[Nhân Mặc] Kịch xuân thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 氤墨/Nhân Mặc @ LOFTER

Lời dịch giả: Vì update cả 'Hương như xưa' chương 2 nữa nên oneshot tuần này ngắn nhé :3

-

Sư Thanh Huyền rất thích nghe truyện dân gian và kịch địa phương, điều này Hạ Huyền cũng biết.

Vậy nên, cứ mỗi lần hạ phàm bị Sư Thanh Huyền lôi đến sạp nhỏ ven đường để tìm kiếm kỳ thư dị chí, hay là bị kéo vào rạp hát để đi nghe kịch, thì Hạ Huyền đối với y vẫn tỏ ra cực kỳ nhẫn nại. Dù sao đời trước của hắn cũng đã chịu đủ loại khổ đau, nếu nói là có cơ hội nào để nếm thử chút niềm vui, thì chỉ có thể là lúc này.

Cho nên cứ tùy y đi.

Mỗi lần bọn họ xem xong vở 'Trường sinh điện,' Sư Thanh Huyền đều sẽ hóa về hình hài nữ nhi mà tản bộ trong vườn, tay áo lả lơi bắt chước theo đào nương vừa rồi mà ngâm nga hát.

"Hát chẳng hết ảo mộng thịnh suy, đàn không thấu bi thương cảm thán, ở đất Đại Cổ, mắt đong đầy luyến tiếc nhìn giang sơn. Ta chỉ đánh khúc 'Phồn huyền,' đàn 'U oán,' chơi 'Biệt điệu,' viết 'Sầu phiền,' chập chạp đàn những sự tích Thiên Bảo còn lưu lại." Giọng hát ấy trong trẻo nhẹ nhàng, bi ai không mau không chậm, cứ thế hát hết cả nửa đời của Minh Hoàng Quý phi. [1]

Hát xong y liền túm lấy tay áo Hạ Huyền. "Minh huynh! Ta hát được chứ!"

Hạ Huyền liếc nhìn y một cái. "Chẳng ra gì cả." Nói đoạn lại nhăn mặt, "Đổi quần áo về đi."

Phàm là người hát kịch, đều sẽ phải trải qua trăm bận thăng trầm xuân thu. Lúc này đây hắn vẫn chưa biết ân oán giữa hai người họ, nhưng theo bản năng không muốn người ấy học theo đào hát, bỏ lại nửa đời chìm nổi trên giấy, bị người tiêu khiển mà không cách nào thoát được.

Sư Thanh Huyền không nghe lời, cũng chẳng buông tha, cứ thế bám lấy hắn mà hỏi hắn thích nhất là kịch gì.

Mà hắn dường như cũng đã vô thức đáp lại, là tuồng huyết xã hỏa ở nơi không tên nào đó. Tuy rằng nghiêm túc mà nói thì 'kịch' này cũng không hẳn là 'kịch,' chẳng qua chỉ là trò cười để người ta mua vui thôi.

Quả vậy, Hạ Huyền đã xem tuồng huyết xã hỏa ở Bác Cổ trấn rồi.

Thực lòng mà nói, màn biểu diễn đó không được tốt lắm, ngay cả hắn là đương sự mắt thấy tai nghe cũng chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, càng không cần bàn đến khán giả xem tuồng vừa cắn hạt dưa vừa ngồi chỉ trỏ, lúc thì bảo người này diễn không chân thật, lúc lại nói thế kia không đủ dọa người. Chẳng qua cũng chỉ là hài kịch thôi, cũng sẽ chẳng có ai hỏi nó nên diễn như thế nào mới phải. Cả một đám người mê muội chỉ biết trầm trồ khen ngợi, mải mê nhìn kẻ Hạ Sinh trong kịch kia giương vũ khí trừng ác phục thiện, để rồi đến cuối đồng quy vu tận với kẻ thù.

Hắn mặt không đổi sắc nhìn người khác vì chuyện xưa của mình mà chợt buồn chợt vui, chính mình trong lòng chỉ thấy chán nản, không biết cái ngày đồng quy vu tận ấy còn phải đợi đến khi nào.


Lại chẳng ngờ, ngày ấy đến nhanh như vậy.

Sau khi chính mắt nhìn thấy ca ca mình chết đi, Sư Thanh Huyền trở nên ngây dại một quãng dài, khi đó thỉnh thoảng cũng cất tiếng ngâm nga hát lên những chuyện phong nguyệt, duy chỉ có vở 'Trường sinh điện' là không bao giờ hát tới.

Trong kịch ấy có nhắc đến ân tình mỹ mãn, lâu dài.

Nhưng chính y dù có khờ khạo đến đâu cũng sẽ hiểu được, ân tình chẳng qua chỉ là một dòng mệnh phổ mà thôi, còn cái 'lâu dài' ấy lại hoang đường đến nực cười—Địa Sư Nghi của y trước sau đều là giả, lâu dài biết dựa vào thứ gì.

Cho đến cuối, vẫn là ân tình ký thác nhầm nơi.

Sau khi đưa Sư Thanh Huyền đến Hoàng Thành, Hạ Huyền có quay về Bác Cổ trấn xem huyết xã hỏa. Lần này không hiểu sao lại thấy quen thuộc đến đau đớn, từ đầu đến cuối phải chua xót run lên.

Vì thế, hắn lại muốn tìm về quyển sách cấm dưới nhân gian mà khi xưa Sư Thanh Huyền đã lén đi đọc. Sách tên 'Kim Bình Mai,' Lý Kim Liên đã nói, "Ta không tin. 'Kể chuyện mà khiến rơi lệ—thay cổ nhân tiêu sầu' gì đó, tất cả chỉ là vớ vẩn thôi. Chừng nào hắn hát mà khiến ta phải khóc, lúc đó ta mới công nhận hắn là một con hát giỏi."

Phải rồi.

Hắn nghĩ thầm, Sư Thanh Huyền quả không hổ là cùng huyết mạch với ca ca của y. Một con hát khờ dại ngây thơ, hát đến độ khiến hắn phải rơi nước mắt.

Trong kịch ấy là bao mùa xuân thu, yêu hận đắng cay đều là người này cho hắn, cứ thế hát hết nửa đời buồn vui của Hạ Huyền.

Mà màn kịch này, có lẽ một đời một kiếp cũng sẽ không được nhìn lại.

-end-


Lời dịch giả: Ta-da, đây là truyện ngắn thứ mười của Song Huyền rồi đó :> Nhân đây hỏi các bạn nhé, trong số mười truyện đã dịch thì các bạn có truyện nào hay tác giả nào đặc biệt yêu thích không :>

Chả là thế này, lúc đầu toi vẫn đặt mục tiêu dịch nhiều nhiều tác giả một chút để mọi người được thử nhiều món, nếm nhiều vị, xem xem phong cách nào được nhiều bạn yêu thích. Hiện tại thì đã có tám tác giả khác nhau rồi, mỗi người một vẻ, hơn nữa ngoại trừ Bạch Thái không viết truyện ngắn ra thì bảy người còn lại đều có các truyện khác mà toi chưa đăng. Thế nên hôm nay muốn hỏi các bạn một câu, các bạn thích đọc truyện của ai tiếp để toi còn dịch :> Coi như là quà tri ân (muộn) nhân dịp đạt 200 followers nha :>

Nếu cảm thấy không chắc lắm về văn phong tác giả thì các bạn đề cử truyện ngắn ưng ý nhất cũng được, toi sẽ sàng lọc cân nhắc :> Tác giả nào được chọn nhiều nhất sẽ được dịch cho lần update tiếp theo nhé :>


Chú thích:

[1] Câu hát trích trong vở 'Trường sinh điện' của Hồng Thăng, thuộc một trong Tứ đại cổ điển hí kịch Trung Quốc, kể về cuộc tình giữa Đường Minh Hoàng Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Vì nội loạn chính trị mà Dương Quý phi bị anh họ của mình là Dương Quốc Trung làm liên lụy, cuối cùng phải tự vẫn, mặc dù Đường Huyền Tông vẫn một lòng yêu bà.

'Phồn huyền,' 'U oán,' 'Biệt điệu' (điệu ly biệt) và 'Sầu phiền' đều là cổ khúc, nghe tên chắc cũng thấy không vui vẻ gì ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net