Q1 - Chương 58.2: Ngươi Không Biết Bổn Cô Nương Có Thù Với Sư Tử Sao? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lăng Vô Song, ngươi, ngươi cố ý!" Nam Cung Tuyết tuy không biết Tử Kim Sa là gì, nhưng xem biểu tình của những người xung quanh thì hiểu ngay đó chính là bảo bối, tức đến dậm chân, đáng giận, đáng giận, nữ nhân này lại cố ý lừa nàng mắc mưu!

"Không sai, ta là cố ý đó" Lăng Vô Song nhướng mày cười, thừa nhận rất dứt khoát, sau đó nhún vai cười khẽ: "Nhưng mà... ta đâu có ép gì ngươi đâu"

Tinh thần lực của Lăng Vô Song đã mạnh đến mức biến thái, nàng có thể dùng nó xuyên qua lớp đá bên ngoài, tuy không thể chắc chắn bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng nàng có thể cảm ứng được, khí thế trong khối thạch hôi này không bình thường, nhất định có chứa bảo vật.

"Ngươi!" Nam Cung Tuyết không ngờ Lăng Vô Song sẽ thừa nhận, bị một câu của nàng chặn họng, nàng ta nghẹn đến đỏ mặt, lại không biết đáp trả như thế nào.

Đệ tử Lăng gia xung quanh lập tức vui mừng, tiểu thư Vô Song thật sự là *Thái Âm, dùng một khối Vân Thải thạch lừa Nam Cung Tuyết năm mươi vạn lượng, lại lừa cửa hàng khí thạch một khối Tử Kim Sa giá trị liên thành, chưa hết, tiểu thư còn thắng được năm mươi vạn lượng của Khương Nghĩa, và điều tuyệt nhất là người chứng kiến lại không cảm thấy có gì không đúng.

(*Thái Âm = ý chỉ người có duyên)

"Đúng đúng, đâu có ai ép vị Bát công chúa này, là tự các nàng muốn ngang ngược nhìn thử "phế thạch" của Lăng Vô Song là cái gì, bây giờ nó thật sự là một khối bảo vật, trách được ai chứ?"

"Trời ạ, ai mà có ngờ trong khối thạch hôi này lại là bảo bối bực này."

"Thật khó tưởng, làm sao mà Lăng Vô Song có thể biết được, có phải nàng có đôi mắt biết nhìn thấu không."

Mọi người mồm năm miệng mười, không ít người xoa xoa tay, quặng quý cỡ này... nếu bọn họ được sờ lên một chút thì đời này không còn gì luyến tiếc nữa rồi.

Lăng Vô Song môi đỏ nhếch một cái, thu lại Tử Kim Sa, chế nhạo: "Khương Nghĩa, đã đánh cược thì phải chịu thua, năm mươi vạn lượng của ta lát nữa nhớ mang đến Lăng gia đấy, đừng để ta tự mình đến cửa thì không hay lắm."

Lúc này mọi người mới phát hiện ánh mắt Khương Nghĩa đang nhìn chằm chằm vào đồ trong tay Lăng Vô Song, ánh mắt tràn đầy tham lam, từ đầu đến cuối chưa nói một lời, Khương Nghĩa thấy Lăng Vô Song sắp thu lại Tử Kim Sa mới phục hồi lại tinh thần.

"Năm mươi vạn lượng bạc? Lăng Vô Song, làm người đừng nên có lòng tham không đáy." Khương Nghĩa mặt hiện một nụ cười kì dị, nhẹ phẩy tay áo thản nhiên nói: "Bỏ Tử Kim Sa trong tay xuống rồi đi đi, hôm nay bản công tự tạm tha cho ngươi một mạng."

Tử Kim Sa! Không ngờ dưới lớp thạch hôi lại là Tử Kim Sa!

Hắn vẫn luôn muốn rèn một thanh nhuyễn kiếm, có thứ này rồi, hắn có thể tạo ra một thứ vũ khí còn lợi hại hơn bảo vật trấn quốc Tử Vi nhuyễn kiếm của Tây Lam!

Dưới sự quyến rũ của bảo vật quý hiếm như Tử Kim Sa, Khương Nghĩa thế nhưng không thèm giả vờ gì nữa, trong lúc nhất thời hắn có tâm tư lo mặt trong mặt ngoài, trực tiếp lộ đuôi cáo

"Hắn đây là có ý gì?" Mọi người vừa nghe liền bị chọc cười, Khương Nghĩa thật không biết xấu hổ, ý của hắn là hắn chẳng những muốn quỵt nợ mà còn muốn cướp đồ, nếu hôm nay Lăng Vô Song không chịu giao ra, hắn sẽ giết người đoạt bảo!

"Hửm?" Lăng Vô Song nhẹ dương đuôi mày, có hơi bất ngờ, lời nói đặc biệt nhạt nhẽo: "Ngươi muốn cướp?"

"Quá không biết xấu hổ, không ngờ đức hạnh của Khương công tử lại là thế này."

"Đúng vậy, ngay cả đạo lý đánh cược thì phải chịu thua cũng không hiểu sao."

"Ít nói lời vô nghĩa." Khương Nghĩa nghe được tiếng trào phúng của mọi người xung quanh, sắc mặt hơi đen, nhưng vì bảo vật trong tay lăng Vô Song, lúc này hắn không rảnh lo nhiều như vậy, chỉ có thể kiên trì nói: "Lăng Vô Song, một tên phế vật như ngươi có lấy bảo thạch cũng vô dụng chẳng phải sao, với ngươi nhiều lần lừa bản công tử, ta không giết là đã rộng lượng lắm rồi, bây giờ ta đưa ngươi mười vạn lượng, ngươi đưa ta khối Tử Kim Sa này, ngươi nên biết giới hạn, đừng có không biết phân biệt!"

Một tên phế vật mà thôi, hắn đoạt thì thế nào, đưa cho nàng mười bạn lượng bạc đã là cho Lăng gia mặt mũi rồi, vì khối Tử Kim Sa hắn không rảnh lo nhiều như vậy, hắn đành phải dùng thủ đoạn khác.

Nghe thấy lời như bố thí của Khương Nghĩa, chúng đệ tử Lăng gia vô cùng tức giận: "Khương Nghĩa, ta đã thấy qua nhiều tên không biết xấu hổ, nhưng cỡ như ngươi thì là lần đầu được diện kiến, mặt mũi của tứ đại gia tộc đều bị ngươi vứt đi hết rồi."

Người này còn mặt dày hơn cả Lý Thiên Nhất, không biết xấu hổ!

Vân Khanh Trần giơ tay bụm trán, toát mồ hôi lạnh thay Khương Nghĩa, người chưa ăn thiệt trong tay Lăng Vô Song thì không thể hiểu được tâm tình hắn.

"Phải không? Vậy ta đây hẳn là nên cảm tạ cả tám đời tổ tông của ngươi nữa, cảm ơn vì đã giơ cao đánh khẽ." Lăng Vô Song không nặng không nhẹ nói một câu, chọc người xung quanh liên tục cười trộm, lời cảm tạ này thật châm chọc.

Khương Nghĩa mặt âm trầm, chưa kịp đáp lời, phút chốc, trước mắt tất cả mọi người, Tử Kim Sa đột nhiên biến mất không thấy hình bóng, chỉ còn nghe được tiếng cười khẽ: "Nếu ta không giao thì sao?"

"Vậy đừng trách ta không khách khí!" Trơ mắt thấy Tử Kim Sa không cánh mà bay, Khương Nghĩa chợt nổi lòng hung ác, tiến lên một bước quát: "Lăng Vô Song ngươi không biết điều, là ngươi ép ta động tay."

Nghe vậy người chung quanh lập tức giải tán, tiểu tổ tông Lăng Vô Song muốn ra tay rồi... tới Kiếm thánh Lý Thiên Nhất nàng còn dám đánh, không né ra xa chẳng lẽ còn đợi bị nổ ra bã!

"Này này, đợi đã đợi đã" Vân Khanh Trần nhanh chân tiến lên, bất chấp khó khăn chặn trước người Lăng Vô Song, cười tươi thật tươi đề nghị: "Muốn đánh cũng được, nhưng chỗ này không đủ rộng, hay là mọi người ra ngoài đánh đi."

Hắn nghe nói Lăng Vô Song là một con nhóc rất bạo lực, tới cổng lớn phủ Hộ Quốc được đúc từ Thiên Tinh đồng quặng mà cũng bị một tay của nàng phá thành vụn, vậy cửa hàng nhỏ này của hắn sao mà chịu nổi.

Vậy để xem Khương Nghĩa ngươi rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào" Lăng Vô Song lạnh lùng nói một câu, toàn thân chợt nhả ra huyền khí, thân người chợt lóe, biến mất.

Khương Nghĩa giật mình, có hơi kinh ngạc, uy áp của Thiên huyền cấp cao! Khí tức xung quanh Lăng Vô Song thế nhưng là Thiên huyền cấp tám, chẳng phải nói nàng là một phế vật sao? Hắn bỏ lỡ chuyện gì rồi à?

"Thiên huyền cấp tám, trời của ta ơi, mới qua mấy ngày chứ, nàng lại tăng cấp nữa rồi." Người xung quanh hai mắt mở to, tốc độ thật sự điên cuồng.

"Còn muốn chạy" Chuyện đã đến nước này, Khương Nghĩa không được phép nghĩ nhiều, dẫm mũi chân đuổi theo bóng dáng kia ra cửa.

Vân Khanh Trần nhẹ nhõm thở phào, không biết nên khóc hay nên cười, tuy mất một khối Tử Kim Sa nhưng cuối cùng vẫn tiễn được tiểu tổ tông đi.

Ngoài cửa hàng vốn là đường cái đông đúc, rộng hơn trong cửa hàng đến mấy trượng.

Khương Nghĩa đứng đối diện Lăng Vô Song cười lạnh, thâm độc hung ác nói: "Không ngờ phế vật Lăng gia lại có thực lực cỡ này đấy, nhưng dù như thế thì ngươi vẫn phải chết không phải bàn cãi, thậm chí còn không cần bản công tử tự mình ra tay nữa là!"

Không ngờ Lăng Vô Song lại có thiên phú đáng sợ như thế, nhất định phải bóp chết! Hôm nay hắn sẽ vì Khương gia trừ cái họa lớn này!

"A..."

Khương Nghĩa dương đầu hét lớn, huyền khí điên cuồng trào ra từ cơ thể!

"Rống!"

Tiếng gào rống rung trời mà vang dội. Tựa như một ngọn lửa đạp mây xuất hiện, một bộ móng vuốt to lớn cứng cáp xé rách lớp huyền khí màu vàng chui ra, thổi quét đến bên cạnh Khương Nghĩa.

Đó là một con thú thân cao ba mét, hai mắt to như cái phễu, cường tráng như trâu, móng vuốt sắc bén đỏ chót đạp đất bước đến, cả người được bộ lông dài màu lửa đỏ bao phủ, phần lông bờm rủ xuống đất, đầu lớn ngửa lên trời gào rống, người xung quanh bị tiếng rống chấn động đến không nhịn được mà run rẩy toàn thân.

"Hỏa Vân Tà Sư đỉnh cấp chín!"

Người xung quanh nháy mắt sợ hãi kêu ra tiếng, với thực lực và thủ đoạn quỷ quái của Khương Nghĩa, dù hắn chỉ là Thiên huyền trung cấp... hẳn là có thể miễn cưỡng đánh một trận với Lăng Vô Song. Nhưng con Hỏa Vân Tà Sư đỉnh cấp chín kia hoàn toàn có thể so với hệ huyền thú có công kích cực mạnh như Hoàng Kim Sư Tử, có nó ở đây, tình thế xem như đã chuyển biến rồi.

Trừ phi là Thánh Vực huyền thú hoặc cường giả cấp thánh thì may ra, nếu không, còn ai là đối thủ của con Hỏa Vân Tà Sư này nữa? Hôm nay e là Lăng Vô Song thật sự gặp khó khăn.

"Kẻ mạnh gặp kẻ mạnh hơn, lại có trò hay để xem!"

"Xem Lăng Vô Song còn kiêu ngạo thế nào nữa, trừ phi nàng đã đạt đến cấp bậc phong hào Thánh giả, bằng không nàng chỉ có thể bị con Hỏa Vân Tà Sư này nuốt chửng thôi."

Người xung quanh đối với Lăng Vô Song sợ hãi có, bất mãn có, ghen ghét cũng có, bây giờ thấy Khương Nghĩa chiếm được thế thượng phong liền không ngần ngại châm chọc nàng thành tiếng. Nam Cung Tuyết là người đắc ý hơn ai hết, lớn tiếng nói: "Khương Nghĩa biểu ca, dạy dỗ nữ nhân này nghiêm khắc vào cho muội!"

"Lăng Vô Song, hẳn là ngươi không ngờ đến đi, ta không cần tự mình ra tay, hôm nay ngươi sẽ phải chết" Khương Nghĩa ngửa mặt cười to: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bây giờ dù ngươi có giao Tử Kim Sa ra cũng muộn rồi!"

Giết Lăng Vô Song, Tử Kim Sa còn không phải của hắn sao?

Ai ngờ Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, thản nhiên đứng đó, phun ra một câu quái lạ: "Chẳng lẽ ngươi không biết... bổn cô nương ta có thù với sư tử sao?"

Người khác không hiểu lời của Lăng Vô Song, nhưng Vân Khanh Trần kế bên lại rất tinh tường!

Đột nhiên hắn nhớ đến ngày ấy ở bãi săn hoàng thất, vị cô nãi nãi này chính là dùng tay không biến một con Hoàng Kim Sư Tử thành một con gà ngốc trụi lông, mà con huyền thú kia chỉ là Hoàng Kim Sư Tử cấp sáu, hắn thấy con Hỏa Vân Tà Sư này của Khương Nghĩa đâu có giống?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net