Chương 2: Đây là đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiển Châu mở mắt ra cô hoảng sợ về những gì mình vừa trải qua. Nhưng cũng có điều làm cô cảm thấy may mắn, cô thấy hình như mình còn sống.

Cô đứng dậy và nhìn mọi thứ xung quanh. Ðiều kỳ lạ là những gì xung quanh cô không giống như trong bệnh viện, cũng không giống phòng của cô ở nhà. Cô thấy mọi thứ trong căn phòng này ðều ðýợc ðiêu khắc tinh xảo, ngay cả chiếc giường cũng lạ.

Cô đang không hiểu đây là đâu thì bỗng có một cô gái mở của bước vào, trang phục cô mặc rất lạ giống như trong phim cổ trang.

"Tiểu thư đã tỉnh rồi ạ?" cô gái nói với vẻ lo lắng.

Cô gái chạy đến và cầm tay của cô "Sao tiểu thý lại đứng đây ạ? Tiểu thư mau quay lại giường nằm đi ạ." Cô gái đó nói giọng lạ lẫm, cô nghe không thấy giống giọng miền Bắc cũng không thấy giống giọng miền Trung và miền Nam.

"Cô là ai ạ?" cô hỏi lại với giọng lạ lùng.

Cô nhìn xuống quần áo của mình, cô thấy mình cũng đang mặc một bộ trang phục giống của cô gái.

"Tiểu thư hỏi gì lạ vậy ạ?"

"Ðừng nói với tôi là cô đã thay quần áo giúp tôi nhé?" Cô hỏi với giọng hoảng hốt.

"Muội không hiểu những gì tiểu thư nói ạ? Tiểu thư mau nằm xuống đi ạ." Cô gái càng lo lắng hơn khi nghe Hiển Châu nói vậy.

Hiển Châu chỉ nghe được vài từ những gì cô gái đó nói. Chợt cô nhớ đến điện thoại của mình, cô muốn lên google dịch những gì cô gái đó nói. Cô đi xung quanh tìm túi và điện thoại của mình.

"Cô có thấy điện thoại và chiếc túi màu đen của tôi đâu không?" Hiển Châu quay ngýời lại nhìn cô gái và hỏi.

"Tiểu thư hỏi gì? Nô tì nghe không rõ ạ."

Lúc này cô mới bình tĩnh nghe những gì cô gái đó nói. Cô gái đó gọi cô là tiểu thư còn cô ấy là nô tì. Cô nghĩ trong đầu "Chuyện gì đang diễn ra vậy?" nhưng trước tiên cô muốn tìm điện thoại của mình để gọi cho bố mẹ. Nhưng tìm mãi không thấy, cô gái tự xưng mình là nô tì kia cứ ngăn cản cô "Tiểu thư đang tìm gì vậy? Tiểu thư đừng làm như vậy muội sợ lắm ạ."

Không tìm thấy gì trong căn phòng, cô mặc kệ cô gái kia ngăn cản mình. Cô mở cửa ra ngoài, cô bất ngờ trước những gì cô đang nhìn thấy. Cô không hề thấy xe cội và nhà cao tầng, trước mặt cô là một cái sân trồng nhiều cây và hoa, còn những người đang chăm sóc cây đều quay lại cúi chào cô.

Cô bước xuống sân và nhìn mọi thứ, cô quay lại hỏi cô gái "Ðây là ở đâu vậy?

Cô gái lo lắng nói "Tiểu thư không nhớ gì sao ạ? Ðây là phủ của đại thiếu gia Hoàng Lãnh mà."

"Phủ gì cơ?" cô lẩm bẩm trong miệng. Cô hỏi tiếp cô gái "Vậy năm nay là năm bao nhiêu?"

"Tiểu thư thật sự không nhớ gì rồi?" cô vừa nói vừa khóc "Năm nay là năm Nhân Tuyết, chẳng phải tiểu thư dạy tụi muội sao?"

Cô đứng lặng người một lát "Chẳng lẽ mình đã xuyên không như mấy bộ phim giả tưởng gì đó sao?" cô nghĩ trong đầu. Nhưng cô lại tự trấn an bản thân "À có lẽ do mình vừa nhận được học bổng nên họ mời mình quay phim cổ trang. Nhưng mình bị hội nhóm Diễm Nhi đánh mà." Nhưng cô vẫn thử gọi xem có ai trả lời không. Cô nhìn xung quanh và gọi to "Ðạo diễn, quay phim ơi, tôi không muốn đóng phim nữa." Không thấy ai trả lời, cô lại tiếp tục gọi to "Ðạo diễn ơi!" vẫn không có ai trả lời cô.

"Vậy là mình xuyên không thật rồi ư?" cô nói trong sự tuyệt vọng trấn an bản thân.

"Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy ạ? Ðể muội dìu tiểu thư vào phòng."

Cô lặng lẽ bước từng bước tuyệt vọng vào phòng. Khi vào đến phòng và ngồi trên giường cô mới hỏi cô gái tự xưng là nô tì kia "Vậy cô hãy kể cho tôi nghe về tôi và những gì đã diễn ra được không?"

"Tiểu thư đã không nhớ gì nữa thì để muội kể lại cho người nghe nhé!"

"Được rồi, cô ngồi xuống đây kể đi." Hiển Châu thẫm thờ nói.

"Muội không dám ngồi lên giường của tiểu thư đâu ạ."

"Tôi bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi đi."

Cô gái bước tới ngồi cùng cô và kể "Tiểu thư tên là Châu Cẩm, con gái của đại thương hia lớn nhất thành. Còn bây giờ thì tiểu thư đã lập gia và đang sống ở phủ của đại thiếu gia Hoàng Lãnh. Còn tại sao tiểu thư lại mất trí nhớ thì..." đang nói tự dưng cô gái dừng lại.

"Tại sao tôi lại mất trí nhớ?" Hiển Châu hỏi.

"Tiểu thư nói với muội rằng tiểu thư đã có ý trung nhân rồi ạ. Vì vậy, khi bị ép gả vào... à không là do tiểu thư và đại thiếu gia đã có đính ước từ nhỏ ạ. Nên lúc được gả vào phủ tiểu thư đã nhảy cầu ạ." Cô gái kể với vẻ lo lắng.

Cô nghĩ "Ðúng là xuyên không y như mấy phim cổ trang kia rồi." Cô hỏi" Vậy ý trung nhân của Châu Cẩm, à không của ta là ai?"

" Tiểu thư và em mỗi tuần đến ngày Mão đều đi gặp công tử Mạnh La ở quán ăn Như Nguyệt ạ."

Theo như những gì cô gái kia kể thì cô nhận thấy Châu Cẩm này đã tự tử, vì không lấy được người mình yêu. Ðúng lúc đó cô cũng bị hội nhóm Diễm Nhi đánh và đẩy xuống hồ bơi. Nghĩ đến hội Diễm Nhi cô chợt nhớ đến bố mẹ, cô không biết bây giờ thân hình Hiển Châu đang ra sao và cả bố mẹ cô chắc đang lo lắng cho cô lắm. Cô nhớ sáng nay khi cầm giấy khen và học bổng về mẹ cô rất vui.

Ở trong thế giới này cô nghĩ mình như kẻ ngốc ngếch, cô chỉ nghe được vài chữ người ta nói, lại không biết đây là đâu. Bởi theo như những gì cô gái kia kể thì cô thấy nơi mà mình đang ở không có trong niên đại lịch sử.

Ðang suy nghĩ đến nửa thì có người gõ cửa "Cẩm tỷ ơi, Cẩm tỷ."

Cô gái tự xưng nô tì ra mở cửa và cúi chào "Nhị thiếu gia."

"Nhị thiếu gia ư? Ðúng là gọi y như trong phim cổ trang mà." Cô nghĩ thầm.

Mới mở cửa chàng trai trẻ đó chạy vào cầm tay cô "Cẩm tỷ, ta nghe người ta nói tỷ đã tỉnh rồi nên đến đây thăm tỷ."

Cô đẩy tay của chàng trai ra và hỏi cô gái kia "Cô này, đây là ai vậy?"

"Thứ lỗi nhị thiếu gia, thái y nói tiểu thư bị mất trí nhớ nên không nhớ nhị thiếu gia là ai." Cô gái chạy đến cúi đầu nói lý do với chàng trai trẻ. "Tiểu thư, đây là nhị thiếu gia của phủ tên là Hoàng Hạnh."

"À thì ra đây là em trai của Hoàng Lãnh hay Lam gì đó." Cô nghĩ thầm trong bụng. "Hoàng Hạnh à, chị, à tỷ xin lỗi đệ nha. Tỷ không nhớ gì về đệ nữa." Cô nói xong nghĩ Chắc Hạnh này và cô Cẩm thân nhau lắm nên mới đến đã cầm tay nhau. Cô nói tiếp "Nhưng đệ đừng buồn sau này tỷ sẽ nhớ lại thôi!"

"Sau này chắc mình phải tập nói như trong phim thôi." Hiển Châu nghĩ.

Cô nghĩ Hoàng Hạnh là con trai quý tộc chắc được học hành đến nới đến chốn, nên có khi cậu sẽ biết được năm nay là năm bao nhiêu và đang là thời nào. Cô bảo cô gái tự xưng nô tì kia ra ngoài, cô gái nói" Muội là Tiểu Ðào, tiểu thư."

"Ừ, vậy Tiểu Ðào cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với Hoàng Hạnh."

Khi Tiểu Ðào đã ra ngài, cô hỏi cậu về ngày tháng năm cũng như thời đại. Câu trả lời của cậu cũng như Tiểu Ðào "Tỷ cũng quên luôn ngày tháng rồi à? Năm nay là năm 313131, năm Hoàng Tuyết. Chính vì vậy mà tỷ mới được gả vào phủ gia Hoàng."

"Vậy mình đã xuyên không vào thế giới nào vậy?" cô nghĩ trong ðầu. "Vậy Hoàng Hạnh, đệ có thể dẫn tỷ đi xung quanh phủ và ngoài phủ được không?" cô nói với cậu.

Cô thấy trong phim nếu đã xuyên không xuống muốn trở về thì phải tìm lại nơi mình đã xuống. Nghe cô gái kia nói cô ngã xuống hồ, vì vậy, cô muốn tìm xem hồ mà cô đã ngã là ở đâu.

"Nếu tỷ đã khỏe rồi thì đệ sẽ dẫn tỷ đi." Cậu nói với giọng hào hứng.

Hiển Châu bảo Hoàng Hạnh ra ngoài để cô thay đồ rồi ra. "Trang phục ở ðây mặc nhiều vậy? Ở ðây có gương không Tiểu Ðào?" cô muốn soi xem khuôn mặt của mình có giống với mình không.

"Dạ gương đây tiểu thư." Tiểu Ðào cầm gương đến cho co soi.

Khi nhìn vào gương cô ngạc nhiên thấy khuôn mặt mình vẫn giống y như cũ, chỉ có đều làn da của cô mịn màng và mắt cô không cầm đeo kính vẫn có thể nhìn thấy bình thường.

Sau khi đã thay xong trang phục cô ra ngoài cùng Hoàng Hạnh đi vòng quanh phủ, cô không cho Tiểu Ðào đi theo. Hoàng Hạnh vui vẻ giới thiệu từng nơi trong phủ cho cô "Tỷ, đây là Nhị Hoàng nơi ở của ðệ, còn ðây là Ðại Hoàng nơi ở của phu quân tỷ, còn ðây là hồ cá của phủ chính nơi này tỷ đã ngã xuống."

Cô nhìn xuống hồ và nghĩ "Vậy đây cũng chính là nơi mình trở về. Nhưng thôi ðể sau, giờ mình cứ đi du lịch một vòng quanh thế giới này ðã."
Cô nói Hoàng Hạnh "Thì ra ta ðã ngã xuống hồ này nhưng mà ở đây đẹp thật Hoàng Hạnh."

"Tỷ có muốn uống trà và ăn điểm tâm không? Mình sang bên ðó ngồi nhé!"

Cô và Hoàng Hạnh đến ngồi ở một cái bàn trong khu vườn. Cậu bảo cô ngồi đợi cậu mang trà và điểm tâm qua. Trong lúc đợi chàng trai trẻ nhiệt tình này, cô cứ nhìn xuống hồ. Cô nghĩ hồ là nơi cô có thể trở về, vì vậy, khi nào cô muốn về cũng được. Nhưng nghĩ đến bố mẹ cô, cô lại sợ họ đang lo lắng cho cô.

Ðúng lúc Hoàng Lãnh đi ngang qua bên kia hồ nhìn thấy cô. Hoàng Lãnh đang đứng ở phía xa bên kia hồ nhìn cô. Anh nhìn thấy Hoàng Hạnh mang đồ ăn đến và họ ăn uống nói chuyện vui vẻ.

"Thiếu gia có muốn sang bên đó không?" cận vệ của anh hỏi.

"Không cần! Ta thấy cô ta là đã chướng mắt rồi." Anh nói với giọng giận dữ. "Ðýợc rồi, chúng ta đi thôi!"

Cô và Hoàng Hạnh nói chuyện vui vẻ với nhau. Cô hỏi cậu về hoàn cảnh của mình, cậu kể hết tất cả cho cô nghe "Tỷ là con gái của thương gia Ngô Châu Lễ, tên của tỷ Tiểu Ðào đã nói cho tỷ biết chưa? Nếu chưa thì tên của tỷ là Ngô Châu Cẩm. Ðệ nghe mẫu thân nói trước tỷ và đệ còn bé, mẫu thân của tỷ và mẫu thân của đệ đã đính ước tỷ và đại ca đệ Hoàng Lãnh. Vì vậy, năm nay là năm Hoàng Tuyết nên tỷ được gả vào nhà họ Hoàng. Ðệ và tỷ chơi thân với nhau từ nhỏ rồi, còn đại ca đệ và tỷ chỉ mới gặp nhau vài lần thôi."

"Tại sao tỷ chỉ gặp Hoàng Lãnh vài lần thôi?" cô hỏi Hoàng Hạnh.

Lúc nhỏ đại ca đệ đã được đưa xuống biên giới Nam Lục để học võ nên tỷ chỉ mới gặp huynh ấy lúc hai người lấy nhau." Cậu kể với giọng tiếc nuối.

Cô nhớ đến bố mẹ của Châu Cẩm "Vậy cha mẹ ta hiện giờ đang ở đâu?"

"Tỷ đừng buồn nhé." Cậu nói với vẻ buồn tủi.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô gật đầu để nghe Hoàng Hạnh nói "Mẹ của tỷ mới mất, chắc tỷ cũng không nhớ. Lý do tại sao tỷ lại lấy đại ca đệ gấp như vậy là do mẹ của tỷ bị bệnh nặng, trước khi sắp không chống cự ðýợc nữa mẹ của tỷ đã mở lời xin cha mẹ của đệ cho tỷ và đại ca thành thân. Ðại ca đệ tính vốn lạnh lùng và hiểm ác, đến cả đệ cũng không dám lại gần. Sau khi thành hôn được vài ngày thì mẹ của tỷ qua đời. Nhiều người nói có lẽ vì vậy mà tỷ nghĩ quẩn nhảy hồ tự tử. Cha của tỷ thì hôm qua có chuyến hàng nên đã lấy hàng ra đảo cho ngư dân."

"Thì ra là vậy. Giờ ta hiểu cô Cẩm rồi." Cô nói thầm.

"Tỷ hiểu ai cơ?" cậu ngơ ngác hỏi.

"À không, ý ta là giờ ta đã biết về thân thế của mình rồi."

"Tỷ còn có một người mẹ nữa. Ðó là nhị phu nhân Sử."

Khi đã biết được tất cả mọi người xung quanh Châu Cẩm, cô nghĩ trước tiên mình nên đi gặp ý trung nhân của Châu Cẩm và nói với người đó rằng cô không phải Châu Cẩm.

Cô từ biệt Hoàng Hạnh và cầm theo vài cái bánh mang về phòng của mình nhưng phủ gia Hoàng rộng lớn cô đi mãi mà không tìm thấy đường về phòng của mình. Cô nhớ lúc đầu Hoàng Hạnh giới thiệu với cô về vườn hoa hồng tím, sau đó là vườn cây tùng,...

"Phủ gì mà lớn vậy?" cô nghĩ trong đầu.

Cô đang đi thì thấy một cái cổng ghi chữ gì đó cô không thể đọc được. Cô bước vào đúng lúc Hoàng Lãnh cũng mở cửa phòng ra. Thấy cô đang đứng giữa sân Hoàng Lãnh hỏi cô "Cô đến đây làm gì?"

Hoàng Lãnh biết rõ cô là ai, chỉ có cô không biết anh. "Xin lỗi! Tôi đang tìm đường về nhà. Tại tôi chưa quen với nơi này lắm."

"Tìm đường về nhà ư? Ðây không phải nhà cô sao?" anh nói to.

Cô chợt nhớ ra ở trong phim phủ cũng chính là nhà. "À lộn, ý tôi là tôi muốn về phòng của mình. Cho hỏi anh... huynh đài là ai?"

"Cô thật sự không nhớ gì sao?" anh hỏi với vẻ ngạc nhiên khi thấy cô hỏi như vậy. "Người đâu! Ðưa cô ta về Cấm Địa!" Anh gọi người hầu đưa cô về phòng của mình.

"Vâng, đại thiếu gia." Cận vệ của anh nói.

"Cái gì? Ðại thiếu gia? Anh là Hoàng Lãnh ư?" cô hỏi với giọng bất ngờ.

Cận vệ của anh chạy đến nói với cô "Thưa phu nhân, đây là đại thiếu gia ạ. Tôi đưa phu nhân về Cấm Ðịa nhé." Đến đây thì cô mới biết thì ra người anh trai hiểm ác của Hoàng Hạnh trông như thế nào.

Cô được cận vệ của anh đưa về Cấm Ðịa, trên đường về cô nhớ đến từ Cấm Ðịa. Cô thấy trong phim Cấm Ðịa là nơi dành cho những người bị gian giữ không được đi đâu. Cô hỏi cận vệ "Huynh tên là gì?"

"Phu nhân cứ gọi tiểu nhân là cận vệ Tài là được rồi ạ." Cận vệ nói giọng lễ phép và trang nghiêm.

"Cận vệ Tài này, nãy chủ nhân của ngươi bảo đưa ta về Cấm Ðịa. Ta là phu nhân của hắn tại sao lại phải ở Cấm Ðịa?"

"Phu nhân xin tha lỗi cho tiểu nhân. Chuyện này nếu phu nhân không nhớ tiểu nhân cũng không thể nói ạ."

"Ðược rồi, không nói cũng được. Cô nhìn cận vệ Tài thấy anh cầm kiếm "Cận vệ Tài này, có phải ở đây có thể giết người được phải không?"

"Phu nhân hỏi vậy là sao ạ?"

"Tại tôi thấy giống trong phim cổ trang ý mà?"

Cô nói rồi bước đi nhanh, cô sợ giống như mấy phim cổ trang người hầu có thể giết chủ nhân.

Khi về đến cửa cô bảo cận vệ hãy về đi cô sẽ không chạy khỏi Cấm Ðịa. Tiểu Ðào thấy chủ nhân về liền chạy đến hỏi với giọng lo lắng "Tiểu thư người không sao chứ ạ?"

"Tôi có đi trinh chiến về đâu. Sao cô không nói cho tôi biết sớm chúng ta đang ở Cấm Ðịa?"

"Nô tì cũng muốn nói nhưng tiểu thư vội đi cùng nhị thiếu gia nên nô tì mới chưa kịp nói." Tiểu Ðào cảm thấy có lỗi.

"Vậy bây giờ vào trong cô kể cho tôi nghe lý do tại sao chúng ta lại ở Cấm Ðịa."

Hai người vào trong phòng và Tiểu Ðào kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra khi họ bước chân vào phủ.

Còn về phía cận vệ Tài, khi anh về Hoàng Lãnh hỏi "Cô ta biểu hiện gì lạ không?"

"Thưa thiếu gia, phu nhân nói chuyện rất kỳ lạ ạ."

"Cô ta đã nói những gì?"

"Phu nhân nói gì mà phim cổ trang rồi hỏi tôi 'Ở ðây có thể giết ngýời phải không?'"

"Giết người ư? Cô ta lại muốn giết ai nữa? Bảo người của chúng ta theo dõi cô ta chặt vào."

"Vâng, thiếu gia!"

Nói xong cận vệ Tài lui ra ngoài còn Hoàng Lãnh anh bước đến bàn của mình lấy trong ngăn kéo một chiếc khăn màu xanh, anh nắm chặt chiếc khăn trong tay với biểu cảm tức giận.

Sau khi nghe Tiểu Ðào kể hết mọi chuyện cô mới biết Châu Cẩm bị vu oan đã giết Lục Hồng vợ thứ nhất của Hoàng Lãnh để được vào làm đại phu nhân. Nhưng Hoàng Lãnh và Lục Hồng cũng không có tình cảm gì với nhau, chỉ là Lục Hồng hay giúp anh giải quyết mọi vấn đề nhỏ nhặt trong phủ. Vì tình nghĩa của mẹ Châu Cẩm và mẹ Hoàng Lãnh nên anh đã không giết Châu Cẩm nhưng anh không thể ngờ rằng sau này chính mình lại phải lấy cô. Từ đó anh luôn ghét bỏ và hận cô, không làm gì được anh cho cô sống ở trong Cấm Ðịa. Sau đó đau lòng mẹ mình mất cũng như không lấy được người mình yêu nên cô đã tự tử.

"Sao mọi chuyện của cô Cẩm này lại rối vậy?" cô nghĩ trong đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net