Chương 12: Ngày lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em cảm thấy lòng mình như có bão
Vào buổi chiều ai đó nắm tay anh..."
(- Hiên -)

Ngày... tháng... năm... 

Hôm đó là ngày 14 tháng 2 năm 2016. Còn một tháng nữa là tròn hai năm ngày kỉ niệm của chúng ta. Mọi thứ vẫn trống rỗng và không có dấu hiệu gì của anh. Anh biết không, em đã từng ước chỉ cần nhắm mắt một cái là có thể đi vào tâm trí anh, đọc được những suy nghĩ của anh. Để biết, chỉ một lần được biết lý do tại sao. Nhưng đến cuối cùng, cũng giống như việc chẳng thể nhắm mắt mà băng qua đường, em cũng chẳng thể tìm thấy một lý do chính đáng nào để rời bỏ anh – người em thương.

Em quyết định gặp anh vào ngày lễ tình nhân năm ấy, sau một khoảng thời gian dài bị bỏ quên.
Em quyết định bỏ qua An Vy và cho rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Em quyết định không cần thêm cho mình lời giải thích rõ ràng nào nữa cả.
Em quyết định tin anh, tin vào Tử Lâm của em, rằng anh từng nói yêu em, nên cho đến tận giờ phút này em cũng vẫn sẽ vì tình yêu ấy để quên đi.
Em quyết định làm socola cho anh.
Em quyết định tha thứ cho anh.
***
Tôi chợt nhận ra rằng từ trước tới giờ tôi chưa từng có được thông tin rõ ràng nào về Maya, tôi chỉ mải mê đến việc dò xét về An Vy, quên mất rằng Maya cũng chính là một điều bí ẩn. Thậm chí cái tên "Maya" cũng chỉ là một cái tên giả, giống như bút danh "Rin" của tôi. Cô ấy đã từ chối tiết lộ tên thật, và tôi thì ngốc nghếch đến nôi không để tâm đến chuyện đó. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, nếu cô ta là bạn thân nhất của An Vy trong những năm tháng đại học tại trường X, thì hiển nhiên hầu như ai gần gũi với An Vy cũng phải biết đến cô ấy, dù cho An Vy có muôn phần nổi bật hơn đi chăng nữa. Đặc biệt là một người. 

- Tôi không còn gì để nói với cậu cả. Xin cậu đi cho.
Mẹ của Hoàng An Vy vẫn dùng vẻ mặt bình thản của mình đón tiếp tôi, tuy nhiên không phải là mời tôi vào nhà cùng bánh quy và trà như lần trước nữa, thay vào đó là cái khép cửa gần như ngay lập tức khi thấy tôi xuất hiện nơi thềm cửa.
- Cháu xin bác, đây là chuyện rất hệ trọng. Cháu chỉ muốn hỏi một vài câu. Sau đó sẽ đi ngay.
- Tất cả những gì cần nói, tôi đã nói xong với cậu từ lần trước rồi. Cậu đừng đi tìm con gái tôi nữa. Xin cậu.
Trong đôi mắt người đàn bà đã tầm tuổi xế tà ấy bỗng nhiên ngay lúc này lại ánh lên một chút xót xa. Bà nhìn tôi bằng sự u buồn của mình, điều đó bỗng khiến tôi có cảm giác như đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở đâu rồi thì phải.
- Cháu sẽ không hỏi về An Vy nữa, người cháu muốn nói tới là Maya – bạn thân nhất của con gái bác.
- Cái gì?
- Maya, cô gái tóc ngắn đó. Cháu muốn biết một số chuyện thôi.
Bằng một sức mạnh gì đó, ngay khi tôi nói đến Maya, mẹ An Vy hơi dừng lại một chút, sau đó mời tôi vào nhà. Căn nhà vẫn sạch sẽ và bóng loáng như lần đầu tiên tôi bước chân đến. Có một mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng.
- Cậu muốn hỏi gì về Maya?
Mẹ An Vy yên lặng ngồi đối diện tôi, mãi sau mới cất tiếng. Tôi có thể nghe thấy sự ngờ vực trong giọng nói của bà khi bà thăm dò từng lời nói của tôi. Tôi hớp một ngụm trà, trong lòng cảm thấy lo lắng. Tôi không thể giải thích được tình huống về Tử Anh hay Tử Lâm một cách dễ dàng dù cho rất muốn. Chỉ hơn nửa tháng trước, tôi mới quen Tử Anh, bản thân nhe nhóm ý định có một mối quan hệ nghiêm túc với cô gái ấy. Giờ phút này, tôi đối diện với những kẻ bị mất tích, trong đó có cô ấy. Dựa trên những điều đã được biết, tôi tự nhủ có lẽ đừng nên báo cho cảnh sát thì hơn. Vậy nên, lúc này đây, tôi không thể cho mẹ của An Vy biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi không muốn có thêm bất cứ ai bị-biến-mất nữa.
- Xin thứ lỗi cho cháu vì hỏi điều này, nhưng liệu có thật sự là An Vy có quen biết một người được gọi là Maya như thế không?
- Đó là bạn thân nhất của con gái tôi, sao có thể không quen được. Ý cậu là sao?
Mẹ An Vy nói với vẻ chắc chắn.
- Nhưng người ở đại học X nói cô ấy chưa từng gặp Maya trước đây.
- Đó chỉ là một giáo viên, làm sao có thể biết được hết mọi sinh viên được.
- Chính xác thì cô ấy đã thân thiết với An Vy như thế nào?
Tôi cảm nhận thấy mình đang có chút kì lạ khi cứ hỏi những câu hỏi kì lạ này. Và đáp lại tôi, mẹ An Vy trả lời bằng chất giọng có đôi phần khó chịu:
- Chị em. Chúng là chị em với nhau. Đã đủ chưa? Rốt cuộc cậu muốn gì từ An Vy? Tôi đã nói rồi. Con gái tôi đã chết. Tôi cũng không cần ai đi tìm nó về. Tôi đã quen với việc nó đã biến mất vào không khí rồi. Điều đó chưa đủ đau khổ hay sao?
- Cháu...cháu xin lỗi...
- Tôi mong rằng đây sẽ là lần cuối cậu tới đây. Cậu nên để mặc cuộc sống của những người không liên quan đến mình đi. Như thế sẽ tốt hơn cho cậu đấy.
Người phụ nữ thở dài, quay mặt về phía cửa sổ, cố giấu đi ánh mắt thoáng vẻ muộn phiền của mình.
- Nhưng...nhưng có người đã mất tích.
- Cậu bảo sao? Ai?
- Có người đã mất tích vì con gái bác, xin bác, hãy giúp cháu. Cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Tôi đáp lại bằng một giọng run run. Ngay trước lúc mẹ An Vy kịp hỏi tiếp một câu hỏi khác, tiếng ấm trà trong bếp bỗng reo lên, cắt đứt sự hoang mang và bối rối của bà.
- Để tôi mang cho cậu một tách trà nữa rồi chúng ta cùng nói chuyện.
Mẹ An Vy nói, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Tôi nhìn quanh phòng khách một lượt, sau đó đứng dậy đi về phía những bức ảnh được treo trên tường. Đó là những bức ảnh gia đình ba người bình thường với bố, mẹ và một cô con gái. An Vy từ ngày bé đã xinh đẹp, cô luôn mỉm cười trong mọi tấm hình. Họ đã từng là một gia đình rất hạnh phúc. Cô gái xinh đẹp và vui vẻ như An Vy có thể biến đi đâu được nhỉ? Tôi lướt qua những tấm hình gia đình kia. Ngay sát bên cạnh phòng khách là một căn phòng nhỏ khác. Căn phòng không có cửa, được che bằng một tấm rèm mỏng, diện tích nhỏ chỉ bằng một phần ba phòng khách, bên trong có ánh đèn vàng hiu hắt, có mùi hương trầm bay ra từ đó. Tôi tò mò ghé mắt vào, đưa tay vén tấm rèm cửa lên. Đây là phòng thờ à? Một bàn thờ nhỏ nằm ngay ngắn ở trên, giống như phòng khách, căn phòng này cũng tỏa ra cảm giác sạch sẽ không một vết bụi nào. Trên bàn thờ có ảnh hai người thì phải. Ánh đèn vàng không đủ sáng để tôi nhìn rõ hai gương mặt kia. Tôi để đôi chân tò mò của mình làm theo ý của chúng, nhẹ nhàng bước vào căn phòng. Bức ảnh thứ nhất là của một người đàn ông độ tuổi trung niên, không khó có thể nhận ra đó chính là bố ruột của An Vy. Ông ấy mất từ bao giờ nhỉ? Tôi nhìn xuống góc bức ảnh. Năm 2015, đã một năm rồi à? Mình tưởng là họ vẫn còn sống với nhau cơ mà? Tôi thầm nghĩ, rồi cảm thấy đó không phải là chuyện đáng để quan tâm, liền nhìn sang bức ảnh còn lại.

Giây phút ấy, ngay lúc tôi đưa mắt sang tấm ảnh phía bên phải, trái tim bỗng nhiên như thể ngừng đập. Tôi chớp mắt vài cái vì sợ rằng bản thân mình có thể đang nhìn nhầm. Không, không hề.
Trong ảnh là một người con gái. Mái tóc đen dài đến ngang ngực. Nhan sắc có phần bình thường nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng. Đôi mắt to và đong đầy một nỗi buồn không thể kiểm soát. Và tất nhiên, tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, chiếc váy xuông đơn giản dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân thon thả hoàn hảo đến tận cặp mắt cá chân.
Maya, chính là cô ta. Cô ta ở ngay đó, trên bàn thờ cùng với bố của An Vy. Cô ta nhìn vào tôi, ánh mắt u sầu không chút ấm áp.
- Cậu không uống trà nữa sao, nhà văn?
Một giọng nói bình thản vang lên từ phía sau tôi.
***
Ngày... tháng... năm...
Em đã không đến lớp vào ngày Valentine năm 2015. Em tập trung làm socola cho anh. Anh từng nói anh đặc biệt thích màu xanh coban, nên ngoài hộp socola ra, em còn cẩn thận chuẩn bị trước cả một chiếc áo len màu xanh anh thích. Anh cần được giữ ấm. Em không muốn anh bị ốm.
Em lái xe đến trường vào tiết cuối cùng vì muốn anh bất ngờ. Anh sẽ cảm động chết đi được ấy chứ.
Đậu xe xong xuôi, em một tay ôm hộp socola trước ngực, tay kia xách một chiếc túi giấy bên trong có chiếc áo len dày, bước thẳng tới lớp.
Em nhớ anh. Đã vài tuần em không gặp anh. Cảm giác không được gặp anh như thể bị ong châm chích trong lòng, vừa đau vừa buốt lại cồn cào sốt ruột.
Bầu trời hôm nay khá trong, cho dù có thể thấy khá nhiều mây đang lững thững trôi theo gió. Bầu trời bảo với em rằng, em đang nhớ anh lắm đấy, vì em cứ thả nỗi nhớ ấy vào mây kia kìa.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Em nhanh chân hơn, chỉ sợ không gặp được anh.
- Hôn đi, hôn đi, hôn đi.
Em thấy có một đám đông ở đằng kia, ngay giữa phòng học. Em cố đi xen qua họ một cách nhẹ nhàng nhất, không để hộp socola của anh bị méo đi. Em ôm chặt nó trước ngực.
Em ngửi thấy mùi hương của anh, mùi nước hoa nam tính mà hằng ngày em vẫn hằng muốn đắm mình vào.
Em nhìn thấy dáng lưng của anh, thấy mái tóc anh, nụ cười của anh. Em vui lắm.
Nhưng rồi nụ cười trên môi em chợt biến mất, thay vào đó là khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ.
Em nhìn thấy cả cô ấy - Vy Vy xinh đẹp đang hạnh phúc nhận lấy hộp quà được bọc bằng giấy gói màu đỏ, từ tay anh. Em chắc đó là một hộp socola, những viên socola hình trái tim ngọt ngào cho ngày lễ tình nhân. Anh nhìn Vy Vy, hai ánh mắt giao nhau, nhưng không có sự bối rối, cũng chẳng có ngại ngùng, ngược lại còn mỉm cười nhẹ.
- Anh yêu em, An Vy.
Tiếng reo hò rồi cả tiếng vỗ tay. Vì sao giữa bao nhiêu tiếng ồn như vậy, em vẫn thấy cô đơn thế này nhỉ? Thật ra, vào lúc ấy, cả phòng học lại rất im lặng. Và sự im lặng ấy lại khiến em có thể nghe rõ từng từ từng chữ anh vừa nói với An Vy. Anh yêu cô ấy.
Vy Vy vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh. Đôi mắt em mở to nhìn người con gái anh đang ôm trong lòng.
Người mà tháng tháng năm năm em ở bên cạnh, cùng cô ấy làm mọi việc.
Người mà dù có gặp bất cứ chuyện gì, thì cô ấy cũng sẽ không bỏ mặc em.
Vậy mà anh lại tàn nhẫn cướp cô ấy đi.
Em ôm chặt hộp socola dành riêng cho Tử Lâm của em vào lòng, bần thần đứng đó nhìn Vy Vy và anh. Có một vị mặn đắng chảy vào nơi khóe miệng.
***
Em cứ đứng thần mình trong đám đông nhìn về phía hai người cho đến khi cả hai cùng những người khác tan ra mất trong ánh hoàng hôn. Em ngồi gục xuống thềm cỏ nơi khuôn viên trường, tay vẫn ôm chặt hộp socola và chiếc áo len màu xanh coban dành cho anh. Bầu trời lúc này chẳng còn nhiều mây nữa, chỉ còn hằn lại một vài tia sáng yếu ớt của khoảnh khắc lúc cuối ngày. Phía cuối chân trời, mặt trời đang lui về phía bóng tối.
Em không khóc nữa, trong tâm trí chẳng còn gì, trống rỗng y như một tờ giấy trắng bị vò nát vậy.
Bỗng em nghe thấy tiếng động trong lùm cây bên thảm cỏ. Giật mình, em đứng phắt dậy. Nhìn kĩ vào bờ tường gần bụi cỏ bên cạnh, em nhìn thấy nó. Một con rắn xám. Em tự hỏi vì sao lại có một con rắn ở đấy, liệu đã từng có sinh viên nào nhìn thấy một con rắn ở trường chưa nhỉ?
Nếu như bình thường, vào một khoảnh khắc khác lúc này, em sẽ chạy đi, ít nhất là trước khi con rắn đấy làm em đau, hay chỉ đơn giản là chạy tới một chỗ khác và gọi cho anh chỉ để kể về sự hiện diện của một con rắn ở khuôn viên trường mình. Nhưng hôm nay, thì không. Em trở lại là một tảng đá xù xì, gai góc như em đã từng. Em đặt những món quà dành cho anh xuống ghế đá bên cạnh đó, sau đó liền nhặt một cục đá to bằng bàn tay ở ngay đấy lên, chầm chậm tiến về phía con rắn. Lúc đầu em nghĩ con rắn xám mảnh giống như một vết nứt trên tường, nhưng khi đến gần, em có thể thấy cơ thể tròn trịa của nó nổi lên hẳn trên bờ tường. Em tâng cục đá ở trên tay, cố gắng xác định được chính xác khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ con rắn, sao cho vừa an toàn cho mình, mà cục đá có thể trúng con rắn. Thấy em, nó rít lên một tiếng trong tư thế tự vệ, thè cái lưỡi nhỏ xíu ra. Em cứ từ từ tiến về chỗ con rắn. Em không nghĩ mình có thể ném trúng nó. 

"Anh yêu em, An Vy."

Bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên. Giọng nói trầm với cao độ hoàn hảo của sự ấm áp và yêu thương. Giọng nói của người mà em đã trót đem lòng yêu ngay từ phút đầu tiên. Nó vang lên trong tâm trí em, rõ nét đến nỗi khiến nước mắt bỗng nhiên trào ra. Em cắn môi, nắm chặt lấy cục đá trong tay.
- Tử Lâm...
Em rít lên khe khẽ.
Viên đá bay thành vòng tròn trong không khí rồi rơi xuống, trúng đầu con rắn, làm nát đầu nó. Máu từ con rắn ứa ra, ướt đẫm cả đám cỏ xung quanh. Em hét lên một tiếng, theo phản xạ liền giật mình lùi lại phía sau. Em đang đứng cách xa con rắn một khoảng rộng, nhưng lại có cảm giác như vừa mới giết chết nó bằng chính nắm tay siết chặt đầy thù hận của mình.
Em đưa tay vào túi áo. Có vật gì đó. Lôi nó ra.
Thiên nga đen.
Ả nhìn chằm chằm vào em bằng đôi mắt bằng đá sắc lạnh.
Cho đến giờ phút này, em chưa bao giờ quên được hình ảnh buổi hoàng hôn hôm đó. Ánh chiều tà phủ đến tận chân trời, gió lạnh, nước mắt rơi không ngớt.

"Khi thiên nga trắng nhận ra hoàng tử đã phản bội mình, nàng không trách mắng, cũng chẳng cố níu kéo. Nàng chỉ gạt hết nước mắt, rồi hòa vào bóng đêm, và biến mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net