Chương XVII: Đấu kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được 1 đoạn tới trung tâm của hội chợ

-Vậy người thắng cuộc vẫn là Xà Phu, còn ai muốn thể hiện kiếm kĩ của mình k ạ? Xin mời bước lên đây phần thưởng là 200 sen hoặc 1 vật khác có giá trị tương đương.Xin mời! Xin mời

-Đấu kiếm ư? Hay đấy! Giải, Yết cùng xem đi- Ngư phấn khích

-K biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo- Giải nhếch mép

- Người tên Xà Phu kia chắc là giỏi lắm, anh Yết nhỉ? Anh Yết?- Ngư vội đảo mắt xung quang tìm bóng hình Yết

- Vâng đã có 1 người xung phong. Là 1 đứa trẻ 07.Sao???

-Hả?Yết?- Không chỉ có Ngư và Giải ngạc nhiên mà tất cả mọi người cũng ngạc nhiên kèm theo sự khinh thường. Trận đấu bắt đầu, Xà Phu còn chưa kịp tung chiêu thì đã phải đỡ đòn của Yết. Từng đường kiếm dứt khoát và nhanh nhẹn của Yết khiến hắn bị áp đảo. Những tiếng của 2 thanh kiếm chạm vào nhau vang lên, trong cả không gian hồi hộp. Yết đánh được phát nào hắn đỡ được phát ấy nhưng k thể tung chiêu trả lại. Mũi kiếm nhanh chóng chỉ thẳng vào trán hắn,thanh kiếm của hắn bay ra xa. Mọi người trợn mắt kinh ngạc,Xà Phu 1 kiếm thủ nổi tiếng đường phố lại thua 1 thằng ranh con 07? Thật nhục nhã!

-Vậy người thắng cuộc... Mày tên gì thế con?

-Yết!

-Người thắng cuộc là Yết. Bây giờ cậu hãy chọn phần thưởng.200 sen hay cái này?- Vừa nói hắn vừa cầm túi tiền và 1 chiếc vòng tay = bạc rất đẹp

-Cái này- Yết giật lấy 1 trong 2 đồ rồi rời khỏi đấu trường
-Wow!Anh Yết giỏi quá!- Giải và Ngư đồng thanh

-Khỏi đi- Yết xua tay- Vào kia ăn đi

-Thật ạ? Trời ơi Yết tự nhiên tốt bụng quá- Ngư sáng mắt

-Thì vừa thắng cuộc, có tiền đãi bọn mình mà!- Giải chen vào 1 mới chịu được

Giải lon ton chạy vào, 1 mạch ra gọi món luôn để Yết và Ngư ngồi cùng nhau

-Ngư, cho em đấy!

-Anh...anh không lấy tiền mà lấy thứ này sao?

-Hỏi nhiều, cho thì cứ cầm lấy mà đeo

-Em cảm ơn- Ngư cười tươi nhìn Yết

-Gọi xong rồi, khổ quá, cái mẹ kia cứ như k hiểu tiếng người ấy, nói mãi!- Giải ngồi kể lể

Ăn uống xong xuôi thì cũng vừa tròn 5h chiều. Vui chơi cũng có lúc tàn, ai cũng buồn, lặng lẽ bước đi, rời khỏi thành phố xa lạ

-Sao còn ít người vậy?-Ngư thấy thiếu thiếu liền hỏi

-Họ trốn nhưng bị bắt rồi!-Yết đáp

- ừ đúng rồi. Họ có thiết bị định vị mà. Sao trốn đc.- Ngư nói.

-Ôi!Mệt quá, lại phải đi bộ về nữa sao?- Giải chán nản

-Đừng kêu nữa,đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net