Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi..!!
Xin lỗi..!!!!

--Um..!! Chị muốn đọc cuốn này hở????

--Không sao !! Em thấy chước mà , thôi em đọc trước đi..!!

--Thôi chị đọc đi, với lại bây giờ em cũng không có thời gian để đọc nó đâu. Thay vì mang về rồi để 1 xó ở đó sao không trao nó cho người biết thưởng thức nó. Có đúng không nè...??

--Vậy thì cám ơn em nhé !!!

--Không có gì mà...

--Em đúng là một thiên thần....!!

Lam chợt khựng mình. Câu nói này sao nghe quen quá..!! Lam đã nghe được ở đâu rồi thì phải. Lam chìm đắm trong suy nghĩ , khi giật mình chợt tỉnh thì người con gái đó đã bỏ đi từ khi nào. Lam tiếc nuối , vội nhìn xung quanh. Vẫn không thấy tăm hơi, Lam chạy lại thang mấy thì mừng quá. Người con gái đang ở trong thang máy , nàng nghiên đầu chào và cười với Lam. Lam chưa kịp hỏi tên thì cửa thang máy đã đóng . Không biết từ một phản xạ hay một sức mạnh nào đó thúc giục , Lam vội chạy xuống cầu thang lòng thầm mong sẽ được gặp gỡ thêm 1 lần nữa và lần này Lam nhất định sẽ hỏi nên người ấy. Lam thở hổn hển chạy xuống, tới thang máy thì đã không còn ai . Một chút thất vọng vương vào hồn Lam.

Lam bước về chỗ ngồi mà hồn cứ tận đâu đâu. Ngã đầu lên thành ghế , lòng thấy bồn chồn khi nhớ lại nụ cười của người con gái ấy. Mĩm cười vu vơ mà chính Lam cũng không biết lí do tại sao.

--Mày đang ở đâu vậy nhỏ ???

Tiếng của nhỏ Vân chợt làm Lam tỉnh. Lam như người mới vừa rớt xuống địa cầu :

--Thì ở trong thư viện chứ ở đâu, hỏi gì lãng xẹt vậy???

--Vậy mày vô đây chắc là học ha?? Vân nheo mắt cười nhìn Lam

--Chứ mày nghĩ tao vô đây làm gì??? Lam hất mắt chu miệng

--Sách tham khảo của mày đâu hết rồi???

--Thì trên bàn chứ đâu !! Cả đống kìa !!

Vừa nói Lam vừa chỉ lên bàn. Ủa !! Sao không thấy quyển nào hết? Lam nhớ hồi nãy có đem xuống mà. Í chết ! Hồi nãy chạy vội quá nên quên mất...!! Nhỏ Vân nhìn Lam với ánh mắt thắc mắc. Biết trả lời sao đây?? Lam cười giả bộ làm lơ. Nén tiếng thở dài , Lam uể oẳi đi lên lấy lại chồng sách. Lam nghĩ bây giờ còn bỏ ngổn ngang trên lầu. Bưng chồng sách xuống tới nơi , thì cùng lúc nhỏ Trang và nhỏ Dung cũng vừa xuống.

--Trời ! Tao tưởng là ai !! hihi , nè ! Núi của mày cũng nhẹ ghê há !! Tiếng Dung vừa cười vừa trêu trọc

--Ừ ! Dĩ nhiên , núi mình mà thua núi của Dung thì quê lắm ! Lam nheo mắt cười theo

--Tiếp tục chứ mấy bạn , bộ định đứng làm người mẫu hay sao đây??? Bỏ đống sách lên bàn Trang vừa thở vừa nói

--Trời !! Cũng phải cho nghỉ xả hơi nữa chứ !!! Dung nhăn nhó thở dốc--Mày có biết là rinh mấy cái "đống" này là cả một công trình không????

--Ừa ! tao đồng ý ! Hay là tụi mình đi uống cái gì , nghỉ xả hơi tí đi !! Lam nhanh nhảu

--Nghỉ cái gì?? Nãy giờ mày có học được gì đâu mà nghỉ??? Xạo hòai !!! Vân lườm , phải công nhận con nhỏ này vừa dữ vừa khó tính --Hể mỗi lần nhắc tới đi đâu là mày đầy đủ tinh thần liền hà , sao khi học tao không thấy mày giống như vậy dùm tao cái???

--Trời ! làm sao mày có thể so sánh hai chuyện khác nhau một trời 1 vật như vậy?? Lam to mắt nhìn Vân chống chế--Bộ mày không biết chuyện học cũng quan trọng bằng chuyện xả hơi không??? Nhét nhìu quá coi chừng cái đầu mày nặng hơn cái mình mày bây giờ !! Lam cười tiếp tục --Nhưng mày đi không??? Mày không đi thì tao đỡ tốn à !!!

--Mày đãi thì dĩ nhiên sao thiếu phần tao được !! hìhi'

-- Quỷ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net