chuong38:cho ngươi một lần cơ hội nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Điểm đen phía chân trời kia lao nhanh về phía Long Kình Thiên.Với khí thế cường đại đang từ xa tới gần.


- Đó là ai? Khí thế thật mạnh mẽ!

- Hình như là Cổ Phạn? Cổ Phạn luôn xếp hạng nhất? Hắn muốn làm cái gì?Xem bộ dạng như là muốn đi đánh chết ai đó?

- Người kia cũng xui xẻo thật, đắc tội Cổ Phạn là chết chắc!

- Chết? Người này có thể chết dưới tay của Cổ Phạn cũng xem như một vinh hạnh! Đi, chúng ta cũng đi xem thử, xem rốt cuộc là ai mà xui xẻo đến thế!

-Bởi vì Cổ Phạn không hề che giấu khí tức nên khi gã bay qua đâu là hấp dẫn những đệ tử ẩn núp kia.Thế là những đệ tử bị hấp dẫn này cũng liền đi theo sau hắn mà tới gần chỗ Long Kình Thiên.


-Một lát sau, Cổ Phạn rốt cuộc cũng đi tới chỗ của Long Kình Thiên.Cổ Phạn đến, khí thế cường đại phát ra khiến các bụi đất đá của phế tích xung quanh bị thổi bay lên khỏi mặt đất.


- Long Kình Thiên!

-Cổ Phạn từ trên cao nhìn xuống Long Kình Thiên, từ từ nói, mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo nói:

- Ngươi không ngờ đến đúng không? Đã Núp được sáu ngày rồi,chỉ còn một ngày cuối cùng nữa thôi nhưng vẫn là bị ta tìm ra!

-Long Kình Thiên vẻ mặt thản nhiên hỏi:

- Rồi sao? Tiếp theo thì như thế nào?

-Gã Long Kình Thiên này là ai? Người mà Cổ Phạn muốn giết là tên tiểu tử áo đen này sao?

- Ủa, Long Kình Thiên? Xếp hạng mười hai trong danh sách.

- Cái gì? Hạng mười hai không phải là Chu Năng sao?đã Bị đá xuống hạng mười ba lúc nào vậy?

-Những tên đi theo tới núp trong bóng tối xung quanh xì xào bàn tán.

- Hạng mười hai,tên Long Kình Thiên này cũng có chút thực lực, nhưng tiếc rằng lại đụng phải Cổ Phạn thì chết chắc!

- Các ngươi nói xem tên đó có thể chống  đỡ được bao lâu?

- Bao lâu? Ta thấy không gượng được mười phút.

- Mười phút quá dài? Ta thì thấy được khoảng hai phút!

-Cổ Phạn nghe đám đệ tử trong bóng tối xì xầm,liếc nhìn Long Kình Thiên, lạnh  lùng nói:

- Long Kình Thiên, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, đầu nhập vào Cổ gia ta, làm chó cho Cổ gia ta,như vậy thì ta sẽ tha mạng chó cho ngươi!

-Long Kình Thiên nghe vậy thì bật cười, cười đến rất là tà dị nói.

-Ha ha....Ngươi nói nhảm nhiều quá.

-Long Kình Thiên từ từ trầm giọng lạnh lùng nói:

- Ngươi ngay cả tư cách làm con chó liếm kiếm cho ta cũng không có!

-Cổ Phạn nét mặt sa sầm rất khó xem, mắt lóe sát ý nói:

- Nếu ngươi đã không biết quý trọng cơ hội cuối cùng này thì ta đành thành toàn cho ngươi vậy. Vốn là nếu ngươi đầu nhập vào Cổ gia ta thì ta không chỉ tha mạng chó của ngươi còn giúp ngươi tích điểm, tiến vào mười hạng đầu.Nhưng Đáng tiếc, đáng tiếc!Nói tới đây hắn nhìn Long Kình Thiên như nhìn một người đã chết.


-Long Kình Thiên nghiêng đầu, nói với Cửu Vĩ Miêu:

- Chờ chút nữa ngươi đừng có nhúng tay vào.

-Cửu Vĩ Miêu gật đầu,nghiêm túc đáp:

- Biết rồi, đại ca.

-Cửu Vĩ Miêu nói xong liền bay sang một bên nhìn hai người.


-Cổ Phạn thấy vậy thì cười nhạt, nói:

- Đã trăn trối xong chưa? Nếu xong rồi thì ngoan ngoãn lại đây mà chịu chết đi. Long Kình Thiên, để người ta không nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ta nhường cho ngươi ra tay trước!

-Long Kình Thiên cũng không thèm lên tiếng,từng bước một từ từ chậm rãi đi tới gần Cổ Phạn.

-Mỗi khi Long Kình Thiên nhấc chân là cát bụi đá vụn xung quanh bị khí thế của Cổ Phạn kéo lên thì giờ lại từ giữa không trung rớt lại xuống đất.

-Cổ Phạn thấy vậy, con ngươi liền có rút.

-Mười bước, hai mươi bước, một luồn khí lưu vô hình dựng lên xung quanh người Long Kình Thiên.Một lát sau, Long Kình Thiên đi tới cách Cổ Phạn hơn mười thước thì dừng lại.Hai người nhìn nhau nhưng không ai ra tay trước.Khí kình xung quanh va chạm vào nhau nổ đì đùng.


-Bỗng một tiếng hét vang lên, Cổ Phạn rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa ra tay trước.hắn vọt tới trước mặt Long Kình Thiên,vung hai tay đấm vào ngực hắn, miệng thì quát to.

- Xung Hổ quyền, mãnh hổ hạ sơn!

-Chỉ thấy đằng trước hai nắm đấm xuất hiện hai đầu hổ, khí lưu toàn thân Cổ Phạn cũng dao động vang lên tiếng giống như hổ gầm.

-Long Kình Thiên biểu tình như thường,  nhẹ nhàn đánh ra hai đấm,khí kình hình thành hai con Rồng ,hắn khẽ nói.

- Du long xuất hải.

-Hai con rồng gầm lên hướng hai con hổ,  tiếng long ngâm vang trời.

-Ầm..Ầm..!


-Hai người va vào nhau, thân thể run lên, cùng lùi ra sau.

- Khí kình Long hổ khuếch tán ra xung quanh ,mặt đất bị quét trống trơn, đá vụn bay lên, ngay cả vách tường phế tích  ngoài mấy chục thước cũng đổ ập xuống.

-Hai người lùi lại cách nhau mấy chục thước đứng lại, lần nữa giằng co.

- Ta, không nhìn lầm đi?tên Long Kình Thiên này từ đâu ra vậy. trời ạ, hắn vậy mà đỡ được song quyền của Cổ Phạn!

- Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể, thân thể mạnh mẽ, cho dù là cường giả vương cấp cũng không dám trực tiếp đón đỡ song quyền của hắn, không lẽ thân thể của tên Long Kình Thiên này cũng mạnh như vậy?

- Thân thể của tên kia đương nhiên là không thể mạnh vậy được. Cổ Phạn chưa thúc đẩy cổ đồng chi khí của cổ đồng chiến thần thể, nếu không thì mới nãy đánh bay hắn đi rồi!

-Đệ tử ẩn trong bóng tối xì xào.


-Cổ Phạn sắc mặt khó coi, mới rồi giao đấu thế nhưng lại là ngang sức ngang tài, không, không phải ngang sức ngang tài, bởi vì gã chú ý thấy gã lùi xa hơn Long Kình Thiên nữa thước.

-Nửa thước!Cổ Phạn sắc mặt âm trầm nói:


- Long Kình Thiên, ta thừa nhận ngươi thật sự có chút thực lực, nhưng ngươi đừng vội đắc ý, ta mới rồi chỉ dùng có năm phần sức mạnh mà thôi. Bây giờ ta sẽ bày ra tất cả thực lực của mình, để ngươi cảm thấy chấn kinh, cảm thấy tuyệt vọng !

-Chỉ thấy quanh thân Cổ Phạn tỏa ra ánh sáng chói lòa.Làn da cả người hắn  tỏa ra ánh sáng màu kim đồng,lực lượng mạnh hơn trước gấp đôi bùng phát ra.


-Trên đầu Hắn xuất hiện một cột khí màu vàng phóng thẳng lên bầu trời. những người núp trong bóng tối kia cũng bị khí thế cường đại này của hắn đè ép khiến cho thân thể đông cứng.


-Cổ Phạn chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, trông gã giống như một viễn cổ chiến thần xuất thế.hắn tỏa vẻ cao ngạo nhìn Long Kình Thiên nói.

- Thực lực của ta không phải một tiểu nhân vật như ngươi có thể phỏng đoán. Long Kình Thiên, trước khi ngươi chết có  thể may mắn trông thấy được thực lực chân chính của ta,cũng nên cảm thấy được an ủi!Hắn lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên, đôi mắt của gã biến thành màu vàng.


- Chiến thần mạt thế!

-

Hán đột nhiên đánh mạnh một đấm vào Long Kình Thiên.Một quyền phá không, thiên địa biến sắc. Những người núp trong bóng tối chính mắt thấy nắm tay hắn đánh ra không ngừng biến lớn, dường như muốn đập nát trời đất, phá hủy mọi thứ, vạn vật trên thế gian khó  mà có thể ngăn cản được uy lực của nó.


- Chiến thần, mạt thế?

Long Kình Thiên nhìn nắm đấm của đối phương,sắc mặt lạnh băng, bỗng giơ tay vỗ ra một chưởng.hắn chậm rãi thốt:


- Đại La chưởng, thiên địa thương mang!

-Long Kình Thiên đánh ra một chưởng này thiên địa như biến thành mênh mông, tất cả mọi thứ từ thời gian, không gian, quá khứ, hiện tại tương lại đều bị biến đổi theo một chưởng này của hắn.

-Ầm...!

-Một tiếng nổ điếc tai vang lên, lực xung kích mạnh mẽ khiến Cổ Phạn vốn bềnh bồng trên không trung cũng lăn vòng, té  xuống đất, không ngừng thụt lùi về sau.

-Long Kình Thiên thì lùi lại mấy bước.

-Hai người oanh kích, lực lượng cường đại khuếch tán ra bốn phía.Mỗi góc phế tích, một số đệ tử có thực lực cảm ứng được lực lượng cường đại dao động thì  cũng biến sắc mặt.


-Mộ Dung Thiền vừa đánh chết một con bán ma thì bỗng ngẩng đầu, nhìn hướng lực lượng cường đại dao động kia, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

- Khí thế thật cường đại, là ai? Cổ Phạn sao? Vậy người còn lại không lẽ là Lâu Cường?

-Khí thế của hai người này đều mạnh hơn Mộ Dung Thiền,nên nàng đoán chỉ có thể là Cổ Phạn và Lâu Cường.

-Mộ Dung Thiền do dự một chút,rồi bay hướng chỗ phát ra lực lượng dao động cường đại đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cungtudao