Chương 369: Nhúng chàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng trăng xuyên ngang, trong suốt rơi trên sân nhà, hệt như một tầng sương mỏng.
Sau khi Cố Khinh Chu tắm gội thay y phục, ngồi trên giường đọc sách, từng trang lật qua đi, nhưng tâm tư của nàng lại hoàn toàn không đặt trên sách.
Mộc Lan nằm dài bên cạnh nàng, ngáy khò khò. Chút động tĩnh này khiến cho Cố Khinh Chu cảm giác được trong phòng này còn có vật sống, không đến mức lẻ loi một mình nàng, nàng nghe vào tai cảm thấy rất ấm áp.
Có người gõ cửa.
"Vào đi." Cố Khinh Chu nhớ ra hôm nay người hẫu vẫn chưa đem sữa bò lên cho nàng, đầu cũng không ngẩng lên mà trực tiếp nói.
Kết quả, người bước vào lại là Tư Mộ.
Ánh mắt của Tư Mộ trực tiếp rơi đến trên người của Mộc Lan và Mộ Sơn.
Mộ Sơn nằm dài trên đất, Tư Mộ vừa bước vào cửa, nó ngay lập tức đứng dậy, toàn bộ lông đều dựng ngược lên, nhe răng trợn mắt nhìn chòng chọc Tư Mộ, tựa như Tư Mô chỉ cần bước lên thêm một bước nữa thì nó sẽ lập tức nhào đến cắn nát yết hầu của Tư Mộ.
Mộc Lan cũng giật mình tỉnh giấc, liền nhảy xuống giường phòng bị.
Cố Khinh Chu huýt sáo một cái, cả hai mới buông lỏng mấy phần, ào ào nằm xuống trở lại.
"Có việc sao?" Cố Khinh Chu nâng mắt lên hỏi hắn.
Nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp, Cố Khinh Chu không có ý định đứng dậy, chỉ là nhẹ nâng tầm mắt, hất cằm, miễn cưỡng cũng có thể tính là cùng Tư Mộ đối mặt.
Tư Mộ vốn là có việc, hiện tại lên đến tận đây, ngược lại lại đứng ngây ra đó.
Một thoáng trầm mặc, Tư Mộ hồi thần trở lại mới sực nhớ ra việc gì, nói: "Cha vừa mới gọi điện thoại, nói Đổng Tấn Hiên thích ăn cá, món chính của tiệc rượu chuẩn bị thêm mấy món cá biển đi."
Lời này, hắn có thể để sáng mai lại nói với nàng.
Chỉ là nằm trong ổ chăn lạnh lẽo, tâm tư dâng trào, không tự chủ lại nghĩ đến công tích của nàng trong sự kiện Nhiếp Vân, Tư Mộ liền muốn lên lầu.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn có thể thử tiếp nhận nàng.
Mỗi người đều có quá khứ.
Quá khứ bất luận là đúng hay sai, đều không có cách nào thay đổi, nó vốn đã được định sẵn trong mệnh cách của mỗi người rồi.
Quá khứ của Cố Khinh Chu và Tư Hành Bái, Tư Mộ không thể xoá bỏ, nhưng mà Tư Mộ lại không muốn cùng người này lỡ mất dịp tốt, huống hồ hắn đang chiếm ưu thế-- hiện tại nàng là thê tử của hắn.
Ôm trong lòng suy nghĩ đó, Tư Mộ lên lầu gõ cửa, hắn muốn cùng nàng nói chút gì đó.
Kết quả, nhìn thấy một màn này, tình ý quyến luyến trong lòng hắn toàn bộ đều mất hết, chỉ còn sót lại khó xử và ngượng ngùng.
Cố Khinh Chu vẫn còn mang theo sủng vật của Tư Hành Bái đi ngủ.
Nàng khẳng định trong lòng vẫn còn nhớ thương hắn, đem mọi thứ ký thác lên người hai con sói đó.
Nàng không quên được hắn!
Cơ thể của nàng, tâm của nàng, tất cả đều bị Tư Hành Bái nhúng chàm, Tư Mộ cho dù là rộng lượng cũng không cách nào chịu đựng được, cay đắng trong lòng cơ hồ muốn đánh chìm hắn.
Tư Mộ gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Hắn muốn nổi giận, muốn bắn chết hai con sói này!

"Được, ta biết rồi, thiếu soái ngủ ngon." Nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, Cố Khinh Chu liền hạ lệnh đuổi khách.
Tư Mộ rảo bước rời đi, bỗng nhiên đóng cửa thật mạnh.
Cố Khinh Chu khoá kỹ cửa phòng, hướng Mộc Lan vẫy vẫy tay, Mộc Lan lại lần nữa trèo lên giường nằm dài bên cạnh nàng.
Nàng sờ sờ đầu Mộc Lan, nhất thời trong lòng có chút vị chát.
Nàng đang nghĩ: "Liệu Tư Mộ sẽ làm hại đến Mộc Lan với Mộ Sơn hay không?"
Nàng có lẽ nên cùng Tư Mộ nói chuyện.
Nếu như tương lai xảy ra việc gì, Cố Khinh Chu sẽ không tha thứ cho Tư Mộ.
Lúc ăn sáng, Cố Khinh Chu liền nói thẳng không cố kỵ: " Với ta, lời cảnh cáo nên nói trước mặt, Mộc Lan với Mộ Sơn giống như là người nhà của ta, ai làm hại đến chúng, ta sẽ tìm kẻ đó liều mạng."
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Tư Mộ đã bị hắn bóp chặt đến trắng bệch.
"Người nhà?" Tư Mộ lãnh lẽo châm biếm: "Trượng phu của ngươi, cha mẹ chồng của ngươi không phải là ngừoi nhà của ngươi hay sao mà lại đem hai con súc sinh xem thành người nhà?"
"Ngưoi là trượng phu của ta sao?" Cố Khinh Chu hỏi ngược lại hắn.
Chính phủ đã đóng dấu lên hôn thư, hôn lễ cũng đã tổ chức, hết thảy những điều này đều không phải là gặp dịp thì chơi trong thoả thuận sao?
Tư Mộ bỗng ngừng ngoan cố.
Nói thêm chỉ thành thừa, hắn không muốn nói nữa rồi.
Cố Khinh Chu đã từng ngâm mình dưới sông nửa tiếng đồng hồ giữa tiết trời tháng Chạp, giúp hắn giải quyết mối nguy. Tư Mộ nghĩ đến đây, liền tự mình nuốt quả đắng xuống.
Hắn ăn không vào bất luận cái gì.
Chỉnh sửa lại quân trang, Tư Mộ đứng dậy rời đi, không nói thêm gì nữa.
Lời cảnh cáo của Cố Khinh Chu, hắn nghe hiểu rồi.
Sau khi Cố Khinh Chu ăn xong bữa sáng, liền đi Đốc Quân Phủ, gọi tất cả quản gia đến, dặn dò bọn họ đi chuẩn bị mọi thứ cho yến hội.
Cố Khinh Chu chọn ra trước hai vị đại quản gia: "Lưu quản gia phụ trách phòng khách, còn Tào quản gia thì phụ trách nhà bếp."
Đến nỗi phòng khách cần cái gì, nhà bếp cần cái gì, Cố Khinh Chu đều chiếu theo danh sách mà đọc, mỗi một người đều có thứ phải chịu trách nhiệm, xảy ra biến cố gì thì liền đi tìm người đó.
Trước sau không quá nửa tiếng, những việc này đều đã được nàng sắp xếp đâu vào đấy.
Đã đến Đốc quân phủ thì hiển nhiên cũng phải đi gặp mẹ chồng với em chồng.
Tư Đốc quân mang theo Đổng nguyên soái đi căn cứ hải quân, Cố Khinh Chu liền đi vòng qua cửa bên cạnh, lại vòng qua một con đường nhỏ nữa, mới đến được hậu viện.
Trong sân nhỏ của Tư phu nhân, Cố Khinh Chu nghe thấy tiếng cừoi nói vui vẻ.
Trong đó có tiếng cười đặc biệt lanh lảnh của phu nhân Đổng Tấn Hiên.
Âm thanh dịu dàng uyển chuyển của Đổng phu nhân hệt như chim hoàng oanh hót.
"Thiếu phu nhân đến." Người hầu lên tiếng bẩm báo.
Tư phu nhân trước mặt người ngoài cũng không làm xấu mặt con dâu của mình, hướng Cố Khinh Chu mỉm cười, bảo người hầu chuyển ghế đến cho nàng.
Trong phòng ngoại trừ hai vị phu nhân, còn có Tư Quỳnh Chi, Tư Phương Phi và ba vị thiếu gia của Đổng gia.
Ba vị thiếu gia của Đổng gia đều là kiểu người lịch sự, người người điềm đạm nho nhã, ánh mắt nhìn người khác đều là lịch sự thoả đáng, sẽ không nhìn bừa nhìn loạn.
Cố Khinh Chu tiến vào, trong chớp mắt ánh mắt của Đổng nhị thiếu gia chuyển thành lưu luyến, rồi lại vội vàng chuyển đi: hắn tương đối thích nữ tử để tóc dài, mang theo vẻ đẹp cổ xưa. Trong thời đại mà các tiểu thư đều đi theo phong cách thời thượng như hiện nay thì kiểu nữ nhân bảo thủ như vậy càng thêm dịu dàng, hiếm thấy.
Vả lại, đôi mắt của Cố Khinh Chu rất đẹp, đẹp đến quyến rũ lòng người.
"Mỗ mụ, việc của yến tiệc đều đã được chuẩn bị ổn thoả hết rồi." Cố Khinh Chu nói."Cụ thể là hôm nào đây ạ?"
"Ngày mốt đi." Tư phu nhân đem kết quả đã sớm bàn bạc xong nói cho Cố Khinh Chu. " Hôm nay ta phái người đi sắp xếp phòng cho Đổng đại soái, hôm nay và ngày mai phải thu xếp chuyển đồ đi, ngày mốt mới thảnh thơi."
Cố Khinh Chu gật đầu nói vâng, nàng cũng suy đoán là ngày mốt.
"Quá tốn kém rồi." Đổng phu nhân làm ra bộ dáng cảm động, đôi mắt lại rực sáng.
"Đâu có, ta còn sợ cô ghét bỏ vì không đủ thời thượng đây."Tư phu nhân cười nói. "Yến hội ngày mốt, đưa cô đi gặp người Nhạc Thành, về sau có chơi bài cũng có thể tìm được bạn chơi cùng, đúng không?"
Đổng phu nhân lại một lần nữa nói cảm tạ.
Lưu lại Tư Công quán ăn cơm trưa, Tư phu nhân phải đưa mọi người của Đổng gia đi xem nhà ở mà bà đã chuẩn bị, Cố Khinh Chu liền nhân cơ hội này tách ra, chuẩn bị trở về.
"Thiếu phu nhân nhà ngài không sống ở Đốc quân phủ sao?" Đổng phu nhân dường như đối với Cố Khinh Chu rất lưu ý.
Bà cũng không thể không lưu ý.
Tư Đốc quân đi Nam Kinh nhậm chức, sẽ mang theo Tư phu nhân, Đốc quân phủ còn lại đều phải giao cho Tư Mộ, Cố Khinh Chu chính là nữ chủ nhân.
Nếu như là có thể dắt mũi được Cố Khinh Chu, vậy hiển nhiên là tốt nhất rồi.
Nhưng nghe người kia nói, Cố Khinh Chu rất có tài cán, cần phải đề phòng nàng, không thể đối với nàng thiếu cảnh giác.
Đổng phu nhân lại không cho là như vậy. Cố Khinh Chu nhìn qua chẳng có bản lĩnh gì, hơn nữa dung mạo của nữ nhân này có chút xinh đẹp.
Người đời đối với nữ nhân có dáng vẻ xinh đẹp đều có chút hiểu lầm, cảm thấy nàng ta ngoại trừ sắc đẹp ra thì ông trời sẽ không dành cho nàng ta bất luận ưu điểm nào, vừa nhìn liền biết chỉ là kẻ ăn hại.
"Bọn chúng quen độc lập rồi, lại nói Đốc quân cũng sẽ không bằng lòng để chúng sống tại đây. Con trai thành gia rồi thì phải tự lập gia đình chứ." Tư phu nhân nói.
Nói đến đây, Tư phu nhân ngược lại có chút kiêu ngạo. Bà cảm thấy Đổng phu nhân quản lí con trai mình quá kỹ rồi. Con trai Đổng gia điềm đạm nho nhã có thừa nhưng quyết đoán thì lại không đủ, dường như lại giống với các cô nương, ngoại trừ Đổng Minh.
"Cũng đúng, sau này Minh nhi và Phương Phi kết hôn rồi, cũng nên để bọn chúng dọn ra ngoài." Đổng phu nhân cười nói.
Bà cơ hồ như đang thúc giục việc đính hôn.
Tư phu nhân cũng chỉ mong như thế.
Trong mắt của Tư Đốc quân, Tư Phương Phi chính là bảo bối, sớm một chút đem việc hôn nhân của vị bảo bối này thu xếp, Tư phu nhân cũng giải quyết xong củ khoai lang nóng phỏng tay này, đỡ phải nhẹ không được nặng không xong lại chọc giận Tư Đốc quân.
"...Hiện tại đính hôn thì vội quá rồi, nên cẩn thận chọn một ngày thật tốt mới được." Tư phu nhân nói.
Đổng Minh nhìn Tư Phương Phi, đầy mặt là nét cười, còn Tư Phương Phi cũng cúi đầu, mỉm cười không nói.
Đổng phu nhân cùng Tư phu nhân miệng thì nói đến con trai của mình, còn tâm tư thì sớm đã lơ lửng đến nơi nào rồi.
Lúc các nàng còn đi bên ngoài, trong tâm câu chuyện của Đổng phu nhân đều tận lực kéo đến trên người Nhan Tân Nông.
Tư phu nhân và Nhan thái thái quan hệ rất đạm bạc, chủ yếu là Tư phu nhân cảm thấy Nhan thái thái rất bảo thủ, rất giống lão thái bà. Mà bản thân bà lại là nhân vật theo phái thời thượng, quả thực khó mà làm bạn được với Nhan thái thái.
"...Cô muốn đánh bài, cũng đừng tìm Nhan thái thái, bà ta là một lão Bồ Tát, các bà đều già cả một đời, không thích cách đánh bài của chúng ta đâu." Tư phu nhân nói.
Đổng phu nhân tức khắc liền hiểu.
Bà thăm dò mấy câu, lại hỏi đến con cái của Nhan gia.
Xem giọng điệu của bà, y hệt là phải đem Nhan gia trên dưới dò la một lượt.
Tư phu nhân thì cảm thấy Nhan gia không có gì đáng để kể.
Xác thực Nhan Tân Nông rất được việc, quân vụ cũng vượt trội, giao tình với Tư Đốc quân cũng tốt.
Chỉ là, người nhà của Nhan Tân Nông, đích thực không soi ra được cái gì đặc sắc.
Nhan thái là một phu nhân nội trạch phổ thông, Nhan Lạc Thuỷ dung mạo bình thường, tính cách bình thường, Nhan Nhất Nguyên quần áo lụa là, ngoại trừ cá cược đua ngựa ra thì không có sở thích gì khác.
"Ta ngược lại cũng muốn đi gặp Nhan thái thái." Đổng phu nhân nói.
Tư phu nhân cười: "Yến hội ngày mốt, bà ấy cũng sẽ đến, đến lúc đó là có thể gặp được."
Cố Khinh Chu không biết ý định của Đổng phu nhân, nàng từ Đốc quân phủ đi ra thì liền đi Nhan gia.
Nhan thái thái đang cùng Nhan Lạc Thuỷ lựa vải.
Khúc vải trên tay các nàng là vải sa trắng.
Cố Khinh Chu lập tức liền hiểu: " Thay Lạc Thuỷ chọn áo cưới sao?"
"Ừ." Nhan thái thái cười nói.
Nhan Lạc Thuỷ cũng là vẻ mặt rạng rỡ, từ đầu mày cho đến cuối mắt đều là hớn hở ngập tràn.
"Đã định được ngày nào chưa?" Cố Khinh Chu hỏi.
"Mồng tám tháng tư." Nhan thái thái cười nói. "Đem nàng giả đi sớm một chút, cũng tranh thủ thời gian đem việc của A Tĩnh và tiểu Ngũ định xuống, lòng ta cũng thật sự được yên ổn rồi."
Việc Nhan Nhất Nguyên và Hoắc Long Tĩnh yêu nhau cũng không phải là ngày một ngày hai.
Hoắc Việt ban đầu cũng không đồng ý việc Nhan Nhất Nguyên và muội muội hắn qua lại.
Sau đó tại sòng bạc, có vài kẻ gây chuyện, có kẻ từ trên lầu nèm bàn xuống dưới, đúng lúc Nhan Nhất Nguyên và Hoắc Long Tĩnh bước vào, mắt nhìn đều biết sẽ rơi đến trên người cả hai.
Ngay lúc đó Nhan Nhất Nguyên không một chút do dự, bước nhanh đến ôm Hoắc Long Tĩnh vào lòng, giấu trong người của hắn.
Phản ứng của mỗi người vào thời điểm đối mặt với hiểm nguy là tự nhiên nhất và thật tâm nhất.
Nhan Nhất Nguyên vì cứu Hoắc Long Tĩnh mà mạng cũng không cần. Một kẻ yếu đuối sợ chết như thế, lại thật tâm đối đãi với Hoắc Long Tĩnh.
Người của Hoắc Việt ở phía trước, liền đem cái bàn đang rơi xuống đó đá đi, chưa rơi trúng người hai bọn họ, nhưng Hoắc Việt thì đã cảm động rồi.
Nhan Nhất Nguyên tuy là quần áo là lượt, nhưng tận trong xương cốt đến cùng vẫn có huyết mạch quân nhân, là một ngừoi dũng cảm, hơn nữa lại rất thương yêu A Tĩnh.
Cứ như vậy, Hoắc Việt đồng ý gả muội muội cho Nhan Nhất Nguyên, cũng đã cùng Nhan Tân Nông gặp mặt nói qua chuyện này.
Nhan Tân Nông tất nhiên rất vui mừng.
"Khinh Chu ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho con." Nhan thái thái cười nói.
                                                __RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net