Chương 45: An Sơ Hạ thật kiên trì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: An Sơ Hạ thật kiên trì

Bị cái nhìn lạnh giá chiếu vào, Tiêu Minh Lạc không dám nhắc lại, anh biết Hàn Thất Lục lần này làm thật.

Lăng Hàn Vũ ở một bên thấy vậy cũng không dám khuyên Hàn Thất Lục nữa, chỉ có thể sau lưng len lén giúp đỡ An Sơ Hạ thôi. Ai bảo vừa rồi ở Hàn gia lúc ăn cơm, Khương Viên Viên đã căn dặn bọn họ, nếu An Sơ Hạ ở trường xảy ra chuyện không hay nhất định phải giúp đỡ cô, bằng không... Bằng không bà ấy sẽ không để họ được yên.

Khương Viên Viên so với Hàn Thất Lục chính là người không thể chọc giận a!

Đại sảnh nhà họ Hàn, bầu không khí không mấy hài hòa.

"Tôi thuê mấy người tới đây là để cho mấy người ăn cơm trắng sao? Các người thật vô dụng, chăm sóc tiểu Sơ Hạ không tốt! Tôi đã dặn mấy người phải làm gì hả?!"

Khương Viên Viên lửa giận đùng đùng đứng trong đại sảnh trách mắng.

"Xin lỗi phu nhân, là Sơ Hạ tiểu thư nhất quyết muốn lên lớp. Nói hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy tới học viện Tư Đế Lan, bất luận thế nào cũng muốn đi học." Một người trong đám nữ hầu cúi đầu, kiên trì hồi đáp.

Hít sau một hơi, Khương Viên Viên không kiềm chế được nói: "Các người sao không gọi điện thoại báo cho tôi biết a!!"

Nữ hầu lại cúi đầu tiếp tục nói: "Điện thoại của phu nhân đã tắt máy. Sơ Hạ tiểu thư cũng gọi điện cho bà, chỉ là phu nhân vẫn đang tắt máy ạ."

Khương Viên Viên vỗ đầu một cái, lúc tan hội bà quên không bật máy lại!

"Vậy Hàn quản gia đâu?" Hắng giọng một cái, Khương Viên Viên hạ thấp âm thanh xuống. Hiện tại cũng chẳng thể tìm được lý do quát mắng bọn họ.

"Phu nhân, không phải là bà sai Hàn quản gia giúp bà đi Bắc Kinh lấy hợp đồng rồi, nói là do chuyển phát quá chậm hay sao?" Nữ hầu hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Khương Viên Viên.

"Thôi bỏ đi! Dù sao cũng đi rồi..." Khương Viên Viên liên tục hít sâu, hận mình tại sao không sai người khác đi lấy hợp đồng hộ. Nhưng nghĩ lại, nếu là người khác, bà lại lo rằng....

Bây giờ là hơn 4h, những người giúp việc trong nhà đang chuẩn bị cơm, một cô hầu gái liền tới cạnh Khương Viên Viên đang hết mở lại tắt máy điện thoại, do dự không biết nên nói không.

Chú ý tới cô hầu gái, Khương Viên Viên ngẩng đầu lên, đặt điện thoại di động xuống, cất giọng hỏi cô ta xem có chuyện gì.

"Là như vậy, Sơ Hạ tiểu thư đã nhờ tôi nhắn lại mấy câu cho phu nhân." Cô hầu gái vội trả lời.

"Nói mau." Khương Viên Viên có chút hấp tấp. Kỳ thực chính bản thân bà cũng không biết tại sao bà lại thích An Sơ Hạ đến vậy, không phải bởi vì An Sơ Hạ có tính cách quật cường như bà thời trẻ, mà vì cái gì bà cũng không rõ.

Nói cho cùng, nguyên nhân cũng có thể do mẹ của cô đã cứu Hàn Lục Hải. Cho dù bình thường bà đối với Hàn Lục Hải lớn tiếng quát tháo, nhưng nếu Hàn Lục Hải thực sự biến mất, sợ rằng bà cũng không sống nổi.

"Sơ Hạ tiểu thư nói cô ấy rất cảm tạ phu nhân đã chiếu cô cho cô ấy, nhưng cô ấy hi vọng có thể dựa vào chính mình để thi đậu đại học, cho nên bất luận chuyện gì xảy ra cô ấy cũng sẽ kiên trì. Còn nói rằng hi vọng phu nhân sẽ ủng hộ cô ấy."

Lời này, ý là mong bà không ngăn cản cô đi học.

"Con bé này, đúng là làm người ta đau lòng mà. Quên đi, chờ lúc tan học sẽ kêu Thất Lục đi đón con bé vậy. Được rồi, mà tên khốn Thất Lục kia đâu rồi?" Khương Viên Viên lại ngẩng đầu hỏi cô hầu gái.

Cô cúi đầu đáp lại: "Thiếu gia và Tiêu thiếu gia, còn có Lăng thiếu gia nữa, ba người họ cùng đi tới Atlastis rồi ạ."

"Hỗn đản!" Khương Viên Viên tức giận ném phịch cái gối ôm trên ghế sô pha xuống đất: "Cô lập tức gọi điện bảo nó về đây!"

"Vâng..." Nữ hầu vội vàng chạy đi gọi điện thoại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net