Q1 - Chương 59.1: Chơi Với Lửa Có Ngày Chết Cháy, Dùng Lửa Nướng Đầu Sư Tử (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Vô Song ánh mắt khẽ chuyển, liếc nhìn Hỏa Vân Tà Sư bên cạnh Khương Nghĩa, khóe môi anh đào đỏ mọng giương nhẹ, cổ quái cười lạnh một tiếng.

Chẳng lẽ nàng cùng sư tử có thù oán sao? Nghe được lời nói Lăng Vô Song, Giang Dật đột nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, hung hăng đạp một cước, làm cho một mảng lớn mặt đất vỡ vụn, đáp lại: "Liêu Hỏa, thiêu chết nữ nhân này cho ta!"

Một mồi lửa đem nữ nhân này đốt sạch sẽ, tử kim sa mặc kệ giấu ở nơi nào, đều phải ngoan ngoãn đi ra.

 "Ngao ô --"

Hỏa Vân Tà Sư nhận được mệnh lệnh của Khương Nghĩa , đôi mắt nhiễm lên một tầng ánh lửa, bộ lông đỏ rực trên cơ thể nó nhanh chóng phồng lên, ngửa mặt lên trời gầm lên điên cuồng, tứ chi nện bước mạnh mẽ giống như một quả cầu lửa khổng lồ lao về phía Lăng Vô Song, những tòa nhà xung quanh đều bị rung chuyển một lúc.

"Cùng ta chơi đọ lửa sao?" Khương Nghĩa cư nhiên ở trước mặt nàng đùa với lửa, Lăng Vô Song cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm mà lui một bước, đồng thời giơ tay lên, cười nói: "Tiểu Cửu, lên!"

"Vù vù —— "

Lăng Vô Song vừa dứt lời, một cái bóng đỏ nho nhỏ xuyên qua đám người, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện, to cỡ lòng bàn tay, hình dáng giống như Hỏa Hồ, bộ lông đỏ thẫm như máu, so với mã não ngọc thạch còn phải đẹp hơn vài phần, nhưng trong miệng nó lại ngậm một cái gì đó bóng loáng giống như đùi gà.

"Phốc —— "

Sau khi nhìn rõ ràng ,mọi người lập tức trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống đất, có người nhịn không được cười lên, bọn họ còn tưởng rằng Lăng Vô Song sẽ triệu hồi ra Huyền thú lợi hại gì! Chỉ là... Chỉ có như vậy thôi sao?

"Cái này có chút quá nực cười"một đám người quan sát xung quanh, lắc đầu như sóng, xem xét thân hình hai con Huyền thú, vật nhỏ hai lạng thịt này còn không đủ cho Hỏa Vân Tà Sư nhét kẽ răng.

Lăng Vô Song sợ là thực sự bị hoảng rồi, tiểu Huyền thú như vậy mà có thể sử dụng trên đấu trường, đây quả thực là tìm chết!

"Ha ha ha ha" Khương Nghĩa ôm bụng, cười đến nghiêng người, trên mặt cơ hồ đều cười đến co rút, cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, châm chọc nói: "Lăng Vô Song, kiềm lư kỹ cùng (*tiền tiêu hết sạch) cũng đừng đi ra mất mặt xấu hổ, đến lúc này rồi còn cậy mạnh, tranh thủ thời gian quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu với bổn công tử vài cái, nói không chừng ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng "

"Cười nhiều vào, lát nữa đừng có khóc với ta" trên mặt Lăng Vô Song vẫn vui vẻ, khoanh tay, "Tiểu Cửu, đêm nay ăn gì thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi"

"Pi pi" Nghe vậy, vật nhỏ vui vẻ lắc lắc cái đuôi so với thân thể nhỏ bé của nó còn lớn hơn, nó muốn ăn đùi gà, đùi gà.

 "Lăng Vô Song, ngươi không có bản lĩnh còn muốn khiêu khích bổn công tử, hôm nay ta cho ngươi biết, kết cục của việc đùa với lửa!" Khương Nghĩa đưa tay hung hăng  vung xuống, ra lệnh: "Liệu Hỏa, thiêu chết nữ nhân này cho ta! "

Một cái Hỏa Hồ nho nhỏ, còn tưởng cùng Hỏa Vân Tà Sư của hắn khiêu chiến, kết cục chơi với lửa chỉ có chết cháy!

"Rống rống "

Hỏa Vân Tà Sư ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm lên một tiếng, toàn thân toát ra một tầng hỏa diễm, từ xa nhìn lại, tựa như Mặt Trời chói mắt, khí tức nóng rực dọa những người chung quanh liên tiếp lui về phía sau, cũng có người âm thầm vì Lăng Vô Song toát mồ hôi lạnh, nàng đến cùng được hay không được a.

"Tiểu Cửu, lên" Lăng Vô Song trong mắt mỉm cười , "Thịt viên (*đầu sư tử) nướng là của ngươi!"

"Pi ——"

Tiểu Cửu nhe hàm răng trắng, nghe được Lăng Vô Song nói, đôi mắt tròn xoe run rẩy chớp động, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, nướng đầu sư tử? Nó thích! Vật nhỏ sung sướng mà thở gấp, bụng nhỏ màu đỏ mịn màng phình ra rất dễ thương.

Nhưng là tình hình này, lại làm cho mọi người không đành lòng dời mắt, một nhóc con như vậy lại muốn chống lại quái vật khổng lồ như Hỏa Vân Tà Sư, đáng thương, thật sự là đáng thương.

"Rống rống "

Hỏa Vân Tà Sư từ xa chạy tới, toàn thân hỏa diễm đại thịnh, bốn chân cường tráng, giống như đi trên những tia sáng đủ màu sắc, miệng há to, móng vuốt sắc bén màu đỏ duỗi ra, giống như một ngọn núi rơi xuống, hướng tới nhóc con trên mặt đất đánh tới.

"Ta thiên, ngọn lửa của Hỏa Vân Tà Sư thật đáng sợ"

Công kích kinh người này, nhóc con này chết chắc rồi, không bị thiêu chết thì cũng sợ bị ép thành một cục thịt nát.

"Ai, Hỏa Hồ sao có thể đánh bại Hỏa Vân Tà Sư, thật đáng thương"

Người chung quanh, đặc biệt là một ít nữ tử, liên tục đồng tình lên tiếng, thậm chí còn quay mặt đi, không đành lòng xem tiếp.

"Chi!" Trong mắt Tiểu Cửu lóe lên hưng phấn, nhưng mà ở trong mắt nó lại nhìn thấy một cái đầu sư tử thơm ngào ngạt bay về phía nó.

"Pi pi" Vật nhỏ nhấc đôi chân ngắn đầy lông của mình, nhảy lên trượng cao, tiếp đó lăng không lại giẫm một cái, vậy mà nhảy so với Hỏa Vân Tà Sư còn cao hơn, nhưng mà càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là sau khi  vật nhỏ nhảy lên không trung, bốn cái chân ngắn ngủn của nó dường như đang đứng trên mặt đất rắn chắc, chúng dừng lại vững vàng giữa không trung!

"Làm sao có thể!" Ngay cả Vân Khanh Trần cũng giật mình lên tiếng, kinh ngạc nói: "Không, đây không phải là Hỏa Hồ, đây rốt cuộc là Huyền thú cấp bậc gì?"

Trừ phi là Huyền thú biết bay, nếu không thì cho dù một con Hỏa Hồ cấp bậc Thánh vực Huyền thú cũng khó có thể bay trên không trung, vật nhỏ này thật kỳ quái, rốt cuộc là lai lịch gì.

"Ngao ô!"

"Ào ào"

Không đợi đám người suy nghĩ nhiều, trong chớp mắt Hỏa Vân Tà Sư đã nhảy đến trước mặt, tứ chi khỏe mạnh bỗng nhiên đạp đất vọt lên, trong miệng phun ra một chuỗi hỏa diễm lớn giống như một con rồng lửa lao về phía vật thể nhỏ bé trong không trung, phát ra tiếng nổ đùng đùng!

"Mau tránh đi!" Mọi người nhìn thấy vật nhỏ lơ lửng trên không trung, tựa hồ không có ý định động đậy, đều lo lắng nói, chẳng lẽ là bị dọa đến ngốc sao?

"Hô!"

Một đoàn liệt hỏa lao đến trước người, Tiểu Cửu chớp mắt hai cái, sau đó rất là bình tĩnh hướng về phía hỏa diễm thổi ra một hơi.

"Phốc ——"

Không ngờ một hơi tưởng chừng như hời hợt này lại giống như một chậu nước lạnh dội vào ngọn lửa đang càn quét, trong chốc lát, chưa kể ngọn lửa phun ra, chính là Hỏa Vân Tà Sư nhảy đến giữa không trung, toàn thân nó cũng không còn sót lại một tia lửa nào.

Hỏa Vân Tà Sư tựa hồ cũng không có kịp phản ứng, miệng lớn há to, trong đôi mắt lớn của nó hiện lên một tia bối rối của con người.

"Cái gì!"

"Đây là tình huống gì!"

Tròng mắt của mọi người rơi xuống đầy đất, trong nháy mắt lắc lư trái phải, gió hỗn loạn, đòn tấn công do Hỏa Vân Tà Sư bộc phát lại bị vật nhỏ này há mồm thổi bay, dễ dàng như thổi một ngọn nến!

Giữa ban ngày ban mặt, bọn họ có phải hay không đang nằm mơ a?

Vân Khanh Trần không thể tin mà lắc đầu, vì Khương Nghĩa mặc niệm, hắn dự cảm quả nhiên rất đúng, con Hỏa Vân Tà Sư đỉnh cấp chín này của Khương Nghĩa cũng không tin được.

"Ngao..." Hỏa Vân Tà Sư rơi trên mặt đất, tứ chi cường tráng dậm chân tại chỗ, bộ lông đỏ rực phồng lên, tựa hồ đã cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố, lộ ra do dự không muốn tiến về phía trước.

"Không, sao có thể!" Khương Nghĩa mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hai tay nắm chặt, khóe mắt cơ hồ bị hắn trừng nứt, nhìn thấy Hỏa Vân Tà Sư vậy mà muốn lùi bước, hắn nhanh chóng đi về phía nó, lập tức quát: "Liệu Hỏa, thất thần làm gì, cho ta một ngụm nuốt nó! Nuốt nó!"

"Liệu hỏa, nhanh lên a" nhìn thấy tình hình như vậy, Nam Cung Tuyết đột nhiên có chút điên cuồng, không có khả năng, Hỏa Vân Tà Sư của biểu ca Khương Nghĩa là Huyền thú đỉnh cấp chín, sao có thể đánh không lại cái tiểu Hỏa Hồ của Lăng Vô Song!

Lăng Vô Song nhếch môi, ôn nhu mỉm cười, bình tĩnh nhắc nhở: "Tiểu Cửu, nướng đầu sư tử."

"Pi!" Ăn? Vật nhỏ tuân lệnh, lập tức phấn khởi, hai tai dựng lên, bộ lông mềm như sa tanh khắp người bỗng đỏ rực, ngẩng đầu phát ra một tiếng huýt dài, há miệng phun ra một chuỗi hỏa diễm đỏ thẫm.

"Xôn xao ——"

Một chuỗi hỏa diễm đỏ thẫm quét ra, ngọn lửa do cơ thể nhỏ bé phun ra không nhiều, ít hơn không chỉ gấp mười lần so với Hỏa Vân Tà Sư phun ra, tuy nhiên, những người xung quanh lại đột nhiên cảm giác toàn bộ không khí lập tức nóng rực, mồ hôi vừa xuất hiện trên đầu đã bốc hơi biến mất không dấu vết trong chớp mắt.

Thật là một ngọn lửa đáng sợ!

Đột nhiên, Lăng Vô Song không biết nhìn thấy cái gì, đôi mi thanh tú cau lại, ánh mắt trong nháy mắt căng thẳng.

Sau lưng Tiểu Cửu, một cái đuôi to lông xù còn dài hơn cả thân hình nhỏ nhắn đó lắc lư, ba đạo hư ảnh chợt lóe lên, ba cái đuôi xuất hiện, chờ Lăng Vô Song muốn ngưng thần nhìn kỹ, chúng lại biến mất, phảng phấc như chỉ là ảo giác của nàng.

"Ngao ô"

"Phụt!"

Tiểu Cửu thuận miệng phun ra một chuỗi hỏa diễm đỏ thẫm, giống như một cái hỏa liệm (dây xích lửa) đánh chính xác vào Hỏa Vân Tà Sư, từng tia lửa chạm vào thân thể Hỏa Vân Tà Sư với xu thế lửa cháy lan đồng cỏ, ánh lửa bao phủ, trong nháy mắt chôn vùi thân thể cao lớn.

"Ngao ngao ——"

Tiếng gào rống thảm thiết lập tức vang vọng một vùng trời đất khiến phòng ốc xung quanh rung chuyển.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC