Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát, bất giác đã trôi qua năm năm. Dưới ánh nắng ấm áp, một nữ tử thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, tác phong nhanh nhẹn đang cầm một khay bánh ngọt rảo bước qua vườn hoa. Phía trước có một vài tì nữ, nhìn thấy nàng đều cúi đầu chào một tiếng.

"Trân Châu tỷ tỷ."

Trân Châu mỉm cười, gật đầu với các nàng nhưng bước chân vẫn không hề ngừng lại chút nào. Đi qua Võ đài, nàng thoáng thấy bóng một thanh niên lưng hùm vai gấu đang huấn luyện các thị vệ mới đứng tấn. Trên mặt hắn vẫn còn những vết bầm tím chưa tan hết, chắc chắn là do hôm trước lại tới thỉnh giáo Đệ Nhất Ảnh. Nàng móc ra một lọ thuốc bôi để trên bàn nước, rồi lại nhanh chân đi về phía nhà chính.

Dưới dàn hoa mai xanh, một thiếu niên mặc bạch y lười biếng ngả lưng trên ghế mây, khiến nàng dù đã nhìn rất lâu vẫn thảng thốt như đang trông thấy tiên tử. Vài năm trôi qua, cậu từ một hài tử, đã trưởng thành trở thành một thiếu niên mười bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo như một bức họa tuyệt mỹ. Bên cạnh cậu ngồi một nam tử bóng lưng cao ngất, vai rộng chân dài, y phục đen cũng không thể hoàn toàn che giấu lớp cơ bắp căng tràn ẩn chứa lực lượng phi thường. Hắn để một cuốn thoại bản trên đùi, miệng đọc cho thiếu niên nghe, tay cũng không hề rảnh rỗi mà bóc vỏ nho, đưa đến bên miệng chủ nhân hắn. Thiếu niên hơi chống tay ngồi dậy, hắn liền đưa tay ra, để cậu nhả hạt nho vào tay mình. Tóc đen theo động tác của cậu xõa trên vai, càng làm tương phản với làn da trắng như tuyết.

Phát hiện Trân Châu đang tới, nam tử hơi dừng động tác, liếc mắt về phía nàng. Ánh mắt của hắn chỉ trước đó một khắc vẫn còn ấm áp như tắm trong gió xuân, ngay lập tức trở nên sắc lẹm khiến tay nàng không khỏi run rẩy một chút, hết sức cẩn thận đặt khay bánh xuống bàn.

"Đại nhân, đây là bánh mới ra của Bách Vị Lâu."

Ánh mắt Dạ nhìn nàng lại lạnh thêm vài phần, Trân Châu vội vàng bổ sung thêm:

"Là Điền đại thiếu gia đích thân đưa đến, nô tỳ không tiện từ chối."

"Điền đại thiếu gia?" Dạ nhướn mày, nghĩ lại tên thư sinh kia gần đây luôn tìm cớ lảng vảng trước mặt chủ nhân, không khỏi cảm thấy bực bội. "Ném đi."

Hắn nói rồi tiếp tục lột vỏ nho đưa đến bên miệng Ngạo Phong, lúc này cậu mới nhẹ nhàng lắc đầu nói:

"Nho tuy mát nhưng đối với ta không có vị gì, không ăn nữa." Ngạo Phong nghe thấy điểm tâm từ Bách Vị Lâu bắt đầu cảm thấy thú vị, cười nói: "Bách Vị Lâu sao? Nghe đồn nơi đó không phân biệt sang hèn, ai tới mua cũng đều phải xếp hàng rất lâu, ném đi thì thật phí. Dạ, ngươi ăn thử xem."

Trân Châu rụt cổ nhìn ánh mắt đầy sát khí của Dạ, cảm giác hắn ngay lập tức có thể xách kiếm đi chém đôi vị Điền đại thiếu gia kia. Tuy vậy nhưng hắn cũng không dám làm trái lời Ngạo Phong, nhét từng cái vào miệng ăn, trệu trạo như đang ăn phải cát chứ không phải một món điểm tâm trứ danh trong thành.

Ngạo Phong cầm tách trà lên ngửi mùi thơm của lá trà rồi mới nhấp một ngụm, dường như mùi hương quen thuộc sẽ gợi nhớ về hương vị của trà trong ký ức, khiến cho nước trà trở nên bớt vô vị hơn. Dạ ăn quá mức miễn cưỡng, đến người mù cũng nhìn ra. Cậu chế nhạo hắn: "Khó ăn đến vậy sao? Vậy mà điểm tâm đại phu nhân làm thì không thấy ngươi chê?"

Dạ nhớ lại khi hắn vẫn còn ở Huyết Âm Các, ngày nào cũng có một tiểu thần tiên tới đưa cho hắn một ít đồ ăn, khi thì điểm tâm ngọt, khi thì là một ít kẹo. Kỳ thực hắn cũng có phần cố ý tỏ ra chật vật để được thương cảm, lần nào nghĩ lại cũng khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Những năm nay được ở bên cạnh chủ nhân, khiến hắn cảm thấy mình thật sự đang được "sống", chứ không phải chỉ tồn tại. Dường như tất cả những đau khổ hắn từng phải trải qua đều là để gặp được chủ nhân.

"Chỉ cần là do chủ nhân ban, tất cả đều là mỹ vị nhất trên đời thuộc hạ." Nói ra những lời tận đáy lòng, đôi mắt hắn sáng ngời như sao hôm, ngước nhìn tín ngưỡng của mình.

Ngạo Phong cũng thực sự tin hắn nghĩ như vậy, thế nhưng ánh mắt Dạ đôi khi quá mức chăm chú, có những khi cậu cảm thấy hắn đang chuẩn bị vượt qua ranh giới của một thuộc hạ thân tín thì hắn lại nhanh chóng rút lại không chút dấu vết. Đúng lúc này, một giọng nam hàm hậu từ bên ngoài vang lên.

"Thiếu chủ, Điền thiếu gia ở bên ngoài cầu kiến." Là giọng của Triệu Hổ.

Thấy Ngạo Phong gật đầu một cái, Dạ mới bực bội nói:

"Để hắn vào."

Rất nhanh, một nam nhân mặc áo xanh vân cẩm, tay cầm quạt phe phẩy bước vào. Người này khuôn mặt trái xoan, đường nét trên gương mặt tuy không xuất sắc nhưng lại khá hài hòa. Thế nhưng nhìn hắn tuy rằng học theo cách ăn vận nhã nhặn nhưng trên y phục lại quá lạm dụng phục sức đắt tiền, ngược lại có cảm giác cố ý phô trương. Điệu bộ tuy ôn văn nho nhã, nhưng lại vốn không xuất thân thư hương, trông gượng gạo như cố tình làm ra vẻ.

Điền Quang đi vào sân, nhìn thấy Ngạo Phong đang ngồi trên ghế mây, hai mắt hắn sáng rực. Bỗng tầm mắt hắn bị một bóng người áo đen cao lớn chặn lại. Dạ cố ý đi vòng qua trước mặt Điền Quang, rồi mới trở về phía Ngạo Phong đứng thủ sau lưng cậu. Ánh mắt của hắn khiến Điền Quang đổ mồ hôi lạnh, rồi không khỏi thầm chửi bới trong lòng: Chẳng qua chỉ là một tên thị vệ ti tiện mà thôi, hết lần này đến lần khác dám vô lễ với Thiếu trang chủ Vạn Hoa Trang là hắn! Một kẻ thô kệch, xuất thân hèn mọn đến tư cách đứng chung với Phong công tử còn không xứng!

"Phong công tử!" Điền Bá vội vàng chắp tay nói. Tuy rằng hắn thường xuyên tới bái phỏng, nhưng chỉ thi thoảng mới được cho phép vào trong. Hắn không biết gì về quan hệ của Vạn Hoa Trang và Thiên Hành Cung, càng không biết về thân phận của Ngạo Phong. Thế nhưng chứng kiến phụ thân mình luôn lễ phép cúi đầu trước vị công tử hai mắt bất tiện này, hắn vẫn luôn tò mò suốt mấy năm nay. Địa vị của Vạn Hoa Trang không hề thấp, có thể nói là số một số hai trên giang hồ, không biết vị công tử trẻ tuổi, đẹp như thiên tiên này là ai mà có thể khiến phụ thân và các trưởng lão phải kính cẩn như vậy?

Ngạo Phong gật đầu, Trân Châu đưa ghế cho hắn ngồi xuống. Lần này không những được gặp Phong công tử mà lại còn được ban ngồi, đãi ngộ bất ngờ thế này khiến Điền Quang thấp thỏm, đặt mông xuống cũng chỉ dám ngồi một nửa, nửa còn lại là đứng tấn. Hắn quan sát thấy đĩa điểm tâm trên bàn chỉ còn lại một ít, liền hớn hở hỏi:

"Chẳng hay điểm tâm của Bách Vị Lâu có vừa miệng công tử không? Ta đã phải xếp hàng từ sáng sớm mới mua được đó."

Ngạo Phong nghĩ một chút rồi đáp: "Khó ăn, như nhai cát vậy."

Điền Quang nhìn đĩa bánh chỉ còn một ít vụn, nghe vậy chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo rồi nói sang chuyện khác.

"Công tử đã nghe qua giải Thiếu niên tỉ võ chưa? Là giải đấu cho những thiếu hiệp trẻ tuổi do Võ Lâm Minh tổ chức!"

Dạ cúi xuống, thì thầm gì đó vào tai Ngạo Phong, cậu nghe vậy gật đầu cười nói.

"Ồ, thảo nào nghe rất quen."

Điền Quang liền vội vàng nói:

"Tại hạ không phụ sự mong mỏi, đã được tuyển thẳng vào giải bán kết. Ngày kia tại hạ sẽ lên đường tới Võ Lâm Minh."

"Nếu Điền công tử không ngại, vậy chúng ta cùng tới Võ Lâm Minh được không?" Ngạo Phong nhàn nhạt nói: "Vừa lúc ta cũng đang muốn tới xem Thiếu niên tỉ võ, nếu thuận đường thì cùng đi."

Dạ một bên nghe vậy thì sửng sốt: "Chủ nhân!?"

Thấy Ngạo Phong đưa tay lên, hắn không dám nói gì nữa, cúi đầu che đi con ngươi đang dần chuyển sang màu đỏ.

Điền Quang cảm thấy hôm nay hắn được cho vào gặp Phong công tử đã là một sự may mắn rồi, để hắn có thể khoe khoang bản thân lợi hại cỡ nào, đã được tuyển thẳng vào bán kết. Thế mà lại còn được cậu mời đi cùng đường, khiến hắn vui mừng đến mức có chút sợ hãi.

"Tất... tất nhiên! Tại hạ sẽ dốc lòng chiếu ứng công tử, để công tử an toàn tới Võ Lâm Minh."

Ngạo Phong gật đầu rồi nói: "Không còn sớm nữa, Điền công tử về đi."

Mặc dù ánh nắng vẫn chan hòa, thế nhưng Điền Quang nghe vậy cũng đành phải đứng lên cáo từ. Hắn cũng cần trở về để tập luyện lại mấy chiêu thức mới học, để có thể phô hết tài năng tại Thiếu niên tỉ võ, cho Phong công tử chứng kiến hắn vinh quang giành được giải quán quân!

Điền Quang vừa bước ra khỏi cửa, Dạ đã ấp úng muốn nói gì đó, rồi lại cố nhịn xuống. Ngạo Phong thấy hắn rối rắm mãi đến tận khuya, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi cậu:

"Chủ nhân vì sao lại muốn đi cùng Điền Quang?" Dạ cởi giày tất Ngạo Phong, thả chân cậu vào chậu nước thuốc. Hắn bồn chồn nói: "Có phải đi cùng hắn rất thú vị không?"

Nước thuốc ấm áp lại thêm lực tay xoa bóp vừa đủ khiến cậu thoải mái đến mức buồn ngủ. Ngạo Phong ậm ừ đáp: "Nếu phải thì sao?"

Đôi tay đầy kén và sẹo vẫn đang xoa bóp nhẹ nhàng bỗng dừng lại một nhịp, sát khí tỏa ra từ người vẫn đang quỳ bên chân khiến Ngạo Phong muốn làm ngơ cũng không được.

"Đừng giết hắn, ta có việc cần dùng đến hắn."

Dạ nghe vậy thở ra một hơi, nhưng vẫn rầu rĩ hỏi lại cậu: "Rốt cuộc là việc gì mà thuộc hạ không thể làm được, lại cần tới hắn?"

"Ngươi có nhớ bức thư mà tỉ tỉ mới gửi cho ta không? Về phần thưởng của Thiếu niên tỉ võ."

Đương nhiên là hắn nhớ, bởi thư từ của Ngạo Phong đều do hắn đọc cho cậu. Đây cũng là sự tín nhiệm tuyệt đối của chủ nhân với hắn.

"Phần thưởng của Thiếu niên tỉ võ được khóa trong mật thất của Võ Lâm Minh, tới trận chung kết mới công bố, nghe đồn là trân bảo độc nhất vô nhị, có thể chữa được bách bệnh." Hai mắt Dạ sáng rực đầy hi vọng. "Tuy chưa biết cụ thể đó là thứ gì, nhưng biết đâu lại có thể chữa được mắt cho chủ nhân!"

"Tuy Thiên Hành Cung cũng có thiệp mời tham dự, nhưng lập trường của chúng ta là không trực tiếp tham dự vào việc của Võ Lâm Minh mà chỉ gián tiếp thông qua Vạn Hoa Trang."

"Chủ nhân muốn lấy được phần thưởng bằng cách để Điền Quang giành được quán quân? Chỉ bằng chút võ công mèo cào của hắn?"

"Hắn cũng không tệ lắm, mới hai mươi tuổi đã là Cao thủ mãn cấp, coi như không hổ thẹn là đại công tử Vạn Hoa Trang."

Thanh niên đã đột phá Tông sư từ năm mười tám tuổi cảm thấy không phục, một kẻ tầm thường như vậy sao có thể xứng đáng với sự tán thưởng của chủ nhân? Sự ghen ghét như rễ cây, nháy mắt đã đâm chồi, lan tràn xỏ xuyên qua ngực hắn.

Một bàn chân trắng như tuyết, mang theo những giọt nước đạp vào ngực Dạ, kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ giết chóc tàn độc nhất.

"Lại suy nghĩ làm cách nào giết hắn để ta không biết?"

Dạ không để ý ngực áo bị ướt, để chân Ngạo Phong lên đùi mình, dùng khăn cẩn thận lau khô. Hắn rầu rĩ đáp:

"Chủ nhân nói không được giết hắn, thuộc hạ không dám trái lời."

"Ta từng đọc một cuốn sách nói về một tộc người ở Cổ Vực, gọi là Huyết Tộc, những tộc nhân được ban phước sinh ra với đôi mắt đỏ như máu không những có ngũ giác nhạy bén hơn người, mà còn có ngộ tính với võ công cực cao. Thế nhưng họ rất hiếu chiến, từng tiêu diệt và cướp bóc rất nhiều môn phái, kết cục là bị diệt tộc hơn hai mươi năm trước." Ngạo Phong cụp mắt, cười nhẹ nói: "Trong bảo khố của Võ Lâm Minh nhất định có rất nhiều bảo vật lấy được từ Huyết Tộc, không biết lần này họ sẽ dùng thứ gì làm phần thưởng."

Cảm thấy người bên dưới động tác cứng lại, Ngạo Phong ngạc nhiên hỏi hắn: "Sao vậy?"

Hắn cúi đầu đáp:

"Thuộc hạ cũng có thể đoạt được thứ đó!"

"Ấu trĩ. Trộm đồ từ Võ Lâm Minh và cướp trên tay quán quân, việc gì dễ dàng hơn ngươi tự biết." Ngạo Phong cảm nhận được hắn đang buồn bã, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh một chú chó to đùng đang cụp đuôi ủ rũ, không hiểu sao lại có chút không nỡ nên đành an ủi hắn một chút. "Xong việc ngươi muốn xử lý tên Điền Quang kia thế nào cũng được."

"Thật sự?"

"Ngu ngốc."

Cậu nói rồi thu chân, nằm lên giường mặc kệ tên kia vui vẻ thu dọn. Rất nhanh đã đến ngày khởi hành. Điền Quang và người của hắn đã đứng chờ trước cổng biệt trang từ sớm, thế nhưng đến trưa mới thấy Ngạo Phong chậm rãi bước ra. Hôm nay cậu vẫn mặc y phục trắng, nhưng vạt áo thêu chìm tinh tế lại khoác thêm sa phục bên ngoài, vừa cao quý lại không phô trương. Mái tóc đen không để xõa như ngày thường mà một nửa phía trước vấn lên, dùng phát quan ngọc cố định lại, tuyệt mỹ giống như bước ra từ tranh vẽ. Dù y phục của Ngạo Phong đều do Dạ sửa soạn, nhưng đến khi thay y phục cho cậu xong tim hắn đập loạn đến mức không cách nào kiềm chế được, mặt cũng nóng ran. Một bàn tay lành lạnh áp lên trán hắn, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi sao vậy? Sốt à?"

Lòng bàn tay mát lạnh, nhưng hắn cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn trước. Hắc y nam nhân cao lớn như một con báo hoang đã được thuần dưỡng, ngoan ngoãn cúi đầu, dụi trán vào tay cậu, nhỏ giọng đáp:

"Thuộc hạ không sao. Sao tay người lạnh vậy, chủ nhân có lạnh không?"

"Không phải tay ta lạnh, mà là cơ thể ngươi quá nóng. Tông sư viên mãn cũng có thể bị sốt à?"

Không sai, chỉ sau năm năm, Dạ từ Hạ Cảnh Tông sư đã đột phá Tông sư Viên Mãn! Phóng mắt trong thiên hạ, không nói đến những cao thủ lánh đời, số lượng Tông sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, trẻ nhất là Ngạo Hồng Luân cũng đã tuổi trung niên, hơn nữa hắn cũng chỉ mới đột phá Viên Mãn vài năm nay. Duy Ngã cũng chỉ là Tông sư Trung Cảnh, Võ Lâm Minh Chủ cũng vậy. Còn Đại Tông Sư dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bởi từ khi Đại Tông Sư duy nhất của Huyết Tộc chết đi, cả trăm năm nay chưa kẻ nào đột phá được cảnh giới này. Bởi vậy khi Dạ nói hắn sẽ tới Võ Lâm Minh đoạt bảo vốn không phải người si nói mộng, mà hắn hoàn toàn có năng lực để làm vậy. Thế nhưng Võ Lâm Minh đã tồn tại vài trăm năm, trong mật thất chứa bảo khố có những cơ quan bẫy rập nào không ai rõ. Nếu như chưa đến mức không còn cách nào khác, Ngạo Phong cũng sẽ không để người thân cận của mình rơi vào nguy hiểm.

Trân Châu đã chuẩn bị sẵn tư trang và hành lý, còn Triệu Hổ đang chờ trên xe ngựa trước cổng biệt trang. Ngoài cổng còn có thêm một nhóm người của Điền đại công tử. Từ khi Ngạo Phong đi ra, ánh mắt hắn đã dán chặt lấy cậu, nếu không phải chủ nhân đã dặn trước, Dạ đã moi đôi mắt bẩn thỉu đó ra từ lâu rồi.

Có Dạ đi trước một bước dẫn đường, Ngạo Phong bước đi nhẹ nhàng như người bình thường, nếu không để ý kỹ sẽ không ai phát hiện ra hai mắt cậu không thấy đường. Điền Quang vội bước đến, chắp tay chào hỏi. Cậu hơi gật đầu rồi bước luôn lên xe, khiến mấy lời hỏi thăm hắn đã chuẩn bị từ trước không có cơ hội để nói ra khỏi miệng.

"Điền đại công tử mời dẫn đường."

Giọng nói khàn đục vang lên từ phía sau, Điền Quang bị ánh mắt sắc như đao dọa cho lùi lại một bước. Tuy đã là Cao thủ viên mãn, nhưng võ công của hắn chỉ để tỉ thí, vốn chưa từng dùng đao kiếm chém giết thật sự. Bởi vậy tuy Dạ chưa cần dùng đến uy áp của Tông sư viên mãn, chỉ riêng sát khí cũng đủ để hắn toát mồ hôi lạnh.

Dạ nhìn sang người vẫn thu liễm đứng sau Điền Quang, từ y phục và khí chất thì không giống hạ nhân, thế nhưng hắn luôn cúi đầu đứng lẫn với đám hạ nhân.

"Vị này là?"

"À..." Điền Quang định thần lại, lắp bắp trả lời: "Đây... đây là gia đệ, thứ tử Điền Hoài."

Điền Hoài nghe vậy, liền bước lên một tiếng, thấp giọng cúi đầu hô một tiếng: "Điền Hoài bái kiến Phong công tử, Dạ đại nhân."

Giới thiệu đệ đệ lại còn thêm chữ "thứ tử", Dạ à một tiếng, âm thầm lưu tâm rồi bước lên xe ngựa. Điền Quang cũng lên xe ngựa, Điền Hoài thì đi ngựa giống như gia nhân và hộ vệ. Hai xe ngựa bắt đầu khởi hành tới Võ Lâm Bảo Lâu.

————-

Cảnh giới võ công trong truyện:

Đấu sư => Cao thủ => Đại cao thủ => Tông sư => Đại tông sư

Mỗi cảnh giới lại chia làm 3 bậc: Sơ cấp, Trung cấp, Mãn Cấp

Riêng Tông sư chia bậc như sau: Hạ Cảnh, Trung Cảnh và Viên Mãn

Cuối cùng cũng đã viết được đến đây! Ngạo Phong à, cuối cùng thì con trai tôi cũng lớn, đủ tuổi lấy vợ rồi =))) Thực sự đây là lần rewrite thứ 2 của bộ này, lần đầu tiên mình viết truyện này vốn tên là "Khứ tại giao tâm". Hồi đó bụp cái vào truyện Ngạo Phong đã 16 tuổi, cũng đã mù luôn rồi, tính cách tùy hứng mà cũng hơi có chút giống những bạn công phúc hắc theo trend đam mẽo những năm 2010 =)) Dạ thì kiểu ẩn nhẫn theo mô tuýp ảnh vệ thụ thông thường, chứ không ngông cuồng như hiện tại. Tuy rằng tên nhân vật vẫn còn giữ nguyên nhưng có thể nói là bình cũ rượu mới.

Mình viết lần đầu tiên từ hồi còn học lớp 10 hoặc 11 gì đó, hồi ấy là năm 2010. Bản đó đã viết được gần 100 trang, giờ mình vẫn còn giữ nhưng chưa có đủ can đảm để đọc lại =)) Sau đó lên Đại học mình cũng thử viết lại, tính cách nhân vật cũng thay đổi giống "Thiếu chủ và Ảnh vệ của hắn" như hiện tại, nhưng không thể phát triển theo cốt truyện cũ nữa (vì nó rất ấu trĩ =)) )  Phần vì bận, phần vì cũng chưa thực sự bỏ thời gian và tâm huyết ra xây dựng lại cốt truyện theo hướng mới, mãi đến năm nay khi có nhiều thời gian nghỉ tết và nghỉ dịch, mình mới nhớ đến đứa con tinh thần này. Hiện tại cuộc sống đã trở về guồng quay bình thường, ngoài công việc và gia đình, mong rằng mình sẽ có thể dành thời gian để hoàn thành bộ truyện này.

Nếu các bạn đang theo dõi truyện thì để lại 1 comment nhé, để mình biết rằng truyện của mình cũng được mong chờ :"> Cảm ơn mọi người ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net