Chương 3: Bữa tối đáng nhớ của Anna

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc cốc.

Hay là kingg koong.

David đều thử cả gõ cửa và rung chuông, vẫn chẳng có lấy một ai ra mở cửa.

Hắn phát cáu, vung tay lên đập cửa, bỗng có tiếng lảnh lót của cô Saron:

"Tới đây tới đây! Ủa David hả?"

"Vâng cô," David gãi đầu gãi tai "Cháu có chút thịt lợn đem đến biếu cô."

Saron đưa tay nhận lấy túi thịt cột bằng dây cót, xuýt xoa:

"Cảm ơn cháu nhé, David. Cháu có muốn gặp Anna không?"

David lắc đầu rồi tìm cớ lỉnh đi ngay. Saron vẫy tay chào tạm biệt không nghi ngờ gì. Sau khi đóng cửa, Anna đang say sưa ngủ trên ba chiếc ghế con, dáng vẻ nhỏ nhắn ưa nhìn, hơi thở đều và nhẹ.

Saron im lặng hồi lâu, cất thịt vào tủ. Cô rưới mật ong lên mẩu bánh mì còn sót lại trên bàn, ăn ngấu nghiến. Vụn bánh lả tả trên mặt bàn, rớt một ít xuống tấm thảm mới giặt. Nhưng Saron chẳng quan tâm. Cô vào bếp nấu món xúp thịt cho đứa con gái yêu quý của mình.

"Saron à."

"Dạ dì Fredy?"

Bà già gọi từ ngoài cửa sổ. Đó là một trong những họ hàng của Saron.

"Nhà cháu có thiếu thịt lợn không?"

"Không ạ, nhưng thưa dì, có chuyện gì sao?"

Bà già ngó ngang ngó dọc, cố nhướn người và cốt yếu là thò được cái mặt nhỏ thó lên cửa sổ:

"Ai đó đã đặt trước cửa nhà ta gói thịt khá to, nhưng tiếc là lão chồng ta vừa săn được một cặp thỏ rừng. Ta không cần thêm thịt cho cái dạ dày của bọn ta nữa. Ây dà, kẻ nào lại đi tặng thịt cho ta vậy."

Saron vốn biết cái tính hay quên của người già, cô chỉ cười xoà cho qua:

"Chắc là có nàng tiên rừng nào thương chú Fred đi săn vất vả..."

Dì Fredy ngắt ngay:

"Tầm bậy! Tiên nào đi tặng thịt lợn cả tuần liền như vậy! Có điên!"

"Vâng vâng, là cháu điên. Bây giờ dì đi được chưa ạ?"

Dì Fredy phủi mông bỏ đi. Saron lại đăm chiêu suy nghĩ:

"Không biết đó có phải David không nhỉ? Nếu tặng thịt nhà nhà mình thì cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì nó và Anna cũng gọi là quen biết. Còn dì Fredy có quan hệ gì với nhà Storchurch nhỉ?"

David trở về nhà. Cơn ác mộng của hắn đã được hoá giải. Giờ chỉ còn việc ăn ngon ngủ đủ giấc.

Một ngọn nến, sáng rực cả đêm.

"Mama, ngon quá đi mất!"

Saron tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục công việc của mình.

"Mama không ăn nao? Mama đang nàm gì thế?"

*đoạn này Anna đang ăn nên phát âm không chính xác

Saron tỉ mỉ khâu lại vết rách trên bộ đầm cũ của Anna. Từng mũi khâu nhịp nhàng, thoăn thoát nối liền. Nến trên bàn ăn in bóng hai mẹ con lên bức tường hoa tulip hồng. Anna với lấy chiếc bình màu xanh, tự rót thêm cho mình thay vì uống ly nước đã vơi đi nhiều.

"Ừm, mama đang giúp Anna sửa lại trang phục cho hè này đó."

"Thiệt hông mama? Vậy mama nhớ sửa thật khéo nhé, bạn Jannette cứ chê đồ của con là loại cũ mèm..."

Nói đây đây, Anna xụ mặt ghì chặt chiếc thìa trong tay. Saron quả quyết:

"Mẹ sẽ làm tốt, thế nên đừng lo nhưng gì người khác nói về con nhé? Được không nào?"

"Dạ!!"

Thịt mềm, ngọt và có mùi vị của thịt lợn pha lẫn thịt bò. Có những miếng cô bé cảm giác như ăn thịt cừu, mọng nước. Có hơi dai, nhưng uống thêm một ngụm nước thịt sẽ dễ nuốt hơn. Anna ăn cả lá húng quê. Cô bé sắp hoàn thành xong bữa ăn cuối cùng trong ngày vì sau đó quá no nên không thể dùng bữa khuya như mọi ngày.

Anna: cảm ơn vì bữa ăn ạ!^v^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC