Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy bà bắt buộc phải cân nhắc tìm cách để giữ trọn cơ nghiệp tập đoàn trong tình thế bất đắc dĩ này, nhưng giờ Nghê Gia không thể để bà quyết định lựa chọn việc như đứt từng khúc ruột này vì sự vô dụng của con cháu được.

Nghê Gia khẽ khàng gõ cửa :"Bà nội".

Bà nội ngồi trên ghế gỗ lim, day day huyệt thái dương, xem chừng đang lo âu vô cùng. Có hai đứa cháu vô dụng thế này đúng thật là gia môn bất hạnh.

Bà nội ngẩng đầu, ngạc nhiên: "Chẳng phải sáng nay cháu đi Thượng Hải chơi sao? Sao giờ đã về rồi?"

"Không vui ạ." Nghê Gia tiến đến ngồi xuống.

Bà nội lạnh nhạt nói: "Vẫn chưa quen với vòng quay cuộc sống bây giờ phải không? Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cháu hoà nhập được thôi."

Nghê Gia của năm đó đi đâu cũng bị người khác phớt lờ nên mới thay đổi tâm tính. Cô cười bảo: "Bà ơi, cháu biết, cháu sẽ trở thành đứa cháu gái ngoan khiến bà tự hào."

Bà nội nghe mà sửng sốt. Mấy tháng nay Nghê Gia dọn tới đây vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, không thích chuyện trò, lại càng không thích cười, mà giờ...

Nghê Gia nhoẻn miệng, ngước mắt nhìn bà, trong đôi mắt đẹp tuy có chút lo lắng song nhiều hơn cả là sự mạnh mẽ: "Vừa rồi cháu tình cờ nghe thấy bà nói chuyện quyền kinh doanh của Vận tải Hoa thị. Bà, cháu xin bà, hãy tin cháu, tin vào cháu và em trai cháu, đừng bán quyền kinh doanh cho người khác".

Lời của cô làm cho bà nội kinh ngạc.

Cách đây không lâu, cô vẫn chỉ là cô bé nghèo khổ trong một gia đình vắng bóng người cha, cố gắng lắm mới vất vả chen chân được vào khoa Biên kịch của Học viện Nghệ thuật Vị Ương. Bất thình lình cuộc đời xảy ra biến cố lớn, cô trở nên lặng lẽ và gàn dở.

Thế nhưng, ai ngờ được rằng cô im lặng mấy tháng rồi bất ngờ nảy ra ý tưởng này?

Song, bà Nghê hiểu rất rõ, lý tưởng thì đẹp đẽ mà hiện thực lại phũ phàng, bà không thể hoàn toàn tin tưởng cháu gái chỉ vì con bé đột nhiên thay đổi thái độ. Ai biết được liệu có phải nó nông nổi nhất thời không.

Trong mắt bà nội loé lên sự sắc sảo, lại được gương mặt đã kinh qua năm tháng bể dâu tôn lên nét dịu dàng khác thường: "Tuy cháu và Lạc Lạc là cháu ruột của bà, nhưng nhìn tình hình hiện tại, dựa vào đâu để bà tin cháu đây?"

Khoé miệng Nghê Gia hơi cong lên, tự tin đáp: "Cháu muốn chứng minh với bà, bất kể là em trai cháu hay cháu, đều có đủ năng lực để thành công".

"Ồ?" Bà Nghê nổi hứng, "Ở mặt nào?"

Nghê Gia hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh: "Với Nghê Lạc, cháu có trách nhiệm làm chị, cháu sẽ cố gắng thay đổi nó. Nếu sau này nó có năng lực tiếp quản tập đoàn là tốt nhất. Nhưng nếu nó không có hứng thú với việc này, ít nhất cháu cũng phải biến nó thành một người đàn ông đích thực, xứng với khí phách nhà họ Nghê, dù không làm cho tập đoàn của gia tộc cũng phải thuận lợi phát triển ở ngành khác".


"Về phần cháu, cháu thích làm biên kịch phim, cháu không có đầu óc kinh doanh, cũng không am hiểu. Nếu Nghê Lạc không tiếp quản Vận tải Hoa thị, bà tặng quyền kinh doanh Vận tải Hoa thị cho cháu làm của hồi môn đi."

Cô mỉm cười, vụt trở lên khí khái ngút trời: "Chỉ cần cháu kết hôn với một gia tộc mạnh thì có thể đảm bảo sự phát triển lâu dài của Hoa thị. Vốn bà không muốn cháu và em trai cháu làm Hoa thị lụn bại nên mới chuyển giao quyền kinh doanh cho người khác, nếu vậy chẳng thà cho cháu gái mình còn hơn. Bà, bà nói xem có đúng không ạ?".

Bà Nghê giật mình, không ngờ tư duy của Nghê Gia bỗng sâu sắc như thế, hơn nữa mỗi câu cô nói đều chạm tới sâu trong lòng bà.

Điều làm bà đau đớn hơn cả chuyện tập đoàn của gia tộc không có người kế nghiệp, chính là hai đứa cháu không nên thân này.

Danh lợi tiền tài với bà chỉ là phù du. Thứ mà bà thật sự coi trọng, cũng là thứ mà thế hệ sau không được vứt bỏ, đó là khí thế và niềm kiêu hãnh phụ nữ Nghê gia nên có, là sự quang minh chính đại để đi đâu làm gì cũng có thể đội trời đạp đất, không thẹn với lương tâm.

Tuy thoáng động lòng, nhưng bà cũng không thể dễ dàng đồng ý, dù sao mọi thứ đều phải dựa trên thực lực.

Bà Nghê cười tủm tỉm: "Kết hôn? Hay cháu hợp ý cậu ấm nhà ai, muốn đi lấy chồng rồi?"

"Không đâu ạ." Nghê Gia thành thật. "Thật ra với thân phận hiện giờ cháu khó xử lắm. Nếu lấy người bình thường thì không thể làm cho gia tộc càng lớn mạnh, nếu tìm đến mấy đám môn đăng hộ đối, người ta lại cho rằng cháu không được dạy dỗ, chỉ là tiểu thư rởm. Bây giờ các bậc trưởng bối của mấy gia tộc lớn đều qua lại thân thiết với bà, nên nếu muốn kết thông gia, người lên tiếng chỉ có thể là bà nội thôi. Nhưng trong mắt bà không thể chấp nhận dù chỉ là một hạt cát, nếu bà cảm thấy cháu không tốt, chắc chắn sẽ không nói hay về cháu."

Bà Nghê càng lúc càng thấy thú vị, nếp nhăn ở khoé mắt thoải mái giãn ra: "Con bé này, bình thường nín thinh nhưng lúc nói chuyện hẳn hoi thì câu nào câu nấy đều đúng trọng tâm. Giỏi hơn mẹ cháu nhiều".

Nghê Gia đã nghiêm túc suy nghĩ, trước đây cô sống hai mươi chín năm bị người ta đùa cợt, bị người ta vứt đi, được sống lại một lần nữa, với cô thứ thừa thãi nhất chính là tình yêu.

Cô không đủ khả năng để quản lý Hoa thị, em trai cô lại chẳng khá gì bãi bùn lầy, nhất định phải mượn sức của gia tộc khác mà dùng, mà làm vậy thì chỉ có cách kết thông gia.

Quay về chủ đề xem mắt, ở mặt này, cô hoàn toàn tin tưởng trưởng bối.

Với mắt nhìn của bà nội, bà nhất định sẽ tìm được cho cô một người kế vị gia tộc lớn môn đăng hộ đối có thể làm chỗ dựa. Nếu sau này em trai cô biết đường quay đầu, có thể gánh vác trọng trách của Hoa thị là tốt nhất, còn không thì ít nhất cổ phần trong tay cũng không phải ngân phiếu khống. Sau này giao quyền kinh doanh cho người nhà, bản thân thì yên ả sống đến cuối đời, cũng tốt.

Quan trọng là, bất kể là gì, cô cũng phải tỏ ra tự tin và thanh nhã, đây mới là phong cách của Nghê gia.

Bà Nghê cười hoà nhã, thực ra, không phải bà chưa từng nghĩ tới chuyện cưới xin, chẳng qua gia tộc bà nhắm sẵn quá hiển hách thôi.

Với quan hệ lâu đời giữa bà và trưởng bối nhà bên ấy, việc kết thông gia chưa chắc đã là không thể. Nhưng mấy năm nay bên ấy luôn đường bước thênh thang, nhà họ Nghê lại gặp nhiều bất trắc, không người nối nghiệp, thêm nữa Nghê Gia gần đây mới trở về thân phận tiểu thư. Cứ như thế này mà đến đặt vấn đề, có chút nhục nhã giống như đang bán cháu gái.

Nếu Nghê Gia có cách gì để thu hút sự chú ý của ông cụ nhà kia thì tốt biết mấy, đám trẻ ngây ngô hồn nhiên dẫu sao vẫn tốt hơn bà già này phải mặt mo mở miệng. Có điều trước tiên không thể cho Nghê Gia biết việc này, để con bé thoải mái thể hiến sức quyến rũ vốn có của nó, đó mới là sự hấp dẫn thuần tuý tự nhiên nhất.

Bà Nghê ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng đã quyết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net