lại đây?

Tuyết Nhi đến đầu giường lấy ra một cây tiêu ngọc màu lục bảo, nhẹ nhàng đặt vào tay ta. Ta nhẹ nhàng mà đón lấy, cây tiêu ngọc này ở giữa các ngón tay ta mà linh động xoay tròn một vòng. Ta tự cười giễu, cây ngọc tiêu này là tín vật định tình duy nhất giữa ta và hắn.

Động tác nghịch tiêu của ta rất thành thục, đây chẳng qua là do thói quen hay thích thổi sáo tiêu mà thôi. Này ngước lên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong ánh mắt trống rỗng lại sáng lên mà hướng tới xa xăm, tâm tư như vô định lại như hữu định nhớ tới người nào đó. Xoay một vòng, cây tiêu trong tay khẽ động thực đến là uyển chuyển, ta nhẹ nhàng đặt nó lên cạnh môi.

Hai cánh môi đào khẽ khép mở hờ hững, tiêu khúc ôn nhu thê lương nhưng lại ng động đến lạ, tiếng nhạc có khi như dòng nước trôi êm tai, có khi lại lạnh lẽo như băng giá, cứ thế mà trầm thấp uyển chuyển, thanh bình tĩnh lặng, dư vị đến bất tận. Âm thanh hoa mỹ kia nói đúng tâm trạng ai oán nhưng cũng rất tao nhã, biểu đạt được tâm tư của người thổi.

Thổi xong một khúc này, ta khẽ khàng thở ra, ngón tay lại linh động cầm tiêu ngọc xoay tới một đường vòng ra để sau lưng.

- Tiểu thư, đây là khúc nhạc gì vậy?

Đang đón lấy gió, vài sợi tóc xõa xuống mặt đây lòa xòa bay, ta cao hứng khẽ ngâm nga:

"Ngước nhìn hoàng hôn ánh tà dương trên trời,

Hoảng hốt nhớ lại khuôn mặt chàng,

Dẫu cho nhớ tới vẫn không tránh khỏi phiền muộn.

Khẽ than tiếc cho hồi ức tươi đẹp của hai ta,

Đêm chưa tàn, sao trời đã rơi đầy vành mắt.

Góp nhặt chút ánh sáng le lói,

Cơn gió khẽ thoáng qua ánh nến,

Điệu múa đơn độc chẳng ai thưởng thức,

Chỉ còn đây cánh hoa phiêu đãng theo gió.

Ta muốn đem những hồi ức ấy cất đi

Tạo thành một mộng tưởng đẹp đẽ.

Có lẽ đến cuối, mộng tưởng ấy vẫn rất đau đớn,

Niềm vui giả tạo chẳng sợ cùng ai sẻ chia.

Chàng từng là giới hạn trong lòng ta,

Kháng cự này mọi bi thương của ta.

Gió Tây tàn, cố nhân đi mất,

Giờ đây bị ái tình kìm hãm,

Cố nén này nước mắt trong lòng..."

Giờ đây nở nụ cười lại tao nhã đến như vậy, quả thực có chút mãn nguyện rồi.

- Tiểu thư, khúc hát nghe thê lương quá, nô tỳ chưa từng có nghe qua.

- Đây là khúc hát ta nghe được từ một người nọ, cảm thấy vô cùng đặc biệt. – Ngữ điệu thực thanh nhã như gió, so với tiếng tiêu càng hay hơn.

A, khúc hát này ta nghe nàng ta hát khi đi xuyên qua ngàn ngàn đóa Bỉ Ngạn hoa kia, đi qua cả dòng Vong Xuyên để tới bên kia cầu Nại Hà nhằm chuyển sinh, đây có lẽ nàng đã chịu nỗi thương tâm lớn đi.

- Đúng là đặc biệt a. – Nàng hào hứng nói cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Đây trong đôi mắt lãnh đạm mà thâm thúy của ta, nghe đến nàng ta nói vậy lại dường như tỏa ra chút ấm áp, sáng bừng lên. A, cuối cùng cũng có người biết thưởng thức nghệ thuật.

Ta lại đem cây tiêu đặt tới cạnh đôi môi hồng nhỏ xinh mà nhè nhẹ thổi tới những thanh âm hoa mỹ. Này tiếng tiêu thanh nhã như gió, mờ ảo như mây, tựa như một bức tranh sơn thủy đầy màu sắc.

Đây tiếng thổi khúc tiêu ấy lại tựa như khúc nhạc trên Thiên Cung, rời xa nhân gian, siêu thoát phàm tục.

Hòa cùng tiếng tiêu chính là hình bóng mờ ảo của ta...

- Tiểu thư, đây lại là khúc gì?

Ta vui vẻ hạ xuống cây tiêu này, lại ngâm nga này một khúc hát vui tai:

"Từng ngưỡng mộ mây nhàn hạc dã làm khách chốn nhân gian,

Gửi gắm tình cảm nơi đất trời, đến cả ngọn cây ngây ngô.

Đời này không làm một trong vạn người tài,

Đến gốc thủy tiên hẹn ước đầu bạc,

Xứng với ước nguyện lai vãng núi sông, ra vào như mây khói.

Canh cánh ở trong lòng

Nhưng lại sáng chiều lãnh đạm,

Buồn vui bất phân.

Ham muốn cái mới lại mau chán,

Nằm xuống cùng mơ về Đại Thiên,

Hồi tưởng mang máng dáng vẻ say khướt này,

Muốn ôm ánh trăng vào lòng

Lại thất vọng hắn dây dưa triền miên.

Thiếu niên lang không còn lông bông,

Dám cười cùng hắn đối tên đối họ thề thốt."

- Tiểu thư, khúc hát này lại hay quá! – Tuyết Nhi vô cùng hào hứng vỗ tay khen ngợi.

Ta không có để ý tới nàng ta, cũng chẳng trả lời nàng ta, đây ta vẫn cao hứng ngâm nga tiếp khúc hát này:

"Thiên hạ này ngàn vạn phong tình

Đáng để ta liếc mắt,

Đào hoa tự nhiên đến,

Sao Bắc Đẩu ngủ trên dải Ngân Hà,

Chớ bỏ gần tìm xa làm gì.

Ngay trước mắt, hắn lại tìm trăng gió,

Chớ hỏi cuộc đời dài ngắn

Mà hãy hỏi ai bầu bạn cùng ta.

Ngàn vạn người dự tiệc,

Ngàn vạn người rời đi,

Lại chỉ mình hắn tiến về trước

Tranh được sánh vai cùng người."

- Hay cho câu "Thiên hạ này ngàn vạn phong tình đáng để ta liếc mắt", lại cũng hay cho câu "Ngàn vạn người dự tiệc, ngàn vạn người rời đi, lại chỉ mình hắn tiến về phía trước tranh được sánh vai cùng người" của Thái Tử Phi a. – Một giọng cười tán thưởng làm cắt ngang đây khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt của ta.

Ngoảnh đầu quay lại, này đây thân ảnh một thiếu niên lang vô cùng quen thuộc đứng ở trước cửa. Trên gương mặt hắn khẽ nỡ một nụ cười, trong nét cười hàm chứa sự tán thưởng, toàn thân lục y, đây hảo hảo màu sắc ta ái nhất, thực vô cùng tuấn tú, tao nhã.

Đây từng là hình ảnh khiến ta rung động trước Độc Cô Kỳ Khôi hắn.

- Là chàng sao, tiểu mỹ nam? – Ta kinh ngạc.

- Tại hạ kêu Độc Cô Kỳ Khôi. – Hắn liếc mắt sang phía trái – Bị tiếng tiêu của Thái Tử Phi cuốn hút lấy mà đi tới trạch cư này.

Này có ý là đang có người theo dõi sao?

Ta cầm ngọc tiêu vòng tay ra sau lưng, ngẩng đầu đầy ngạo khí mà đối người trước mặt:

- Thì ra là Hoắc đại nhân nổi danh Kinh thành sao? Đây tiểu nữ tự bêu xấu mình rồi. – Ta làm ra vẻ lãnh đạm như mọi ngày.

- Thái Tử Phi thổi tiêu rất hay, giọng hát cũng đặc biệt thanh cao. – Hắn vẫn một mực đứng ở cửa không hề đi vào.

- Chỉ là thú vui tao nhã của tiểu nữ nơi khuê phòng thôi. – Trên gương mặt thanh tú của Mạn Lăng Hi Quân giờ đây tràn ngập vẻ điềm đạm, không chút biểu tình, nhìn xem ra càng đặc biệt ý vị hơn.

Này chỉ một cái thoáng liếc mắt kia của hắn, ta đã minh bạch ánh mắt kia của hắn là thập phần ngạc nhiên khi thấy dấu bạch chu sa trên trán ta đã không còn. Đó là điểm nhấn càng làm nên vẻ yêu kiều trên khuôn mặt thanh tú này.

Đây không phải là nữ nhân Mạn Lăng gia nổi tiếng là khuynh thành mỹ nhân sao? Bình thường này khuôn mặt đã đủ làm điên đảo nam nhân rồi nhưng sẽ còn là cái đại mỹ nhân nữa nếu có thêm dấu chu sa đặc biệt này ở trên trán nữa.

Hắn có lẽ là thắc mắc từ rất lâu đi.

Nhưng đây để tránh phiền phức, ta đã sử dụng chút mẹo nhỏ khiến nó biến mất. Ta không muốn để mình quá nổi bật, nhất là ở cái Đông Cung lạnh lẽo tình người này.

Nhưng kể cả không có này dấu chu sa kia, với cái nhan sắc này, vẫn là cùng ta mang một kiểu khí chất điềm đạm, tao nhã, mong manh, cao quý như tiên nữ giáng trần, đây là hiếm có thế gian đi. Này còn chưa kể mỗi cử chỉ, mỗi động tác của ta đều thực lộ ra nét ưu nhã nhưng dù là trong vẻ tao nhã, mong manh, ta vẫn chưa từng để mất đi vài phần phóng khoáng, cao ngạo của bản thân.

Ta biết ta trong ấn tượng của hắn chắc chắn là một cái nữ tử đặc biệt. Lần đầu cùng hắn chạm mặt, ta là dùng dáng vẻ phóng khoáng của nữ tử giang hồ mà tiếp xúc với hắn. Lần thứ hai chạm mặt, tiếp xúc cùng hắn này lại là nữ tử có nét cao quý của tiểu thư khuê các đi. Đến nay quen biết đủ lâu, ta đã hoàn toàn bộc bạch dáng vẻ của một tiểu nhi nữ cho hắn rồi.

Ta vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ của mình gặp hắn sau khi gả tới Đông Cung là ở địa lao kia, ta khi đó hệt như một chú thỏ con yếu đuối.

- Tài nghệ của Thái Tử Phi đây đương thời hiếm gặp.

- Hoắc đại nhân quá khen, tiểu nữ chỉ chơi trong chốc lát như một thú vui qua ngày thôi, đây lại khiến cho Hoắc đại nhân chê cười rồi. – Ta dịu dàng cười cùng khẽ nghiêng người đối hắn.

- Thái Tử Phi, nghe nói người bị thương rất nặng?

- Do Hi Quân làm sai, tự nguyện chịu phạt. – Ta nhếch khóe miệng, có lẽ nhìn không ra cảm xúc gì.

- Thái Tử Phi, tại hạ cũng có nghiên cứu âm luật, không biết có cơ hội lĩnh giáo Thái Tử Phi hay không? – Hắn tỏ thái độ rất thành khẩn.

- Hi Quân đối với âm luật còn có chút nông cạn, xin Hoắc đại nhân hỏi người tài khác đi.

- Thái Tử Phi đừng khách sáo vậy, tiếng tiêu của Thái Tử Phi quả thực đã đạt đến cảnh giới khó ai bì kịp rồi.

- Rảnh rỗi không có gì làm, nên tự tiêu khiển một mình? – Cùng với một thân cười nhạo, một giọng nói đầy châm chọc vang lên – Tự tiêu khiển mình mình cũng được nhưng đừng có trơ trẽn đi câu dẫn nam nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark