[Hựu Thanh Bất Thanh] Bẻ nhành sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 佑青不青/Hựu Thanh Bất Thanh @ LOFTER

Lời dịch giả: Nhớ lần trước toi mở poll xem mọi người thích truyện ngắn của ai nhất chứ? Kết quả đã có rồi đây ~ Quào, phải nói thật là các bạn khiến toi ngạc nhiên lắm đó. Hai tuần trước thì toi cũng nghĩ đến một vài khả năng nọ kia rồi, nhưng không thể ngờ là lại có kết quả hòa – vâng, Nhân Mặc đã hòa phiếu với Hựu Thanh/tác giả của 'Thêm một đời say' để cùng đạt ngôi vị tác giả truyện ngắn được yêu thích nhất (ở nhà toi) đó =)))))))))))))) Đúng là không thể ngờ nha, các bạn ai cũng than toi hay thồn thủy tinh, cuối cùng thì một trong hai người 'đạt giải' lại chỉ toàn viết SE từ đầu chí cuối =)))))))))))))

Thôi hong lan man nữa. Vì Hựu Thanh mới có một truyện được dịch nên lần này toi sẽ chọn bạn ấy, nhưng để công bằng cho các bạn thích Nhân Mặc thì toi quyết định sẽ tìm cách 'kết hợp' cả hai ~~~ Kết hợp thế nào thì... đọc truyện (chắc là) sẽ rõ nghen :3

-

Trong số ngũ sư trên Thiên đình, chỉ có Địa Sư là phi thăng mà không cần tu đạo.

Nghe nói Địa Sư khi còn làm người đã chủ trương kiến thành rất nhiều công trình, tạo nhiều phúc lợi cho thế gian, bởi vậy nên mới phi thăng thuận lợi. Bàn về pháp lực, ai cũng phải thừa nhận là hắn có thừa, nhưng bởi vì con đường hắn đi không phải lối học đạo chính thống, nên đối với bốn vị sư còn lại vẫn không thể thực sự hòa đồng.

Sư Thanh Huyền ban đầu không rõ ẩn ý bên trong, Hạ Huyền mới giải thích cho y hiểu: chuyện này cũng giống như một bát đậu hũ vậy. Ngươi thích ăn ngọt, ta thích ăn mặn, tuy cùng là đậu hũ, nhưng khó ai có thể thích vẹn cả đôi đường.

"Ta thích ăn cả hai này," Sư Thanh Huyền lưỡng lự, sau đó lại nói tiếp, "Minh huynh, ta cũng ăn mặn, ngươi đừng ghét ta nhé."

Hạ Huyền cảm thấy nói lý với người này chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, vậy nên chỉ phủi áo, đoạn quay người lập tức rời khỏi. Nhưng Sư Thanh Huyền nào có dễ dàng để hắn đi, một mực túm lấy Hạ Huyền không buông, thậm chí còn có chút luống cuống. "Ngươi đừng đi, hay là chúng ta tới điện Địa Sư nhé, để ta giảng Đạo Đức Kinh cho ngươi nghe!"

Hạ Huyền khi còn là phàm nhân tốt xấu gì cũng là một thư sinh, căn bản còn có mệnh làm đại quan trong triều. Tuy rằng không thể so với Linh Văn, nhưng ít ra nếu còn sống cũng sẽ thuộc hàng nhân tài, chết đi rồi có lẽ ngưỡng quỷ hùng cũng sẽ đạt được. Đạo Đức Kinh vốn luận vạn vật thế gian, luận kế an bang trị quốc, mặc dù hắn không thể nói đã hiểu hoàn toàn thấu đáo, nhưng có lẽ cũng biết được đôi phần.

—Lời này nói ra cũng quá khiêm tốn rồi, nhưng nếu nói thật lòng thì lại có vẻ không biết điều, vì thực chất, Hạ Huyền vốn không cần Sư Thanh Huyền dạy hắn kinh văn.

Nhưng dù thế, hắn cũng không nỡ để Sư Thanh Huyền cụt hứng, lần lữa hồi lâu vẫn về đến điện Địa Sư, đành ngồi xuống bên cạnh bàn, chống tay lên cằm nghe Phong Sư nương nương bắt đầu dông dài thuyết giảng.

Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh... [1] Lời nói có khí khái tung hoành ngang dọc, lại cũng có vẻ tiên phong đạo cốt, thanh sạch không nhiễm bụi trần.

Nhưng thực chất dù là ai tụng Đạo Đức Kinh, Hạ Huyền trước nay đều không thích nghe giảng. Hắn cảm thấy, thấu hiểu hết thảy mọi việc trên đời vốn chẳng có ích gì. Những đạo lý ấy phần nhiều chỉ là lý thuyết suông, cứ cho là có thể khiến con người ta bừng tỉnh đại ngộ, thì sau đó cũng chỉ có thể cất giữ trong lòng. Một khi lòng tin không còn, tất sẽ không dùng được.

Nói cho cùng, quỷ là từ chấp niệm mà thành, hắn không đành lòng bỏ, cũng không thể buông tay.

Nghĩ như vậy, Hạ Huyền chống tay vào bàn cứ từ từ thiếp đi, đúng lúc Sư Thanh Huyền giảng đến chương thứ bảy trong kinh văn, lời giảng chính là về 'thiên trường địa cửu.'

Ai cũng cầu xin thiên trường địa cửu, vì ai ai cũng hiểu được, trên đời này vốn không có gì tồn tại dài lâu. Lòng người sớm nắng chiều mưa, bởi vậy nên mới vọng tưởng đến những thứ hoàn toàn không thể có. Nếu như ngay từ đầu đã biết mọi chuyện đều có thể viên mãn, thì trên đời này thần linh còn làm được những gì?


Hạ Huyền mơ một giấc mộng, trong mộng là năm tháng yên bình.

Một cơn mộng đẹp đến vậy, sau khi tỉnh lại hắn đã cố gắng để nhớ lấy, tuyệt không muốn quên, nhưng chỉ có thể tìm về những mảnh hình ảnh rời rạc hệt như cũ. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn lại nở một nụ cười tự giễu: sao tự dưng lại xảy ra chuyện thế này, trước nay tính tình hắn đâu phải như vậy.

Mộng là bản tâm, xét cho cùng, cũng chỉ xuất phát từ trong lòng.

Sư Thanh Huyền lúc này đã không thấy bóng dáng, hẳn là thấy giảng kinh cho hắn cũng như nước đổ lá khoai, giận dỗi mà quay về.

Người đi vào trong mộng, tỉnh mộng rồi lại không gặp được.

Trên người hắn còn khoác một tấm áo choàng, chắc là của người nọ đã đắp lên trước khi rời đi. Hạ Huyền hít sâu vài hơi—trên mặt áo còn lưu mùi thảo dược vương lẫn hương khói trong miếu, cũng là mùi hương thường có trên người Sư Thanh Huyền.

Gương mặt Hạ Huyền không biết vì sao đã ửng lên. Hắn muốn cởi áo choàng xuống, rồi lại ôm vào trong lòng, muốn đưa lên mũi ngửi một hơi sâu, nhưng rồi cảm thấy làm vậy sẽ ô uế, cánh tay cứ đưa ra rồi thu lại, bối rối một lúc không biết làm gì.

Cuối cùng hắn vẫn khoác tấm áo choàng ấy, chỉ thu mình lại thật sâu, chôn mặt vào hai lòng bàn tay lạnh.

Nhịp tim của hắn vẫn ổn định có lực, không hề loạn nhịp, mỗi tiếng đập đều giống nhau, như một loại tiết tấu không chút chuyển biến.

Bởi vì căn bản Hạ Huyền không có tim.

Người ta vẫn nói mỗi người đều có thể lừa chính mình, nhưng dù là ai cũng không thể tự lừa mình một quả tim. Mà Hạ Huyền lại là quỷ, hắn vốn không có tim đập. Nhịp đập trong lồng ngực hắn hiện giờ chỉ để đi lừa thế gian.

Nhưng giờ đây, Hạ Huyền bị vây giữa mùi thảo dược hương khói ấy, lại thật giống như vừa đem người ấy đặt vào trong tim.

Kể cả nếu như không có, chỉ cần nghĩ thêm một chút thôi, biết đâu một ngày sẽ có được.


Sau lần gặp mặt ấy, Sư Thanh Huyền rất bất mãn với kiểu nghe giảng nửa vời của hắn, vài lần sau đó liền một mực túm lấy hắn bắt phải nghe tụng kinh, lúc nào cũng giảng từ đầu, mà Hạ Huyền cứ đúng đến phần 'thiên trường địa cửu' là lại yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Dù sao thì hắn cũng chỉ có thể tham lam trong mộng, hy vọng ngày hôm nay sẽ đủ dài lâu.

Nhưng mộng đẹp đến mấy cũng sẽ có lúc tàn. Buổi tiệc này rồi đã đến ngày tan.

Sư Thanh Huyền ở Tiên Kinh tặng cho Hạ Huyền một cơn mộng đẹp, Hạ Huyền ở Hắc Thủy đảo lại trả cho y một hồi ác mộng.

Hắn bây giờ đã không còn nghĩ ngợi gì. Cõi lòng hắn là thật, nhưng dù thân này đã chết, vận mệnh vẫn sẽ đẩy họ vào vực sâu không thấy đáy kia.

Khi Hạ Huyền đưa Sư Thanh Huyền đến Hoàng Thành, hắn không nỡ nhìn thẳng vào ánh mắt y. Cặp mắt ấy vẫn vĩnh viễn trong trẻo như thế, tựa như gió mát phất qua lưng núi. Nhưng trước khi Hạ Huyền rời đi, Sư Thanh Huyền có gọi hắn lại. Hắn chậm rãi xoay người, cẩn thận nhìn Sư Thanh Huyền một chốc, trong lòng nghĩ thầm: này hẳn là lần cuối cùng gặp mặt.

"Hạ công tử, ngươi thực ra rất dịu dàng. Dù gì ngươi cũng đã sống trong nước lâu như vậy." Sư Thanh Huyền không dám nhìn Hạ Huyền, thậm chí còn không cho hắn cơ hội đáp. "Khi trước ta giảng Đạo Đức Kinh cho ngươi, ngươi cứ đến chương thứ bảy là ngủ. Nhưng Đạo Đức Kinh chương thứ tám có câu này: thiện nhất là thủy, thủy nuôi dưỡng vạn vật mà không tranh cướp."

"Ngươi đang khen ca ca của ngươi hay là đang nói ta?"

Hắn vẫn biết 'thiện nhất là thủy,' nhưng trước giờ vẫn không dám hỏi, vì khi hắn còn làm Địa Sư trên Thiên đình, nếu nói đến ai 'thiện nhất' thì cũng chỉ có thể là Sư Vô Độ.

Đến giờ họ đã thành bộ dạng này, không hiểu sao hắn lại có thể dễ dàng nói ra miệng.

Sư Thanh Huyền không trả lời. Hạ Huyền cũng hy vọng y không đáp, như vậy, hắn ít ra còn giữ được một chút chờ mong.

"Thiên chi đạo, lợi mà vô hại," Hạ Huyền chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn Sư Thanh Huyền. "Ta đã không đi được thiên đạo, coi như từ biệt đi." [2]

Niệm một câu rút đất ngàn dặm, Hạ Huyền đã trở về đến Hắc Thủy đảo. Hắn thậm chí còn không quay đầu, không phải vì nhẫn tâm, mà vì không đủ dũng cảm.

Trong phòng ngủ của hắn vẫn treo một chiếc áo choàng. Áo đã nhạt màu, như đong đầy thời gian trôi qua.

Hạ Huyền làm bộ như không biết, chiếc áo choàng này cũng chưa từng được trả về cho chủ nhân nó. Mùi hương trên mặt áo đã sớm tan hết, tựa như duyên phận giữa hai người họ, chậm rãi tan đi theo tháng năm.

Hắn tiến đến chiếc bàn ở phòng trong, ngồi xuống, khoác lên mình tấm áo cũ kia, đoạn chìm vào giấc ngủ.

Hệt như một ngày xưa ấy, hắn đem câu 'thiên trường địa cửu' kia đi vào giấc mộng, trong mộng là Sư Thanh Huyền đang phấn chấn vẫy tay. "Hạ lang, mau đến đây ta cho ngươi xem cái này!"

Mộng là bản tâm, cảnh trong mơ hư ảo, chỉ cần mộng là đủ.

-end-


Lời tác giả:

"Thiên chi đạo, lợi mà vô hại" cũng được lấy từ trong Đạo Đức Kinh.

'Thiên trường địa cửu' là tui cắt câu lấy nghĩa, nguyên văn như sau: "Thiên trường địa cửu. Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ kì bất tự sinh, cố năng trường sinh. Thị dĩ thánh nhân hậu kì thân nhi thân tiên, ngoại kì thân nhi thân tồn. Phi dĩ kì vô tư dả? Cố năng thành kì tư."

Dịch nghĩa: Thiên trường địa cửu. Thiên địa có thể trường cửu là vì không sống riêng cho chính mình, bởi vậy mới có thể trường sinh. Vì vậy mà người thánh nhân đặt mình ra sau, lại có mình ở trước, đặt mình bên ngoài, mà mình vẫn còn tồn tại. Càng làm việc vô tư thì lại càng như nghĩ cho chính mình vậy.


Chú thích:

[1] Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh: Trích từ chương đầu trong Lão Tử. Có ba cách cắt nghĩa thông dụng:

1. Chúng ta có thể nói về 'đạo,' nhưng đó không phải 'Đạo' vĩnh hằng.

2. Chúng ta có thể nói về 'Đạo,' nhưng đó không phải 'đạo' của con người.

3. Chúng ta có thể nói về 'Đạo,' nhưng 'Đạo' này sẽ thay đổi.

Một hàm ý chung trong ba cách giải thích này là, đây là cách Hạ Huyền bày tỏ thái độ bi quan – hắn không tin vào những gì Sư Thanh Huyền giảng, cũng không cho rằng chúng sẽ có thể giúp ích cho hắn. Bởi Sư Thanh Huyền giảng 'đạo,' nhưng bản chất 'đạo' này là gì không ai rõ, có thể thay đổi, hơn nữa cũng không thể điểm tên, xác định được (phi thường danh).

[2] Thiên chi đạo, lợi mà vô hại: Cái 'lợi' ở đây ám chỉ đến câu "thiện nhất là thủy" mà Sư Thanh Huyền nói. Ý Hạ Huyền là cho dù bình thường có thể nói thủy là 'thiện,' nhưng cái 'thủy' đó cũng phải thuộc về thiên đạo, về thần đạo. Hắn đã là quỷ, tất không thể giữ lại chữ 'thiện' này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net