Nhập vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Việt Thi cô có thể lái xe cẩn thận hơn không?"

Hana nhìn người đang lái xe trước mặt mình than khổ với cô.

Người con gái ấy cũng chẳng thèm bén mảng đến câu nói của Hana, đôi tay vẫn luôn tăng tốc tốc độ đi về phía trước.

Có lẽ, chỉ có mình Hana biết được người con gái này đang là ai.

Việt Thi  - cô là người con gái có hai nhân cách. Khi trời sáng sẽ là một cô gái nhẹ nhàng, thùy mị. Tới khi tối sẽ trái ngược lại, mạnh mẽ có, ranh mãnh có, ác độc cũng có. Để phân biệt nếu như nhân cách thứ hai xuất hiện vào trời sáng, Việt Thi, cô đã đặt tên nhân cách thứ hai là Hugo .

Hiện tại bây giờ, đây là tính cách thứ hai của cô.

Việt Thi một phút vô tình thấy thứ gì đằng trước, tính khí nóng nảy lại nổi lên. Nghĩ rằng đó là một con vật đang chắn đường đi của cô, không ngại ngần Việt Thi đâm thẳng vào 'vật' đó.

Đôi tay thắng gấp xe lại. Ánh mắt quét qua phía Hana như muốn nói rằng có phải tôi đâm người ta đúng không? Còn không mau xuống xem...

Hana không muốn làm, nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí kia đang nhìn lên người mình.

Đẩy cánh cửa chiếc xe đi về phía trước, đôi mắt như không tin về sự thật. Hana chợt theo cảm xúc hét toáng lên :

"A... cô ... đâm chết... người..."

Mông lung ngó xung quanh xem có ai đi qua đây không. Sau một hồi quan sát,Việt Thi  lại cất ánh mắt lo sợ ấy mà thay bằng ánh mắt thù hằn. Dù muốn mắng Hana tới tấp, nhưng lại không thể.
"Tôi kêu cô ra ngoài xem chúng ta đâm phải vật gì mà cô ra lâu vậy"

Việt Thi cũng không có thói quen chờ đợi ai đó quá lâu, lập tức cô bước xuống. 'Vật' khiến Hana thét toáng nãy giờ, ra là một cô gái.

Việt Thi cúi xuống, để tay mình lên cổ cô gái đó. Chưa đầy một phút, cô nói lên giọng lạnh ngắt :

"Cô ta chết rồi. Chắc chắn trước khi chúng ta đâm cô ta, cô ta đã bị hành hạ thân xác . Nhìn xem, trên cổ có dấu hôn..."

Lời nói chưa hết của Việt Thi  cô, lại khiến Hana khó chịu. Hana chẳng bận tâm những gì cô nói tiếp theo, trực tiếp ngắt quãng câu nói của cô :

"Rồi bây giờ xác chết này cô định thế nào?"

Việt Thi  khuôn mặt vẫn lạnh tanh như không có gì xảy ra, cô đáp lại Hana , câu như có mà cũng như không :

"Chôn"

"Cô bị bệnh à, sao có thể chôn một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Có giỏi thì cô tự làm một mình đi."

Hana oán giận liếc nhìn Việt Thi  , nhưng vẫn không quên che chắn cho xác chết phía trước.

"Ý cô là muốn tôi làm giống Hugo . Đến nơi làm việc an ninh và nói thấy được xác chết giữa đường về, rồi sẽ chứng minh được mình trong sạch"

Không đợi Hana nói tiếp câu tới, Việt Thi cô tự trả lời cho câu hỏi chính mình :

"Nực cười, cô và Hugo chung quy vẫn là hai chữ giả tạo"

Hana ngước mắt lên nhìn Việt Thi , tại sao đều là con người mà cô ta lại độc mồm như vậy...

"Lên xe, bỏ xác chết đấy ở đây . Trời tối, không ai phát hiện ra sớm đâu"

Việt Thi phát hiện ra người đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, khá khó chịu với ánh mắt ấy. Đôi tay cầm chìa khóa xe, không nhanh không chậm bấm cho xe chuẩn bị khởi động.

"Cô.. thật vô nhân tính"

Đáp lại lời nói của Hana là khoảng không lạnh lẽo, cô cứ nói thì Việt Thi  lại càng không quan tâm. Bước đi thẳng vào trong xe, ánh mắt u ám chợt hiện lên tia chán ghét :

"Chi bằng việc than, sao cô không hỏi bản thân mình rằng trong tình huống này cô nên làm gì, thay vì những việc khóc và than bằng giọng nói yếu đuối kia?"

"Cô.. cô có tin tôi nói với Hugo là cô đâm chết người không?"

"Một phần do cô ta đi đứng không nhìn, lỗi đâu phải mình tôi."

Hana dậm chân không nói gì, chiếc xe màu đen như đang hòa mình vào trong khoảng không lặng thinh của gió và bóng đêm..

Sáng hôm sau

"Alo.. xin hỏi đây có phải là người thân của cô gái tên Thiên Anh không?"

Một nhóm người dân bên đường đang đứng nhìn cô gái bất hạnh nằm như một xác trơ trọi giữa biển trời mênh mông.

Winner nghe đầu dây bên kia nói vậy, cũng chưa nghĩ gì nhiều. Chỉ vơ vẩn mà đáp lại :

"Có phải tiểu bảo bối lại hờn dỗi vì anh làm việc quên bảo bối đúng không ? Tối về, anh bù đắp cho, ngoan"

"Chàng trai trẻ, tôi thấy người yêu cậu chỉ còn cái xác khô bên cạnh đường thôi. Cậu đến đây mau đi, tại đường XX"

Winner nghe như sét đánh ngang tai, tim cũng thành thói quen đập mạnh khi gặp chuyện sốc.

Cúp máy trước, Winner lập tức từ tầng cao nhất của tòa nhà cao ốc không ngại ngần mà quên rằng mình đang leo thang bộ.

Anh chỉ một mực suy nghĩ về lời nói của người qua đầu dây bên kia, mong đó là một lời nói dối của Thiên Anh cô.

"A... anh đi đứng... giám đốc Nguyễn "

Hugo tự dưng bị ai đó đâm sầm vào người, đang định quay lên mắng cho anh ta một trận. Nhưng rồi mới biết đấy là giám đốc cao cao tại thượng của cô.

Anh cũng chẳng quan tâm tới lời nói cô là mấy. Trực tiếp gạt bỏ cô qua một bên, chạy thục mạch về phía trước.

Bị hành động này của anh làm ngạc nhiên, cô cũng nổi tính tò mò xem ai lại làm cho giám đốc quan tâm tới vậy.

"Giám đốc, có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không? Nếu tôi biết, lỡ đâu có thể giúp cho anh?"

"Vậy còn không mau lên xe."

Sau một hồi chạy tức tốc từ lầu cao nhất của tòa nhà, mồ hôi chảy dòng dòng trên khuôn mặt điển trai của Winner  anh.Nghe cô nói vậy, anh cũng chẳng ngần ngại mà ra lệnh cho cô lên xe.

15 phút sau, tại đường XX đã chật kín người qua lại.

"Tiểu bảo bối, em dậy đi. Dậy nói chuyện với anh đi."

Tiếng khóc ròng của nam nhân gây thương xót bao người nghe, chưa kịp phản ứng một giây. Winner  liền đứng chỉ tay vào một đám người dân quanh đó, không quên gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang rơi.

"Bọn mày đã giết Thiên Anh của tao đúng không? Bọn mày.. bọn mày chết hết đi"

Anh nhào đến vật lộn với một nhóm người dân,tất nhiên sức người lao động trí óc sẽ không bằng sức những người lao động chân tay được.

Một mớ hỗn độn đã xảy ra, Hugo cô không ngại ngần mà kéo Winner  ra đám người đó.

"Cho cháu xin lỗi vì hành vi lỗ mãng của bạn cháu, bác có thể kể cho cháu nghe từ đầu tới cuối tại sao cô gái này lại nằm ở đây được không ạ?"

Một người dân từ nhóm đó, chậm rãi kể lại rằng :

" Chúng tôi sáng sớm nay vừa đi làm về, liền chợt thấy xác một cô gái. Thân thể thì bầm dập những vết thương, thử để tay cạnh mũi xem còn thở không thì đã hết hơi thở. Tôi lục quần áo cô gái đó mặc trên người xem có thứ đồ gì có thể gọi cho người thân không? Thấy số của anh ngay đầu, tôi liền gọi cho anh. Tôi cũng cảm nhận được bạn gái của anh đã có thai, sao anh không chăm sóc bạn gái mình cẩn thận mà đến cái áo khoác cho bạn gái cũng không lấy được. Nhìn môi cô ấy thâm như vậy, chắc mới chết từ tối qua.. "

Lời chưa dứt, anh lại xông vào hùng hổ đấm người dân ấy một cái vào má bên phải.

Lần này Hugo không can ngăn anh được, bởi nhân cách thứ hai của cô tự dưng lại có hứng thú mà xuất hiện vào buổi sáng. Ôm đầu trong vô vọng, nếu để Việt Thi  thấy cảnh hỗn độn này chắc chắn sẽ không ngại ngần mà cho thêm dầu vào lửa.

Sự chống cự cuối cùng cũng không thắng được Việt Thi  cô, thân thể cư nhiên có chút run bần bật. Vài phút sau, Việt Thi  đã ổn định lại tinh thần, thấy thảm cảnh hiện tại lúc này. Liền xâu chuỗi lại với nhau, giọng nói cũng khác hơn lúc đầu :

"Có thể đó là do cô ta đi đứng không chú ý . Bị đâm trong đêm tối cũng là chuyện bình thường"

Tất cả ánh mắt chợt dừng lại trên người Việt Thi  cô, lời nói lúc nãy thực ra cũng là ngụy biện cho sai lầm đêm qua. Winner gầm lên, nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét :

" Hugo .. cô hay lắm, vậy mà cô lại đồng lõa với bọn người vô liêm sỉ này. Từ nay, cô không phải tới công ty làm việc nữa "

Việt Thi  cười khẩy, đáp lại Winner  bằng hàm ý nhắc nhở :

"Giám đốc Nguyễn , anh đây là lấy việc tư báo thù việc chung . Tôi chỉ là đưa ra ý kiến của chính mình, không mong anh suy xét lại câu nói vừa nãy, chỉ tiếc công ty anh sẽ hụt mất một thiên tài như tôi"

Anh tức giận không thèm đếm xỉa tới cô, liền gọi điện cho đoàn quân mà anh cho là hùng hậu tới. Những người dân vô tội cũng bị bắt đi để thẩm vấn dù không làm gì sai. Việt Thi  cũng không ngoại lệ, bước theo sau nhóm người dân mà tư thế vẫn uy nghi như nói rằng thẩm vấn như thế nào thì tôi cũng là người vô tội.

Được khoảng một lúc lâu,Việt Thi liền cất lên tiếng nói :

" Tôi muốn đi tiểu tiện, không cần giám sát, tôi đi xong sẽ về ngay "

Lời nói của cô đã dồn hết sự chú ý của mọi người, viên cảnh sát cũng muốn cho người đi giám sát. Nhưng quả thật, từ lúc vào tới giờ chỉ có mình cô ngồi im mà không giải trình lộn xộn như nhóm người dân bên kia.

Bước đi trong cái gật đầu của viên cảnh sát. Việt Thi cô đi nhanh về nơi giải quyết nỗi buồn phía trước.

Đi vào chưa được nửa phút, cô đã bước tới gần cái gương gần cánh cửa. Tiếng mắng xối xả của Hugo trong gương hiện lên :

"Việt Thi , khi nãy cô đã làm gì? Mau trả lại thân thể cho tôi, chúng ta đã quy ước buổi sáng là nơi tôi sẽ xuất hiện, còn cả buổi tối sẽ là của cô"

"Thân thể là của chung, của Hugo cô thì cũng là của Việt Thi tôi"

"Rốt cuộc vừa nãy cô xuất hiện làm gì?"

"Chơi.. Vả lại giám đốc công ty cô khó tính quá, tôi chỉ nói vài lời mà hắn ta cho cô từ chức rồi"

Lời nói vừa dứt, liền có một cô gái khác vào. Việt Thi  nhìn cô gái đó như đang đắc tội với mình, ngắm mình lại trong gương. Hugo đã biến mất từ bao giờ.

Ai sợ ma đừng đọc nha mí bạn!!

Truyện này tâm linh đó

Hù hù hù

Đủ 100 vote +comments có nên ra ko??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC