Chương 14: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Minh Nguyệt Lâu nằm ở phía Đông của Đông Kinh.

Chủ nhân của Minh Nguyệt Lâu đã từng nói rằng, ở chỗ bọn họ, thời khắc của bóng tối chính là huy hoàng rực rỡ nhất, còn cái ánh sáng của mặt trời mọc kia lại giống như hồi chuông cảnh tỉnh, gửi tới các khách quý, đã đến lúc rời khỏi giấc mộng bồng lai.

Mà hướng Đông là nới đón những tia sáng bình minh sớm nhất và cũng là nơi mà chìm vào bóng đêm sớm nhất, nên xây một thanh lâu ở đây cũng chính vì lí do như vậy.

Và dĩ nhiên, cái nơi gọi là thiên đường hạ giới như Minh Nguyệt Lâu chắc chắn không đón tiếp nữ nhân.

Xe ngựa dừng ở con hẻm vắng lặng, Nguyễn Uyên Hàm và hai tỳ nữ được Nguyễn Uyển Dư dẫn vào Minh Nguyệt Lâu bằng cánh cửa phía sau. Cô đứng bên cạnh nghe nàng trao đổi với tên gác cổng bằng một câu nói không rõ ý nghĩa, giống như là một hình thức để xác nhận thân phận, cánh cổng đóng lại một lúc, sau đó, một nữ nhân y phục bắt mắt bước ra gặp hai người họ.

"Trình thiếu phu nhân, xin mời"

"Đợi chút" Nguyễn Uyển Dư lấy ra chiếc nón có mạng che mặt đưa cho cô, dặn dò: "Đội vào cẩn thận."

Nguyễn Uyên Hàm nghiêm túc nghe lời, đội lên chiếc nón có thể che được tới đầu gối này.

Bốn người được che chắn kĩ lưỡng theo sau nữ nhân kia, men theo lối nhỏ, băng qua hành lang đi đến sảnh chính của Minh Nguyệt Lâu.

Nguyễn Uyên Hàm thông qua mạng che mặt quan sát xung quanh, mỹ nữ và rượu, ca hát nhảy múa, cảnh tượng xa hoa đến mức khó diễn tả bằng lời.

Duy mỹ và dâm loạn chỉ cách nhau có một lần ranh, tinh tế và thô tục cũng vậy.

Chẳng trách nam nhân khao khát muốn được bước vào đây một lần, thiên hạ gọi đây là thiên đường hạ giới. Vì quả thật nếu so sánh nơi đây như những thanh lâu khác thì quá sỉ nhục tư duy thẩm mỹ của vị chủ nhân kia.

Nữ nhân kia lại dẫn bọn họ lên tầng hai, đi thẳng đến căn phòng cuối cùng, gõ cửa, cung kính nói: "Thưa phu nhân, Trình thiếu phu nhân đã đến."

Cánh cửa được mở ra, Nguyễn Uyên Hàm đi theo sau Nguyễn Uyển Dư, bỏ lại hai tỳ nữ đứng đợi bên ngoài, xuyên qua lớp màn che đến chỗ của nhóm người đang ngồi trong phòng, trái với suy nghĩ ban đầu của cô, Thương hội sẽ tập trung rất nhiều các ông bà chủ của Đông Kinh, hôm nay gặp mặt có khả năng phải có trên mười người chứ không phải chỉ có ba người đang ngồi trước mặt này.

Nguyễn Uyển Dư kéo cô ngồi vào hai chiếc ghế còn trống, nàng trang nhã, dịu dàng chào hỏi ba người trước mặt.

Nguyễn Uyên Hàm nhìn cảnh tượng này lại ngậm ngùi nhớ về những năm tháng đã đi gặp đối tác ở thời hiện đại, cũng bởi chính sự hoài niệm này đã bật công tắc quan sát của cô, một kỹ năng mà cô luôn luyện tập để đảm bảo không mắc sai lầm trong lúc giao tiếp.

Cô cẩn thận cúi đầu, hạ thấp tầm mắt, âm thầm nhìn ba người trong Thương hội. Một vị phu nhân khí chất sang trọng, xinh đẹp, quyến rũ, từ cách ăn mặc đến trang điểm đều có thể đoán được đây là chủ nhân của Minh Nguyệt Lâu. Kế tiếp là một ông chủ, nhìn hơn bốn mươi tuổi, nhìn y phục, màu da tối và cả đôi tay có vẻ cơ cực của hắn, cô đoán rằng hắn thường xuyên vất vả ở bên ngoài, khả năng cao là làm ăn với những người nông phu. Người còn lại thì khác hẳn, một công tử trẻ tuổi, bề ngoài sắc bén không kém Nguyễn Lập Tân nhìn kĩ thứ vải vóc hắn mặc trên người lại không hề giống với chất liệu vải thường thấy, đối với người này cô không vội đưa ra suy đoán.

Trong lúc cô vẫn đang âm thầm phân tích thì lại nghe Nguyễn Uyên Dư nói: "Mấy năm qua, Uyển Dư may được các vị chiếu cố nên con đường kinh doanh mới suôn sẻ như vậy... Uyển Dư thật sự biết ơn các vị lắm. Chẳng qua, hiện tại Uyển Dư đã là con dâu nhà họ Trình việc nhà họ Nguyễn thật sự không thể can dự thêm nữa"

Công tử trẻ tuổi nghe vậy, hỏi: "Vậy... không biết nhà họ Nguyễn đã có người thay thế chưa? Hay Đại công tử sẽ quay về?"

Nguyễn Uyên Dư nhìn ba người trước mặt rời lại nhìn về phía cô nói "Hôm nay, Uyển Dư muốn giới thiệu với các vị, đây là Uyên Hàm, em ấy sau này sẽ thay thế Uyển Dư đại diện cho nhà họ Nguyễn đưa ra quyết định trong Thương hội, mong các vị sẽ chiếu cố em ấy như đã từng chiếu cố Uyển Dư."

Vị phu nhân y phục cao quý, khí chất hơn người kia nghe xong cũng chỉ cười cười: "Trình thiếu phu nhân luôn khách sáo như vậy, Thương hội lập ra để giúp đỡ lẫn nhau, nếu Tiểu thư Uyên Hàm đã đại diện cho nhà họ Nguyễn thì chúng tôi đương nhiên sẽ hết lòng hỗ trợ."

Hai người kia cũng đưa mắt sang nhìn cô, không biểu thị địch ý, sau đó cũng gật đầu đồng ý với lời nói của vị phu nhân kia.

"Có được sự đồng ý của các vị, Uyển Dư đã yên tâm rồi" Nguyễn Uyển Dư hài lòng mỉm cười, nàng quay sang nhìn Nguyễn Uyên Hàm rồi nói tiếp: "Uyên Hàm, vị phu nhân ngồi trước mặt em là chủ nhân của Minh Nguyệt Lâu - Vưu Thiên phu nhân, còn vị này chính là ông chủ hiệu gạo lớn ở thành phía Nam - Lý Mạch. Còn đây là Công tử Thuỵ Hi, nếu em muốn tìm kỳ trân dị bảo thì cứ đến nhà họ Cao ở thành phía Bắc tìm công tử."

Nguyễn Uyên Hàm cầm lấy ly trà, nói: "Ta lấy trà thay rượu kính các vị , con đường sau này mong được các vị chiếu cố."

Nguyễn Uyên Hàm tạm ngưng lại các suy đoán của mình, bắt đầu làm quen với những người ở đây, qua vài ba lượt hàn huyên, cô nhận ra bọn họ nói chuyện cũng không dùng nhiều kỹ thuật giao tiếp, bới móc cao siêu gì, nội dung câu truyện cũng chẳng phải tầm nhìn giao thương hay định hướng phát triển của Thương hội trong tương lai gì cả, chỉ luẩn quẩn những chuyện vụn vặt, những điều đơn giản diễn ra trong cuộc sống.

Nói được một lúc Nguyễn Uyển Hàm tìm một cái cớ để đi ra ngoài hít thở không khí, tự ngẫm lại từng lời của bọn họ xem cô có bỏ sót bất kỳ ý tứ nào không? Không vì lý do gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là cô đa nghi.

Nguyễn Uyên Hàm đi dọc theo hành lang bên ngoài, vừa đi vừa nghĩ tới vài điều có vẻ như trùng hợp.

Chẳng hạn như, cái Thương hội này khả năng cao được thành lập dựa theo tứ hướng. Như ba vị kia đều đặt căn cơ lần lượt ở Đông, Nam, Bắc; nhưng nếu nói vậy thì vẫn còn thiếu phía Tây. Chẳng lẽ là nhà họ Nguyễn chính là phía Tây? Nhưng như vậy cũng không hợp với suy luận, cô chưa từng nghe nói nhà họ Nguyễn có sản nghiệp nào ở thành phía Tây cả, phủ Huyện hầu cũng chẳng phải ở phía Tây.

Vậy thì, nếu đã ở thành phía Tây... thì rất có thể là Hiệu vải Trình gia. Thế, hiện tại đại diện của Trình gia là Nguyễn Uyển Dư. Nguyễn Lập Tân thật sự đã dự tính đúng hết?

Nếu Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt là các nhà Vưu, Trình, Lý, Cao... vậy nhà họ Nguyễn sẽ đóng vai trò gì? Là... trung tâm nhỉ?

Đang lúc chìm trong những suy luận của mình, một nhóm người dẫn theo một tên thư sinh vào căn phòng gần đó thu hút sự chú ý của cô. Dù chỉ là một cái liếc nhìn ngang qua nhưng cô vẫn cảm thấy tên thư sinh quen mắt lắm, trực giác cũng mách bảo cô đến gần đó xem thử.

Cô bình tĩnh đi đến trước căn phòng nhóm người kia bước vào, Nguyễn Uyên Hàm đứng trước cửa phòng chưa được khép kín hoàn toàn kia, thông qua khe hở, nhìn thử vào căn phòng kia tiện thể cũng nghe luôn cuộc trò chuyện của bọn họ.

Nguyễn Uyên Hàm đứng trước căn phòng này được một lúc, bỗng phía cầu thang truyền tới âm thanh nũng nịu ngọt ngào. Tránh có người nghi ngờ nên cô đành giả vờ như bản thân đang bị lạc đường, xoay bên trái, xoay bên phải làm ra dáng vẻ đang dò số phòng rồi rời đi mà không bị hai người vừa bước lên tầng nghi ngờ.

Về tới căn phòng của Thương hội, cô cũng không vội vàng bước vào mà ghé vào tai Xuân dặn dò một vài việc rồi mở cửa bước vào.

Người trong Thương hội vẫn đang tiếp tục bàn chuyện nhưng lần này lại là chủ đề biến động của giá gạo mà ông chủ Lý vẫn đang trăn trở. Nguyễn Uyên Hàm không hiểu rõ ngành hàng này, cô chỉ yên lặng ở bên cạnh nghe bọn họ nghị luận, thỉnh thoảng cũng sẽ ngẫu nhiên đặt thêm vài câu hỏi.

Đến gần cuối giờ Tuất, nhóm người của Thương hội mới tan rã. Mấy người chủ tớ nhà họ Nguyễn lại được một nữ nhân y phục rực rỡ khác dẫn đường rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.

Đến cổng phủ Huyện hầu, Nguyễn Uyên Hàm nhìn xe ngựa của Nguyễn Uyển Dư đi được một khoảng xa, liền ngoắc tay kêu chiếc xe ngựa đã đợi sẵn trong góc tối, đi về hướng ngoại thành.

Giữa cánh rừng hoang vắng ở ngoài thành Đông Kinh, một nhóm người áo đen đang vây quanh một nam nhân đang bị trùm mặt toàn thân bị trói đang không ngừng giãy giụa.

Nguyễn Uyên Hàm bước xuống xe ngựa, nhìn cảnh tượng trước mắt, gương mặt lạnh nhạt không một tia cảm xúc: "Các người đang làm gì vậy?"

Nghe được giọng nói của người tới, tên nam nhân đó lại càng cử động quyết liệt hơn.

Cô nhăn mặt, lắc đầu "Ây dô dô dô, ngươi bình tĩnh, ta giúp ngươi nhé."

Nguyễn Uyên Hàm nhìn sang người bên cạnh, hỏi: "Tên thư sinh kia đã khai chưa?"

Nguyễn Sư Hồi nhàm chán xem cô diễn kịch, nhàn nhạt đáp: "Khai rồi, nhận hết."

Nguyễn Uyên Hàm hài lòng gật đầu, cô thong dong đi đến chỗ tên nam nhân, phất tay ra lệnh cho đám người lùi ra sau vài bước.

Bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh lạnh lẽo của cánh rừng đang tô đậm cho tiếng bước chân càng ngày càng gần, làm tên nam nhân càng thêm hoảng hốt, lo sợ run rẩy.

Nguyễn Uyên Hàm ngồi bên cạnh tên nam nhân, vứt bỏ cái thứ đang trùm đầu hắn, cô cười nhạt trước ánh mắt căm phẫn của hắn: "Lê Đình."

"Biết tại sao ta lại bắt ngươi không?" Cô rảnh rỗi đưa tay phủi đi chiếc lá dính trên bả vai hắn: "Ngươi nghĩ Tĩnh Anh Quán là nơi ngươi có thể làm trò dơ bẩn sao? Dàn xếp tên thư sinh đó đến quán của ta làm loạn, đem mạng người ra thoả mãn cái sự đố kỵ ngu xuẩn của ngươi, còn ngươi thì đứng một bên xem náo nhiệt, châm dầu vào lửa?"

Thấy hắn có vẻ tức tối vì không nói được, Nguyễn Uyên Hàm bèn rủ lòng thương hại, cho người mở luôn cái khăn bịt miệng hắn.

Lê Đình giận dữ: "Tiện nhân, cô dám ngậm máu phun người, cô..."

Nguyễn Uyên Hàm không đợi hắn nói dứt câu liền tát hắn một cái: "Miệng chó không mọc được ngà voi!" Dưới dự bàng hoàng của Lê Đình, cô nói tiếp "Từng lời ngươi nói trong Minh Nguyệt Lâu, ta đã nghe hết toàn bộ, để ta lặp lại cho ngươi nghe nhé!"

Nguyễn Uyên Hàm nhìn Lê Đình, ra vẻ đang suy ngẫm: "Ngươi đã nói gì nhỉ..." Cô nhếch miệng cười nhạt: "Ngươi đã nói với tên thư sinh đó làm tốt lắm, sau đó còn cho hắn một khoảng tiền. Ta đã nghe gì nữa nhỉ, ngươi muốn huỷ Tĩnh Anh Quán làm Nguyễn Sư Hồi vào ngục, ngươi tiếc hận kế hoạch hoàn mỹ của ngươi bởi vì sự xuất hiện của ta mà hỏng bét. Nếu không, hôm nay Tĩnh Anh Quán đã đóng của, Phủ Huyện hầu phải mất mặt vì Tứ Công tử, đúng chứ?"

Lê Đình căm phẫn nói: "Thứ tiện nhân như cô không có chứng cứ mà muốn vu oan cho ta, cô biết ta là ai không?"

Nguyễn Sư Hồi đứng kế bên nhịn không được bèn đá Lê Đình vài cái khiến hắn co rụt người: "Thằng cháu nhà ngươi gọi ai là tiện nhân, có tin ta băm ngươi thành trăm mảnh vứt xuống hồ cho cá ăn không?"

"Được rồi, đừng đá nữa." Nguyễn Uyên Hàm nói tiếp "Ngươi có biết hành động của ngươi ngu ngốc lắm không, nếu tên đó không có ai cứu mà chết tại Tĩnh Anh Quán thì sao? Lỡ tên lang y của quan lính không đến kịp lúc như ngươi sắp xếp thì sao? Hay ngươi thật sự xem mạng người như cỏ rác? Ta không truy cứu mâu thuẫn của ngươi và Sư Hồi, tổn thất ngươi gây ra cho Tĩnh Anh Quán cũng không phải nhỏ, bắt ngươi đến đây là để dạy cho ngươi một bài học. Nhưng có vẻ gia thế ngươi cũng không phải dễ động vào, nên yên tâm ta sẽ không làm quá, chỉ làm phiền người chịu cực khổ một chút thôi."

Lê Đình lớn giọng: "Cô đừng ỷ có Nguyễn Sư Hồi che chở nên to gan như vậy, nhan sắc nữ nhân có được mấy năm chứ, rồi hắn cũng sẽ chán và vứt bỏ cô thôi, đến lúc đó cô có bò dưới chân ta cũng đừng mong ta giúp đỡ. Nếu bây giờ cô thả ta ra, thì bổn công tử hứa sẽ chăm sóc cô vẹn toàn."

Nguyễn Sư Hồi cáu lắm rồi, dùng sức đá hắn thêm mấy cái: "Chị ấy có cả phủ Huyện hầu che chở, không mượn ngươi quan tâm."

Nguyễn Uyên Hàm cảm thấy hắn toàn nói lời gì đâu, ô uế cả lỗ tai, cô cau mày, chống tay lên gối đứng dậy, ra lệnh cho những người xung quanh: "Đánh hắn ngất, cởi hết y phục, vứt trước cổng thành phía Tây."

"Cha ta là Lê Phục hầu, cô dám cho người làm thật, có tin ta cho người tống cô vào trong ngục giam không?"

Nguyễn Sư Hồi nghe vậy cười khinh: "Nhìn cho kỹ đi, ngươi có chứng cứ sao?"

"Lê Phục hầu à...? Vậy thì chừa lại nội y cho ngươi nhé." Nguyễn Uyên Hàm lại châm chọc nói: "Ta thấy ngươi cũng không phải hạng ngu ngốc lắm, đã tra ra được Tứ công tử là chủ của Tĩnh Anh Quán, tại sao lại không tra được ta nhỉ? Thôi để ta tự giới thiệu vậy, phủ Huyện hầu vẫn còn một Tam tiểu thư ít khi xuất hiện, người đó chính là ta - Nguyễn Uyên Hàm, lần sau ngươi có muốn tìm người trả thù, thì biết phải tìm như thế nào rồi đó."

Lê Đình căm tức nhìn bóng lưng rời đi của hai chị em nhà họ Nguyễn: "Các người đợi đó." Sau đó hắn bị đau đến choáng váng rồi ngất lịm đi.

Mặt trăng đã treo lên cao, khí trời Đông Kinh càng lạnh, hàng quán hai bên phố cũng đã đóng cửa, chỉ còn mấy chiếc đèn lồng vẫn đang sáng, tiếng rêu rao của canh phu cũng chỉ nghe thấy từ xa.

Hai cỗ xe ngựa ngược hướng lướt qua nhau ở trên đường.

"Là xe của Tam tiểu thư." Trục Lưu hé mở ô cửa nhỏ, nhìn ra bên ngoài liền nhận ra xe của Nguyễn Uyên Hàm. "Xem ra Tam tiểu thư đã giải quyết xong Lê Đình rồi."

Lê Tư Thành đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ "Ừm" một tiếng.

"Nếu không phải người của chúng ta kể lại, thì cũng khó tin thật, chỉ trong một ngày mà Tam tiểu thư đã tìm được manh mối, còn cho người chặn bắt Lê Đình nữa." Trục Lưu ngồi bên cạnh tiếp tục hỏi: "Điện hạ, vậy người của chúng ta có cần đi theo Tam tiểu thư nữa không?"

"Vẫn để người bí mật theo sát nàng ấy. Nàng ấy trực tiếp ra mặt giải quyết Lê Đình như vậy, sợ rằng Lê Đình sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu" Lê Tư Thành suy tính một chút rồi nói: "Trong lúc ta đến Phủ Nam Sách, nếu nàng ấy gặp chuyện thì lập tức báo cho Công tử Sư Hồi."

"Vâng, đã biết!" Trục Lưu lại nói: "Kể ra Tam tiểu thư cũng ghê gớm thật, hành sự cũng nhanh ghê. Bản thân thì ngồi trong Minh Nguyệt Lâu còn ra lệnh cho người hầu đi báo tin cho Tứ công tử."

Lê Tư Thành mở mắt ra nhìn Trục Lưu, cười nói: "Tính cách của nàng ấy... là kiểu không bao giờ để bản thân chịu thiệt."

Dù cho Nguyễn Uyên Hàm nhìn có vẻ liễu yếu đào tơ, dù cho trước mặt y cô tỏ ra ngoan ngoãn nhưng nhìn từng hành động của cô, Lê Tư Thành hiểu rõ ràng - Nguyễn Uyên Hàm thật sự quật cường từ trong xương tủy.

Lê Tư Thành nói với Trục Lưu: "Không về vương phủ nữa, đi đến Huy Văn tự."

_____________________

Hàm: Tôi xuyên không trở thành nhân vật phản diện.

Chiêu: ♪┏(・o・)┛♪┗ ( ・o・) ┓


*Trong một thế giới song song khác*

Trục Lưu: Tiểu thư giỏi ghê, phá án nhanh thiệt ó.

Hàm: Ta ăn may.

Trục Lưu: Σ(゜д゜;)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net