chương 37 Thời khắc đã tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Tên mặt ốm nhìn Long Kình Thiên,ánh mắt lóe sáng nói:

- Tiếc rằng là người càng kiêu ngạo thì , sẽ càng chết nhanh! Nói xong hắn quay sang nói với năm người khác:

- Chúng ta cùng nhau liên hợp giết hắn,  rồi chia đều số điểm trên người hắn!

-Năm người kia hoi do dự.

- Hừ, không lẽ các ngươi cho rằng hắn sẽ tha cho các ngươi sao?

-Một tên mặt có vết đao thấy vậy hừ lạnh nói:

- Giết hắn, chúng ta lấy điểm ngọc bài trên người hắn chia đều nhau. Năm người kia nhìn nhau chần chừ.

- Cái này...cái này!

-Tên mặt ốm lại mở miệng nói:

- Ta tên Vi Xương!

-Một người kinh ngạc bật thốt:

- Cái gì? Ngươi chính là Vi Xương? Xếp hạng hai mươi?

-Mấy người khác cũng nhao nhao kêu lên:

- Vi Xương! Xếp hạng  hai mươi!

-Tên mặt ốm nghe vậy thì liền kiêu ngạo nói:

- Đúng vậy, ta chính là Vi Xương ,nói tới đây hắn tiếp tục khuyên năm người kia:

- Vậy nên các ngươi không cần phải lo lắng, nếu chúng ta cùng nhau hợp tác  thì tuyệt đối có thể giết được tiểu tử này. Cộng thêm tiểu tử này lại không phải là Cổ Phạn hay Lâu Cường thì sợ cái gì? Coi như là Tam Nhãn Tà Đồng Phó Trần thì cũng phải chạy trốn.

-Một tên mập liền kêu lên:

- Tốt, chúng ta liên hợp, Mã Vệ ta không tin không thể giết chết tên tiểu tử này!

- Mã Vệ, xếp hạng ba mươi hai!?

- Không sai, chính là ta!

-Khi bốn người kia nghe nói tên mập này là Mã Vệ xếp thứ ba mươi hai thì đã hoàn toàn yên tâm.tên mặt ốm thấy vậy  liền nói lớn:

- Tốt lắm,vậy bây giờ chúng ta cùng ra tay!nói xong hắn liền bay lên, hai bàn tay bỗng duỗi thẳng ra, mười ngón tay biến thành trong suốt như ngọc.chĩa thẳng về phía  Long Kình Thiên quát.

- Thất Xảo Ngọc Chỉ!

-Mười luồng chỉ kình ngưng tụ lại thành mười cột khí trong suốt như ngọc.

-Tên mập thì sử dụng một thanh thiết thương đen như mực. Thiết thương rung lên,ngân lên một vang phát ra ánh sáng đâm thẳng vào mắt Long Kình Thiên.

-Khi tên mập đâm ra thì thiết thương tỏa ánh sáng đen rực rỡ, ánh nắng xung quanh như tối đi, khiến những người xung quanh tạm thời mất đi thị giác.

-Bốn người còn lại cũng ra tay, công kích về phía Long Kình Thiên.

-Cửu Vĩ Miêu bỗng từ trên vai  Long Kình Thiên bay lên, nói:

- Đại ca, mấy con tôm tép này không cần ngươi phải ra tay, để cho ta! Nói xong khắp người nó liền ra tỏa ánh sáng, biến ra bản thể.Không gian xung quanh bỗng  nhiên tối sầm lại.

-Bảy người bọn tên mặt ốm kia kinh ngạc ngẩng đầu,miệng lắp bắp kêu lên.

-Trời ạ, đây...đây là.. con mèo gì vậy?

-Từng cái đuôi của Cửu Vĩ Miêu vừa lớn vừa dài, mỗi một cái đuôi lóe lên ánh sáng rực rỡ quấn lấy từng người kia.

-Bảy người kia kinh hãi, không rảnh công kích Long Kình Thiên nữa,mà cùng nhau chuyển qua tấn công những đuôi mèo của Cửu Vĩ Miêu.

-Cửu Vĩ Miêu thấy vậy bĩu môi mèo nói:

- Đuôi của Miêu gia ta không phải ai cũng có thể sờ được!

-Chỉ thấy công kích của bảy người đánh vào đuôi Cửu Vĩ Miêu thì như đánh vào tinh cương vạn năm vang lên tiếng kêu thật lớn.

-Keng...!

-Một tiếng giòn giã vang lên, bảy người bị chấn cho thụt lùi về sau.Sau khi bảy người bị chấn văng ra xa thì đuôi mèo của Cửu Vĩ Miêu lại phóng tới quấn lấy họ.

-AA!Chỉ thấy tên mập bị cái đuôi màu đỏ quấn trúng lên thảm thiết:

- Đây là lửa gì vậy!?

-Cái đuôi màu đỏ toát ra một ngọn lửa đốt cháy người tên mập.

-Tên mập hú hét:

- Cứu ta, các ngươi mau cứu ta ra ngoài đi!

-Tên mập,dù có công kích,hay dùng sức cỡ nào cũng không thể vùng thoát cái đuôi của Cửu Vĩ Miêu được,liền hét cầu cứu tên mặt ốm.Nhưng tình huống của tên đó cũng không đỡ hơn tên mập là bao nhiêu.Chỉ thấy hai tay hắn bắt đầu đầu từ từ kết băng. hắn kinh hoàng hét lên:

- Khônggg!

-Băng kết như là giòi bám vào da thịt, không thể đánh tan.Rất nhanh,hai tay của hắn biến thành cánh tay bằng băng.
Tiếp theo là cổ, ngực,sau đó là hai chân. Tên mặt ốm nhìn toàn thân mình từng tấc biến thành khối băng, máu chậm rãi đông lại,vẻ mặt cực kỳ kinh khủng.

-Bốn người còn lại cũng như vậy, vẻ mặt không dám tin.

-Một lát sau, khi Cửu Vĩ Miêu rút đuôi lại thì chỉ thấy tên mặt ốm biến thành tượng băng ngã ra đất, thân thể vỡ vụn. Tên mập thì biến thành thịt nướng,còn bốn người kia thì, người bị đao phong cắt hoàn toàn biến dạng, cũng có người thì biến thành xanh mét, có thì thành người đất.

-Cửu Vĩ Miêu thu nhỏ lại bản thể, đáp xuống vai Long Kình Thiên, ngáp dài nói:

- Thật là nhàm chán.

-Lấy thực lực hiện tại của Nó muốn đánh chết cường giả hoàng cấp còn được chứ đứng nói là mấy đại võ sư nho nhỏ này. Đánh chết một đám đại võ sư nho nhỏ  đối với nó thì đúng là thật nhàm chán.

-Long Kình Thiên lắc đầu, đi tới trước mặt mấy người tên mặt ốm kia,cánh tay vung lên, hút lấy ngọc bài của bảy người  nọ vào tay, sau đó bóp nát.

-Ngọc bài của bảy người nọ vừa bị bóp nát,thì ngọc bài của hắn liền ra tỏa ánh sáng rực rỡ.Khi ánh sáng của ngọc bài tắt đi thì trong đầu của hắn hiện ra danh sách.

- Hạng mười hai.

-Đây là hạng mà sau khi hắn lấy điểm ngọc bài của bảy người kia mà đạt được.

-Chỉ cách hai hạng với hạng mười.

-Phía nam của phế tích,một bóng dáng yêu kiều bay lên,ánh kiếm rơi xuống, một bán ma đã bị giết chết.

-Đây chính là Mộ Dung Thiền xếp hạng ba.

-Chém chết con bán ma này xong Mộ Dung Thiền cất kiếm vào vỏ, xem xét xếp hạng và điểm của mình.Mộ Dung Thiền liếc mười cái tên hạng đầu,bất chợt ngây  người ra nói.

- Long...Long Kình Thiên?

-Một lát sau Mộ Dung Thiền vẻ mặt không tin lắc đầu lầm bầm:

- Không, sẽ không phải đâu, không thể nào là hắn được, trên Đại Lục Thiên Lam có rất nhiều người trùng tên, chắc là một người khác trùng tên thôi.Một người kinh mạch toàn thân đứt hết làm sao có  thể tu luyện?lại Còn đậu vào Võ Thần Điện? Điều này là không thể!

-Trong đầu Mộ Dung Thiền bất chợt hiện ra một bóng người.

- Mấy tháng rồi, sau khi hắn rời khỏi Mộ Dung gia tộc không biết hiện tại sống như thế nào?Mộ Dung Thiền thở dài, biểu tình hiện lên sự mất mát.

-Phương bắc phế tích, Cổ Phạn sắc mặt âm trầm lẩm bẩm:

- Không ngờ lại tăng nhanh như vậy, hạng mười hai sao? Sao lại có thể nhanh như vậy chứ!?

-Bình thường thì những năm mươi hạng đầu rất khó tăng tiến, bởi vì trừ mười hạng đầu ra thực lực của những người khác cũng không cách biệt quá nhiều. Đánh bại đối phương thì dễ dàng,nhưng đánh chết rồi cướp ngọc bài của đối phương thì lại rất khó.

- Hừ, cứ để ngươi đắc ý một lúc vậy.

Cổ Phạn Hừ lạnh nói:

- Long Kình Thiên, hy vọng ngươi đừng đụng phải ta!

-Cổ Phạn nói xong lắc người bay hướng  phía đông.Mà Hướng đó lại chính là chỗ của Long Kình Thiên.

-Long Kình Thiên lấy điểm ngọc bài của bảy người kia xong thì đi về hướng bắc.

-Hai người không ngừng tới gần nhau.

- A?

-Long Kình Thiên chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa xa.

-Cửu Vĩ Miêu lên tiếng:

- Đại ca, tiểu tử đó tới!

-Hắn gật đầu nói:

- Nên đến thì sẽ đến thôi.

-Một lát sau, một điểm đen dần xuất hiện.Cổ Phạn đang bay chợt ngừng lại, mắt lóe tia sáng nhìn hướng Long Kình Thiên, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra.

-Hắn cười lạnh nói.

-Ha ha, Long Kình Thiên, xem ra số của ngươi đúng là xui xẻo, còn mấy canh giờ nữa là kết thúc khảo hạch,nhưng cố tình bị đụng phải ta.Ngay cả ông trời cũng đã định ngươi sẽ chết tại phế tích này, và phải chết trong tay Cổ Phạn ta!

-Cổ Phạn nói xong liền tăng tốc độ cực nhanh bay về hướng Long Kình Thiên.

-Long Kình Thiên chắp hai tay sau lưng,  bình tĩnh đứng đó, chờ đợi giây phút ấy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cungtudao