[Bạch Thái] Trầm chu - thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 白菜/Bạch Thái @ LOFTER

Lời tác giả: Kể một chuyện cũ của Song Huyền, coi như viết một chút về tâm tình của Hắc Thủy đi.

Lời dịch giả: Cải Trắng thì không cần phải giới thiệu rồi ha. Truyện ngắn này viết trước Phá phủ, như một kiểu thử bút, bản thân mình rất muốn coi nó là tiền truyện, nhưng thực chất đọc riêng lẻ cũng không sao. Vì sao mình cho rằng hai truyện có liên quan thì cuối truyện sẽ có note :3

-

Sau khi Sư Vô Độ chết, Sư Thanh Huyền tựa như đã thất hồn lạc phách mà phát điên trong thủy lao. Không đợi ý thức y thanh tỉnh trở lại, thân xác phàm nhân của y đã sớm không chịu nổi giày vò, chẳng mấy chốc đã lịm đi. Hạ Huyền khoanh tay, đứng giữa thủy lao lênh láng máu chảy trên mặt đất.

Sư Vô Độ đã chết rồi, cái đầu mà chính tay hắn bẻ xuống lại cách chân hắn không quá nửa thước, khiến cho bộ dạng ngạo nghễ khinh mạn, cuồng ngôn loạn ngữ của kẻ kia dường như vẫn hiển hiện trước mặt.

"Không có cái gì, ta phải tranh! Mệnh mà không có, ta đây tự mình sửa! Mệnh ta ta định chẳng do trời!"

Một bầu khí huyết dâng lên trong ngực, Hạ Huyền vươn tay ra, trong một thoáng chốc đã muốn bẻ đầu Sư Thanh Huyền.

Khó trách Sư Vô Độ tâm cao khí ngạo bị ép buộc đến nước này, dù sao thì hai lựa chọn hắn đặt ra cho gã đều tàn độc ngang nhau. Hoặc là gã phải để cho người em ruột mà gã luôn nâng niu, Phong Sư đại nhân, đổi lấy một cái mệnh tiện, sau đó tự mình hạ phàm, hoặc là phải khiến cho chính người em ruột ấy giết chết anh mình, tự tay cắt đầu gã xuống. Chỉ có điều, hai lựa chọn tàn độc như vậy cũng xảo hợp mà cùng chừa lại mạng sống cho y. Ngay cả bản thân Hạ Huyền cũng không ý thức được điều đó, cho đến khi năm ngón tay hắn đã đặt lên cổ y—hắn vậy mà chưa từng nghĩ tới việc phải lấy mạng Sư Thanh Huyền.

Trở bàn tay, Hạ Huyền nâng cằm y lên, thấy người nọ đầu tóc rối bù, mắt có quầng thâm, lại không khỏi cảm thấy phiền não. Hắn vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để xử trí người 'bạn tốt' đang bị khóa trên bức tường này, cũng không cam lòng bỏ y lại nơi đây chờ đám cẩu quan trên Thiên đình tới cứu. Đôi mắt lạnh của hắn chợt ngưng, bốn ngón tay khẽ nhấc, dây xích to nặng như gỗ trên tường đứt đoạn.

Nâng lấy Sư Thanh Huyền đã thảm hại đến cực độ, Hạ Huyền bước khỏi thủy lao, khi tới cổng liền hơi phất ống tay áo. Ngay lập tức, bốn hũ tro cốt đen bóng trên đàn tế cùng với đôi quạt Phong Thủy đã bị xé rách được thu vào trong tay áo Càn Khôn.




Bảo phiến của Phong Thủy nhị sư là bảo khí do chính tay Sư Vô Độ luyện ra, nếu có thể sửa lại, ngày sau tất sẽ có thể giúp ích. Mà nguyên liệu lẫn biện pháp tu sửa Hạ Huyền đều biết ít nhiều, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu hắn sửa quạt Phong Sư.

"Minh huynh, đã gần Trung Thu như vậy rồi, nói thật là ta ngại lắm. Nhưng nguyên liệu ta xem chừng đã gần đủ rồi, chúng ta có thể đi nhanh về chóng. Lúc tìm người, ta đã nói với Linh Văn rồi, quyết không thể để người khác giúp không công, nên lần này về nhất định ta sẽ tặng ngươi thật nhiều công đức!"

Năm ấy, đạo sĩ trẻ tuổi áo trắng kia đã đứng ở đầu thuyền mà thao thao bất tuyệt, quạt xếp cắm trong đai lưng bạch ngọc, trên tay gác phất trần, hoạt ngôn phấn chấn, hào sảng khó bì, mà chốc chốc lại mở miệng gọi hắn 'Minh huynh.' Khi đó Hạ Huyền mới thế chỗ Địa Sư Minh Nghi phi thăng chưa lâu, cũng đã nghe nói qua về Phong Sư Thanh Huyền, nghe đồn là người cũng như tên, tính tình như gió, ra tay hào phóng lại vung tiền như rác, xem ra quả thực không phải giả. Hắn đồng ý với Linh Văn đến sửa quạt Phong Sư cũng là vì điểm này, thời điểm đó hắn đúng là nghèo kiết xác, phải liên tục vay tiền Huyết Vũ Thám Hoa ở chợ quỷ kia.

Phong Sư trên Thiên đình quan hệ rộng rãi, Hạ Huyền cũng không muốn làm y phật lòng, liền đáp, "Không dám."

"Sắp phải đấu đèn Trung Thu rồi, nên ca ca ta mới không quản chuyện cây quạt này." Sư Thanh Huyền rút quạt xếp bên hông mở ra, trên mặt phải quạt có một chữ 'Phong,' mặt trái có ba luồng thanh phong sóng sánh, chính là quạt Phong Sư. Tiếc là trên quạt Phong Sư này có một lỗ thủng, tựa như bị vật sắc nhọn nào đó đâm qua. "Nói là rách không to, nhưng đây chính là bản mặt của Phong Sư ta mà!" Sư Thanh Huyền đau lòng vô cùng, chẳng khác nào lỗ thủng ấy đang găm trên gương mặt thanh tú của y vậy.

Hạ Huyền ngồi trên mạn thuyền, lạnh nhạt nói, "Thủy Sư đại nhân thần thông quảng đại như vậy, chắc sẽ chẳng tốn bao lâu để sửa đâu. Còn cần cái gì nữa?"

"Để ta xem." Sư Thanh Huyền lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, tay cầm một đầu, đầu còn lại lập tức bung xuống mặt đất.

Đôi mày Hạ Huyền giật giật. "Không phải ngươi vừa bảo nguyên liệu đã gần đủ sao?"

Sư Thanh Huyền gãi đầu, đáp, "Ha ha, mấy thứ ghi trên này đa phần đều lấy từ trong kho ra rồi, không phải cái gì cũng cần tìm. Cái còn lại là..." Y lần theo xuống dưới. "Gỗ trầm thủy, làm giấy sẽ tốt nhất. Ở đây nói là dễ tìm nhất ở vùng phụ cận biên giới Hắc Thủy quỷ vực."

Mặt Hạ Huyền không đổi sắc. "Gỗ trầm thủy có nhiều loại, có cúc hoa lê, gỗ tử đàn, sao lại muốn đến địa giới của Hắc Thủy Huyền Quỷ chứ."

Sư Thanh Huyền vội vàng đáp, "Minh huynh đừng vội mắng ta oan uổng, ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm đâu. Linh Văn nói chỗ kia chưa đến Hắc Thủy quỷ vực, chỉ là tiệm cận thôi, hơn nữa loại gỗ kia rất đặc biệt, đi chỗ khác sợ là cũng phí công vô ích. Chúng ta tìm mau một chút là có thể về ăn tết rồi."

Hạ Huyền khoanh tay, cũng không nói gì. Nếu là Thủy Sư Vô Độ ca ca của y, đến quỷ vực lấy gỗ hẳn sẽ dễ như lấy đồ trong túi, nhưng vị Phong Sư này tính tình hoạt bát, chỉ nóng lòng tự mình đi lấy, hơn nữa còn dẫn theo một vị Địa Sư. Hai người bọn họ một người chưởng phong, một người chưởng địa, lại đi hành xác ở thủy vực, thật sự không biết là vì cớ gì. Nhưng ngẫm lại thì chiều y cũng không sao, dù sao bản thân hắn cũng không phải Địa Sư, bây giờ về Hắc Thủy quỷ vực cũng chẳng khác gì về quê cũ.

Thuyền lướt trên biển, chẳng mấy chốc đã tới chỗ cần tìm. Phóng tầm mắt nhìn thì thấy một vùng biển nông, trong nước vươn lên không ít những giống thủy thông, thủy tùng.

Hạ Huyền hỏi, "Phong Sư đại nhân, liệu ngươi có nhận ra gỗ trầm thủy kia không?"

Sư Thanh Huyền vô cùng tự hào đáp, "Linh Văn nói, ở vùng biển nông có rất nhiều hương thụ rỗng ruột. Tuyến hương trên cây hấp thụ nhựa cây và sương ngọt mà tiết ra một vài chất, cây trầm thủy kia hút lấy chất dinh dưỡng này mà sống, cũng vừa vặn sinh trưởng ở hốc rỗng bên trong, cho nên chúng ta chỉ cần chặt đứt hương thụ rồi xem mặt cắt..." Y cầm quạt Phong Sư nhẹ nhàng phẩy hai lần, trong lòng niệm gió nổi, hai lưỡi gió lập tức bổ tới hai cây hương ở cách đó không xa, một đặc một rỗng. Trong thân cây rỗng kia quả nhiên có một loài cây khác, màu sắc rất nhạt, khác biệt rõ ràng so với phần gỗ hương đã cháy sém xung quanh.

Không ngờ rằng thử một lần đã được, hai người đều thấy vui mừng. Sư Thanh Huyền dẫn gió đưa thuyền tới gần cây hương, mà Hạ Huyền cũng rút dao ra chuẩn bị nhổ lấy cây trầm thủy bên trong hốc rỗng. Bỗng nhiên thân thuyền chấn động, mép nước đột ngột dâng cao. Sư Thanh Huyền cả kinh nói, "Có chuyện gì thế?!"

Hạ Huyền nhìn xuống nước biển đục ngầu dưới thuyền, thấy mấy chiếc bóng màu trắng chớp nhoáng vụt qua, nhướn mày.

Thân thuyền từ lúc chấn động đã không ngừng chìm dần vào biển. Thuyền đến quỷ vực, vào nước khắc trầm!

Sư Thanh Huyền vừa nói sẽ không để người ta gặp nguy hiểm, chuyện này liền xảy đến như tát vào mặt, vô cùng xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng nói, "Không thể như vậy được, chỗ này quả thực chưa tới Hắc Thủy quỷ vực. Minh huynh, chi bằng ngươi đi vẽ một pháp trận rút đất ngàn dặm, ta đi lấy cây trầm thủy kia, chúng ta mau chóng quay về thôi."

Hạ Huyền trầm giọng đáp, "Địa giới của Hắc Thủy Huyền Quỷ, rút đất ngàn dặm không có hiệu lực." Lời vừa dứt, cả thân thuyền lại chấn động.

Sư Thanh Huyền không biết, nhưng hắn thì không thể không biết. Khắp vùng này đều là nước, đâu giống với trên mặt đất có thể vẽ trận đồ, dựng bài tử, biết lấy đâu ra một tấc đất ở chỗ này. Nhưng quả thực nơi này cũng không thuộc địa phận Hắc Thủy quỷ vực, chỉ e là cốt long của hắn đã ra đây chơi đùa, khuấy động nước biển, vô tình dẫn theo dòng nước trầm chu kia qua đây.

Chẳng bao lâu sau, hai bên mạn thuyền đã dâng lên hai bức tường nước, trong chớp mắt lại trút xuống như thác, để lộ ra phía sau hai con cốt long xương xẩu có ánh ma trơi mờ nhạt trong hốc mắt, cất lên vài tiếng rống chói tai.

Sư Thanh Huyền lập tức giương quạt Phong Sư, quát, "Yêu tinh cốt ngư vớ vẩn, dám lỗ mãng trước mắt thần quan Thiên đình!"

Hạ Huyền đáp, "E là cốt long quỷ hỏa này do Hắc Thủy Huyền Quỷ nuôi."

Thần quan trên Thượng Thiên đình vốn không để ai vào mắt, chỉ duy nhắc đến Huyết Vũ Thám Hoa và Hắc Thủy Trầm Chu là tất cả đều kiêng kỵ. Nghe thấy 'Hắc Thủy Huyền Quỷ,' quạt trong tay Sư Thanh Huyền vẫy càng nhanh. "Ha ha ha ha ha ha, quả nhiên là Hắc Thủy Huyền Quỷ, ha ha ha, nhưng mà đây chẳng qua là cốt long của hắn thôi, cũng không phải chính hắn, Minh, Minh huynh, chúng ta thu phục chúng nó chắc cũng không vấn đề gì nhỉ?"

Vốn đây là chuyện chẳng đáng kể, nhưng hiện tại Hạ Huyền đang giả trang thần quan trên Thiên đình, không hề để lộ ra dù chỉ chút ít quỷ khí. Sư Thanh Huyền ở ngay bên cạnh thế này, nếu hắn tùy tiện ra tay thu phục cốt long lại sợ y nhìn ra điểm nào khả nghi, chi bằng trước tiên đưa y ra chỗ nào xa, rồi hẵng quay lại giải quyết. Nghĩ đến đây, Hạ Huyền nắm lấy đai lưng Sư Thanh Huyền, dùng sức tung y tới chỗ nước cạn gần cây trầm thủy, cao giọng nói, "Phong Sư đại nhân, ngươi tới chỗ an toàn lấy cây trầm thủy trước đi!"

Cốt long ngu muội, không nhận ra Hạ Huyền đã ngụy trang hoàn hảo, thấy hắn ném người trên thuyền lên bờ liền trỗi dậy ý đùa giỡn, cả hai đều đuổi theo hướng Sư Thanh Huyền vừa lui đi. Hạ Huyền mắng thầm trong lòng, xem ra chỉ có thể dùng thủ đoạn khác thường mới khiến cho mấy con súc sinh này nhận được chủ nhân.

Hắn lấy dao cắt vào lòng bàn tay mình, một tay giơ lên, bao nhiêu máu tươi đều nhỏ vào trong nước. Hai cốt long kia lập tức chấn động, nhanh chóng quay đầu lại, hướng về phía tinh huyết kia mà nhảy lên, điệu bộ dường như còn che giấu một chút hoảng sợ. Cốt long vốn là nhận chủ, nhưng trong mắt Sư Thanh Huyền lại không khỏi biến thành cảnh tượng Hạ Huyền lấy máu dẫn quái, quên mình vì người. Vì thế khi Hạ Huyền quay đầu lại, thấy trên bờ là Sư Thanh Huyền lệ nóng lưng tròng, không khỏi cảm thấy nhức đầu một chặp.

Sư Thanh Huyền hướng về phía hắn la lên, "Minh huynh! Ta thấy ngươi mặt mày lạnh bạc, không ngờ lại là người trọng tình trọng nghĩa đến thế, nếu lần này chúng ta còn có thể chạy thoát, Minh huynh và ta sẽ thành bằng hữu vào sinh ra tử!" Chỉ cần liếc mắt cũng biết, người này nhất định đã xem không ít kịch nhân gian trong những buổi yến hội Trung Thu.

Nhưng câu này cũng nhắc cho hắn nhớ, hắn phải diễn sao cho tròn vai trước mắt Sư Thanh Huyền. Bằng không, hắn chẳng qua mới chỉ trích máu vào nước, nếu chỉ có thế đã đẩy lui được cốt long của Huyền Quỷ thì cũng không tránh khỏi có vẻ quá mức uy phong. Hắn dùng bàn tay bị thương vẽ một phù triện lên không trung, niệm một câu trong lòng, hai cốt long kia liền quay lại hung hãn chiến đấu với hắn. Bởi vì Hạ Huyền cố ý nên thuyền ngày càng trôi xa, Sư Thanh Huyền muốn vào trợ chiến cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng trên bờ biển mà thấy tột cùng căng thẳng. Hai rồng một người giao đấu hơn trăm hiệp, Hạ Huyền rốt cuộc mới đánh lui cốt long, để Sư Thanh Huyền phải vỗ tay reo lên, "Minh huynh thân thủ tốt quá!"

Đến tận bữa tiệc đấu đèn đêm Trung Thu, Sư Thanh Huyền vẫn không ngừng ca ngợi Hạ Huyền với những người xung quanh. Lúc thì y sẽ trầm trồ Địa Sư đánh lui cốt long có phong thái uy nghiêm thế nào, khi lại tự khen mình giờ đây đã có thêm một người bạn cộng sinh cộng tử uy vũ đến thế. Đột nhiên giữa đám người truyền đến một hồi xôn xao, thì ra Thủy Sư Vô Độ đã đến cùng Bùi tướng quân ở điện Minh Quang. Sư Thanh Huyền nhỏm dậy kéo tay Hạ Huyền, nói, "Ngươi xem, ca ca ta đến này!"

Hạ Huyền đưa mắt theo ngón tay y, đến khi ánh mắt chạm tới gương mặt của kẻ nọ lại cảm thấy như có một chậu nước lạnh buốt xối thẳng lên đầu. Gương mặt đó đã từng xuất hiện trước đêm hàn lộ năm ấy, ở bên ngoài nhân gian luyện ngục, nhìn hắn như một ngọn lửa sắp tàn đang giết chóc khắp nơi, cho đến khi kiệt lực bỏ mạng.

Sư Thanh Huyền kéo tay Hạ Huyền đang trơ ra như gỗ, đi đến trước mặt hai người Sư Bùi, nói, "Minh huynh, đây là ca ca ta, để ta giới thiệu hai người một chút, huynh ấy cực kỳ lợi hại." Dứt lời liền bổ sung thêm, "Đương nhiên, Minh huynh trong mắt ta cũng vô cùng lợi hại."

Sư Vô Độ dáng vẻ lịch thiệp, vừa thu lại quạt xếp liền lạnh giọng mắng, "Ta bảo ngươi chọn lấy mấy thứ đơn giản mà tìm, ngươi tìm kiểu gì lại tìm đến tận Hắc Thủy quỷ vực, bản lĩnh đúng là lớn quá rồi."

"Ca..." Sư Thanh Huyền hơi rụt cổ lại, thấy sắc mặt Sư Vô Độ hơi dịu đi, bèn cười lấy lòng. "Nguyên liệu đã có đủ hết rồi, cái quạt kia của đệ..."

Bùi Minh đứng cạnh đùa, "Ngươi hỏi hắn làm gì, hắn có trả lời thế nào cũng vậy thôi. Hôm nay ngươi mang quạt đến trước điện của hắn, đảm bảo ngày mai hắn sẽ sửa xong cho ngươi."

"Hừ." Sư Vô Độ lạnh nhạt liếc Bùi Minh một cái, thấy Hạ Huyền vẫn đứng ở một bên, liền hơi nâng tay hướng về phía Hạ Huyền. "Nghe nói bên trong quỷ vực may nhờ có Địa Sư ra tay tương trợ, Sư Vô Độ ta thay mặt xá đệ tạ ơn."

Hạ Huyền đã định thần trở lại, hai tay áo lồng vào nhau. "Không dám. Giúp đỡ đồng nghiệp là việc trong bổn phận." Trong lòng hắn có ẩn chút linh cảm, cần phải nhẫn nại thu mình, tiếp tục cùng Sư Thanh Huyền kết giao.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net