Q1 - Chương 59.2: Chơi Với Lửa Có Ngày Chết Cháy, Dùng Lửa Nướng Đầu Sư Tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rống rống"

Toàn thân Hỏa Vân Tà Sư nóng rực lăn lộn trên mặt đất, liên tục rên rỉ, một lúc sau, mọi người nhìn lại lần nữa, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, toàn thân cứng ngắc, da đầu tê dại. Bọn họ nhìn thấy Hỏa Vân Tà Sư đỉnh cấp chín với sức phòng ngự cường hãn đã toàn thân trơn bóng, trong chớp mắt biến thành một con gà trọc lốc, bộ lông đỏ rực trên người bị đốt cháy không còn một sợi, nó giống như một cục than đen, nằm thoi thóp trên đường cái.

"Trời ơi, con vật nhỏ này là Huyền thú cấp bậc nào vậy? Thật đáng sợ." 

"Quá kinh khủng, vậy mà một ngụm hỏa phun ra, liền đem nướng một đầu Hỏa Vân Tà Sư đỉnh cấp chín!"

"Ha ha ha, quả nhiên là dùng lửa đốt thịt viên (*đầu sư tử) "

Trong lòng mọi người rung động, đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, mồm năm miệng mười mà thảo luận nhao nhao.

Vân Thanh Trần thấy vậy, trên mặt đầy hắc tuyến, quả nhiên chủ nhân dạng nào thì sẽ có dạng Huyền thú đó, tại bãi săn hoàng gia, Lăng Vô Song đã đem Hoàng Kim Sư Tử nhổ trụi, vật nhỏ này, một mồi lửa vậy mà cũng đem đốt Hỏa Vân Tà Sư biến thành gà trọc.

"Pi pi, pi pi" Tiểu Cửu ở giữa không trung nhe ra hàm răng trắng nõn vui vẻ lăn lộn, tên to lớn này dám có bộ lông đỏ giống nó, nó không thích, cực kì không thích.

Khóe miệng Lăng Vô Song khẽ nhếch lên, cười khẽ một tiếng: "Cái vật nhỏ thối này"

Hóa ra vật nhỏ này một ngụm hỏa là muốn nhắm thẳng vào bộ lông đỏ của Hỏa Vân Tà Sư.

"Không, cái này sao có thể?" Nhìn Huyền thú của mình bị đốt thành bộ dáng thê thảm, Khương Nghĩa tức giận đến trán nhảy dựng lên, bỗng nhiên cánh tay truyền đến một trận đau rát, hắn vội vàng cúi đầu xuống nhìn, ống tay áo vậy mà cũng dính vào một đóm lửa.

"Đáng chết!" Khương Nghĩa nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi rủa, trong mắt lộ ra hung ác, duỗi tay ra tùy ý phủi mấy cái định dập lửa trên tay áo, chỉ là, không những không dập được, ngược lại càng dập càng nhiều, lan cả ra vạt áo.

 "Ah--"

Chẳng biết tại sao, Khương Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thét thảm thiết, sau đó, trong khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, hắn bắt đầu thoát y, không ngừng xé chiếc áo ngoài dính đầy lửa của mình. 

 "Ah--!"

 Lại là một tiếng thét thảm thiết vang lên, mọi người nhìn qua chỉ thấy ngọn lửa đỏ rực giống như giòi bọ trong xương, bắt đầu cháy dần theo da thịt trong lòng bàn tay Khương Nghĩa!

"Không..." Khương Nghĩa kinh hãi, ngọn lửa với tốc độ rất chậm chậm rãi lan tràn trong lòng bàn tay, khí tức nóng bỏng từ trên da lan ra. Tuy nhiên, mặc kệ Khương Nghĩa dù có gào thét giãy dụa thế nào cũng không thể dập tắt được, những người xung quanh nhìn thấy thảm trạng này lập tức giải tán, không khỏi nuốt nước bọt trong sợ hãi, đây rốt cuộc là loại lửa gì? Vừa rồi nếu họ đến gần hơn một chút, bị dính vào, sợ là cũng xui xẻo theo! 

 "Ah ah, biểu ca Khương Nghĩa!" Nam Cung Tuyết cuối cùng cũng kịp phản ứng, che miệng thét lên, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, toàn thân run rẩy nói: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ."

Lăng Vô Song khoanh tay trước ngực, bình tĩnh đứng cách đó không xa, cười khẽ nói: "Khương Nghĩa, ta cho ngươi biết, đây là kết cục của việc đùa với lửa có ngày chết cháy."

Mọi người nghe vậy lập tức cảm thấy cực kỳ mỉa mai, Khương Nghĩa vừa mới tuyên bố muốn cho Lăng Vô Song biết thế nào là đùa với lửa có ngày chết cháy. Lúc đó hắn sợ là như thế nào đều sẽ không nghĩ tới. Hiện tại đùa với lửa đốt mình là chính bản thân hắn, thèm muốn những vật khác, còn muốn giết người đoạt bảo, đây là kết cục.

"Ah--"Tiếng da thịt bị thiêu đốt trên cánh tay Khương Nghĩa không ngừng vang lên, cánh tay trái của hắn đang biến mất với tốc độ cực kỳ chậm rãi, dần dần bị ngọn lửa đỏ nuốt chửng!

"Trời ạ, quá kinh khủng."

Mọi người lùi ra xa, cả kinh không ngừng nuốt nước miếng, ngọn lửa này rất giống ngọn lửa mà Lăng Vô Song sử dụng trong ngày tỷ thí cùng Lý Mị Nhi, mọi người đảo mắt tưởng tượng, cái này cũng khó trách rồi, ngay cả cường giả cấp Thánh có sức phòng ngự mạnh mẽ như vậy mà chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể bị đánh đến mặt mũi đen kịt, chớ nói chi là Khương Nghĩa chỉ là một Thiên Huyền, thân thể bình thường sao có thể chịu được sự thiêu đốt này? 

 Lăng Vô Song nheo mắt, dùng đầu ngón tay xoa cằm, như có điều suy nghĩ, xem ra Hỗn Độn Chi Hỏa mà Tiểu Cửu sử dụng mạnh hơn rất nhiều so với những gì nàng có thể điều động. Hiện tại đã có uy lực như vậy, nếu đợi thực lực của nàng tăng vài phần thì sẽ khủng bố đến mức nào?

Truyền thuyết nói rằng Hỗn Độn Chi Hỏa nếu luyện đến cực hạn có thể hủy thiên diệt đạo, có lẽ là không giả!

 "Ah--"

Trơ mắt nhìn thấy mất đi nửa cánh tay, đôi mắt Khương Nghĩa liền đỏ tươi, dù có giãy giụa thế nào cũng đều bất lực, nỗi đau khoét tâm khắc cốt, chỉ có thể kêu rên. 

 "Xoạt!" Đột nhiên, Khương Nghĩa nghiến răng, tay trái quét ngang, một đạo kiếm quang theo đôi mắt đỏ tươi của hắn hiện lên.

"A——" Khương Nghĩa vậy mà lại rút dao, chặt đứt cánh tay trái của mình! Máu tươi văng tung tóe khắp mặt đất, hắn ngẩng đầu lên phát ra tiếng kêu như ma tru, toàn thân cứng đờ, đau đớn đến hôn mê bất tỉnh, ngã thẳng xuống vũng máu. 

 "Công tử!" 

Cánh tay bị lửa chạm vào bị chặt đứt, người hầu của Khương gia lúc này mới dám xông tới, mà Khương Nghĩa nằm trong vũng máu, mặt mũi tràn đầy máu tươi, toàn thân chật vật, sống chết không rõ.

Đám người nao nao, kịp phản ứng, không khỏi thở dài, vì mạng sống mà Khương Nghĩa không còn cách nào khác ngoài việc nhịn đau chặt đứt một cánh tay của mình, bằng không thì sợ là cả người đều bị ngọn lửa quỷ dị này thiêu rụi.

Máu tươi từ cánh tay bị đứt của Khương Nghĩa bắn lên mặt Nam Cung Tuyết, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nàng ta hét lên, hai mắt trợn trắng, sắc mặt trắng bệch mà hôn mê bất tỉnh. 

"Nữ nhân này, cũng quá nhát gan, nàng còn chưa bắt đầu động vào nàng ta đâu." Lăng Vô Song khẽ nhướng mày, hôn mê bất tỉnh, nàng nên làm sao bây giờ?

Lăng Vô Song vẻ mặt đầy vô tội, nói chuyện như việc này không có quan hệ gì với mình, khiến tất cả mọi người trợn mắt muốn trực tiếp ngất đi, ai có thể hù dọa nàng như vậy?

Hầu kết Vân Khanh Trần trượt lên trượt xuống, có chút cứng ngắc nuốt một ngụm nước bọt, nữ nhân này thật sự là đáng sợ... 

"Đã như vậy, bổn cô nương không phụng bồi." Lăng Vô Song gõ mũi chân, vỗ vỗ tay áo như không có chuyện gì xảy ra, nàng còn có việc phải làm, không có thời gian lãng phí cùng những người này.

"Tiểu Cửu đi đâu rồi?" Lăng Vô Song quan sát không trung, sau đó nhìn về phía người nhà Khương gia đang vội thành một đoàn, lúc này mới nhìn thấy một bóng dáng nhỏ màu đỏ cách đó không xa, không khỏi sắc mặt tối sầm. 

Tiểu Cửu uốn éo bờ mông, ngồi xổm bên cạnh Hỏa Vân Tà Sư bị cháy đen kịt, háo hức nhìn nó, một dòng chất lỏng trong suốt từ trong miệng nhỏ chảy ra, nhưng hai mắt lại đáng thương đẫm lệ, hắn đã bị nướng quá mức rồi, dường như không thể ăn rồi ... 

"Tiểu Cửu..." Lăng Vô Song đưa tay che trán, sau đó hướng vật nhỏ nở ra một nụ cười cực kỳ mê người nói: "Trở về sẽ thưởng cho ngươi thịt sư tử kho, thịt kho tàu thật đấy." 

Mọi người nghe được lời Lăng Vô Song nói, khóe miệng giật giật, vừa mới làm đầu sư tử nướng, về lại ăn đầu sư tử kho, Khương Nghĩa sợ là có tỉnh lại cũng sẽ tức giận ngất đi.

"Pi——" Tiểu Cửu vừa nghe được Lăng Vô Song nói, đôi tai lông xù dựng lên, lập tức trở nên hưng phấn, chỉ thấy một bóng đỏ lóe lên liền xuất hiện trên đầu Lăng Vô Song, bóng đỏ nhỏ cỡ lòng bàn tay trông như một đóa hỏa diễm nở rộ. 

Lăng Vô Song đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, nhìn đám người hầu của Khương gia hỗn loạn thành một bầy, trên mặt mỉm cười với vẻ mặt vô hại, lần nữa nhắc nhở: "Thay ta chuyển lời với người nào đó, sáng sớm ngày mai, ta muốn thấy 50 vạn lượng bạc của Khương gia, nếu ngươi muốn quỵt nợ, thật xấu hổ quá, ta đây cũng chỉ có thể đến nhà hỏi thăm..." 

Nói xong, Lăng Vô Song quay người cùng mấy đệ tử Lăng gia rời đi. 

Mọi người nhìn về phía bóng lưng một người một thú xa xa rời đi, lại nhớ tới những lời nói vô cùng ôn nhu mà Lăng Vô Song để lại, không khỏi toàn thân cứng ngắc. Quả nhiên, tiểu sát tinh Lăng gia không thể tùy tiện trêu chọc, nếu không thì không bị nàng chơi chết thì cũng bị nàng chọc tức chết!

Vân Khanh Trần đưa tay ra, xua đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía mấy người Khương gia, thầm nghĩ, hi vọng Khương Nghĩa đừng nghĩ không thông, nếu để cho tên thổ phỉ Lăng Vô Song này tự mình đến thăm , vậy thì mời thần thì dễ, đuổi thần thì khó...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net