Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cùng, bà nội nhắc tới một việc: "Ngày kia có một dạ tiệc từ thiện, đám thanh niên các nhà khác đều tới dự, cháu cũng đến đó chơi một lát đi, làm quen thêm vài người".

Nghe bà nói vậy, hẳn là Ninh Cẩm Niên, Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng ở đó rồi, không ngờ nhanh như thế đã gặp lại những người ấy, ha ha!

Cô ra khỏi phòng bà nội, lúc qua phòng khách thì vừa đúng mười giờ tối. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc cũ vang lên, âm thanh đó quẩn quanh mãi trong căn phòng kiểu Trung cổ kính, vừa phiền muộn vừa nặng nề.

Nghê Gia giật nảy mình, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa thì sợ đến toát mồ hôi hột.

Vừa mới kiếp trước thôi, lúc cô đi nhặt xác Nghê Lạc, chuông chiếc đồng hồ kiểu Âu ở bến tàu cũng vang lên như thế, từng tiếng từng tiếng một, đau đớn và lạnh lẽo hệt tiếng chuông tang.

Cậu con trai duy nhất của nhà họ Nghê, em trai sinh đôi Nghê Lạc của cô, chỉ giỏi ăn chơi nhảy múa, quần áo lụa là tiêu pha phung phí, khiến bao vốn liếng đi tong, sau này vì báo thù cho cô mà bị Ninh Cẩn Niên bắn chết.

Nghê Gia gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, lên tầng về phòng mình, lòng thầm tự cổ vũ, nếu ông trời cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, nhất định cô có thể thay đổi. Nhất định có thể.


Chiều hôm sau, Nghê Gia gọi Từ Hiền đến hỏi thăm tình hình gần đây của Vận tải Hoa thị, và cả hạng mục Max Power mà bà nội đã nói, đang nói dở thì điện thoại đổ chuông.

Không ngờ lại là Nghê Lạc.

Vừa bắt máy cô đã nghe một tràng giọng điệu sốt ruột: "Nghê Gia, chị làm gì đấy? Máy bay đang ở đâu? Giờ tôi muốn đi Đại Liên dự tiệc sinh nhật bạn".

Nghê Gia chợt ngẩn người, hóa ra hôm qua Nghê Lạc cũng ở Thượng Hải, mà giờ vẫn đang ở đó?

Nghê Gia rất bình tĩnh: "À, chắc tối hôm qua lúc mà em gái nào đó lái máy bay cho cậu thì chị đã gọi người lái máy bay thật về Bắc Kinh rồi".

Từ Hiền cắm đầu xem tài liệu, vẻ mặt mang đôi nét khó xử.

Con sư tử choai choai đầu bên kia điện thoại câm nín một lúc, rõ ràng việc chị gái đột nhiên trở nên giảo miệng và bình tĩnh như thế làm cậu nhất thời không phản ứng kịp.

Một lúc lâu sau, Nghê Lạc nhảy dựng lên: "Chị không báo một tiếng đã quay về Bắc Kinh là thế nào? Ai cho chị cái quyền đấy? Rõ ràng tôi đã nói cho chị biết là tôi có kế hoạch rồi, tôi phải đi Đại Liên ngay".

"Chị không quan tâm!" Trái ngược với sự luống cuống của Nghê Lạc, Nghê Gia vô cùng thong thả, "Nghê Lạc, đừng tưởng chị không biết cậu đi Đại Liên làm gì, thăm bạn là giả, vui chơi mới là thật phải không? Cậu đừng...".

Nghê Lạc vốn chẳng có lòng nào nghe cô càm ràm, bèn ngắt lời cô một cách coi thường: "Nghê Gia, chị tưởng chị đến nhà tôi rồi thì là chị của tôi chắc? Nói nhảm ít thôi! Cúp đây!".

"Chờ chút. Báo cho cậu một việc", Nghê Gia ngăn lại, "bà nội đã cho phép rồi, chị tịch thu mọi thứ dính dáng đến tiền của cậu gồm thẻ, cổ phiếu quỹ, nhà, xe. Thẻ tín dụng cậu đang giữ cũng bị đóng băng rồi. Nhưng cậu cũng có tiền mặt mà nhỉ, nên tốt nhất là giờ cậu mau chóng mua vé máy bay mà về".

Nghê Lạc ở đầu bên kia hình như đã choáng toàn tập.

"Bằng không", Nghê Gia từ tốn nói tiếp, "nếu cậu thật sự muốn chạy đến đó chơi thì chỉ có nước tiết kiệm tiền mà ngồi tàu hỏa thôi".

Nghê Gia cười: "Chị nói xong rồi, cúp được rồi đấy".

Đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh gì, im lặng đến mức đáng sợ, như thể chuẩn bị nổi lên cơn cuồng phong bão táp. Nghê Gia cảm thấy không khí không ổn, bèn dứt khoát cúp điện thoại ngay thời điểm Nghê Lạc nổi bão.

Cô do dự một lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Như thế, khi em trai gọi điện thoại đến, cô không nghe máy, hừ, giày vò nó bằng chết!

Với kinh nghiệm chung sống mười một năm với Nghê Lạc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng thừa biết dáng vẻ giận điên lên của cậu chàng giờ phút này. Trước kia hai người luôn đối chọi gay gắt, Nghê Lạc không chỉ có tính nết cáu kỉnh, mà còn mồm miệng độc địa, có thể làm cho người tức chết.

Có điều giờ Nghê Gia đã nhận ra cách chiến đấu có lực công kích mạnh nhất thật ra chính là phớt lờ cậu chàng đi.

Cô rất muốn thấy em trai phải ngồi tàu hỏa về, nhưng nguyện vọng này chắc sẽ không thành. Nó còn có bạn bè, một tấm vé máy bay chẳng là gì. Có điều, lần này bắt Nghê Lạc trước giờ không thiếu thốn thứ gì phải mở miệng nhờ vả người khác, chắc cũng bực dọc lắm đây.

Cô thật sự muốn xem xem, nó giờ ở ngoài "không xu dính túi", nhờ sự "viện trợ" của bạn bè, sau khi ủ rũ trở về sẽ phát hỏa kiểu gì.

Nghê Gia tiếp tục thảo luận với Từ Hiền những vấn đề trước đó, không buồn ngó đến màn hình di động vẫn im lặng lóe sáng và số những cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net