Chương 13: Minh Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nguyễn Bá Sương đang quan sát tên thư sinh vừa được đút thuốc, khí sắc của tên đó cũng đã trở nên tốt hơn so với lúc nãy.

Một đoàn binh lính của quan phủ kéo vào Tĩnh Anh Quán, gã lính trưởng lớn giọng quát: "Tránh đường!"

Gã lính trưởng phất tay cho lang y đến chỗ của tên thư sinh kiểm tra, còn gã thì liếc mắt nhìn xung quanh rồi lớn giọng: "Chủ nhân của nơi này đâu."

Nguyễn Uyên Hàm tràn ngập nghi ngờ, còn chưa đến một khắc, mà đoạn đường từ quan phủ đến Tĩnh Anh Quán phải đi hơn một khắc, người của cô áng chừng còn chưa đi được đến cổng của quan phủ, sao đám người này đã đến sớm như vậy?

Đây, chắc chắn đã có sự dàn xếp từ trước.

Nguyễn Uyên Hàm: "Là ta."

Gã lính trưởng nhìn Nguyễn Uyển Hàm: "Cô đi theo ta về quan phủ xét xử."

Toàn bộ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô xì xào bàn tán, Nguyễn Sư Hồi muốn bước tới ngăn cản đám quan lính nhưng bị Nguyễn Bá Sương kéo lại.

Nguyễn Uyên Hàm lo lắng nhìn về phía hai người bọn họ.

Nguyễn Bá Sương vẻ mặt hoảng hốt kêu lên: "Chị...!"

Nguyễn Uyên Hàm đột ngột ngất xỉu như thế, lại kéo theo một trận xì xào từ đám đông.

Xuân đỡ lấy cô khẩn thiết nói với gã lính trưởng: "Ngài rộng lượng, để tiểu thư nhà tôi lên trên tầng xem bệnh trước được không?"

Không đợi gã lính trưởng đáp, một bóng dáng tiến tới trực tiếp bế Nguyễn Uyên Hàm lên tầng, bỏ lại một đám người ngơ ngác.

Nguyễn Bá Sương cũng nhanh chóng đuổi theo, việc ở đại sảnh để lại cho Nguyễn Sư Hồi làm chủ.

"Phòng nàng ở đâu?"

"Phòng của tiểu thư ở trên cùng ạ." Xuân đáp.

Xuân dẫn đường, vội vàng mở toang cánh cửa, hương trầm vẫn còn thoang thoảng trong căn phòng, tách trà đang uống dang dở của cô và Nguyễn Sư Hồi vẫn còn đặt nguyên trên chiếc bàn ở giữa phòng.

Nguyễn Uyên Hàm được đặt lên giường, thoạt nhìn yếu ớt vô cùng.

Nguyễn Bá Sương cũng vừa đến gần, nhanh chóng hành lễ: "Bình Nguyên Vương."

"Không cần đa lễ." Lê Tư Thành lại nhìn về phía Nguyễn Uyên Hàm: "Công tử xem Tam tiểu thư đi."

Nguyễn Bá Sương: "..."

"Điện hạ" Nguyễn Uyên Hàm mở mắt, chầm chậm ngồi dậy hành lễ với y: "Thảo dân không sao, chỉ là kế tạm thời."

Lúc nãy, Nguyễn Uyên Hàm nhận được ám hiệu của Nguyễn Bá Sương, dù rằng không chắc chắn lắm nhưng cô vẫn đánh liều một phen. Cô giả vờ ngất, cốt yếu muốn kéo dài thời gian tìm cách giải quyết, kế tiếp vẫn muốn nghe thử xem Nguyễn Bá Sương muốn nói gì.

Chỉ là không ngờ Lê Tư Thành lại xuất hiện đúng lúc này.

Lê Tư Thành dẫu sao vẫn là một vương gia, thân phận cao quý. Nguyễn Uyên Hàm nghĩ đến đám người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sợi gân trên trán cũng giật liên hồi.

Cô thật sự không biết phải giải quyết những tin đồn sắp lan ra bên ngoài như thế nào.

Lê Tư Thành thoáng chốc im lặng nhìn hai người họ: "Hai người nói chuyện đi, ta ra bên ngoài."

Nguyễn Uyên Hàm: "Bên ngoài đông người phức tạp hay Điện hạ đợi ở đây thêm một lúc rồi hẵng đi?"

Lê Tư Thành chậm lại một nhịp, trả lời: "Được." Y bỏ qua chiếc bàn ở giữa phòng, bước về hướng bàn trà bên ô cửa sổ, phủi nhẹ vạt áo, từ tốn ngồi xuống: "Vậy đành làm phiền rồi."

Nguyễn Uyên Hàm lẳng lặng nhìn Lê Tư Thành rồi mới quay sang hỏi Nguyễn Bá Sương "Tên thư sinh kia sao rồi?"

Nguyễn Bá Sương: "Dùng thuốc rồi, đợi thêm một lúc nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi."

Nguyễn Uyên Hàm: "Tại sao hắn lại bị như thế?"

"Có thể là do hắn ăn lạc." Nguyễn Bá Sương giải thích: "Trên bàn ngoại trừ lạc ra thì hắn chưa đụng đến thứ khác, cơ thể hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc, vừa rồi em có kê thuốc làm giảm các triệu chứng của hắn rồi, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."

Nguyễn Uyên Hàm trăm nghìn lần cũng không nghĩ đến cái lí do dị ứng thực phẩm này.

Nguyễn Bá Sương: "Việc này chỉ là do sự cố thôi, chị giả vờ ngất một chút, đợi hắn tỉnh lại thì chắc cũng không cần đi cùng quan lính nữa đâu!"

"Sương... Em không thấy quan lính đến quá nhanh sao? Người của chúng ta còn chưa quay về?"

Nguyễn Bá Sương nhíu mày, suy tư: "Chị nghi ngờ có người hãm hại à?"

Nguyễn Uyên Hàm gật đầu thừa nhận: "Nhưng mà ta không có chứng cứ..."

Cánh cửa phòng mở ra, Xuân cẩn thận bước vào nói: "Nhị tiểu thư đang ở dưới sảnh ạ."

Định hải thần châm đến rồi, Nguyễn Uyên Hàm thở phào nhẹ nhõm. Có Nguyễn Uyển Dư ở đây, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết ổn thoả thôi.

Chỉ có điều, Người của phủ Huyện hầu xuất hiện đúng lúc như thế, thân phận chủ nhân của Tĩnh Anh Quán cũng dễ bị tra ra. Nếu vậy sợ rằng chuyện ngày hôm nay sẽ gây điều tiếng đến phủ Huyện hầu.

Nguyễn Bá Sương cười nói: "Chị cứ tiếp tục ngất ở trên này đi, đoán chừng tên kia cũng tỉnh rồi. Việc bên dưới cứ để Chị Dư và chúng em giải quyết, giờ mà chị xuống vẫn có khả năng bị bắt đi đó."

Nguyễn Uyên Hàm: "Như vậy cũng được à?"

"Kéo dài càng lâu càng tốt thôi." Nguyễn Bá Sương nhún vai một cái rồi đứng dậy rời đi, cậu cũng không quên hành lễ với Lê Tư Thành trước khi ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng đóng lại, cả không gian rộng lớn giờ chỉ còn lại cô và Lê Tư Thành.

Nguyễn Uyên Hàm bước tới chỗ Lê Tư Thành, cô lấy chiếc huân lô đã sớm tàn khói trên bàn, mở nắp, thay lớp tro hương đã cháy, lại châm một thanh trầm mới.

Trầm hương ấm áp loang ra khắp phòng.

Lê Tư Thành chăm chú nhìn theo từng động tác của cô, hỏi "Sao thế?"

Nguyễn Uyên Hàm: "Điện hạ không thấy thảo dân làm như vậy là đang lừa gạt quan triều đình ư?"

"Chẳng phải Tiểu thư đang nghi ngờ có người dàn xếp hãm hại phía sau sao?"

Nguyễn Uyên Hàm: "Thảo dân không có chứng cứ, sợ rằng cứ tránh như vậy cũng không ổn."

Lê Tư Thành nhàn tản ngồi bên ô cửa sổ nhìn cô: "Nếu gã lính trưởng kia đã bị mua chuộc bằng tiền thì Nhị tiểu thư cũng sẽ giải quyết hắn bằng tiền được thôi."

Nguyễn Uyên Hàm: "Còn nếu chuyện này thật sự là một sự cố thì sao? Và gã lính trưởng kia chỉ trùng hợp đến đúng lúc."

"Nếu đã là sự cố thì Tiểu thư nghĩ mình có tội không?" Lê Tư Thành nhìn ra ô cửa sổ nói: "Ta nghe trà của Tĩnh Anh Quán mới mở không lâu đã nổi tiếng khắp Đông Kinh, nên định đến dùng thử, chỉ tiếc là hôm nay đến không đúng lúc rồi?"

"Điện hạ hôm nay đến thưởng trà?" Nguyễn Uyên Hàm nhìn sang các hộp trà được cất ngay ngắn trên kệ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu Điện hạ không chê thì thử tay nghề của thảo dân xem."

Lê Tư Thành nhìn cô dịu dàng, cười đáp: "Còn không gì bằng."

Nguyễn Uyên Hàm bắt đầu đun lại một bình nước, tiện thể cũng bày ra một bàn trà cụ.

"Vẫn còn lo lắng à?" Lê Tư Thành hỏi.

"Sao Điện hạ lại hỏi thế?"

"Tiểu thư đã tráng trà cụ đến lần thứ ba rồi."

Nguyễn Uyên Hàm giật mình, cô mím môi không đáp: "..."

"Không phải Ngũ Công tử nói rằng hắn không phải trúng độc ư? Nếu đây là sự cố sẽ dễ dàng hoà giải thôi." Lê Tư Thành nhìn cô đổ nước vào tống trà, nói: "Còn nếu có người hãm hại thì chẳng phải khi hắn tỉnh lại thì mấy tên quan lính cũng không còn lý do gây khó dễ cho Tiểu thư nữa, đúng không?"

Nguyễn Uyên Hàm lấy lá trà được cất giữ cẩn thận cho vào ấm, đáp: "Đúng vậy, nhưng thảo dân đang lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến phủ Huyện hầu... và cả Điện hạ nữa."

Đợi đến khi nước trong tống trà với bớt khí nóng, Nguyễn Uyên Hàm mới bắt đầu cho nước vào ấm để tỉnh trà. Trong lòng cô âm thầm tính toán, nếu vụ này là sự cố thì thôi không suy xét, nhưng nếu có ai đó phía sau hãm hại thì cô nhất định sẽ không bỏ qua. Chỉ cần để những người phía sau thuận lợi một lần, thì họ vẫn sẽ tiếp tục từng bước chèn ép con đường kiếm tiền của cô.

Mà trên con đường phát tài này, làm gì có chuyện cô để mặc người khác xem mình như ngọn cỏ dễ dàng chà đạp.

Lê Tư Thành nhìn cô lắc nhẹ ấm trà, đổ bỏ phần nước tỉnh trà rồi lại châm thêm một lượt nước mới, y mỉm cười hỏi "Lo cho ta?"

"Sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Điện hạ." Nguyễn Uyên Hàm bắt đầu rót nước trà từ ấm ra tống, theo thói quen cô lại lắc nhẹ tống trà.

Lê Tư Thành nhìn theo động tác rót trà từ tống sang chén quân của cô, đến khi cô dừng lại, y mới nhìn cô hỏi: "Ta chỉ đang giúp người ngã bệnh thôi mà, không phải sao?"

Ánh mắt của y chỉ đơn thuần dịu dàng như thế cớ sao cô lại có cảm giác mật ngọt chết ruồi.

Là do lòng chưa đủ cứng, tâm chưa đủ tịnh?

Nguyễn Uyên Hàm: "Điện hạ, mời ngài dùng."

Lê Tư Thành nâng chén, nước trà trắng ngà, hương thơm mộc mạc, vị lại ngọt nhẹ.

Sự lắng đọng tinh tế của hương vị bỗng dưng gợi y nhớ một miền ký ức khi ở vườn hồng.

Khi đó y vẫn là Hy Tranh, cô đã từng thẳng thắn bày tỏ sự yêu thích đối với y. Y vẫn còn nhớ mãi ánh mắt trong veo và dáng vẻ chân thành của cô khi ấy, vừa khéo, đủ làm y chìm vào.

Chỉ tiếc rằng, tình cảm của cô, nhanh đến cũng vội đi, khi cô biết được thân phận của y, thì cũng là lúc cô thu lại tình cảm của mình, nhanh đến mức làm y hụt hẫng, có chút oán trách.

Hy Tranh thì sao mà Lê Tư Thành đã là thế nào, không phải đều là y ư?

Nguyễn Uyên Hàm không biết tâm tư hiện tại của y, cô vẫn yên tĩnh ngồi đợi lời bình phẩm.

Đợi một lúc, cô chần chừ hỏi: "Hợp khẩu vị với Điện hạ chứ?"

Lê Tư Thành đặt chén trà xuống, hơi ngẫm nghĩ, ánh mắt lóe lên ánh dư quang: "Thiếu một chút."

Nguyễn Uyên Hàm nghi hoặc nhìn y: "Thiếu ư?"

Lê Tư Thành chống tay, nghiêng đầu tựa lên, chăm chú nhìn cô, mỉm cười đáp: "Thiếu đi tâm trạng của Tiểu thư."

Cái nhìn của y làm cô cảm thấy bản thân giống như đã rơi vào giữa đại dương mênh mông, cảm giác bồng bềnh rất không chân thật.

Lam nhan hoạ thuỷ, đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra được. 

Nguyễn Uyên Hàm tránh đi ánh mắt của y, cô nhìn xuống bàn, tập trung nhìn vào các món trà cụ, cô nói: "Lần này chiêu đãi không trọn vẹn, nếu có cơ hội lần sau, thảo dân sẽ làm tốt hơn."

Lê Tư Thành tựa như rất vừa ý với câu trả lời này của cô, y thu lại tầm mắt, lại nâng chén trà lên thưởng thức, từ tốn đồng ý với cô, cũng nói rằng y rất mong đợi vào lần sau.

Không khí ảo diệu của hai người bọn họ cứ như vậy, kéo dài qua mấy tuần trà.

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang những cảm xúc đang treo lửng của Nguyễn Uyên Hàm. Tiếng gọi của Nguyễn Uyển Dư giống như tiếng chuông gọi hồn, kéo lý trí của cô trở về với thực tại.

Lê Tư Thành nghe thấy liền phỏng đoán Nguyễn Uyển Dư đã dàn xếp xong những hỗn loạn bên dưới.  Lê Tư Thành nói với cô rằng, y không tiện nán lại thêm nữa, y còn nói cô cứ ngồi ngoan ở đó, không cần phải hành lễ rườm rà.

Chỉnh lại y phục thẳng thớm, Lê Tư Thành đứng dậy, chợt nhớ đến gì đó, y nói: "Lần sau gặp lại, Ta có thể gọi Tiểu thư bằng tên chứ? Tiểu thư cũng không cần dùng hai chữ thảo dân khi nói chuyện với ta nữa, có được không?"

Nguyễn Uyên Hàm ngước lên nhìn y, cô nghĩ, những việc này có có quyền quyết định ư?

Lê Tư Thành không thấy cô trả lời nên hỏi lại lần nữa: "Có được không?"

"Điện hạ nói sao thì là vậy." Nguyễn Uyên Hàm vừa nói xong liền nhận được một nụ cười hài lòng của Lê Tư Thành.

Nguyễn Uyên Hàm nhìn theo bóng lưng rời đi của Lê Tư Thành đến khi khuất dần, cô cau mày, cúi gằm mặt, tự kiểm điểm bản thân đã không khống chế được chính mình. Chỉ một chút buông lơi đã khiến cô muốn chạy theo khát vọng không nên có.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nghe thấy giọng Lê Tư Thành và những người bên ngoài chào hỏi qua lại mấy câu.

Ba chị em nhà họ Nguyễn cũng bước vào, Nguyễn Uyển Dư và Nguyễn Sư Hồi được Nguyễn Bá Sương kể lại màn kịch giả ngất, nên hai người bọn họ cũng không có vẻ lo lắng gì.

Nguyễn Uyên Hàm bước tới bên cạnh Nguyễn Uyển Dư: "Chị Dư"

Nguyễn Uyển Dư giơ tay chỉ về bàn trà, ý bảo cô không cần phải vội, cứ ngồi xuống trước đã.

Nguyễn Sư Hồi nói: "Đám quan lính cũng thật khó nhằng, cứ đòi lên đây mang chị đi. Dù chị có ngất cũng muốn vác chị đến quan phủ."

Nguyễn Uyên Hàm nghe thế, liền hỏi: "Rồi bây giờ như thế nào?"

Nguyễn Sư Hồi nói: "Lang y của quan phủ nói rằng tên thư sinh đó ăn lạc của chúng ta nên mới trúng độc, nhưng mà cả một quán trà, vô số người ăn lạc nhưng không ai bị gì, chỉ có một mình hắn gặp vấn đề. Sau đó bọn họ còn mang dĩa lạc của hắn đi kiểm tra, kết quả không tra ra được gì."

Nguyễn Uyển Dư nói: "Gã lính trưởng là tên mê tiền, hắn làm khó dễ như vậy chỉ muốn lấy tiền thôi, em đừng lo."

Nguyễn Uyên Hàm thầm mắng trong lòng bốn chữ "sâu mọt hại dân".

Nguyễn Bá Sương than thở nói: "Tên đó tỉnh rồi, một quậy hai loạn đòi chúng ta bồi thường. Chị Dư đưa tiền cho hắn, hắn mới chịu yên."

Nguyễn Uyển Dư dịu dàng cười nói với ba người em của mình: "Nên nhớ, lấy dĩ hoà di quý làm trọng, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, việc này xảy ra ở chỗ chúng ta, thì chúng ta cũng nên chịu trách nhiệm thôi."

Nguyễn Uyên Hàm nói: "Em luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."

Nguyễn Uyên Dư vuốt tóc cô nói: "Là một thương nhân, em cần giữ cho mình một cái đầu lạnh, hành sự kín kẽ, hiểu chứ."

Không riêng gì Nguyễn Uyên Hàm, hai cậu em trai cũng hiểu được ý tứ của Nguyễn Uyển Dư.

Cái gọi là giữ cái đầu lạnh, hành sự kín kẽ, chính là đang nhắc nhở bọn họ muốn điều tra cũng phải cần cẩn trọng, làm trong âm thầm không được lộ liễu để người khác biết.

Nguyễn Uyển Dư nhìn sang hai cậu em trai dặn dò: "Hai đứa về trước, chị dẫn Uyên Hàm đi đến Thương Hội."

Nguyễn Uyên Hàm: "Thương hội? Em chưa từng nghe qua."

Nguyễn Uyển Dư giải thích: "Hầu hết các thương nhân tại Đông Kinh đều tham gia Thương Hội, vốn định một thời gian nữa mới dẫn em đi."

Nguyễn Sư Hồi nói: "Đều là chủ của Tĩnh Anh Quán, em cũng muốn đi."

Nguyễn Uyển Dư cười nói: "Nếu để trong nhà biết em đến Minh Nguyệt Lâu, còn không đánh gãy chân em?"

Nguyễn Bá Sương và Nguyễn Uyên Hàm nghe xong nhịn cười đỏ cả mặt, Nguyễn Sư Hồi thẹn quá, quay sang lườm hai người.

Minh Nguyệt Lâu là chốn ăn chơi bậc nhất Đông Kinh hay còn gọi là thiên đường của hạ giới, chỉ cần có tiền, muốn trêu hoa ghẹo nguyệt kiểu gì cũng được.

Năm đó Tứ công tử Nguyễn Sư Hồi còn nhỏ tuổi, lại vốn tính tò mò nên cậu cùng đám bạn thế giao cũng quyết định đi xem thử cho biết cái chốn Minh Nguyệt Lâu đó ra sao.

Chẳng ai biết tại sao, chuyện đám thiếu niên rủ nhau đi vào nơi đó đến tai các bậc trưởng bối trong nhà. Đợi đến lúc Nguyễn Sư Hồi trở về thì được Nguyễn Lập Tân dẫn đến từ đường gặp Nguyễn Xí.

Một tuần sau đó, Tứ công tử Nguyễn Sư Hồi vẫn đang bận chép phạt binh thư mãi không thấy bước ra khỏi phòng.

__________________________


Trong trà đạo, việc pha và uống trà khá là kì công. Trong truyện Chiêu có nhắc đến hay loại trà cụ: Tống trà và Chén quân.

- Tống trà hay còn gọi là chén tống được sử dụng để làm đều trà, có nhiều công dụng lắm.

- Chén quân chính là chén nhỏ dùng để được uống trà ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net