Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới Võ Lâm Minh Bảo Lâu, Điền Quang không ngừng hiến ân cần, khi thì tặng điểm tâm, khi thì đưa lá trà. Điều khiến Dạ thấy đáng giận là chủ nhân thế mà lại sai hắn nhận lấy, hơn nữa còn bắt Dạ ăn hết, sau đó tả lại hương vị cho cậu nghe. Nhất là khi đến lúc nghỉ chân, đối diện trực tiếp với áp suất thấp của Đệ Nhất Ảnh khiến Trân Châu sợ thon thót, Ngạo Phong thấy vậy liền hỏi nàng:

"Ngươi không cảm thấy chọc hắn rất buồn cười sao?"

Làm ơn đi thiếu chủ, nô tì sợ chết khiếp. Tất nhiên đánh chết nàng cũng không dám  nói ra, chỉ có thể cúi đầu nở một nụ cười cứng đờ.

Đoàn người dừng chân ở một vùng đất thoáng và trống trải gần bìa rừng. Bởi vì chưa vào sâu trong rừng nên rất ít động vật nhỏ, nhóm người Điền Quang không thể săn được gì, chỉ có thể ngồi bên đống lửa gặm lương khô, nuốt nước bọt nhìn về phía không xa, Triệu Hổ đang quay hai con gà rừng và bắc một nồi cháo đang bốc hơi nóng hôi hổi. Dạ trải thảm bên một gốc cây để Ngạo Phong ngồi nghỉ, còn bản thân thì mang trà cụ ra pha trà cho cậu. Trân Châu mang từ khoang để đồ phía sau xe ngựa ra một chiếc bàn nhỏ và bát đĩa, sau đó cắt thịt và múc cháo ra bày biện thật đẹp. Điền Quang thấy vậy, lương khô trong miệng lại càng trở nên khó ăn. Hắn có chút khó chịu nói:

"Dã ngoại chú trọng nhanh gọn, như vậy có hơi bày vẽ quá mức."

Điền Hoài trả lời: "Phong công tử hẳn thân phận phải cao quý lắm, ra ngoài cũng thể diện như vậy."

"Dù ngươi là thứ tử nhưng dù sao cũng là nhị thiếu gia của Vạn Hoa Trang, chúng ta không kém cạnh ai cả." Điền Quang cả giận nói: "Lần sau ra ngoài phải chọn những tên hạ nhân nhanh nhẹn biết việc một chút, đều là một lũ vô dụng!"

Điền Hoài cúi đầu, tóc mái dài che khuất một phần gương mặt hắn. "Đệ đã biết."

Cả đoàn đang nghỉ ngơi, đúng lúc này, bỗng từ phía đường cái truyền đến những tiếng hét thất thanh, sau đó là tiếng đao kiếm chát chúa. Điền Quang nghe thấy liền cầm kiếm đứng phắt dậy, quay về phía Ngạo Phong nói:

"Xem ra có người gặp nạn! Phong công tử hãy ở đây, để tại hạ đi cứu họ!"

Thấy Ngạo Phong dường như không để ý, hắn liền chắp tay rồi mang theo tất cả hộ vệ lao ra đường cái. Tiếng hét phát ra từ một nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt cầm nhuyễn kiếm, dáng dấp yểu điệu, xinh đẹp động lòng người, đi cùng nàng là hai nam một nữ. Một nam nhân cao gầy đội mũ mạng dường như không biết võ công nên lùi về phía sau, còn lại một nam một nữ cũng đang ra sức chống lại đám sơn tặc. Trong bốn người, nam nhân tuấn tú dường như là võ công cao nhất, thế nhưng cầm đầu sơn tặc xem ra là cao thủ mãn cấp chuẩn bị đột phá, hơn nữa toán sơn tặc cũng có vài cao thủ trung cấp, khiến cho bốn người chống đỡ vô cùng gian nan. Điền Quang mang theo Điền Hoài và đám hộ vệ tham gia chiến cuộc, dù đông người nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Ngạo Phong ăn uống xong xuôi, thong thả thưởng thức một tách trà ấm. Gió đêm đã hơi lạnh, cậu ủ tách trà trong lòng bàn tay, lắng nghe tiếng côn trùng và tiếng kêu tí tách phát ra từ ngọn lửa ấm áp, xen lẫn với tiếng đao kiếm vẫn vang lên chát chúa từ xa. Ngạo Phong nhíu mày nói với Dạ:

"Ồn ào quá. Ngươi qua bên kia xem một chút."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Bên này, toán sơn tặc bắt đầu chiếm thế thượng phong. Dù công lực không chênh lệch nhiều nhưng các vị công tử, tiểu thư và gia nhân quen sống nhàn nhã làm sao có thể địch những tên cướp hung hãn và thiện chiến. Điền Quang và Điền Hoài cùng phối hợp để đối phó với tên đầu lĩnh sơn tặc, ấy vậy mà một cao thủ mãn cấp cộng thêm một cao thủ sơ cấp lại không những không thể chế trụ được một cao thủ mãn cấp chuẩn bị đột phá, mà thậm chí còn bị đánh đến rơi cả vũ khí trên tay. Điền Hoài tay trái run bần bật, hổ khẩu ứa máu lùi lại một bước, chỉ còn Điền Quang chật vật chống đỡ. Bốn người gặp nạn ban đầu cũng không khá hơn, ba ngươi hai nữ một nam vết thương đầy người, còn một kẻ đeo mạng che mặt thì đang nấp phía sau bụi cây.

Lúc này, từ trong rừng bước ra một nam nhân cao lớn mặc y phục đen. Ban đầu hỗn chiến không ai để ý tới hắn, cho đến khi tiếng đao kiếm vơi dần rồi im bặt, tên đầu lĩnh quay đầu lại mới kinh hãi phát hiện đám thủ hạ hơn ba mươi người của mình đã chẳng còn ai. Tất cả đã hóa thành những xác chết nằm im lặng dưới đất, đầu rơi máu chảy, chân tay và thủ cấp vương vãi, chẳng một thi thể nào còn nguyên vẹn. Ngược ánh trăng rằm, một bóng người đạp lên bể máu thong thả bước tới, trường kiếm bốn thước trong tay hắn lóe lên ánh sáng chói mắt, máu tươi không ngừng nhiễu xuống từ lưỡi kiếm. Vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ gương mặt hắn, bởi vậy Điền Quang không chắc có phải đôi mắt kẻ này vừa vằn lên tia lửa đỏ hay không, hay là do máu tươi khắp nơi khiến hắn hoa mắt.

Sát khí và uy áp của Tông Sư Viên Mãn như Thái Sơn ập thẳng lên người tên đầu lĩnh toán cướp, khiến hắn cảm thấy mình như một con kiến nhỏ yếu mà bất lực, run rẩy quỳ xuống. Lời khẩn cầu tha mạng lắp bắp mãi không thể thốt ra nổi, chỉ có thể trợn mắt nhìn trường kiếm chọc thẳng từ đỉnh đầu xuống rồi rút ra không chút lưu tình.

Tên cướp như con rối bị đứt dây ngã xuống đất. Điền Quang, Điền Hoài và ba người kia vẫn còn đang bàng hoàng chưa lấy lại tinh thần, cả đám lùi lại một bước, sợ hãi nhìn Dạ. Hắn không giống như người được cử tới chi viện, mà là đến để thỏa mãn thú vui giết chóc của mình. Mà cũng chính xác là như vậy, đã lâu rồi Dạ không được đại khai sát giới, tuy rằng toán cướp ô hợp này võ công quá thấp, nhưng được ở chỗ số lượng khá đông, coi như cũng giúp Dạ giãn gân cốt, mài cho thanh kiếm của hắn sắc bén một chút.

Lúc này, tên đeo mạng che mặt vẫn núp trong rừng mới chậm rãi đi ra, chắp tay nói:

"Đa tạ ơn cứu mạng của các vị, tại hạ nguyện lên núi đao xuống biển lửa báo đáp."

Lời nói của hắn khiến ba người kia bừng tỉnh, vội vàng quay sang Điền Quang cảm ơn. Dạ cũng không chú ý, hắn chỉ muốn lập tức quay lại bên chủ nhân. Dù chém giết cỡ nào, hắn cũng luôn chú ý để máu không bắn lên người mình. Nơi này không có chỗ gột rửa, máu bắn lên người không thể rửa sạch sẽ khiến chủ nhân khó chịu. Tuy vậy nhưng Dạ vẫn thay qua áo ngoài rồi mới trở về bên cạnh chủ nhân.

Ngạo Phong thấy tiếng chân Dạ trở lại, quỳ bên cạnh mình mới hỏi:

"Thoải mái chưa?"

Triệu Hổ ở bên cạnh nghe vậy cười ha ha nói: "Toán cướp này chắc chỉ giúp Dạ đại nhân khởi động cho ấm người thôi!"

Ngạo Phong nghe vậy thì bật cười. Khi cậu cười có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ ở trên má, đôi mắt sắc dài cong lên như vầng trăng, khiến Dạ lập tức cúi đầu. Trong một khắc hắn đã nảy lên ham muốn được hôn lên đuôi mắt và lúm đồng tiền nhỏ ấy, trời biết hắn đã phải tự bấm vào lòng bàn tay mình để kéo lý trí ở về. Mặt hắn nóng ran, một bên cố gắng điều tức, một bên dằn vặt bản thân. Một kẻ ti tiện như hắn chỉ cần được ở cạnh chủ nhân hầu hạ đã ân huệ lớn nhất của trời cao, sao có thể mong cầu nhiều hơn, tiết độc chủ nhân.

Trân Châu cũng cúi đầu làm việc của mình. Những năm nay, có lẽ việc giỏi nhất nàng làm chính là làm như không thấy gì hết.

Lúc này, Điền Quang và Điền Hoài lãnh theo đám hộ vệ của mình trở về, theo sau là bốn người gặp nạn khi nãy. Trong đó thì ba người vết thương luy luy, còn kẻ đeo mạng thì không đổ một chút mồ hôi. Kẻ này cước bộ gọn gàng, nhìn qua tưởng là biết võ công đấy, nhưng chỉ đi một lúc là bắt đầu thở gấp, không hề có chút nội lực. Điền Quang và Ngạo Phong tuy rằng đi cùng, nhưng không nghỉ ngơi cùng nhau, mỗi bên đều tự nhóm lửa và ngồi cách nhau một đoạn khoảng cách không gần không xa. Ba người kia ngồi bên phía Điền Hoài bắt đầu xử lý vết thương, bởi có hai nữ tử không tiện ở ngoài nên đã lên xe ngựa của Điền Quang để băng bó vết thương. Điền Quang liền tiến về phía Ngạo Phong nói:

"Phong công tử, vị kia là Mộ Dung Uyển, đại tiểu thư nhà Minh Chủ Võ Lâm Mộ Dung Tranh. Nàng ấy cùng tì nữ biểu huynh ra ngoài du lịch gặp nạn, tại hạ tự chủ trương để nàng ấy đi cùng, dù sao cũng là nữ tử người mang thương tích."

Ngạo Phong vốn là không chú ý, nghe đến thân phận nàng ta liền bắt đầu cảm thấy thú vị. Lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

"Vị này là Phong công tử sao?" Tên đội mũ mạng liền chạy tới. "Thật là có duyên, tại hạ Linh Phi, thật may mắn có cơ hội cùng đường với các vị thiếu hiệp!"

Tuy nói là các vị, nhưng tầm mắt hắn chỉ hướng về phía Ngạo Phong. Cậu quay đầu về phía tiếng nói, nhưng không phản ứng lại hắn mà chỉ cúi đầu uống trà. Tuy chỉ là một khắc, nhưng Linh Phi vẫn phát hiện ra ánh mắt không có tiêu cự của Ngạo Phong, vội vàng chạy tới.

"Phong công tử, mắt của ngươi..."

Rầm! Điền Quang còn chưa kịp nhìn thấy Dạ xuất thủ thế nào, nhưng cả người Linh Phi đã nặng nề nện xuống đất, chân Dạ dẫm lên ngực hắn ghim chặt xuống nền đất lạnh, trường kiếm cũng đã rút ra kề bên cổ. Mạng che mặt cũng vì vậy mà rơi ra, lộ ra gương mặt còn kinh diễm hơn cả đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển. Đuôi lông mày hắn có một vết sẹo nhạt màu, không những không ảnh hưởng gì tới dung mạo mà lại càng khiến đôi mắt hắn hút hồn hơn. Nếu như nói Ngạo Phong băng lãnh tuấn mỹ tựa thiên tiên, thì Linh Phi kinh diễm như hắc hồ ly, xinh đẹp động nhân. Nếu là người khác nhất định sẽ ngẩn ngơ đến thất hồn lạc phách, nhưng Dạ mày cũng không nhíu một chút, lưỡi kiếm bén ngọt bắt đầu cứa vào cổ Linh Phi.

"Tại hạ... tại hạ là đại phu! Tại hạ chỉ muốn xem mắt cho Phong công tử một chút!" Linh Phi giơ hai tay lên đầu, vội vàng la lên.

Kiếm dừng lại, Ngạo Phong ồ một tiếng, mỉm cười nói:

"Đại phu sao? Sao không thấy ngươi xem vết thương cho đồng bạn của ngươi, tới xem bệnh cho một người lạ như ta làm gì?"

Lúc này, Mộ Dung Uyển và tì nữ bước từ trên xe ngựa xuống, hừ một tiếng nói:

"Đồng bạn gì chứ? Chẳng qua chỉ là chung một đoạn đường. Thấy ngươi ăn nói có đầu có cuối cứ ngỡ là một nam nhân có khí phách, hóa ra đến lúc xảy ra chuyện còn trốn cả ra sau lưng nữ nhân!"

Linh Phi gãi đầu cười đáp: "Tại hạ chỉ là một đại phu, tay trói gà không chặt có thể giúp gì chứ? Chỉ có thể lùi ra sau để đỡ làm vướng tay vướng chân các vị, hoặc nếu các vị bị thương quá nặng thì ra tay chữa trị thôi."

Biểu huynh của Mộ Dung Uyển tức giận đứng bật dậy, chỉ mặt hắn quát: "Vậy hiện tại ngươi không hề liếc mắt xem vết thương của chúng ta, bởi vì chúng ta chưa bị thương nặng sắp chết sao? Ta phi!"

Linh Phi nghe vậy thì cười khanh khách, thế nhưng lực chân của Dạ đè lên ngực hắn lại càng nặng, khiến hắn không khỏi quay về phía Ngạo Phong, làm ra vẻ đáng thương nói:

"Phong công tử, có thể nói với thị vệ của ngài buông ta ra không? Ngực ta sắp bị hắn đạp lõm thành một cái lỗ rồi..."

Ngạo Phong nhẹ nhàng phất tay một cái, Dạ đã trở về sau lưng cậu. Linh Phi xoa ngực, ai u rên rỉ bò dậy sau đó lập tức lấy mạng che mặt đội lại lên đầu. Lần này hắn học khôn, không dám đột ngột chạy thẳng về phía Ngạo Phong nữa mà xin phép rồi mới cẩn thận tiến lại. Ngạo Phong nhướng mày, mỉm cười nói:

"Ta xem họ bị thương cũng không nhẹ, cần được ưu tiên chữa trị hơn đấy."

"Xem bệnh còn phải có duyên. Phong công tử rất hợp nhãn duyên với ta, vừa gặp mặt đã cảm thấy thân thiết, bởi vậy ta muốn xem cho ngươi hơn."

Một lời này như đánh vào mặt tất cả những người ở đó, nói như vậy khác nào ta chướng mắt họ, không muốn chữa cho họ. Mộ Dung Uyển tức đến nổ phổi, nàng vốn được xưng tụng là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa lại là ái nữ của Võ Lâm Minh chủ Mộ Dung Tranh, nào đã chịu cảm giác uất ức này bao giờ? Cũng may nàng chưa nhìn thấy dung mạo của Linh Phi, nếu không sẽ cảm thấy càng uất ức hơn nữa.

Biểu huynh của nàng cùng với Điền Quang bắt đầu an ủi nàng, nói Linh Phi không biết tốt xấu. Mộ Dung Uyển dung mạo tú lệ, hơn nữa thân phận cao quý, khiến Điền Quang bắt đầu nổi lên những tính toán riêng. Phong công tử tuy tuấn mỹ như thiên tiên, nhưng dù sao vẫn là nam nhi. Hơn nữa không rõ cậu là người phương nào, nhưng hẳn là không thể sánh bằng ái nữ của Minh chủ Võ lâm. Phụ thân tuy rằng coi trọng hắn, nhưng Điền gia gia đại nghiệp đại, con cháu đông đúc. Hắn tuy rằng là trưởng tử nên được phụ thân coi trọng, thế nhưng Điền gia không thiếu con trai, dưới hắn còn bảy huynh đệ nữa như hổ rình mồi. Để sau này có thể ngồi vững vị trí thừa kế Vạn Hoa Trang, hắn phải tính toán làm sao để có được những trợ lực vững mạnh.

Bởi vậy, hắn lại càng ân cần nghĩa hiệp với Mộ Dung Uyển. Nếu không phải Ngạo Phong đã ngầm đồng ý để Linh Phi xem bệnh cho mình, có lẽ hắn đã lôi Linh Phi ra trừng trị cho mỹ nhân hài lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net