[Bán Uyển] Bờ giậu hướng nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 半个菀/Bán Uyển @ LOFTER

Dịch: An Phong

Lời dịch giả: AU hiện đại, ngọt, chắc cũng tính là học đường đi (?) Vốn là toi muốn ngược anh Quỷ vương cơ, tại vì toi vẫn ghim anh mà, nhưng mà thôi, tha =))))))))

---

Mùa hạ trên trấn nhỏ vẫn luôn tới sớm hơn những nơi khác.

Ngày hè nắng gắt, dưới bóng cây chương thơm ngát là gió nhẹ hiu hiu thổi, tàn cây che bóng cho một sạp dưa hấu, quả tròn bóng bẩy, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ đến thịt quả mọng nước dưới lớp vỏ xanh. Sư Thanh Huyền mặc một chiếc áo sơ-mi trắng, cầm trong tay phiến quạt mo của chủ sạp, gõ tới gõ hồi trên đỉnh những quả dưa tròn ủng, miệng còn lẩm bẩm cái gì.

"Cậu chọn xong chưa đấy?"

Đứng bên cạnh cậu là một nam sinh dong dỏng cao cũng mặc sơ-mi trắng, nhưng trên mặt không hề có nét cười trong vắt như Sư Thanh Huyền. Mặc dù đã vào đầu hạ, trên gương mặt cậu ta vẫn lạnh nhạt như hồ sâu không gợn sóng, tựa như ánh mặt trời không thể nào đậu lên chân mày cậu ta.

"Chưa xong, chưa xong, đợi tớ chọn cẩn thận."

Sư Thanh Huyền khoát tay, cây quạt mo vẫn không ngừng lướt qua từng hàng dưa hấu. Chủ sạp nhìn cậu như thế rốt cuộc cũng không thể nhịn cười, bèn lấy một cái cân bước tới. "Thằng nhóc con này, chọn nửa ngày cũng chưa xong. Để đấy bác chọn cho mày một quả thật ngọt!"

"Không được, không được! Để cháu phải tự chọn!" Quạt mo trên tay Sư Thanh Huyền gõ lại càng nhanh. Chẳng bao lâu sau, cậu hơi liếc ánh mắt, cầm cán quạt nhẹ nhàng chọc xuống một quả.

"Bác bổ quả này cho cháu đi."

Một dao bổ xuống, vỏ dưa vỡ ra một tiếng giòn tan, để lộ bên trong phần thịt quả mọng nước.

Nước dưa ngọt mát tươm ở bên miệng, chỉ cần hơi sơ ý cũng sẽ chảy xuống theo kẽ tay. Sư Thanh Huyền vừa cười vừa gặm dưa, tủm tỉm nhìn Hạ Huyền đang bực mình rút khăn ra lau khô tay cho cậu.

Song, khi đôi mắt sáng rỡ của cậu chạm đến mái đầu hơi cúi của người kia, trong lòng cậu chỉ nảy ra ước muốn được vùi mặt mình vào quả dưa hấu.



Tiếng chuông xe đạp leng keng vọng lại từ phía xa kéo theo tán cây chương đổ bóng. Trong làn nắng se se, một cơn gió ấm vươn mình cọ nhẹ lên chóp mũi Sư Thanh Huyền. Cậu lơ mơ hơi mở mắt ra, mất một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Lăn mình ngồi dậy nhìn ra cửa sổ bên cạnh, quả nhiên Hạ Huyền đã đứng tựa vào xe đạp đợi ở ngoài sân, lúc này vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Hạ Huyền!" Cậu đẩy cửa sổ, ló đầu ra ngoài một chút.

"Cho cậu đúng năm phút. Muộn là tôi đi đấy." Hạ Huyền lãnh đạm nhìn lên, đưa tay sửa lại cổ tay áo.

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền còn không kịp đóng cửa sổ, chỉ đáp lại một tiếng lớn "Lão Hạ chờ tớ đi mà," rồi lập tức xuống giường thay quần áo.

"Đi đi nào." Sư Thanh Huyền cầm cặp sách nhảy xuống khỏi bậc thềm, trở tay đóng cửa sắt, hai bước chập một chạy đến ngồi lên yên sau xe đạp Hạ Huyền. Cậu cười rõ vui vẻ, Hạ Huyền lại chỉ cau mày nhìn ra sau, lạnh nhạt nói, "Xe cậu đâu?"

Sư Thanh Huyền liền trưng ra bộ mặt sầu não. "Ôi, đừng nói nữa, hôm trước hỏng săm rồi, đã đi sửa được đâu." Nói rồi cũng không đợi Hạ Huyền đáp lại, hai tay cậu đã bám lên vai cậu ta, vội vàng giục giã, "Trời ơi, sắp muộn rồi, đi mau nào!"

Thiếu niên mặt mày lạnh nhạt kia cũng chán không buồn bóc trần trò tiểu xảo của cậu, chân bắt đầu đạp xe, chiếc xe đạp màu đen chở hai người họ chầm chậm đi về phía xa, mà áo trắng bị gió thổi qua vẫn không ngừng sột soạt.


Ngày hè luôn tới rất đột nhiên, tựa như một loại ảo giác, để khi người ta chưa kịp phát hiện đã đổ tràn trên khu phố quanh nhà. Sư Thanh Huyền cũng là một người như vậy. Hạ Huyền đã sớm quên mất tự khi nào cậu ta xuất hiện trong cuộc đời mình, chẳng nói chẳng rằng mà tới đầu phố trong khu trấn nhỏ này, chuyển vào căn nhà cách vách, để rồi cứ líu ra líu ríu với cậu qua bờ giậu chẳng thấp chẳng cao.

Nhà Hạ Huyền mở trạm xá trên trấn đã qua mấy đời, ông nội thấy cậu lặng lẽ trầm tĩnh từ nhỏ, vẫn luôn nghĩ sau này thằng bé sẽ có thể thay mình tiếp quản gia nghiệp. Lại chẳng ngờ đứa cháu này cũng không khác gì con trai mình, trước sau như một đều không đồng ý tiếp quản trạm xá.

Thôi quên đi, người lớn kia còn không nói được, người trẻ thế này còn có thể quản sao? Ông lão họ Hạ khẽ vuốt chòm râu, lại nhìn bộ dạng từ sáng đến chiều không nói nửa câu của Hạ Huyền, trong lòng như có cả trăm phương thuốc lẫn lộn, cũng không thể nói rõ tư vị ra sao.

Vậy nên ngay từ lúc Sư Thanh Huyền mới xuất hiện, ông lão nhà họ Hạ đã vô cùng yêu thích.

Sư Thanh Huyền chuyển tới đây vào thời điểm Hạ Huyền sắp lên cấp hai. Đó là một chiều cuối hè, ráng chiều rực lên một vùng tươi sáng, hoa lăng tiêu như những đóa lửa nhỏ nở rộ phía trên bờ giậu. Cậu vừa mới tan học về, trên tay còn cầm một túi tào phớ, chỉ thấy hàng xóm đều đang tụ lại trước cửa nhà cậu, không biết đang huyên náo cái gì.

Đi đến gần, Hạ Huyền mới phát hiện ra người ta đang túm tụm xung quanh căn nhà sát vách. Cậu cũng không hỏi han gì, cởi giày rồi vào luôn phòng, phải đến bữa cơm chiều quây quần quanh bàn ăn mới nghe mọi người nói nhà bên có hai anh em mới dọn đến ở. Người anh cả vừa lên cấp ba, còn người em trai tuổi tác tương đương với cậu, đại để sang năm cũng chuẩn bị lên trung học cơ sở.

"Ầy, nghe nói là bố mẹ nhà ấy xảy ra chuyện, nên hai đứa bất đắc dĩ mới phải chuyển đến đây."

"Hai đứa trẻ con ở với nhau, ai chăm sóc được cho ai chứ."

"Nói vậy cũng đúng."

Mọi người trong nhà nói chuyện, Hạ Huyền chỉ mải cúi đầu ăn cơm, đũa trên tay cũng không ngừng lại.

"Con trai này. Đợi lát nữa con mang ít hoa quả sang bên đấy nhé, coi như chào hỏi, dù sao về sau cũng là hàng xóm, mình chăm sóc người ta một chút." Mẹ cậu hơi hướng cằm về phía cậu, Hạ Huyền chỉ ậm ừ một tiếng, khẽ gật đầu.

Chốc lát sau, cậu cầm một giỏ hoa quả đứng trước cửa nhà Sư Thanh Huyền, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa sắt. Đợi một lúc, cánh cửa trên bậc thềm hé ra, bên trong là một bóng người áo trắng. Ánh mắt người đó trong vắt, là Sư Thanh Huyền vẫn mang ý cười trên mặt, nhón chân nhìn ra ngoài khung cửa, cất tiếng hỏi, "Cậu là ai thế?"

Hạ Huyền lùi về phía sau một bước, đáp, "Tớ ở cách vách."

"Ôi chà!" Sư Thanh Huyền vội vàng mở then cửa, thấy một nam sinh cao hơn mình đến nửa cái đầu đang đứng ở ngoài, trên tay còn xách theo một giỏ hoa quả. Nam sinh này rõ ràng xêm xêm tuổi cậu, nhưng sống mũi cao, ánh mắt lạnh nhạt, trên người còn mặc đồng phục màu lam, lạ lùng thay lại khiến cậu liên tưởng đến một cánh buồm chưa từng đón gió.

Cậu còn chưa nghĩ ra nên hỏi cái gì, Hạ Huyền đã giơ tay đưa giỏ trúc qua. "Mẹ tớ bảo tớ mang cho cậu." Nhìn thấy bộ dạng vừa ngạc nhiên vừa ngây ngô của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền rút tay về, không nhịn được nói thêm, "Trời nóng, ăn nhiều hoa quả chút."

Vì thế, tối hôm đó, Sư Vô Độ về nhà liền nhìn thấy Sư Thanh Huyền đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong vườn, tay đang cầm dưa hấu không biết từ đâu mà có, ăn trông thật ngon miệng.

"Dưa ở đâu thế?" Sư Vô Độ cầm khăn ướt lau tay cho em trai, mắt nhìn chiếc giỏ trúc vẫn còn dính nước.

"Là của hàng xóm, hàng xóm cho ạ." Sư Thanh Huyền được ăn ngọt, cắn nhẹ môi dưới còn hít thêm vài hơi, liếc mắt nhìn sang anh mình.

Sư Vô Độ thấy cậu như vậy cũng không khỏi cười thầm. Chẳng qua là dưa hấu thôi, thực sự ngon đến thế sao?

"Ngọt lắm, thật đấy anh! Ngọt cực kỳ ạ!" Sư Thanh Huyền khua bàn tay kia vẫn còn dính nước, lại cầm lên một miếng dưa nữa.

"Đúng rồi, bạn ấy bảo bạn ấy tên là Hạ Huyền. Có một chữ 'Huyền' giống của em này!"



Ngày đó Sư Vô Độ còn bận rộn bài vở, một bên phải lo học hành, một bên cũng phải giữ quan hệ tốt với họ hàng. Lơ là không lâu, Sư Thanh Huyền không biết tự khi nào đã dính liền với Hạ Huyền nhà bên như hình với bóng. Sư Thanh Huyền vốn là người thích sôi nổi, dễ gần gũi, từ khi được Hạ Huyền cho một món quà ngọt liền bắt đầu chủ động quấn lấy người bạn hàng xóm thoạt nhìn rất khó gần này.

Hai người bọn họ tuổi tác tương đương, lại ở sát vách, mỗi ngày đều đi học tan học cùng nhau, cứ đến buổi chiều là có thể thấy Sư Thanh Huyền nhô đầu trên bờ giậu nhà mình, hướng về phía nhà Hạ Huyền mà gọi. Nếu không phải là gọi cậu ta đi chơi bóng thì là vì không làm được bài tập, muốn Hạ Huyền đến giảng cho.

Hạ Huyền vẫn nói cậu quá phiền, cả ngày chạy tới chạy lui như gió cũng không biết mệt. Những người lớn trong nhà họ Hạ lại rất mến cậu, nói rằng từ lúc Sư Thanh Huyền đến đây, đứa con nhà mình cũng không còn lẻ loi như trước, càng ngày càng trở nên ấm áp hơn.

Thời gian chông chênh trôi qua, lăng tiêu trên bờ giậu đã đổi thành tử đằng, sau lại đổi sang kim ngân, một năm bốn mùa cũng chỉ chớp mắt đã lại tuần hoàn.

Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền vào cùng trường cấp hai, rồi lại đến cấp ba, cho đến lúc hai người sắp thi đại học, thì Hạ Huyền đã biết nắm lấy những tâm tình không yên của tuổi trẻ mà đứng nhìn vào từ bên ngoài bờ giậu xưa cũ.

Năm tháng nối tiếp tháng năm như lá mới trổ trên cội cũ, vẫn thường khiến người ta quên mất chồi non hé nở trên cành khô ấy rốt cuộc đã thay đổi thế nào. Cũng giống như bao năm nay cận kề bầu bạn, cậu cũng tự nhiên mà coi nhẹ mỗi khi cảm xúc 'thân cận' ấy nhú mầm, để đến bây giờ đã hàm chứa một cảm tình hoàn toàn khác biệt.

Vào dịp nghỉ hè sau khi thi đại học, Hạ Huyền đang ngồi thu xếp lại những phong thư lấy từ ngăn kéo bàn học đã mang theo về nhà. Những đứa trẻ năm ấy đã có dáng vẻ của thiếu niên, Hạ Huyền trổ mã, người cao thực sự, trên gương mặt cũng mất đi vẻ khờ khạo tuổi nhỏ như nước đã bốc hơi, chỉ để lại tướng mạo lạnh lùng tuấn tú. Các nữ sinh vẫn thường lén để lại giấy nhỏ trong hộc bàn cậu ta, mặc dù biết cậu ta sẽ không trả lời cũng không lấy làm ngại.

Lúc đó Sư Thanh Huyền ngồi trên bờ giậu chia tách hai nhà, đung đưa hai chân nhìn Hạ Huyền đang soạn đồ đạc. Hai mắt cậu trong vắt, nhưng thật hiếm hoi, hôm nay trên mặt cậu lại không có ý cười.

"Hạ Huyền, cậu có thích bạn ấy không?"

Hạ Huyền không ngừng thu dọn, cũng không ngẩng đầu lên, đáp, "Hỏi cái này làm gì."

"Tớ muốn biết thôi, không được à." Sư Thanh Huyền hơi lùa tay qua tóc, thẫn thờ nhìn trộm phản ứng của Hạ Huyền.

Hạ Huyền thu xếp mọi thứ xong, đi đến dưới bờ giậu, hơi ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia đang rũ mắt. Bờ giậu vẫn như xưa chẳng thấp chẳng cao, nhưng cũng không còn phải bắc thang kê ghế mới leo qua được như hồi nhỏ.

Một tay cậu ta chống lên tường gạch, đột ngột tung mình qua mé bên kia. Sư Thanh Huyền thấy động tĩnh bất ngờ còn đang cả kinh, muốn thẳng người ngồi dậy lại bị Hạ Huyền giữ lấy cổ, một tay kéo xuống, lập tức chìm sâu vào đôi mắt không gợn sóng ấy.

Sau hồi lâu, Hạ Huyền mới rời môi cậu, nửa cười nửa không mà hỏi, "Dưa hấu hôm nay còn ngọt chứ?"

Sư Thanh Huyền cảm thấy đầu lưỡi mình đã bị hôn đến tê rồi, mãi mới thốt ra một chữ "Ngọt" lí nhí, nghe thật giống lời thì thầm của gió luồn qua tán cây chương ngát hương.

Khi đó lăng tiêu trên tường đang nở rộ, mà gió mùa hạ lại từ sau lưng họ thổi xuyên qua, đẩy xiêu nghiêng một đoạn bờ giậu đã chẳng còn chắn giữa, chỉ lưu lại một vạt hoa uốn lượn đang mặc sức nở bung.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net