Chương 4: Yêu nghiệt mắt biếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Yêu nghiệt mắt biếc

Xuân chóng vánh, hạ oi nồng, thu nhàn tản, đông lạnh lẽo. Thấm thoát ba năm nữa lại trôi qua. 'Tôi' lúc này đã lớn hơn một chút, ở thời này mà nói, có thể được coi là một tiểu cô nương mới lớn rồi. Mười tuổi, ba bốn năm nữa là đến tuổi cập kê rồi còn gì. Nhưng thật xin lỗi, căn bản đời này tôi đã định sẽ tự do tự tại làm một cẩu độc thân vui tính.

Có một chuyện xảy ra với tôi vào thời gian này, mà hệ quả của nó, là một món quà, cũng là một cái gai trong lòng tôi mãi đến sau này.

Nếu như có người nói, cổ đại có kính áp tròng, vậy tôi sẽ không tin.

Dĩ nhiên không! Có ma mới tin. Cho dù thế giới quan của tôi đã bị đả đảo ít nhiều vì sự tồn tại của tiểu Hồng tiên nhân, câu trả lời vẫn là không. Bởi lẽ từ góc độ của những việc phát sinh kể từ lúc gặp tiểu Hồng tiên nhân đến nay mà nói, dùng phép thuật biến hình đổi màu mắt, nghe còn hợp lý hơn.

Vậy mà có một kẻ xém chút nữa bẻ cong cái nhận định vững chãi này của tôi.

Chuyện này xảy ra cách đây vài hôm.

Trời hôm đó nắng nóng oi bức, độ ẩm trong không khí lên cao đỉnh điểm. Tôi lúc đó như mọi ngày, dành ra chút thời gian đi nhặt củi đem đi bán cho mấy hộ khá giả trong thôn. Dạo gần đây Song Lam 'mẫu thân' có chút khác thường, cứ ho suốt, quả thực làm tôi có chút lo lắng, cố gắng mang nhiều củi để bán được nhiều hơn mấy đồng.

Bó củi này là bó thứ ba tôi đem đi bán trong ngày hôm nay rồi. Trong lúc đang loay hoay buộc chúng lại, 'mẫu thân' của tôi bỗng đẩy cửa ngoài sân, chạy vội vào nhà, khi đi ngang qua tôi thì gấp gáp hỏi, "Hôm nay là ngày mười sáu rồi, hôm qua ta quên đưa thuốc cho con uống, mà con cũng không nhắc ta?"

"Ồ, con quên mất." Tôi phụng phịu nói, trong lòng một mảnh ấm áp. Mấy năm này, tôi thực sự ăn kẹo đường, uống mật ngọt của cái gọi là tình thân, đến nghiện rồi.

Song Lam mẫu thân kéo ngăn kéo nhỏ, lấy ra một lọ thuốc, đưa cho tôi một viên, "Mau uống đi, kẻo trời mưa thì không tốt."

Đúng vậy, tí nữa là quên, từ khi sống lại tới nay, mỗi tháng mẫu thân đều bắt tôi phải uống một viên thuốc nho nhỏ. Vì để dễ nhớ bà liền chọn ngày 15 mỗi tháng để tôi uống thuốc. Tôi đã rất nhiều lần, trực tiếp hỏi có, đi đường vòng gợi chuyện có, nhưng bà chưa bao giờ nói cho tôi biết lý do cũng như công dụng trực tiếp của viên thuốc này. Nhiều lần như vậy, nhưng mãi tôi cũng chỉ được bà giải thích chung chung chúng là thuốc bổ, tôi không thể lần nữa ngã bệnh. Bà còn nói tôi trời sinh tương khắc với nước, cho nên mỗi khi trời chuyển mưa, tôi nhất định phải tìm chỗ trú, không được để bản thân nhiễm nước lạnh. Còn nước uống và nước tắm thì nhất định phải là nước nóng.

Nói đến khoa trương là vậy, nhưng thực sự tôi không hiểu, vẫn có vài lần tôi bất cẩn không về nhà kịp nên dầm mưa rất lâu, vậy mà cũng chẳng có chuyện gì đó thôi. Tôi đôi lúc thấy bà quá mức bảo vệ tôi rồi. Nhưng nghĩ đến lúc trước, lấy cương vị của một người mẹ mà nói, nhìn con gái mình thoi thóp trước mặt, có lẽ chuyện đó đã trở thành một bóng ma tâm lý trong lòng bà. Cho nên, tôi cũng thôi, không quản chuyện này nữa, tuỳ ý người mẫu thân này vậy.

Bà nhìn tôi uống xong thuốc mới yên tâm, xoa đầu tôi nói, "Bảo bối ngoan, trời nóng như vậy, con đem bán nốt bó củi đó, rồi mau về nhà, khụ... khụ... con đừng lo, người mẫu thân này vẫn còn nuôi con được tận mấy năm nữa. Con hiểu chuyện thế này, ngược lại làm ta thật đau lòng!..."

Tôi thấy bà lại ho thì lo lắm. Bà tiếp tục dặn dò tôi ăn nhiều thức ăn, uống nhiều nước, về nhà sớm, rồi lại rời nhà đi làm việc.

Tôi khẽ thở dài, đoạn ôm bó củi buộc chặt lại lần nữa, rồi đem đi bán. Ba bó bán được tổng cộng 30 đồng. Tôi hí hửng cầm cái túi nhỏ nặng trĩu tiền đem về. Càng lớn tôi càng có sức hơn, số tiền kiếm được từ mấy bó củi cũng vì thế mà nhiều hơn lúc nhỏ rất nhiều. 

Trên đường về, vừa khéo tôi đi ngang gánh bán kẹo kéo của Từ bá. Vẫn như mọi khi, Từ bá vẫn nghêu ngao một trong mấy câu nói mà tôi nghe đến thuộc làu bao lâu nay, "Kẹo kéo càng kéo càng dài, càng nhai càng ngọt đây...!"

Từ khi còn ở kiếp trước, tôi vốn là một con sâu răng thích ăn kẹo ngọt. Mỗi lần đi ngang qua gánh bán kẹo của Từ bá, tôi đều không nhịn được mà chảy nước miếng. Tuy không phải lần nào tôi cũng sẽ ghé mua, nhưng lâu lâu không kìm được tôi sẽ nhín ra chút tiền bán củi để mua ăn. Ở kiếp trước, tuy trong nhà không thiếu món ngon vật lạ, nhưng tôi chính là thiếu những món ăn vặt đường phố như thế này. Nào là kẹo hồ lô, kẹo kéo, còn có kẹo mạch nha kéo thành hình rồng, kẹo tò he hình mỹ nhân ngư bắt mắt. Mỗi ngày, tuỳ tâm trạng mà Từ bá sẽ bán một thứ khác nhau. Hai đồng một que, trước giờ giá vẫn không đổi.

Tôi thầm nghĩ cũng lâu rồi tôi chưa mua ăn, nên liền sán lại mua một que. Thế nhưng trong lúc tôi móc túi tiền ra trả, một cánh tay trắng nõn xuất hiện trước mặt tôi, rất nhanh cướp mất túi nhỏ của tôi. Tôi vội vàng theo phản xạ chụp lấy cánh tay kia, ngẩng đầu lên nhìn xem là ai.

Là một tên nhóc, có lẽ cũng ngang tuổi của tôi, trên người mặc quần áo rất chỉnh tề, là một tên phú nhị đại! Nhưng tôi chưa kịp nhìn xem mặt mũi của nó rốt cuộc là con nhà nào, thì nó đã vội quay người, bỏ chạy!

Vấn đề là, tay tôi đang nắm lấy cánh tay của nó! Tên nhóc bỏ chạy bất ngờ làm tôi mất thăng bằng, tí nữa là té sấp mặt.

Cũng may, tôi nhanh chóng bắt kịp tốc độ của nó, chạy theo đằng sau nói với theo, "Đứng lại! Ngươi đứng lại cho ta! Muốn chạy? Vậy chúng ta cùng chạy đến quan phủ!!!"

Thằng nhóc rất lì, nó không hề sợ lời đe doạ của tôi, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Thật hết nói nổi mà, nếu nó lập tức dừng lại, tôi nghĩ liền có thể nhẫn nhịn cho nó đôi ba đồng mua kẹo. Dù sao tôi cũng là người lớn, sao có thể chấp nhặt tiểu oắt con.

Thật ngại quá, tên nhóc này lì, tôi còn càng lì hơn! Được, bà đây cũng sẽ sống chết không buông tay, để xem ai thắng ván cược này!

Nói là vậy, nhưng tôi dù sao cũng đang trong thân thể một đứa con nít mười tuổi, lại còn là con gái, tất nhiên thể lực không thể nào bằng nó. Đang lúc tưởng chừng phải buông tay vì hết sức, may làm sao, thằng nhóc kia chắc cũng thấm mệt. Nó lên tiếng, giọng nói ngắt quãng vì hết hơi, "Xin ngươi đó... buông tay đi, được không? Ta rất xin lỗi! Hết cách, lần sau ta... ta đền... được không?"

Nhìn dáng vẻ khổ sở của nó, tôi thật sự kiềm không nổi nữa, cười đến vui vẻ. Tôi hỏi nó, "Ngươi không phải là thiếu tiền chi vặt chứ? Ngươi trông không giống kẻ thiếu tiền."

Nhóc con vẫn cắm mặt chạy, "Khó... khó nói, nhất định ta sẽ trả lại."

Nhắm thấy không ổn rồi, tôi đành nghĩ cách khiến nó dừng lại mới được. "Ta trụ không nổi nữa rồi. Tiền, tiền cho ngươi! Dừng... dừng lại rồi nói, được không?"

Chạy suốt một quãng dài, băng qua hết mấy con phố lớn nhỏ, thằng nhóc cũng như tôi, đều đến cực hạn rồi. Nó hơi quay mặt lại, tóc tai bù xù, "Thật, thật không?"

Chỉ đợi nói xong câu đó, nhóc con lập tức chậm lại rồi quị xuống bên lề đường thở dốc, kéo theo tôi. Hai đứa chúng tôi mặt mày đỏ gay, hơi thở nóng hầm hập, người ướt sũng mồ hôi, cứ như phát sốt vậy.

Qua một lúc, khi đã ổn định được hơi thở, tay vẫn quyết liệt chưa từng buông ra, tôi hỏi nó, "Càn quấy đủ chưa? Nói mau, ngươi..." Lời còn chưa nói ra hết, tôi liền câm nín. Bởi vì... khi ngước lên, đập vào mắt, là một gương mặt hết sức có thần thái. Hơn nữa, làm tôi đứng hình như vậy, là vì... đôi mắt của tên nhóc này, màu hổ phách nhàn nhạt, ở chính giữa còn lấp lánh ánh tím. Tôi như bị thôi miên, cứ ngớ ra đó mà nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt như vực sâu vô đáy đó. Một vẻ đẹp yêu mị.

Thằng nhóc lúc này đã bình tĩnh lại. Nó không hề hoảng sợ, ngược lại, lớn mật nhìn thẳng vào mắt tôi, không nhanh không chậm nói, "Cô nương, có thể cho ta mượn tiền không?"

...

Nói xong nó còn như vô tình cố ý, chớp chớp mắt, làm đôi hàng mi dài rậm rạp khẽ động.

Cảnh tượng này...

Đáng yêu quá mất. Rõ ràng nó đâu chỉ muốn mượn tiền tôi? Này chính là muốn cướp luôn tâm can tôi đi mất mà!

Vậy đó, lần đầu tiên tôi gặp tiểu yêu nhà mình chính là như thế đó. Chuyện này nhiều năm sau tôi vẫn nhớ rất rõ, còn thỉnh thoảng tìm hắn ôn lại dáng vẻ của tên trộm đáng yêu nhất thế giới năm đó. Đây có lẽ là một trong những hồi ức đẹp đẽ nhất của tôi và hắn, trong sáng, đáng yêu, vô ưu vô lo.

Cho dù sau này, giữa chúng tôi phát sinh rất nhiều chuyện khác, vui có, buồn có, đau lòng có, nhưng vĩnh viễn hình ảnh về hắn trong tâm trí tôi, là một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu đến như vậy.

Cũng có lúc, tôi ước gì lúc đó bản thân đã buông tay, như vậy có thể bỏ qua hắn, cho hắn một tương lai không có tôi, một tương lai có lẽ đối với hắn mà nói, sẽ an yên, sẽ không bị trói buộc nữa. Nhưng, cuộc sống mà, không có giá như...

*******************************
Trong trí tưởng tượng của mình thì anh ý trông như thế này nha ahihi... Chap sau sẽ lộ diện info mỹ nam đầu tiên của truyện hihi <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net