Chương 12: Tĩnh Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tĩnh (靜): Lặng lẽ, yên lặng, an định

Anh (瑛): Ánh sáng của viên ngọc, viên ngọc trong suốt.

Tĩnh Anh có thể hiểu theo hai nghĩa:

1. Lặng lẽ trong suốt như ngọc

2. Lặng lẽ toả sáng như ngọc lưu ly.

________________

Sau hôn lễ của Nguyễn Uyển Dư không lâu, Nguyễn Lập Tân quyết định luân chuyển số gốm trong kho đến căn nhà bên bờ Hồ Văn cho Nguyễn Uyên Hàm theo như giao ước.

Nguyễn Uyên Hàm nảy ra ý tưởng tự mình bố trí cả căn nhà này, tham vọng đem nơi này trở thành quán trà bậc nhất Đông Kinh là nơi tụ hội của thư sinh, học sĩ và quan chức.

Ánh sáng len lỏi qua ô cửa chiếu rọi vào thư phòng, Nguyễn Lập Tân ngồi trước bảng tính, kế bên còn có Lý Túc đang giúp đỡ việc ghi chép, thỉnh thoảng còn đối chiếu các con số với nhau.

Nguyễn Uyên Hàm ôm theo một cái khay được phủ kín vải, đẩy cửa bước vào thư phòng.

"Thưa anh cả, em mới đến."

Nguyễn Lập Tân không vì sự xuất hiện của cô mà ngắt quãng sự tập trung, tạm gác công việc. Chỉ có Lý Túc cất giọng chào cô một tiếng "Tam tiểu thư." đúng theo thân phận của hắn.

Đợi một lúc lâu, tưởng chừng thời gian đó có thể dùng xong một bữa trà chiều, Nguyễn Lập Tân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Uyên Hàm.

Cô yên lặng ngồi một góc, vẻ mặt cực kì nhẫn nại và bình tĩnh. Đây cũng là lần đầu tiên y thấy cô trong trạng thái này.

Nguyễn Lập Tân thong dong hỏi "Em đến tìm ta có việc gì?"

"Em đến thương lượng ạ."

"Thương lượng chuyện gì?"

"Em hy vọng anh cả giảm số tiền đồ gốm xuống cho chúng em ạ."

Nguyễn Lập Tân dáng ngồi thẳng tắp vững chãi, ý tứ sâu xa nhìn Nguyễn Uyên Hàm.

"Em đã tính rồi, số hàng trong kho, số lượng không giống nhau, có mẫu mã đã xuất hiện từ vài năm trước đến nay cũng đã lỗi thời, có vài mẫu số lượng vừa ít lại không cùng chủ đề với nhau. Khó bán cho khách muốn mua số lượng lớn lắm mà em đoán là khách muốn mua lẻ thì cũng đã mua hết rồi, nếu không doanh số một năm nay cũng phải có sự thay đổi chứ không đứng yên như vậy. Số hàng này nếu anh cả không bán ra được thì cũng tiếp tục để đó thôi... chi bằng anh cả bán lại cho em giá gốc?"

Nguyễn Lập Tân nhếch mép, giọng nói trầm thấp đều đều "Bán lại cho em với giá gốc? Số hàng này của ta để ở trong kho, năm này không bán được thì năm sau vẫn sẽ bán được. Chỉ vậy thôi mà em đã muốn mua với giá gốc, em tính toán không khác hạng gian thương ép giá ngoài chợ nhỉ?"

"Anh cả nói quá rồi ạ. Nếu có thể bán được thì tại sao nó lại ở trong kho chúng ta nhiều năm như vậy ạ?" Nguyễn Uyên Hàm hạ giọng, dùng tất cả sự chân thành để nói "Anh cả để trong kho càng lâu, thì càng lỗ thôi ạ. Chi bằng bán lại cho em, thu hồi vốn gốc không tốt hơn để số hàng đóng bụi?"

"Vậy em đã tính tiền bảo quản, tiền vận chuyển, tiền lưu kho của ta chưa? Em có từng nghĩ đến việc số hàng đó của ta một vài năm sau trở thành của hiếm vật lạ giá trị liên thành thì sao?"

Nguyễn Uyên Hàm nghĩ trong lòng, y đang muốn chơi bài đầu cơ với cô, cô phải thuyết phục cách khác "Em có nghĩ rồi, anh cả không nghĩ khả năng đó hơi thấp ư? Anh cả nghĩ xem, bây giờ cũng chỉ có em chịu mua hết số hàng đó thôi. Sau khi em mua hết rồi, anh cả sẽ không phải lo những vấn đề đó nữa, không phải sao?" Nguyễn Uyên Hàm lại tiếp tục nói "Hơn nữa, chỗ em với Sư Hồi cũng không có nhiều tiền, bọn em vừa mua hàng vừa thuê nhà của anh cả, anh cả có thể vì mối quan hệ hợp tác lâu của hai bên mà bán giá gốc cho tụi em không?"

"Ta đã trừ đi cho em một khoảng tiền lời của ta rồi, em còn muốn được voi đòi tiên?" Nguyễn Lập Tân giống như được rửa mắt mà nhìn em gái ruột của mình "Có thể bớt cho em thêm hai phần lợi nhuận nhưng không thể bán cho em giá gốc được."

"Năm phần"

"Bớt cho em năm phần thì ta lấy gì trả lương cho người làm? Hay ta trực tiếp gỡ bảng hiệu xuống rồi thông báo với thiên hạ bổn tiệm phá sản?"

"Em đã xem qua sổ sách rồi, mấy năm qua tiệm ta tuy có hàng tồn nhưng chưa bao giờ báo lỗ, em tin tưởng anh cả không thiếu lương cho người làm đâu ạ."

"Em hay lắm!" Nguyễn Lập Tân hít một hơi, sao bấy lâu nay y không phát hiện đứa em gái này của y có tố chất gian thương như thế này? "Ba phần, không có giá thấp hơn nữa."

"Vậy... em cảm ơn anh cả nhé!" Nguyễn Uyên Hàm nhoẻn miệng cười ngoan ngoãn "Lý Túc giúp em soạn một bản khế ước thu mua và thuê nhà nữa nhé."

"Sao? Định ép cả giá thuê nhà nữa à?" Nguyễn Lập Tân ngắm nghía cô.

"Dạ không ạ!"

"Giờ thì hay rồi, cả hàng cả nhà đều là của ta, người mua người thuê lại là em gái ta, giờ em gái ta lại đến đây cò kè mặc cả với ta." Nguyễn Lập Tân quay sang nhìn Lý Túc đang viết hợp đồng nói "Ta không hạ giá thì sẽ bị nói là ức hiếp em gái ruột, ta chiều ý em ấy thì quy tắc làm ăn của ta bao nhiêu năm qua còn ra thể thống gì nữa" Nguyễn Lập Tân nhịn không được nên răn Nguyễn Uyên Hàm mấy câu "Ai kêu em nhất định phải làm riêng, của nhà cứ thế mà phát không được ư?"

"Không ạ." Nguyễn Uyên Hàm thẳng thắn đáp "Em đã tính toán kỹ lưỡng rồi à, em muốn có một sự nghiệp rực rỡ không khác gì anh cả thì tiên quyết em phải ra khỏi đôi cánh của anh cả và vùng trời của nhà ta."

Có lẽ trong mắt mọi người cô tuổi trẻ bất đồng nhất thời không biết suy nghĩ hoặc là hạng trong nhà nhiều tiền nên muốn phá sao cũng được. Nhưng không, cô đã nghĩ nếu lỡ mai sau, cô không còn Phủ Huyện hầu che chở, không còn các anh chị em chống lưng bảo vệ, cô biết phải làm như thế nào? Cô không bi quan nhưng mọi viễn cảnh trên đời này đều có thể xảy ra, như việc cô ở đây đã là một minh chứng. Cô đã toan tính trong lòng nếu quán trà lần này của cô có thể phát triển thuận lợi, dù nếu có không may phải tồn tại đơn độc ở Đại Việt, cô cũng không cần lo lắng việc cơm ăn áo mặc thậm chí là quyền thế của bất cứ ai.

Lý Túc đã viết xong khế ước, từ tốn bước đến đưa cho Nguyễn Lập Tân xem lại. Sau đó, Nguyễn Lập Tân lấy ra ấn ký, đóng vào tờ khế ước.

Nguyễn Uyên Hàm im lặng quan sát một loạt hành động vừa rồi của bọn họ, trong lòng không khỏi mừng thầm. Sau đó cô lấy cái khay được đậy kín khi nãy, mở ra toàn là thỏi vàng.

"Đây là toàn bộ số tiền hàng em đã chuẩn bị." Nguyễn Uyên Hàm đưa tay nhận lấy khế ước từ Lý Túc. "Em cũng đã chuẩn bị các tiền cọc và tiền thuê nhà trong hai năm rồi ạ. Anh cả xem đi ạ"

Lý Túc nhận lấy cái khay vàng thỏi kia, cũng tặng lại cho cô một ánh nhìn tựa tiếu phi tiêu.

Nguyễn Lập Tân liếc nhìn rồi nói: "Ba phần kia là cái giá mà em đã muốn từ ban đầu?"

"Không phải, em thật sự muốn mua với giá gốc ạ." Nguyễn Uyên Hàm lắc đầu phủ nhận, cô nào có giỏi giang đến mức đó, có thể tính được cái giá mà Nguyễn Lập Tân sẽ nhân nhượng. "Lúc đầu em nghĩ nếu không được anh giảm giá cho thì em đành cấn nửa năm tiền nhà để trả cho tiền hàng ạ."

"Lý Túc, cậu lấy số sổ sách của tiệm gạo giao cho Uyên Hàm." Nguyễn Lập Tân đăm đăm nhìn Nguyễn Uyên Hàm "Nhớ uống thuốc đầy đủ, Uyển Dư lấy chồng rồi thì chỉ có em phụ giúp anh cả thôi đấy với cả con đường làm giàu của em còn dài lắm phải có sức khỏe tốt mới được."

Nguyễn Uyên Hàm im lặng suy nghĩ, rồi nói "Anh không định để Sư Hồi phụ giúp ạ? Còn bọn Bá Sương, Đình Huyền, Bá Kiệt và cả Kế Sài cũng đã có thể giúp việc với anh rồi?"

Không gian trở nên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng va chạm loạt soạt bởi các quyển sổ mà Lý Túc đang tìm kiếm.

Nguyên Lập Tân lại nhìn cô không nói một lúc lâu, rồi mới đáp "Các em ấy sẽ đi theo con đường của Phụ thân."

Nguyễn Uyên Hàm nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, ôm lấy số sổ sách của tiệm gạo rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng của cô đi xa, Nguyễn Lập Tân mới cười nói với Lý Túc rằng "Ta không nghĩ đứa em gái này của ta có tố chất đến vậy."

Lý Túc đáp "Tam tiểu thư vẫn còn phải học hỏi Đại công tử rất nhiều."

Căn nhà bên bờ Hồ Văn rộng rãi cao ráo, chỉ cần nhân công ráo riết sửa chữa hơn một tháng đã được bố trí xong phần thô. Với kinh nghiệm ngồi lê lết ở các quán cà phê viết bài luận từ thời sinh viên, tiếp xúc lối kiến trúc mở trong nhiều năm, Nguyễn Uyên Hàm quyết tâm trang trí một quán trà có độc nhất vô nhị tại Đông Kinh.

Trước ngày khai trương, Nguyễn Uyên Hàm và Nguyễn Sư Hồi đã lựa chọn ra hàng chục cái tên được trích từ thơ văn, điển tích, hay thậm chí là tên của một danh lam. Tranh cãi diễn ra hồi lâu cho đến khi bọn họ quyết định để mặc cho số phận, chơi trò bắt giấy, âu thì cái tên được chọn sẽ do ý trời, biết đâu cái tên ấy là duyên đã được định trước thì sao.

Tĩnh Anh - lặng lẽ trong suốt như ngọc, cái tên so với bề ngoài hoàn toàn khác biệt. Tính từ ngày Tĩnh Anh Quán được khai công chuẩn bị, Nguyễn Uyên Hàm chỉ hận không thể phát loa thông báo với cả Đông Kinh rằng nơi này hứa hẹn sẽ trở thành nơi uống trà đàm đạo đông khách bậc nhất.

Cô sử dụng nhuần nhuyễn chiến lược gây chú ý với người qua đường và chi tiền để mấy đứa trẻ lượn lờ khắp ngõ hẻm Đông Kinh rêu rao không ngớt:

"Tĩnh Anh Quán bên bờ Hồ Văn,

Ba tầng cao ngất, văn thơ chất đầy."

Gió thổi mây bay, nước Hồ Văn xanh miết như ngọc lục bảo, còn Tĩnh Anh Quán rực rỡ như viên hồng ngọc, nếu nước Hồ Văn không một gợn sóng thì Tĩnh Anh Quán lại đông người cao thấp náo nhiệt nhấp nhô, nếu hàng cây liễu bên bờ Hồ Văn chỉ có tiếng xào xạc bởi gió hạ qua, thì đôi dây pháo của Tĩnh Anh Quán được cháy nổ tưng bừng liên tục giòn tan.

Tĩnh Anh Quán bên bờ Hồ Văn, như một chấm đỏ trong tranh thuỷ mặc, vô cùng chói mắt.

Nguyễn Uyên Hàm nhìn cảnh tượng trước mặt, đắc ý không thôi.

Nhưng, Tĩnh Anh Quán kinh doanh đến ngày thứ ba, lập tức xảy ra chuyện.

"Chủ quán đâu" Một tiếng gào to vọng lên từ dưới sảnh "Các người ra đây xem, vị thư sinh này uống trà nhà các người liền bị bất tỉnh như thế này đây."

Nguyễn Uyên Hàm và Nguyễn Sư Hồi nhíu mày nhìn nhau, vội chạy xuống sảnh.

Sảnh chính tập trung một nhóm thư sinh vẫn đang mặc đồng phục của Thái Học Viện, có vẻ bọn họ tan học cùng lúc với Nguyễn Sư Hồi nên rảnh rỗi đến quán uống trà tán gẫu với đồng học. Bọn họ đứng quanh một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi mặc thường phục, sắc mặt tái mét, môi đã trắng bệch.

Nguyễn Uyên Hàm thầm than không ổn, liền ghé vào tai Xuân "Gọi Bá Sương đến đây."

"Đóng hết tất cả cửa lại." Nguyễn Uyên Hàm ra lệnh. Bọn người làm liền nhanh chóng khép lại các lối ra vào của Tĩnh Anh Quán

Nguyễn Sư Hồi nói "Cho tới khi quan phủ và lang y đến, tạm thời không một ai được rời khỏi nơi này."

Nguyễn Uyên Hàm lo lắng hỏi nhỏ "Sư Hồi, hắn ta còn sống chứ?"

"Vẫn còn, chị nhìn đi, nhịp thở của hắn yếu, nhưng vẫn có thể thấy được."

"Ôi, không biết trong hai vị ai là chủ quán trà này?" Một tên khách quan đứng lên hỏi.

Nguyễn Uyên Hàm liếc nhìn tình thế trước mắt, bọn họ đều ít nhất từng gặp Nguyễn Sư Hồi một lần và nắm rõ thân phận của cậu, cô nghĩ sự cố ngày hôm nay trăm nghìn lần đều không được liên lụy tới Phủ Huyện hầu nên đành dõng dạc lên tiếng "Chính là ta."

Tên khách quan ấy lại hỏi "Thì ra Tiểu thư chính là Bà chủ ở đây. Sao bà chủ lại đóng hết cửa, nhốt bọn ta ở lại đây?"

"Các vị ở đây đều là nhân chứng, trước khi quan phủ đến, làm phiền ở lại đây thêm chút." Nguyễn Uyên Hàm lại bồi thêm một câu "Các vị khách quan, đắc tội rồi."

"Vậy không biết Tiểu thư và Công tử Sư Hồi có quan hệ gì?" Một giọng nói khác lại vang lên, tên này mặc đồng phục của Thái Học Viện.

Nguyễn Uyên Hàm nhíu mày nói nhỏ với Nguyễn Sư Hồi "Bọn họ không biết ta là ai, vụ này dù trắng đen ra sao, ta cũng không muốn trở thành vết tì cho danh tiếng của phụ thân. Tất cả mọi chuyện ta chịu trách nhiệm, cậu đừng nói gì cả."

Nguyễn Sư Hồi nào có phải kiểu người không có chính khí, nghe xong liền không đồng ý, làm gì có chuyện để Nguyễn Uyên Hàm một mình gánh hết như vậy. Nên cậu muốn lên tiếng nói rõ mối quan hệ của bọn họ.

"Công tử Sư Hồi là khách quý của Tĩnh Anh Quán chúng ta, chẳng hay... không biết mối quan hệ của bọn ta quan trọng hơn mạng người ngay bây giờ hay sao?" Nguyễn Uyên Hàm nhanh một bước, chặn lại phát ngôn của Nguyễn Sư Hồi.

Nguyễn Sư Hồi "..."

Nguyễn Uyên Hàm lại nói nhỏ với cậu "Lấy danh tiếng của Phủ Huyện hầu làm trọng, chuyện này ta có thể giải quyết."

"Có chứ, nếu Tiểu thư và Tứ công tử đây có mối quan hệ phức tạp thì sợ rằng vụ này sẽ có ẩn khuất."

Nguyễn Uyên Hàm hỏi "Quan hệ phức tạp là sao? Ẩn khuất chuyện gì?"

"Chính là loại quan hệ vì ái nhân mà che một nửa bầu trời, Tứ công tử xuất thân hiển hách như vậy đương nhiên có thể bao che cho một vụ án cỏn con này."

Nguyễn Sư Hồi không giấu được sự tức giận quát "Lê Đình câm cái miệng thối của thằng cháu ngươi lại."

"Vụ án cỏn con? Liên quan tới mạng sống con người mà Công tử nói là cỏn con, vậy hạng xem mạng người như cỏ rác không phải là chỉ Công tử à?" Nguyễn Uyên Hàm lại sắc bén nói thêm một câu "Không có bằng chứng lại dám vu cáo Công tử Sư Hồi bao che ta, còn nghị luận cả xuất thân của cậu ấy há chẳng phải đang gián tiếp phỉ báng Thái bảo Nguyễn Xí lạm quyền? Ta hoàn toàn có thể kiện công tử tội vu khống và phỉ báng mệnh quan triều đình lên quan phủ!"

Lê Đình căng cứng cổ họng, môi mấp máy không nói nên lời "..."

Một thư sinh ngồi phía xa vọng lên nói "Thái bảo chí công vô tư, tài năng và đức độ là đều không thể chối bỏ được."

Lại thêm một thư sinh từ phía đối diện nói "Chúng ta an ổn ngồi ở đây, đều là công lao của các bậc tiền bối và Thái bảo, uy nghi lẫm liệt, ngươi lại dám cả gan ăn nói như thế."

Nghe đám thư sinh bàn luận câu sau lại oai phong hơn câu trước, Lê Đình mặt mày tái mét chỉ vào Nguyễn Uyên Hàm "Cô ngậm máu phun người, ta không hề phỉ báng Thái bảo."

Nguyễn Uyên Hàm chỉ tặng cho Lê Đình một cái liếc mắt rồi quay sang sảnh chính nói "Các vị khách quan. Không chỉ riêng vị thư sinh đang bất tỉnh ở kia. Bất kỳ thiệt hại nào của các vị chẳng may xảy ra tại quán của ta, ta đều nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời công đạo." Cô mạnh mẽ tuyên bố "Tại Tĩnh Anh Quán không có ẩn khuất, không có bao che."

Không khí thoáng chốc im phăng phắc, mất một lúc mới nghe được tiếng bàn luận xì xào ít ỏi. Hai chị em nhà họ Nguyễn bình tĩnh ngồi đợi người tới, suy cho cùng họ cũng không hiểu về y thuật, không dám làm bậy.

Không bao lâu sau, Nguyễn Bá Sương nghe tin từ Xuân cũng vội đi từ Phủ Huyện hầu tới. Cửa Tĩnh Anh Quán được mở ra, thiếu niên anh tuấn gương mặt trầm ổn bước vào. Hai chị em họ Nguyễn đang ngồi đằng kia nhìn thấy thiếu niên cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nguyễn Bá Sương không hành nghề lang y nhưng sách y học đã đọc qua không ít, mấy năm qua sức khoẻ của Nguyễn Uyên Hàm dần ổn định cũng nhờ một phần được Nguyễn Bá Sương thường xuyên bắt mạch, điều chỉnh thuốc thang, so ra y thuật không kém bất kỳ lang y nào, nên khi Tĩnh Anh Quán vừa xảy ra chuyện, Nguyễn Uyên Hàm đã tức tốc cho người gọi Nguyễn Bá Sương tới. Nguyễn Uyên Hàm không phải không tin lang y của quan phủ, nhưng theo thói quen cô vẫn tin tưởng người của mình hơn.

Tĩnh Anh Quán chỉ mới mở cửa hoạt động có ba ngày, tuy không ai biết chủ nhân phía sau có lai lịch như thế nào. Nhưng có thể nhìn ra được giới thương nhân kinh thành dây mơ rễ má vẫn đang âm thầm ngứa mắt vì sự sôi nổi của viên ngọc đang tỏa sáng này.

Vụ án ngày hôm nay là sự cố hay âm mưu được dựng sẵn để dạy dỗ cô một bài học để hành sự khiêm tốn vẫn chưa biết được.

Nguyễn Bá Sương lên tiếng hỏi "Người đâu?"

Nguyễn Sư Hồi chỉ tay  "Người bên kia, chú đi theo anh."

Nguyễn Bá Sương nhíu mày nhìn tên thư sinh đang nằm, huyết sắc trên mặt đã mất gần hết, lại nhìn thêm một lượt các đồ ăn thức uống trên bàn. Nguyễn Bá Sương dùng tay mở miệng tên thư sinh ra xem, cổ họng đã sưng tấy, nhìn hắn hít thở khó khăn lại đưa tay bắt mạch.

Lê Đình thấy vậy liền cười khẩy "Còn mời được của Ngũ Công tử tới cơ, xem ra Tĩnh Anh Quán không chỉ có Tứ Công tử bao che mà còn được cả Phủ Huyện hầu hậu thuẫn mới đúng."

Nguyễn Sư Hồi nghe không lọt tai nên quay sang nói với tên thư sinh ngồi cùng bàn với Lê Đình "Đinh Lẫm, cậu quản cái miệng dơ bẩn của thằng cháu Lê Đình một chút đi."

Nguyễn Uyên Hàm bắt đầu chú ý tên Lê Đình, tên này có vẻ không hợp với Nguyễn Sư Hồi, từ đầu đến giờ đều nói kháy chị em nhà cô, thành công kêu gọi nhân cách hệ chiến của cô thức tỉnh. Nếu để Lê Đình biết cô xuất thân từ Phủ Huyện hầu, không chỉ được Nguyễn Lập Tân che chở mà còn được Trình thiếu phu nhân Nguyễn Uyển Dư âm thầm giúp sức thì không biết còn có thể ăn nói xằng bậy nữa không.

______________________________________

Phần này mô tả Tĩnh Anh Quán, Chiêu cảm thấy bỏ vào chương truyện chính thì nó hơi dài dòng, dư thừa quá, nên để dưới này bạn nào thích có thể đọc cho vui (là bản thô, chưa qua chỉnh sửa.)

Ở ngay tầng trệt cô đã sắp xếp bàn ghế phù hợp cho khách đến từ một đến bốn người, để trống phần sảnh chính phòng hờ cho các cuộc thi thơ, đọ chữ này kia, vô cùng rộng rãi thoáng đãng. Tầng tiếp theo lại được bố trí theo các phòng riêng, các phòng đều có những cái tên rất văn thơ, mỗi phòng lại được dựng theo một màu sắc riêng biệt, chủ yếu trưng bày các món đồ gốm số lượng ít, đặc biệt mỗi một phòng cũng chỉ phục vụ ấm, tách,... dụng cụ cùng chủ đề với các món đồ gốm đang trưng bày, nhìn chung mỗi phòng đều chỉ có thể đón tiếp một số lượng khác nhất định, không phòng nào giống phòng nào.

Vì ở gần với cả Thái Học Viện và Tư Thiên Giám, khách hàng mục tiêu lại là các học sĩ, thư sinh nên Nguyễn Uyên Hàm đã chi ra không ít tiền để sưu tầm tứ thư ngũ kinh, văn tịch và thơ tịch được viết từ tiền triều hay thậm chí là tiểu thuyết đang nổi tiếng đương thời, số sách này hoàn toàn để khách trong quán có thể tự do đọc, nhưng nếu muốn mang về thì phải ký giấy thuê, nhìn chung tầng hai không khác thư viện lắm.

Cuối cùng là tầng dành riêng cho Nguyễn Uyên Hàm ở lại làm việc, cả phòng bày trí hết sức phô trương như phòng làm việc của các chủ tịch, giám đốc của các doanh nghiệp lớn.

Những nhân vật có thật trong lịch sử:

Các người con của Nguyễn Xí: Nguyễn Bá Sương, Nguyễn Đình Huyền, Nguyễn Bá Kiệt, Nguyễn Kế Sài. Đều là các em của Nguyễn Sư Hồi và sau này đều trở thành quan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net