Chương 370: Ta muốn nạp di thái thái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất lâu rồi Cố Khinh Chu chưa nghe được tin tức nào tốt lành.
Nhan thái thái nói là tin tức tốt, nàng liền lấy lại tinh thần.
"Tin tức gì tốt cơ?" Cố Khinh Chu hỏi.
Nhan thái thái đưa mắt nhìn Nhan Lạc Thuỷ.
Nhan Lạc Thuỷ nhếch môi cười.
"...Thuấn Dân hắn muốn mở một nhà xuất bản sách ở Nhạc Thành, chuyên xuất bản tài liệu dạy học đã được phiên dịch, lại mở thêm một xưởng in ấn." Nhan thái thái nói.
Cố Khinh Chu nghe thấy những lời này liền có chút sững sờ, tiếp đó mới từ từ nở ra một nụ cười, tưc khắc tâm tình liền trở nên vui vẻ.
"Người là nói, sau khi Lạc Thuỷ kết hôn thì sẽ ở lại Nhạc Thành?" Cố Khinh Chu nhịn không được vui sướng, "Vậy thật quá tốt rồi!"
Nàng lúc trước nghe nói Lạc Thuỷ kết hôn, trong lòng phiền muộn vì nàng ấy phải đi Nam Kinh, sẽ có phạm vi cuộc sống riêng của mình, Cố Khinh Chu lại mất đi một người bạn.
Nhưng kết hôn là việc tốt, Cố Khinh Chu không thể nói những lời mất hứng, mất mát đau thương liền chôn chặt trong lòng.
Nửa năm nay của nàng đã mất đi rất nhiều thứ, hiện tại chỉ cần một chút li biệt nhỏ thôi, cũng đủ khiến Cố Khinh Chu đau lòng, nàng chỉ là không muốn người khác nhìn ra, cho nên chỉ có thể giấu kín nơi đáy lòng mà thôi.
Cho đến hiện tại!
Nhan Lạc Thuỷ không đi nữa rồi, nàng ấy sau khi kết hôn sẽ lưu lại Nhạc Thành.
Tạ Thuấn Dân anh chị em đông đúc, trong nhà thiếu đi một mình hắn cũng không đến nỗi không có người hiếu thuận cha mẹ. Nhan Tân Nông và Nhan thái thái dưới gối lại chẳng có ai, đang lo sau khi Nhan Lạc Thuỷ gả đi sẽ lại càng vắng vẻ thê lương.
Con cái của Nhan gia , tất cả đều ở nơi khác.
Trong lòng Cố Khinh Chu tràn ra một dòng nước ấm, nhịn không được mà ôm chặt lấy Nhan Lạc Thuỷ: " Việc này thật sự là quá tốt rồi! Ngưoi sẽ luôn bên cạnh chúng ta phải không?"
Nghe nàng nói mà Nhan Lạc Thuỷ thấy trong lòng đau xót.
Hoắc Long Tĩnh và Cố Khinh Chu giống nhau, nghe tin tức này đều thiếu chút nữa mừng vui quá độ mà khóc.
Hai người các nàng đều không có thân nhân gì cả, Lạc Thuỷ là người bạn mà các nàng không muốn đánh mất.
Đặc biệt là Cố Khinh Chu, mất đi Tư Hành Bái, mất đi Cố Công quán, mất đi cả nhũ nương và sư phụ. Nàng hiện tại vô cùng dễ dàng bị tổn thương. Nghĩ kỹ lại, những việc đó đều có thể bức điên một người.
Thế nhưng Cố Khinh Chu lại có thể cắn răng chịu đựng.
Nhan Lạc Thuỷ gả đi, nàng cảm thấy đó là tất yếu, đau lòng thêm nữa cũng phải chịu đựng, cho đến khi Lạc Thuỷ nói nàng ấy sẽ lưu lại Nhạc Thành. Ấm áp trong lòng Cố Khinh Chu mới không thể khống chế được.
"Nhìn ngươi kìa, đều sắp khóc rồi!" Nhan Lạc Thuỷ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. "Ta mới không đi đó, ta đi rồi thì ai chơi cùng hai người các ngươi chứ."
Đôi mắt Cố Khinh Chu ươn ướt.
Nhan thái thái cũng nhẹ nhàng sờ đầu Cố Khinh Chu, nói: "Ta và nghĩa phụ con cũng hi vọng Lạc Thuỷ sau này có thể ở lại Nhạc Thành ổn định cuộc sống."
Thậm chí Nhan Lạc Thuỷ còn nói: "Khinh Chu, ngươi có biết tân phòng ta chọn từ đầu là ở đâu không?"
Cố Khinh Chu đương nhiên không biết, nàng lần đầu tiên nghe đến chuyện này.
Nàng lắc lắc đầu.
Nhan Lạc Thuỷ nhịn không được lại ha ha cười to.
Nhan thái thái liền nói: "Đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa. Khinh Chu, từ nhà con đi đến đây, không phải có một căn nhà lầu hiện đại với tường viện màu trắng đang bỏ trống đấy sao? Chúng ta đã mua nó rồi..."
Cố Khinh Chu cố gắng nhớ lại.

Đích thực là có một căn nhà lầu hiện đại, vừa vặn là ở ngay ngã rẽ, tường viện Tây Nam bò đầy dây thường xuân, xanh mơn mởn vô cùng đẹp mắt.
"Thì ra là ở đó!" Nàng kinh hỉ nói.
Nơi đó, trùng hợp là nằm giữa nhà của Cố Khinh Chu và Nhan Công quán.
Nhan Lạc Thuỷ sau này muốn đi nhà của Cố Khinh Chu chỉ mất năm phút, muốn về Nhan Công quán cũng chỉ mất năm phút.
Hoắc Long Tĩnh gả qua đây, khẳng định sẽ sống tại Nhan Công quán.
Mọi người tốt nghiệp rồi, gả đi rồi, vốn là phân tán mỗi người một nơi, ngược lại các nàng thì càng ở càng gần.
"Thật tốt!" Cố Khinh Chu nhếch môi cừoi, tâm tình ngày hôm nay của nàng cực kỳ tốt.
Lúc ăn cơm, Nhan Lạc Thuỷ nói với Cố Khinh Chu: "Đợi việc nhà của ngươi nhàn rỗi rồi, thì ta đưa các ngươi đi xem nhà mới của ta, giúp ta nghiên cứu kỹ, bày biện trang trí như thế nào nhé!"
"Được!" Cố Khinh Chu cười nói.
Ăn xong cơm tối ở Nhan gia, lại cùng Nhan thái thái và Nhan Lạc Thuỷ nói nửa ngày về việc sửa sang nhà mới, cùng các nghi thức của hôn lễ,... các nàng càng nói càng hăng.
Cho đến khi chuông điểm đúng mười giờ tối, Nhan thái thái mới thúc giục Cố Khinh Chu mau trở về nhà.
Cố Khinh Chu lên xe, chỉ sau vài phút đã về đến nhà.
Đi đến chính viện, phát hiện Tư Mộ đang ngồi trong nhà ăn, trước mặt bày một bàn đầy đồ ăn khuya.
Cố Khinh Chu chào hỏi:" Mới về ăn cơm sao?" Tư Mộ không có thói quen ăn khuya, đây là đem đồ ăn khuya biến thành cơm tối rồi, khẳng định là vừa mới trở về không lâu.
Tư Mộ không đáp.
Cố Khinh Chu đợi một chút, thấy hắn không có ý định trả lời, nghĩ rằng cơn giận lúc sáng của hắn vẫ chưa tan. Nàng không sẵn lòng đâm đầu vào xúi quẩy, liền chuyển người bước lên lầu.
Tắm xong, Cố Khinh Chu ngồi trước lò sưởi âm tường ở dưới lầu hong khô tóc.
Tư Mộ đã về thư phòng rồi.
Chung quanh không có người, Cố Khinh Chu một bên đợi tóc khô, một bên lật xem thư tịch, tâm tình nàng rất tốt, nhìn không được mà khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian.
Từ lúc sư phụ và nhũ nương chết đi, tâm nàng chưa từng có nửa điểm ung dung thong thả, luôn luôn cuộn tròn lại. Hiện tại nàng rốt cuộc cũng đã có thể hít thở thông rồi.
Tư Mộ đứng ngay sau nàng.
Cố Khinh Chu nhận ra sau lưng có bóng người, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Tư Mộ.
"Ngươi làm phiền đến ta rồi!" Tư Mộ lạnh nhạt nói.
Cố Khinh Chu tự cảm thấy mình hát không to, nhưng hắn đã thực sự lên tiếng rồi, nên Cố Khinh Chu lập tức ngừng hát: "Thật xin lỗi!"
Lúc cho rằng hắn phải rời đi, thì Tư Mộ lại thuận thế ngồi lên sô pha bên cạnh nàng.
Cố Khinh Chu hơi chau mày.
Tư Mộ nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."
"Ngưoi nói đi"
"Ta muốn nạp di thái thái." Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu cảm thấy hôm nay đúng thật là ngày lanh tháng tốt, hỉ sự thành đôi.
Tư Mộ nạp di thái thái rồi, hắn có lẽ sẽ vui vẻ hơn chút, sẽ không cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh băng đó, mọi người đều cùng vui.
Việc này đối với Cố Khinh Chu mà nói, là một tin tức cực kỳ tốt khác.
Cố Khinh Chu có một phần thu nhập từ thuế của quân Chính phủ, nàng có tiền, không cần phải nhìn sắc mặt của Tư Mộ mà sống qua ngày. Tư Mộ nạp di thái thái, đem việc nhà giao cho nàng ta quản, đều không liên quan đến Cố Khinh Chu.
"Được." Cố Khinh Chu nói.
Mặc dù nói vậy, Cố Khinh Chu vẫn là nhắc nhở hắn: "Cha không cho phép ngưoi dính dáng đến con hát, ca nữ, vũ nữ, ngươi muốn nạp di thái, thì cứ tránh ba loại đó ra đi!"
Tư Mộ lắc lắc đầu.
Ánh mắt hắn sâu xa, rơi trên dung nhan trắng trong của nàng, dường như muốn từ trong đôi mắt của nàng nhìn ra một chút manh mối.
Cố Khinh Chu để mặc hắn nhìn.
"Đã không phải ba loại đó, vậy còn lại thì tuỳ ý ngươi." Cố Khinh Chu nói.
Tư Mộ hỏi: "Nếu như ta muốn dùng kiệu hoa long phượng nâng vào cửa thì sao?"
Kiệu hoa long phượng, vậy là nâng lên thành chính phòng thái thái rồi.
Hiện tại không ít quân phiệt hoặc những nhà giàu mới nổi, vì muốn cho di thái thái thể diện, đã không thể đóng dấu mộc chính thức của pháp luật thì dứt khoát dùng kiệu hoa long phượng.
Vị di thái thái này sau này đắc thế, cơ hồ có thể chia đôi mọi thứ với chính phòng.
"Có thể!" Cố Khinh Chu nói." Ngươi nếu như là có khả năng, lấy đem đi đóng dấu vào hôn thư cũng không việc gì."
Tư Mộ bất thình lình đứng dậy.
Hắn dường như muốn trở mặt nhìn Cố Khinh Chu.
Thấy hắn định động thủ, Cố Khinh Chu thần sắc hơi nghiêm lại: "Ngươi lại làm sao thế?"
Đúng vào lúc này, điện thoại reo.
Phẫn nộ của Tư Mộ, giống như bị trút hết khí, hắn đùng đùng rời khỏi nhà.
Cố Khinh Chu nhìn bóng lưng của hắn, vẫn chưa hiểu ra ý tứ của hắn thì đã bị chuông điện thoại làm ồn đến đau tai.
Nghe điện thoại, đầu bên kia là âm thanh trong trẻo điềm tĩnh nhu hoà: "Thiếu phu nhân!"
Là Đổng phu nhân.
Đổng phu nhân tên là Lăng Vạn, lúc ăn cơm trưa, Cố Khinh Chu nghe thấy bà nói, bà năm nay bốn mươi mốt tuổi, mười bốn tuổi đã gả cho Đổng Tấn Hiên, nhỏ hơn Đổng Tấn Hiên gần mười tuổi, mười lăm tuổi thì sinh ra trưởng tử.
Nữ nhân bốn mươi tuổi, thanh âm của bà vẫn là trẻ trung trong trẻo, dung mạo cũng không qua ba mươi tuổi đầu.
Âm thanh mềm mại nhu mì, một chút cũng không có điểm dứt khoát lưu loát của nữ tử Phương Bắc, ngược lại lời nói lại mềm mỏng như người Ngô.
"Đổng phu nhân."Cố Khinh Chu trong thanh âm mang theo tươi cười, thế nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc: "Đã muộn như vậy rồi, ngài còn có việc gì sao?"
"Là như thế này thiếu phu nhân, ta nghe nói nghĩa mẫu của ngài Nhan thái thái, bà ấy là người Bắc Bình, ta cũng là ngừoi Bắc Bình đây! Ta có đem theo một ít thổ sản, muốn phái người tặng cho Nhan thái thái, không biết bà ấy có kiêng ăn gì không nhỉ?" Đổng phu nhân hỏi.
Trong lòng Cố Khinh Chu nổi lên cảnh giác.
Đổng phu nhân đây là đang làm cái gì?
Thật sự chỉ là tặng lễ?
Vị Đổng phu nhân này nhìn thì thật ôn nhu mỹ lệ, lại còn vô cùng duyên dáng, nhưng Cố Khinh Chu lại chưa bao giờ đối với bà ta thiếu cảnh giác.
"Nhan thái thái không kiêng ăn gì cả." Cố Khinh Chu lại nói, trong giọng nói vẫn không giảm ý cười, trên khuôn mặt vẫn là không chút biểu tình.
"Vậy ngày mai ta muốn đi thăm hỏi Nhan thái thái, thiếu phu nhân có thể đi cùng ta làm người tiến cử được không?" Đổng phu nhân hỏi.
Cố Khinh Chu cảnh giác Đổng phu nhân, nhưng lại không muốn đối phương nhìn ra. Nếu như đối phương có đề phòng nàng, sau này rất nhiều việc sẽ càng thêm rắc rối.
Vả lại, có lẽ Đổng phu nhân thật sự chỉ là muốn tặng lễ kết giao mà thôi?
Tính cách Cố Khinh Chu thần hồn nát thần tính, đến cả bản thân nàng cũng không phải thật thích điều đó.
"Có thể chứ." Cố Khinh Chu nói. "Để ngài tốn kém rồi."
Hàn huyên thêm vài câu, liền buông điện thoại xuống.
Cố Khinh Chu trầm mặc suy nghĩ trong phút chốc.
Đổng phu nhân muốn gặp Nhan thái thái, là bởi vì biết Nhan Tân Nông sẽ trở thành người phụ tá quân chính của Nhạc Thành sao? Tư Mộ nói đến cùng vẫn là quá trẻ, Nhan Tân Nông mới là tâm phúc.
Đổng phu nhân lại cùng Nhan thái thái có thể tính là đồng hương, muốn bày tỏ ý tốt, cũng là nhân chi thường tình.
Tiệc rượu ngày mốt nhiều ngừoi, muốn đơn độc cùng Nhan thái thái kết thân, chỉ sợ là không thích hợp. Hơn nữa, đến lúc đó có quá nhiều người, cái duyên lần đầu gặp mặt nếu không đủ tốt thì sẽ khó mà giao thiệp.
Cố Khinh Chu nghĩ như vậy, liền gọi điện cho Nhan thái thái.
Nhan thái thái đêm khuya nhận được điện thoại, có chút khẩn trương: "Xảy ra việc gì vậy?"
Cố Khinh Chu lúc này mới nhớ ra, những người bảo thủ đều không thích khách đến hoặc nhận điện thoại vào lúc khuya.
Vào mười mấy năm trước, thường thì chỉ có báo tang mới có thể ban đêm làm phiền người khác.
"Mỗ mụ, là việc tốt." Cố Khinh Chu vội nói, xua tan lo lắng của Nhan thái thái.
Thông qua ống nghe cũng có thể nghe thấy Nhan thái thái nhẹ nhàng thở ra.
"Chuyện là thế này, cái vị Đổng Tấn Hiên Đổng nguyên soái ấy mà, thái thái của ông ta  nghe nói người cũng là ngừoi Bắc Bình, muốn đem tặng người mấy loại thổ sản, hỏi ngừoi có kiêng ăn gì không, con đáp ứng bà ấy rồi, ngày mai sẽ cùng bà ấy ghé qua." Cố Khinh Chu nói.
Nhan thái thái gả đến Nhạc Thành cũng đã hơn ba mươi năm rồi, hiện tại khẩu âm của bà cũng đều là khẩu âm của Nhạc Thành, đặc sản gì đi nữa thì có lẽ bà ăn cũng không quen.
Rất ít người nhớ ra bà là người Bắc Bình.
"Bà ta sao lại nhớ ra chuyện vụn vặt này?" Nhan thái thái nghi hoặc.
"Xem xem bà ta muốn làm gì." Cố Khinh Chu cừoi nói, "Đổng nguyên soái thống lĩnh hải quân, sau này sẽ là đồng sự của nghĩa phụ, mọi người chung quy cũng vẫn phải qua lại với nhau. Gặp muộn không bằng gặp sớm một chút, thăm dò chút nội tình của bà ta cũng tốt mà."
Nhan thái thái nói: "Được, vậy các con ghé qua ăn trưa, ta cho người chuẩn bị."
Cố Khinh Chu nói vâng.
Dập điện thoại xong, Cố Khinh Chu ngồi lại một chút.
Tâm tư từ trên người Đổng phu nhân, lại chuyển đến việc Tư Mộ vừa nãy giận đùng đùng rời khỏi nhà.
Hắn nói muốn nạp di thái thái, là đã xem trọng ai rồi?
Nếu như là trước đây, Tư Mộ nói dùng kiệu hoa long phượng nâng vào cửa, Cố Khinh Chu sẽ cho rằng người đó là Nguỵ Thanh Gia.
Hiện tại, nàng đoán không ra.
"Hắn hoà hợp với ai nhỉ?" Cố Khinh Chu đem tất cả thiên kim danh môn của Nhạc Thành ra cân nhắc. Đáng tiếc nàng xã giao rất ít, người quen biết thực tế chẳng có bao nhiêu.
Cho đến khi tóc nàng đã khô, lên lầu đi ngủ, Tư Mộ vẫn chưa quay trở về.
Hắn không biết đã đi hướng nào rồi.
__RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net