Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi tiến tới chỗ kệ bếp lấy chai tương ớt cho Tôm rồi ra ngồi vào bàn.

Thấy trên bàn là ba bát mì tôm trứng xúc xích, tôi ngán ngẩm nhìn sang anh Hưng hỏi:

- Mẹ không nấu cơm à anh ?

- Có, trong bếp ấy nhưng tao thích ăn mì tôm hơn. Mày ăn cơm thì vào nồi lấy.

Ở nhà tôi, mì tôm được coi là món ăn hiếm có, tại mẹ tôi rất ít khi cho anh em tôi ăn mì tôm, mẹ tôi quan niệm ăn mì tôm không tốt, mà đúng là nó không tốt thật, tôi cũng không thích vị mấy đồ đóng gói lắm nên cũng không thường xuyên ăn. Nhưng anh trai và bố tôi thì gần như là nghiện mì tôm, sáng trưa chiều tối, cả ngày ăn mì tôm với anh tôi vẫn cứ là ok. Vậy nên nhân những lúc mẹ không có nhà, anh tôi thường dùng bữa với món mì tôm yêu thích.

Nhìn mà chán, tôi thở dài rồi nói " Em lên phòng đây".

Anh tôi không để ý lắm, ông anh còn lại có vẻ muốn hỏi lí do nhưng chắc do ngại nên cũng không lên tiếng. Chỉ có thằng Tôm là không yên phận ngồi ăn " Ơ giảm cân à"

Cay rồi đấy, thằng trời đánh này, tôi ghét nhất việc tôi không ăn gì đấy và mọi người bắt đầu nói rằng tôi giảm cân, chưa dừng lại ở đó, sau đấy sẽ là những câu như giảm làm gì, đang tuổi ăn tuổi lớn bla bla...

" Giảm con mẹ mày,"

Nói xong tôi cuốn gói lên phòng để lại thằng Tôm mặt đần ra khó hiểu.

Bước lên phòng, vứt balo lên trên bàn, thay chiếc váy ngủ thoải mái, tôi nhảy lên giường tận hưởng thế giới riêng của mình, có thể nói căn phòng của tôi vô cùng thoải mái, nó như là một căn cứ bí mật tí hon của tôi vậy.

Bình thường, khi ra ngoài tôi luôn cố giữ hình tượng ngoan ngoãn, thục nữ, dịu dàng, chỉ có những người thân cận mới biết rõ con người tôi nổi loạn ra sao. Bật bài nhạc yêu thích, mở to âm lượng, tôi hoà mình vào bài nhạc, bắt đầu nhún nhảy, lấy chiếc điều khiển tivi làm mic, tôi bắt đầu buổi biểu diễn của bản thân.

Những lúc như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất đã, như thể bản thân mình lúc này mới đang thật sự sống vậy. Còn với anh tôi, những lúc như vậy, anh thường nêu cảm nhận rằng chỉ mong chức năng của lỗ tai chết đi còn hơn. Nhưng ai quan tâm chứ, sàn diễn này là của bổn cung.

" Mày lại lên cơn à con kia ?"

Tôi nghe thấy tiếng anh tôi gần như là hét lên, rất nhanh sau đó là tiếng bước chân dồn dập tới phòng tôi. Anh Hưng tới tấp đập cửa:

- Mở cửa ra, mày có tin tao bóp chết mày không ?

- Anh đánh em, em mách mẹ.

- Mày mách luôn hộ tao với, có để cho ai yên không.

- Em biết rồi.

Không có bố mẹ ở nhà, tôi không thể đắc tội với ông anh trai này được. Ngoan ngoãn cho bé nhạc lại, tôi ngả mình lên chiếc giường mềm mại, tay vớ lấy chiếc điện thoại, mở ứng dụng quen thuộc ra, tôi mong chờ không biết truyện mà tôi đang đọc đã ra chap mới chưa. Hế, có rồi, vui mừng tột độ, tôi mở ra đọc, đang vui vẻ đọc truyện thì bỗng điện thoại tôi lại nhảy lên thông báo " Vũ Trần Trung Đức đã gửi cho bạn lời mời kết bạn" Rìa lý, rìa lý Trung Đức gửi lời mời kết bạn cho tôi á, âu sịt, tôi được lọt vào mắt xanh của thiếu gia rồi sao.

Hơi bất ngờ nhưng rồi tôi cũng tặc lưỡi cho qua, dù gì tôi với nó cũng là bạn cùng lớp, kết bạn trên facebook cũng là điều bình thường thôi mà. Không để tâm quá nhiều, tôi gạt thông báo trên màn hình đi, tiếp tục đọc truyện.

Không hiểu sao nhưng mỗi khi đọc truyện, tôi không thể nằm yên một chỗ được, cứ phải lăn qua lăn lại, lúc lại nằm sấp xuống, đung đưa chân, khi lại tủm tỉm cười một mình, thi thoảng đến những đoạn tình cảm ngọt ngào, tôi còn cảm thấy ngại ngùng, rung động hộ nhân vật chính luôn. Trách sao được chứ, thế giới ngôn tình luôn là mộng đẹp của các thiếu nữ mà.

" Không biết khi nào mình mới gặp được người như nam chính nhỉ."

Tôi suy nghĩ, không có gì nhưng lâu lâu tôi lại có những suy nghĩ lan man, không đầu không đuôi như vậy. Vứt điện thoại xuống, tôi bật dậy, chạy ra đứng trước gương.

Chính ra mình cũng xinh đấy chứ, chỉ là bắp tay hơi to, đùi hơi lớn và bụng chưa được thon thả lắm thôi mà. Hình như là hơi nhiều khuyết điểm rồi.

Mà đâu phải, đó là đặc điểm riêng chứ đâu có phải là khuyết điểm, đâu có ai quy định rằng bắp tay bé sẽ đẹp hơn bắp tay to đâu, đùi bé chắc gì trông đã chắc chắn bằng đùi to, eo thon đâu thể trông đáng yêu bằng bụng bự được.

Haizzz, có lẽ mình hơi thừa cân rồi.

Đứng trước gương ngắm qua, ngắm lại, đến lúc tôi dừng việc ngắm mình lại thì trời đã ánh bóng hoàng hôn. Tôi mở cửa phòng, định bụng sẽ xuống nhà kiếm gì đó ăn, dù sao thì từ trưa đến giờ tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng. Bước xuống dưới nhà, vẫn là ba gương mặt quen thuộc, chỉ có điều đã chuyển vị trí từ phòng ăn sang phòng khách để chơi game.

Tôi rón rén, nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động, tại tôi sợ anh tôi phát hiện sẽ trêu đùa tôi. Tôi đã thành công xuống được bếp mà không bị phát hiện, tôi cố rướn người, kiễng chân, cố với lấy cánh cửa tủ trên cao để lấy gói bim bim mà mẹ tôi cất ở trên đó, nhà tôi toàn người cao nên chiều cao 1m65 của tôi trong nhà không là gì hết.

Mãi không với được cánh chiếc tủ, tôi đang định quay lại đi lấy ghế để trèo lên, ngay khi vừa xoay người lại, là thân hình cao ráo, rắn rỏi của một người thanh niên, tôi bị ép sát, anh với tay lên mở cánh cửa tủ, khoảng cách giữa hai chúng tôi lúc này rất gần, tôi thậm chí còn nghe được nhịp thở của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net