Chương 11: Những kẻ bị giấu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày... tháng... năm...
Em không ra khỏi nhà cả tuần sau đó. Thức ăn mẹ mang tới mỗi ngày đều được đặt trên mặt bàn, hết một ngày trôi qua liền trở nên nguội ngắt. Sáng hôm sau mẹ lại trở vào, đem khay đồ ăn cũ đi và thay vào đó một khay mới. Điện thoại yên lặng. Chẳng có một cuộc gọi nào, hay tin nhắn, hay bất cứ thông báo nào đại loại thế. Facebook, Instagram đều được khóa lại. Tất cả im lặng. Cả thế giới của em đều chìm vào im lặng.
"Tại sao cậu lại khóa Insta? Không phải cậu chặn mình đấy chứ?"
"Điên à. Sắp thi rồi nên mình khóa lại để đỡ phải dùng nữa. Phải học thôi."
An Vy, cậu đã nói như vậy đấy. Để rồi lần cuối cùng tôi online Instagram, thì hóa ra Insta của cậu lại tràn ngập ảnh anh ấy. Cậu không muốn tôi nhìn thấy chúng, những bí mật dơ bẩn của cậu. Cậu giấu chúng đi. Cậu nói dối tôi.
Những câu nói ấy cứ vang lên trong đầu em. Chúng khiến em mệt mỏi. Khiến em buồn lòng. Khiến em đau. Nơi trái tim cứ như vụn ra hàng ngàn mảnh.
"An Vy để tóc này cũng đẹp mà."
"Mình đã nhắn tin cho Tử Lâm và muốn cả hai cậu cùng đến. Không ngờ cậu còn chậm hơn cả tên ốc sên này đấy, mũ trùm đầu."
"Cậu đang trăn trở vì ai cơ Vy Vy?"
"Mình ghen tị với cậu, Maya."
"Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Đừng sợ. Có anh ở đây rồi."
Những giọng nói đó, chúng ám ảnh em. Chúng ngày đêm kêu gào trong tâm trí em.
Không biết em đã khóc biết bao nhiêu lần trong đêm nay. Em đưa tay vuốt mái tóc mình. Chỗ thì ngắn cũn, chỗ thì đã bị cạo đi một cách nham nhở, phía đằng sau, những lọn tóc màu bạch kim hơi uốn cong như sóng nước. Nhìn vào gương, không còn cô gái nào cả. Sinh vật trong gương giống như một con quái vật với cái đầu lởm chởm không có một kiểu tóc nào nhất định, hai hốc mắt thâm quầng mệt mỏi, đôi môi tô son đỏ từ vài ngày trước không thềm lau đi, nhòe cả ra bên ngoài. 

"ANH XIN LỖI."

Đó là những gì anh đã nói. Tất cả những gì anh có thể nói khi nhìn thấy em sau khi An Vy rời đi, chỉ là ba tiếng nhẹ bẫng tựa lông hồng ấy. Không có bất cứ cái ôm nào. Không có những lời thủ thỉ yêu thương như mọi khi. Chẳng có gì hết ngoài một lời nói dối chân thật.
***
Tôi từ từ di con chuột lên chỗ nhận cuộc gọi, rồi quyết định nhấn vào đó.
Màn hình hiển thị dòng chữ đang kết nối, vài giây sau là hình ảnh một chàng trai trẻ. Vẫn là chỗ ngồi cũ, căn phòng cũ. Vừa nhìn thấy tôi, Tử Lâm hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
- Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, anh đã đi tìm chị tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi đối diện với Tử Lâm. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt giống như của Tử Anh: một màu nâu sâu thẳm và ấm áp. Đó là chàng trai mà suốt cả tháng qua tôi đều chăm chú quan sát lén lút qua màn hình máy tính.
- Sau cậu biết tôi? Cậu biết Tử Anh ở đâu ư? Hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ báo cảnh sát.
- Không.
Tử Lâm lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
- Ý cậu là sao?
Tử Lâm không đáp. Anh ta yên lặng nhìn vào ống kính, nhìn vào tôi. Ánh mắt có một thứ gì đó rất đỗi khó hiểu.
- Đừng báo cảnh sát.
- Cậu nói gì? Tại sao? Tử Anh đang ở đâu? Cô ấy có liên quan đến cậu không? Cô ấy đang ở cùng cậu ư? Cô ấy đang gặp nguy hiểm à?
Cụm từ "đừng báo cảnh sát" khiến tôi dường như trở nên hoảng loạn, hàng loạt câu hỏi cứ tuôn ra không ngớt. Đúng, người ta chỉ nói đến điều đó khi bị khống chế. Tử Lâm đang bị khống chế, anh ta biết chị gái mình đang ở đâu. Điều đó quá rõ ràng. Nhưng "cái gì đó" đã kìm hãm lại mong muốn nói cho tôi biết điều đó.  Đáp lại hàng loạt câu hỏi kia của tôi, Tử Lâm lại chỉ lắc đầu, có cái gì đó bất lực thật sự hiện lên trong cử chỉ đơn thuần đó. Rằng "rất tiếc, tôi xin lỗi."
- Tôi muốn đi tìm Tử Anh. Tử Lâm, hãy nói cho tôi biết. Xin cậu.
Tử Lâm đưa tay sang ngang với lấy cốc nước đặt trên mặt bàn. Anh ta vờ như đang định lấy nó, nhưng rồi lại liếc đồng hồ đeo tay. Có vẻ như anh ta đang lo lắng về vấn đề thời gian.
Đồng hồ từ phòng khách bỗng kêu lên một tiếng chuông khiến tôi giật mình đánh thót một cái. Tôi đưa mắt nhìn chỗ hiển thị thời gian trên máy tính. Vừa đúng bảy giờ tối. Bình thường, vào bảy giờ tối thứ ba Tử Anh sẽ nhận được cuộc gọi từ Tử Lâm. Điều đó thường nhật đến vậy, mà tôi thậm chí đã không nhận ra, cho đến ngày hôm nay, khi Tử Anh đã mất tích. Trong khoảng thời gian vừa qua, hóa ra tôi chưa từng để ý đến vụ mất tích của Tử Lâm, nói đúng ra, đó chỉ là cái cớ để tôi được nói chuyện với Tử Anh. Tôi muốn tán tỉnh cô ấy. Cô ấy khiến tôi quên mất rằng nguy hiểm là có thật, và nó vẫn đang rình rập cô ấy. Sao mình lại có thể tắc trách đến thế nhỉ? Rõ ràng là đã nhận ra được mối hiểm họa, nhưng lại để cô ấy phân tán đi mất. Thằng ngốc này!
- Tôi phải đi rồi.
Tử Lâm đáp lại tôi sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ và nhận ra đã bảy giờ tối. Anh ta trông có vẻ vội vàng hơn, liên tục kích chuột, thao tác giống như đang chuẩn bị đóng máy lại. Tôi càng cuống cuồng, sợ rằng ngay khi màn hình tắt, tôi lại phải tiếp tục chuỗi ngày đau đầu lo lắng cho Tử Anh.
- Tử Lâm, hãy giúp tôi.
- Người anh cần tìm không phải là Tử Anh.
- Vậy thì là ai? Nói cho tôi biết đi.
- Tôi xin lỗi.
Tử Lâm trả lời, và đó là những lời cuối cùng. Màn hình hiển thị dòng chữ "ngừng kết nối". Cuộc trò chuyện đã ngừng lại. Tôi buông mình xuống chiếc ghế xoay, đầu óc trống rỗng. Trong cả năm qua, Tử Anh đã liên lạc với em trai mình bằng chỉ một phương thức. Cô ấy thậm chí không thể tìm được Tử Lâm. Cô ấy chấp nhận việc Tử Lâm đã biến mất một cách kì quặc như vậy. Nhưng cô ấy đã bị bắt cóc, có lẽ cũng vì sự hiện diện của tôi. Sự có mặt của tôi khiến cô ấy gặp nguy hiểm. Đều là lỗi của tôi.
Ngay khi tôi vẫn còn đang hoảng loạn trong vô vàn những suy nghĩ không lối thoát thì đột nhiên màn hình máy tính vang lên tiếng có tin nhắn mới. Tôi vội vàng lao tới. Đó là tin nhắn của Tử Lâm. Anh ta đã gửi cho tôi một tin nhắn khác. 

"0132124"
***
Kim đồng hồ nhích qua 0 giờ, đã sang đến thứ tư. Tôi vừa ghi lại những điểm mấu chốt lên giấy, vừa cố gắng sắp xếp dòng suy nghĩ của mình.
Tôi đã được Maya thuê để tìm kiếm một người tên là Hoàng An Vy. Nhưng rõ ràng tôi không hề quan tâm đến những gì cô ta đề cập đến, tôi chỉ quan tâm đến tiền của cô ta.
Rồi tôi gặp Tử Anh. Sau đó tôi bắt đầu nghi ngờ về Maya. Tôi chấm dứt với Maya, nhẹ nhàng như cách cô ta bước đến vào ngày đầu tiên. Mọi mối lo lắng cũng theo đó tan biến. Cho đến khi tôi không còn thấy Tử Anh vào mấy tuần sau đó.
Tử Anh đã mất tích tính đến hôm nay là sang ngày thứ mười một. Cô ấy chắc chắn đã bị bắt cóc, một ai đó đã giấu cô ấy đi. Tôi là một nhà văn trinh thám, không có nghĩa là tôi có thể tìm kiếm được một ai đó trong thực tế. Tôi không thể tìm được Tử Anh, càng không thể tìm được Hoàng An Vy hay Trần Tử Lâm đã mất tích một năm. Tôi không phải thám tử, tôi chỉ là một tác giả. Một kẻ nghèo túng.

"Việc mình cần làm bây giờ là gọi cảnh sát, mình không thể làm chuyện này một mình được, như thế quá mạo hiểm."

Nhưng Tử Lâm nói tôi đừng gọi cảnh sát, rồi cuối cùng lại gửi cho tôi một dãy các chữ số khó hiểu. Anh ta biết rõ cái hậu quả nếu tôi gọi cảnh sát thì sẽ thế nào. Nhưng anh ta đã không nói ra. Anh ta sợ bị phát hiện nên gửi cho tôi một loại mật mã ư? Nhưng tại sao?
Tôi rót lấy một cốc whisky đá. Rượu khiến cơ thể trở nên nóng bừng. Bước ra cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông đang bước đi trên vỉa hè phía bên kia đường. Ông ta đội một chiếc mũ da của người miền núi, tay xách rất nhiều thứ lỉnh kỉnh, thỉnh thoảng vừa đi vừa ngân nga mấy bài hát không đầu không cuối. Điều đó làm tôi khó chịu. Sao ông ta không hát trọn vẹn cả một bài hoàn chỉnh nhỉ? Nghe thật là ồn ào quá đi mất. Mình đang soi mói những thứ nhỏ nhặt đấy à? Tôi tự hỏi, nhận ra đầu óc đang quá căng thẳng. Đã vài tiếng tôi rời khỏi nhà của Tử Anh, không biết đã bao nhiêu lần tôi đắn đo bấm số gọi cảnh sát nhưng rồi lại thôi. Cái ý nghĩ về ánh mắt lo sợ của Tử Lâm khiến tôi không dám ấn nút gọi.

0132124

Đầu óc tôi lúc này giống như một tờ giấy tráng ảnh. Còn con số kia cứ nhập nhằng hiện lên trên tờ giấy đó. Có gì đó khiến tôi liếc nhìn điện thoại. Không, làm quái gì có số điện thoại 7 số hả đồ ngốc này? Tôi biết rõ ràng là nếu gọi cũng sẽ không kết nối được, cơ mà ngộ nhỡ có người nào đó nhấc máy thật nhỉ?
Trời ạ, mày làm sao vậy?
Tôi đưa cốc whisky lên môi, rồi uống một ngụm dài. Những con số ấy chắc chắn có một ý nghĩa nào đó mà Tử Lâm muốn truyền đạt đến tôi. Hay là một mật khẩu nhỉ? Nhưng là mật khẩu của cái gì kia? Một tài khoản gì đó à?

"Người anh cần tìm không phải là Tử Anh."

Vậy có lẽ mật mã đó liên quan đến người mà tôi cần tìm. Tìm được người đó, tôi sẽ tìm được Tử Anh.
Mình phải tìm thấy Tử Anh. Cô ấy đang gặp nguy hiểm. Không một mảy may manh mối, vậy thì có mất gì đâu nếu mình triển khai theo giả thiết ấy, còn hơn là ngồi nghĩ ngợi xem có nên gọi cho cảnh sát hay không, điều đó có thể gây nguy hiểm cho Tử Anh mất.
Tôi thầm nhủ, sau đó ngồi xuống viết dãy số kia ra một tờ giấy.
0132124
Sau đó tôi tiếp tục viết 26 chữ cái tiếng Anh ra, gán cho mỗi chữ một số từ 0 đến 26. Như vậy sẽ có A là 0 và cuối cùng có Z tương ứng với 26. Việc này sẽ tạo ra một loại mật mã đơn giản nhất. Tôi quyết định sẽ ghép từ những chữ số đơn lẻ trước.
ABDCBCE
Vô nghĩa.
Tiếp theo, tôi chia dãy số thành kết hợp của số có một chữ số và số có hai chữ số. Vì bảng chữ số chỉ có 26 số tương ứng với những số từ 0 đến 25 vậy nên tôi có thể dễ dàng loại bỏ những số lớn hơn 25.
Vậy sẽ có:
0,13,2,12,4
0,1,3,21,2,4
0,13,2,1,24
0,13,21,2,4
0,13,21,24
Rồi tôi bắt đầu chuyển những con số sang dạng chữ cái.
ANBME
ABDVCE
ANCBY
ANVCE
Hoặc là...
Không nghi ngờ gì nữa, đoạn mật mã mà Tử Lâm gửi cho tôi vào phút chót chính xác là 0,13,21,24. Chỉ có kết hợp này mới cho ra một từ có nghĩa: ANVY.
Vậy là Tử Lâm biết rõ chị mình đã bị bắt đi, cũng biết rõ là ai đã làm chuyện đó, nhưng không dám nói ra, vì chính anh ta cũng đang bị khống chế. Nhưng anh ta đã để lại cho tôi một manh mối, đó là đi tìm một người. Chính cô ta đã đưa tôi vào trò chơi này. Cô ta đã mất tích một năm nay. Tìm được cô ta, sẽ tìm được chị em Tử Anh.
Hoàng An Vy, rốt cuộc cô đang ở đâu? Mong rằng cô chưa chết.
***
Tôi đã gọi đi gọi lại rất nhiều lần cho Maya nhưng không được. Tôi cần cô ta, tôi cần quay trở lại việc tìm kiếm An Vy. Nhưng mọi cuộc gọi đều là vô vọng. Có lẽ cô ấy đã đổi số. Mà có khi cô ta cũng biến mất rồi cũng nên.
Có mặt ở trường đại học X lúc 2 giờ chiều, tôi thầm mong văn phòng trường đã làm việc. Đây là lần thứ hai tôi đến đại học X, nhưng quang cảnh rộng đến bạt ngàn của khuân viên trường vẫn đủ sức làm tôi có đôi chút bị choáng ngợp.
Tôi cẩn thận gõ hai tiếng lên cánh cửa văn phòng công tác sinh viên trường, ngay lập tức có hai tiếng "Vào đi" vang lên từ bên trong.
- Xin chào.
Tôi cất lời chào lịch sự nhất với người phụ nữ đang ngồi bàn máy tính. Thấy tôi, cô ta ngừng việc đánh máy lại, đưa mắt ngước lên, theo thói quen dùng tay đẩy gọng kính lên một chút, rồi có vẻ như nhận ra tôi không phải là sinh viên trường liền nhoẻn miệng mỉm cười:
- Anh tìm ai à?
- Tôi là người nhà của một sinh viên trường mình vừa mới ra trường năm ngoái, tên là Hoàng An Vy.
Vừa nghe thấy họ tên của An Vy, người phụ nữ liền dừng lại một chút, đôi môi đang mỉm cười liền lập tức thu lại, sau đó mới tiếp tục nói:
- Anh muốn tìm gì về cô ấy ư?
- Thật ra, tôi muốn tìm hiểu về cả người này nữa.
Tôi nhanh tay rút ra từ trong túi một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh của An Vy đứng bên cạnh Maya mà tôi đã lấy được trong tập tài liệu lần trước nhận được từ Maya.
- Đây là Hoàng An Vy, cô ấy từng là một sinh viên ưu tú của trường này. Thật đáng tiếc. Cô ấy đã mất tích. Nghe nói cảnh sát cũng không thể tìm được cô ấy?
Người phụ nữ chỉ vào An Vy xinh đẹp đang mỉm cười.
- Chính xác là biến mất một cách không thể hiểu được.
- Giống như "bốc hơi nước"?
- Kiểu như vậy. Cô ấy là người như thế nào?
- Cô ấy có thành tích học tập rất tốt, lại rất xinh đẹp. Tôi thường gặp An Vy mỗi khi cô ấy tham gia một hoạt động tình nguyện gì đó ở trường, những hoạt động của hội sinh viên ấy. Và màu tóc, nó rất nổi bật mà phải không?
- Thế còn người này?
Tôi chỉ vào Maya, thầm mong người phụ nữ này sẽ nói thêm một số thông tin mới. Cô ta đưa tay cầm bức ảnh lên, ngắm nghía một hồi, ánh mắt như thể đang cố nhớ ra xem đã từng nhìn thấy cô gái tóc ngắn này chưa.
- Anh không phải người đầu tiên.
Cô ta nói.
- Ý cô là sao?
- Trước đây cũng có một vài người đến đây hỏi thăm về cô gái này. – người phụ nữ đăm chiêu nhìn vào bức ảnh – tôi cũng đã nghĩ hẳn là mình đã quên mất cô ta vì mỗi khóa đều có rất nhiều sinh viên, nhưng có lẽ là không phải.
- Maya đã học ở đây cùng An Vy suốt bốn năm trời.
- Vậy nên không có lý nào tôi có thể không nhận ra cô ấy nếu như An Vy chính xác là một người gây ấn tượng mạnh và hai người thì luôn gắn chặt lấy nhau, phải không?
Người phụ nữ tiếp lời. Tôi thốt ra một tiếng ậm ừ nước đôi và băn khoăn không biết làm thế nào.
- Nhưng... - người phụ nữ đặt tấm ảnh trở lại mặt bàn – người con gái này không học ở đây, tôi chưa từng thấy cô ấy.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình thật đáng thương khi chẳng thể cứ thế nói không một cách đơn giản. Nhưng không, không thể có chuyện vô lý ấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net