Chương 2: Hình ảnh người đàn bà cứ luẩn quẩn trong giấc mơ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng chốc...

Hay chốc lát, hình ảnh người đàn bà loã thể cứ luẩn quẩn trong giấc mơ của David, kêu gào hắn ta trả mạng.

Máu từ hốc mắt tràn ngập ngụa, lẫn vào lỗ mũi và miệng như được bao bọc bởi lớp màng máu đặc, đỏ và tanh tưởi.

Sau đó, máu và tinh trùng từ đỉnh đầu trút xuống như mưa.

Màn mưa máu này, chính thức làm David choàng tỉnh.

Hắn còn nhớ như in hôm qua là sinh nhật con bé nhà cô Saron.

Hình như là--- Anna thì phải? Hắn cũng không nhớ nữa.

Về cơ bản David không hứng thú với trẻ em. Nếu Anna lớn hơn vài tuổi nữa, có khi lại làm hắn quên đi Josephine được chôn ở góc nhà thờ Mẹ.

Hơn nữa, hắn cảm nhận được khí tức quái gở từ con bé ấy. Anna trắng trẻo xinh đẹp, nhưng hình như... Hơi bị đẹp quá so với con gái Scottlaend thì phải. Hắn mặc kệ. Chừng nào Anna chưa đủ mười ba tuổi, hắn sẽ không thèm đụng vào con bé.

Bà Scortchurch và bà Amelia là họ hàng xa. Ông cố nội của bà Amelia là gọi trưởng nam Scortchurch lúc đó bằng chú, vậy nên suy cho cùng Josephine và David cũng có chút huyết thống.

Mặc dù thế, hắn vẫn lo sợ.

Hắn đã giết người, nhưng điều tồi tệ nhất không phải là người ta phát hiện hắn giết Jo, mà là lý do hắn giết Jo.

"Đây là ngộ sát..." David lẩm bẩm với chính mình, trong kho co rúm lại vì sợ. "Mình đếch thể nói được hai đứa đã xích mích trước khi vào trận, sau đó Jo đã... Cắn..."

David cứ thế đem vẻ mặt tái mét suốt đêm đó lang thang trong thị trấn, gặp ai hỏi cũng không đáp. Chắc vì mải nghĩ làm sao để thoát tội. Lần này, chỉ có Chúa mới giúp nổi hắn.

"Em giúp anh nhé?"

David nhìn xuống, một đứa nhóc mắt xanh, tay còn đang cầm một giỏ hoa đủ màu.

"Nhóc là Chúa sao? À không không, anh..." Hắn dụi dụi mắt, nhìn lại cô bé lần nữa. "Nhóc là ai thế?"

Anna mỉm cười:

"Em là con gái cô Saron. Nào, trông anh mệt mỏi quá, em có thể giúp gì cho anh không?"

David nhìn con bé không đáp. Hắn đang xoay người bỏ đi, chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ.

"...Nhưng mà, sao nhóc lại muốn giúp anh kia chứ?" Hắn nghi hoặc hỏi.

Anna nhanh nhảu đáp:

"Vì mẹ em nói nếu muốn trở thành hình mẫu lý tưởng trong tương lai, em phải giúp đỡ mọi người!"

David cũng chẳng buồn nghĩ thêm. Cơn buồn ngủ choán lấy nửa tâm trí hắn. Hắn ra hiệu cho Anna đi theo mình về phía nhà thờ.

Josephine không có lấy một ngôi mộ tử tế.

David đưa cô bé đi xem hoa, sau đó giả vờ đùa giỡn. Mười bảy năm nay hắn chưa từng gần gũi với trẻ con, lâu nay cũng bớt đi phần nào gánh nặng trong lòng.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Anna, nếu không phải do cơn ác mộng đêm qua, có lẽ giờ này cô bé đã nằm sõng soài trên cỏ, mặt dính đầy tinh dịch và bị hắn túm lấy cái eo nhỏ siết chặt mỗi khi David rên rỉ thoả mãn.

Anna cứ nghĩ David chỉ là một người thanh niên có chút nghịch ngợm.

Em hay nghe về chuyện phá phách của David từ hàng xóm, và bác Thomas đôi khi cũng phàn nàn vụ hắn ăn cắp bánh mì. Nhưng em vẫn tin rằng trong mỗi con người đều chứa phần lương thiện.

"Có thật việc vui chơi sẽ giúp anh trông đỡ mệt mỏi hơn không?"

"Ừ, nhóc cũng thích chơi mà."

"Vậy chúng ta chơi thêm một lát nhé! Em sẽ hái vài bó hoa nữa cho bác Thomas."

David làu bàu trong cổ họng. Trong khi con bé này mải vui chơi thì hắn đang nghĩ làm sao để nhanh kết thân với nó. Con đĩ Josephine, nếu không có mày thì tao đã không phải thế này...

"Về thôi, mai đi tiếp."

"Dạ? Bây giờ về ấy ạ?"

"Ờ, nhanh lên." Hắn hơi mất kiên nhẫn với trẻ con.

"Anh à, mai chúng ta lại đi chơi tiếp nhé!"

"Ờ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC