1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tên : Vòng Luẩn Quẩn

Au: Bông

Thể loại: Có chút kinh dị, tập hợp những câu chuyện trong vòng luẩn quẩn không hồi kết.

Fic chỉ được post duy nhất tại wattpad LucyHoaNguyen và page Thiên & Nguyên!!

DO NOT REUP!

____________________________________

Sáng sớm, bên trong căn phòng rộng lớn, rèm cửa được kéo kín mít. Trên giường, một chàng trai đang yên lặng cuộn mình trong chăn, thân thể còn thỉnh thoảng phát run, trên những phần da thịt lộ ra bên ngoài, chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, có những vết thương còn đang rỉ máu, hiển nhiên là đêm qua đã bị tra tấn không nhẹ!! Trên người là thế nhưng riêng từ phần cổ cho đến khuôn mặt thì lại trắng trẻo mịn màng, nhìn không ra dù chỉ là một vết xước.

Dưới lầu, trong phòng bếp là một chàng trai khác đang bận rộn nấu nướng, phòng bếp chỉ mở một bóng đèn màu mờ mờ, anh quay mặt vào trong cho nên nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ thấy bóng lưng anh cao gầy thẳng tắp.

Keng keng... cạch cạch...

Tiếng đảo đồ ăn vang lên trong không gian vắng lặng, nhưng tuyệt đối không có một chút ánh lửa nào, giống như, người đàn ông kia chỉ đang ướp gia vị cho một nồi thịt sống!!!

Khác với vẻ lạnh lẽo bên trong, căn nhà từ bên ngoài nhìn vào là một căn biệt thự xinh đẹp khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, có cây cảnh, có vườn hoa, có xích đu, điểm nhấn của ngôi biệt thự là những bức tượng đủ mọi hình thù được đặt khắp nơi từ cổng cho đến trong sân, trên hành lang và cả bên trong căn nhà. Những bức tượng ấy sống động như thật, vào ban đêm, dưới ánh trăng, nhìn chúng như những con người đang gào thét trong sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Người đàn ông trong bếp vươn tay cầm một chai nước tương bỏ thêm vào trong nồi thức ăn, sau đó có vẻ hài lòng gật gật đầu, lau tay sau đó xoay người bước lên lầu.

Trong ánh sáng lập lòe của nến treo trên tường, khuôn mặt của người đàn ông lúc ẩn lúc hiện, là một người vô cùng đẹp trai, ánh mắt loan loan, môi cong cong, nhìn thế nào cũng thấy đây là một người đang ông dịu dàng ôn nhu. Càng bước tới gần phòng ngủ, nụ cười trên mặt anh càng đậm, nụ cười rất đẹp, nhưng không có độ ấm.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, anh tiến về phía giường lớn, đánh thức người con trai đang say ngủ kia.

"Thiên Thiên, trời đã sáng rồi!!"

Chỉ một câu, người con trai trên giường liền lập tức giật giật mí mắt tỉnh dậy, giống như đã quá quen thuộc với cái giờ giấc này, dù người đàn ông kia không gọi thì cậu cũng sẽ tự mình tỉnh dậy.

"Nguyên Nguyên...." Thanh âm còn tràn ngập giọng mũi khẽ hô một tiếng.

Vương Nguyên vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhẹ nhàng đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi dậy, ngón tay vuốt ve theo từng vết thương trên cơ thể cậu, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng ấn xuống một cái, sau đó thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ của Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Rửa mặt đi, anh xuống dọn bữa sáng!"

Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu.

Thay đồ rửa mặt xong, Dịch Dương Thiên Tỉ liền xuống lầu, từ xa nhìn bóng dáng Vương Nguyên đang bận rộn, cậu nhịn không được mà nở nụ cười.

Trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ là một đĩa thức ăn, cậu cúi đầu ngửi ngửi, một mùi hăng nồng xông vào mũi, cậu im lặng không nói gì, chậm rãi cầm đũa lên, từng miếng từng miếng nhấm nuốt.

"Có biết đây là món gì không??" Vương Nguyên khẽ hỏi.

"Không biết!!" Dịch Dương Thiên Tỉ thật thà trả lời.

Từ khi sống chung đến nay, bất kể Vương Nguyên làm món gì cậu đều sẽ ăn hết, không hỏi bất cứ điều gì, đặc biệt, ngoài những gì Vương Nguyên đưa cho, cậu không ăn bất cứ thứ gì khác!!

Vương Nguyên hài lòng gật gật đầu.

Dịch Dương Thiên Tỉ ăn hết, cầm khăn giấy lau đi vết máu dính bên mép, nếm không ra mùi vị gì, chỉ có cảm giác nhộn nhạo trong cổ họng, nhưng cậu vẫn mỉm cười nói "Rất ngon!!"

Sau khi ăn xong, Vương Nguyên liền đưa Dịch Dương Thiên Tỉ đến trường.

Cả một buổi, Dịch Dương Thiên Tỉ luôn cảm nhận có một đối mắt vẫn luôn dõi theo mình, nhưng khi quay đầu lại thì tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ ai.

Tan học, Vương Nguyên đứng ở cổng trường, mặc một bộ tây trang thẳng tắp, hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ sinh. Dịch Dương Thiên Tỉ đi ra, nhìn thấy anh liền mau chóng chạy lại.

Lên xe, Vương Nguyên rút ra một thanh chocolate đưa cho cậu, ánh mắt thâm tình khiến trái tim Dịch Dương Thiên Tỉ tan chảy. Nhìn cái miệng đang nhai chocolate, anh kìm lòng không được mà kéo đầu cậu qua, hôn lên. Ban đầu là nhẹ nhàng hôn liếm, dần dần trở nên kịch liệt, cánh môi Dịch Dương Thiên Tỉ chịu không nổi xâm lược mà rách ra, một tơ máu chảy xuống lập tức bị Vương Nguyên liếm sạch. Vị tanh mặn của máu hòa cùng vị ngọt bùi của chocolate, có lẽ chỉ có mình Vương Nguyên mới cảm thấy thứ đó ngon miệng đến như vậy. Nhưng rồi ngay lập tức, như nhận thấy điều gì đó, khuôn mặt của anh lạnh đi.

Về đến nhà, Vương Nguyên lập tức thô bạo đẩy ngã Dịch Dương Thiên Tỉ trên sàn nhà, ánh mắt đã không còn ôn nhu như vừa nãy, gió lốc đang dần nổi lên.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy anh như vậy, trong đầu cố gắng suy nghĩ xem hôm nay mình đã làm sai chuyện gì hay không!!

"Nguyên Nguyên, em hôm nay... hình như không có làm sai chuyện gì!!" Dịch Dương Thiên Tỉ đang thương nói.

"Thật không?" Vương Nguyên rút dây lưng, cầm trên tay, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh xuống "Có người đã chạm em, vào đây, vào đây, vào đây, và cả đây nữa...?!"

Và đùng là như thế, "vút: một tiếng, Vương Nguyên thật sự đánh xuống người Dịch Dương Thiên Tỉ, mỗi một câu "vào đây" là một lần xuống tay không chút lưu tình.

"A... Không có, không có ai chạm vào em cả... a a" Dịch Dương Thiên Tỉ nức nở phân bua.

Vương Nguyên nửa quỳ xuống, xé rách áo sơmi của Dịch Dương Thiên Tỉ, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cả người Dịch Dương Thiên Tỉ giống như một tờ giấy bị người ta tùy tiện vảy màu lên. Vương Nguyên ác liệt nhằm vào những vết thương còn mới mà đánh xuống, khuôn mặt dữ tợn.

"Không có? Vậy tại sao anh lại ngửi thấy trên người em có mùi hương lạ??"

"Hức...chỉ là...chỉ là ở trong trường người đông, không... không cẩn thận dính vào... aaaaa"

Vương Nguyên bóp chặt cổ Dich Dương Thiên Tỉ, "Vậy tại sao em lại để nó dính vào?? Chẳng phải anh đã nói rồi sao, trên người em chỉ có thể dính hương vị của anh mà thôi!! Em quên rồi à???"

Dịch Dương Thiên Tỉ bị bóp nghẹn, phổi thiếu dưỡng khí khiến khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hé miệng ngáp ngáp như một con cá mắc cạn.

Vương Nguyên buông tay, ngón cái khẽ miết qua cánh môi Dịch Dương Thiên Tỉ, tiếp tục truy vấn "Hôm nay em ra muộn 1 phút, em đã làm gì, hửm???"

Dịch Dương Thiên Tỉ gấp gáp lấp đầy không khí vào phổi, rưng rưng nhìn Vương Nguyên "Chỉ là em đi hơi chậm một chút... em không có làm gì khác??"

"Vậy nghĩa là em không muốn nhanh chóng gặp anh???" Vương Nguyên kề sát vào mặt Dịch Dương Thiên Tỉ "Sau khi hết giờ làm... Anh đã vội vàng tới đón em, vì anh không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây để nhìn thấy em. Vậy mà.... em lại từ từ đi ra..."

"Em không muốn gặp anh sao Thiên Thiên, em nói đi, nói đi, Thiên Thiên...." Vương Nguyên lắc mạnh bả vai Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Em ...không ...có....Đau, Nguyên Nguyên... Anh làm em đau." Nước mắt đã làm nhèo hai mắt cậu.

Vương Nguyên đứng dậy, từ trong túi quân rút ra một con dao bấm.

"Nguyên Nguyên, anh...anh định làm gì???" Dịch Dương Thiên Tỉ sợ hãi.

"Anh phải đánh dấu em, chỉ có như thế em mới nhớ rõ em là của ai..."

Vương Nguyên ghi chặt người Dịch Dương Thiên Tỉ, ngồi đè lên người câu, dùng mũi dao từng chữ từng chữ khắc lên ngực trái của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Theo từng đường rạch xuống, Dịch Dương Thiên Tỉ đau đến mặt trắng bệch, Vương Nguyên lúc này khiến cậu sợ hãi tột độ. Tay và chân đều bị giữ chặt, không thể động đậy, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể ngửa cổ không ngừng hít sâu vào mong sẽ giảm bớt sự đau đớn, và cầu nguyện cho sự tra tấn này nhanh chóng kết thúc. Cậu không dám la hét, cũng không dám phản kháng, vì Vương Nguyên thích những cậu trai ngoan ngoãn, chỉ cần ngoan, anh sẽ mau hết giận, sẽ thương sót ôm cậu vào lòng không ngừng nói xin lỗi, sẽ lại dịu dàng âu yếm cậu. Nhẫn nại, nhẫn nại một chút nữa thôi, cơn ác mộng này sắp kết thúc rồi.

Khi nét chữ cuối cùng khắc xong, Dịch Dương Thiên Tỉ rút cuộc chịu không nổi nữa, hét lên đầy đau đớn.

Tiếng hét như một hồi chuông gõ tỉnh Vương Nguyên, nhìn xuống con dao trong tay mình cùng ngực trái nhuốm đầy màu của Dịch Dương Thiên Tỉ, anh hốt hoảng đứng dậy.

"Thiên Thiên...Thiên Thiên.... Anh...anh..."

Nước mắt Vương Nguyên rới xuống, anh run run ôm lấy Dịch Dương Thiên Tỉ, đỡ cậu ngồi dậy. Tình yêu khiến con người ta trở nên ích kỷ điền cuồng cùng biến thái. Từ giây phút đầu tiên gặp gỡ, Vương Nguyên như đã ăn phải bùa mê, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là chiếm hữa Dịch Dương Thiên Tỉ, muốn cậu là của riêng mình, anh không cho phéo bất cứ ai chạm vào cậu. Thậm chí anh hận không thể nhốt cậu vào lồng sắt, khiến cậu mỗi ngày chỉ nhìn thấy anh, anh sẽ đút cho cậu ăn, sẽ ru cậu ngủ, sẽ tám rửa thay quần áo cho cậu, không khí quanh người cậu cũng là do anh thổi vào, việc cậu cần làm chỉ là tươi cười với anh, ngọt ngào gọi tên anh, tựa như con chim sáo, vâng lời và ngoan ngoãn.

Vương Nguyên yêu Dịch Dương Thiên Tỉ, một cách yêu điên dại mà tàn nhẫn, mỗi một lần tra tấn thân xác cậu xong, anh đều đau lòng muốn chết, nhưng sự giận dữ đã che mờ lý trí của anh, dù tự như với bản thân cả vạn lần rằng không được làm tổn thương cậu, nhưng mà.... Cái khoái cảm mỗi khi nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt kia, cùng thân thể vặn vẹo trong đau đớn của cậu, khiến anh... không thể dừng lại được. Vương Nguyên có một suy nghĩ, chỉ có đau đớn mới ăn sâu vào trong trí não của con người, chỉ như vậy mới khiến người kia mãi mãi không bao giờ quên được anh.

Ôm lấy thân mình đã nhuốm đầy máu của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên chỉ biết không ngừng nói "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh là tên hỗn đản...."

"Em...." Dịch Dương Thiên Tỉ vô lực ngất đi.
Tỉnh lại, Dịch Dương Thiên Tỉ đã thấy mình nằm trên giường, ngực đã được băng bó cẩn thận, cơn đau nhức vẫn âm ỉ khiến cậu không khỏi nhíu máy. Lăng lăng nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, không ai biết bây giờ Dịch Dương Thiên Tỉ đang nghĩ gì.

"Em tỉnh rồi, còn đau không?" Vương Nguyên tiến vào, lo lắng hỏi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, nhìn sâu vào đôi mắt Vương Nguyên, hỏi "Anh có yêu em không?"

"Có!!"

"Làm sai để em có thể tin anh đây!!" Dịch Dương Thiên Tỉ rũ mắt "Yêu em, vậy mà anh hết lần này đến lần khác trà đạp em, tổn thương em...." Cậu lại chỉ vào ngực trái mình "Nơi này, rất đau!!"

"Thiên Thiên, anh xin lỗi. Tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi, anh không thể kiềm nén cơn giận khi nghĩ đến có ai đó đã chạm vào em."

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu "Sự khổ sở này, em không muốn chịu đựng thêm nữa"

"Nếu em không tin, anh có thể móc tim mình ra cho em xem là nó màu đen hay màu đó!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười "Thật không???"

"Thật!!"

Ngay sau đó, Vương Nguyên chợt thấy ngực trái mình đau nhói, nhìn xuống, không biết từ khi nào Dịch Dương Thiên Tỉ đã dùng dao đâm vào ngực mình, máu chảy ra, thấm ướt cả xuống drap giường.

"Em...."

"Để em xem, trái tim anh rốt cuộc là màu đen hay màu đỏ." Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười điên dại.

Vương Nguyên không thể thốt lên bất cứ một câu nào nữa, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt là vẻ sợ hãi tột độ.

Trong phòng, ánh trăng xuyên qua kẽ hở của rem cửa vào, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng người ngân nga hát những câu vô nghĩa.

Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng cũng ngẩng đầu, bàn tay nâng lên hướng về phía ánh sáng, trên tay cậu là một trái tim vẫn còn co bóp một cách yếu ớt.

"Ha ha ha ha đúng thật là màu đỏ. Nguyên Nguyên, anh không có lừa em. Là màu đỏ, anh thật sự yêu em a Nguyên Nguyên...."

Nhìn xuống thân thể đã trở nên lạnh lẽo của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ ác liệt nói "Nhưng mà, trái tim của em là màu đen, anh có biết hay không???!"

Sáng hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn đeo cặp sách đi học như bình thường, khi đi ra đến cửa phòng, cậu dừng lại trước một cái tượng, ngắm nhìn nó thật lâu, không khỏi cảm thái "Đúng là người đẹp trai thì có như thế nào vẫn thật đẹp trai..."

Ác mộng đã kết thúc! Hành trình đi tìm con mồi mới lại bắt đầu.

Và... không ai biết, trong căn biệt thự kia đã có thêm một bức tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net