Chương 372: Họ hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Mộ hai đêm liền không trở về nhà, Cố Khinh Chu cho rằng hắn đi ôn nhu phường.
Giờ đây nhìn thấy quân trang của hắn lộn xộn, Cố Khinh Chu mới nhận ra, thì ra là hắn đi doanh địa.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Hắn nói.
Cố Khinh Chu dừng bước chân, nhìn hắn, đợi nghe tiếp đoạn sau.
"Việc nạp di thái thái của ta thất bại rồi, không cần phải chuẩn bị nữa." Tư Mộ nói.
Lúc hắn nói, mặt vẫn xụ như cũ, lạnh nhạt từ khoé mắt trút ra.
Cố Khinh Chu hôm nay có việc phải làm, đối với việc nạp thiếp của Tư Mộ không có một chút hứng thú.
Thế nhưng nàng bỗng nhiên lại nhớ đến trước đây.
Lúc Tư Mộ còn chưa biết bí mật giữa nàng và Tư Hành Bái, hắn là một người thật ga lăng. Dù cho bị nàng bắt chẹt, hắn vẫn giúp nàng thanh toán tiền cà phê.
Hiện tại hắn cay nghiệt lạnh lùng, ít nhiều cũng đều là tức giận Cố Khinh Chu.
Vì nghĩ đến những việc này mà Cố Khinh Chu thu lại tâm tư vốn không đặt ở đây của nàng, thật nghiêm túc nói: "Người đừng buồn, lại chọn ngừoi khác tốt hơn là được rồi."
Sương giá nơi đáy mắt của Tư Mộ càng đậm.
Hắn dường như có lời, muốn lập tức buột miệng nói ra, nhưng khi môi hơi mở ra thì lời của hắn lại nghẹn đi xuống.
Che giấu đi ưu tư, Tư Mộ cũng chuyển đề tài, hắn nói: "Buổi sáng ngươi không cần đi qua đó, người bên đó sẽ lo liệu được, bốn giờ chiều người cùng ta đi là được."
Cố Khinh Chu nói: "Vậy ta gọi trước cho Đốc quân phủ."
Điện thoại gọi đi, là quản gia nghe máy.
"Thiếu phu nhân, hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thoả rồi, ngài đến muộn thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đâu." Quản gia nói.
Cố Khinh Chu gật đầu.
Tư Mộ đứng sau lưng nàng, muốn nói lại thôi.
Cố Khinh Chu hoài nghi.
Nàng không phải kẻ ngốc, chỉ là tâm nàng có quá nhiều việc, đặt rất ít tâm tư lên người Tư Mộ.
Tư Mộ lưỡng lự, cũng khó mà mở miệng, Cố Khinh Chu đột nhiên hiểu rõ.
Nàng không biết phải vạch trần hay không.
Đang lúc do dự, thì Tư Mộ tự mình vạch trần: "Ta không có ý định nạp thiếp, lời nói hôm đó, chỉ là... chỉ là ta nói đùa thôi."
Hắn kỳ thực không phải chỉ nói đùa.
Hắn là đang thăm dò.
Hắn muốn làm tan bức tường bằng giữa bản thân hắn và Cố Khinh Chu.
Mà Cố Khinh Chu rất rõ ràng, ảo tưởng của hắn hẳn là vô tình bị nàng dập tắt, vì vậy nói: "Nhưng là ta thật lòng muốn vậy! Đợi mọi việc xong xuôi rồi, ta sẽ giúp ngươi nạp hai phòng di thái thái!"
Vẻ mặt của Tư Mộ, lại một lần nữa sa sầm.
"Không phiền đến ngươi." Hắn giận đùng đùng xoay người, sắc mặt chìm trong băng giá.
Tư Mộ từ trước cũng có phần khắc nghiệt, chỉ là hắn lúc đó, cho dù có lại khắc nghiệt cũng phải duy trì phong độ.
Tư Mộ về phòng ngủ bù, Cố Khinh Chu cũng lên lầu.
Ăn xong cơm sáng, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Cố Khinh Chu liền dẫn Mộc Lan và Mộ Sơn tản bộ trong sân.

Đi được nửa tiếng đồng hồ, tâm tư nàng đều đặt trên tiệc rượu tối nay.
Đến ba giờ ba mươi, Cố Khinh Chu xuống lầu.
Tư Mộ sớm đã chuẩn bị xong, đang ngồi trên sô pha phòng khách đợi nàng.
Hắn nâng mắt, nhìn thấy Cố Khinh Chu, bước chân xinh đẹp đang xuống lầu.
Nàng mặc một bộ sườn xám dài tay màu nhũ đỏ bạc, nhan sắc như viên minh châu sáng rực rỡ. Dường như đang có hàng ngàn tia nắng chiều quấn quanh thân nàng, nàng rong chơi trong ánh hào quang, màu đỏ phũ lên ánh mắt nàng làm dung mạo nàng càng thêm xinh đẹp.
Bộ bộ sinh liên*, Tư Mộ cảm thấy, dáng vẻ xinh đẹp của nàng có thể bức lui tất cả phồn hoa trong căn phòng này.
(Bộ bộ sinh liên: mô tả tư thế dáng đi nhẹ nhàng của người phụ nữ, tư thế đẹp, sau mỗi bước chân đều sinh ra hoa sen.)
Hắn hô hấp có chút gấp, gắng sức ho rồi lại ho mới có thể che giấu được.
"Bộ y phục này thật không tồi." Tư Mộ nói, lạnh nhạt lúc sáng đã không còn, thái độ có chút cải thiện.
Tư Mộ gió mưa vô định, thật khiến người khác nhìn không thấu.
"Cảm ơn!" Cố Khinh Chu cười nói: "Ngưoi ăn mặc thế này cũng thật đẹp."
Lần này đi Đốc quân phủ, có tài xế lái xe, Tư Mộ và Cố Khinh Chu kề vai ngồi ghế sau.
Cố Khinh Chu rất ít khi dùng nước hoa, thế nhưng trên người nàng luôn có một mùi hương thơm mát nhàn nhạt, đó là mùi của dầu gội đầu hương hoa hồng, dường như đã trộn thành mùi hương của cơ thể nàng, mang theo ấm áp cùng mị hoặc.
Ngón tay nàng mảnh khảnh, trắng trẻo trong suốt, đặt trên đầu gối.
Tư Mộ rất muốn nắm lấy tay nàng.
Trong lòng hắn có loại suy nghĩ này, tay liền duỗi ra, nhưng không đợi hắn chạm vào thì Cố Khinh Chu đã phát hiện ra.
Cố Khinh Chu vờ không để ý nghịch tóc, nâng cổ tay trắng nõn lên, tránh đi tay của Tư Mộ.
Tay của Tư Mộ rơi trong không trung, cả ngừoi cũng tỉnh táo mấy phần, hậm hực thu tay trở về.
Bọn họ bốn giờ xuất phát, nhưng sáu giờ hơn mới đến Đốc quân phủ, trời cũng đã tối.
Cổng của Đốc quân phủ, đèn đường sáng trưng, hồng quang khắp chốn, huy hoàng lộng lẫy.
Trước cổng đậu đầy siêu xe.
Cố Khinh Chu và Tư Mộ tiến vào cửa, một đường đi vào, ngoại trừ thân hầu thì đều là khách khứa.
Nói nói cười cười, khách khứa vô cùng vui vẻ.
Hương thơm thanh thuần của rượu ngon không biết từ đâu tràn ra, quyến rũ khướu giác của mọi người, chỉ trong không khí cũng có thể làm cho người ta say đắm.
Cố Khinh Chu vừa bước vào cửa, Tư Mộ liền nói: "Khoác tay ta!"
Hắn hiển nhiên gập cánh tay lại.
Cổ tay của Cố Khinh Chu liền khoác lên khuỷ tay của hắn, cả hai cùng tiền vào Đốc quân phủ.
"Thiếu soái, thiếu phu nhân."
Có người chào hỏi bọn họ.
Cố Khinh Chu đều mỉm cười đáp lại.
Tư Mộ biểu cảm hờ hững, chỉ là gật đầu không mấy để ý.
Vào phòng khách, Cố Khinh Chu liền nhìn thấy Tư phu nhân đang cùng Đổng Tấn Hiên và Đổng phu nhân nói chuyện.
Khách khứa vừa tới đều đi tới bên cạnh Tư phu nhân, Tư phu nhân liền mỉm cười giới thiệu: "Đây là Đổng đại soái và Đổng phu nhân."
Mà phía sau Đổng phu nhân, còn đứng thêm ba người còn trai anh tuấn hiên ngang, càng là thu hút ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cố Khinh Chu và Tư Mộ cũng đã bước đến bên cạnh.
"Sao giờ này mới tới?" Tư phu nhân ôn hoà mỉm cười, nhưng ánh mắt lại từ trên mặt Cố Khinh Chu lướt qua, ý cười trong lời nói mang theo chút chỉ trích.
Tư phu nhân đã xã giao suốt một tiếng đồng hồ rồi.
"Bọn con ngủ trưa một giấc, thức dậy có chút muộn, mỗ mụ."
Đổng phu nhân phụt cười.
Hai người trẻ tuổi, ngủ trưa bị dậy muộn, cái này còn muốn nói tỉ mỉ?
Sắc mặt Tư phu nhân càng phức tạp.
Bà không tiếp tục bới lông tìm vết, sợ Cố Khinh Chu lại nói ra những lời càng trắng trợn hơn.
Cố Khinh Chu có thể không cần mặt mũi nhưng Tư phu nhân thì vẫn cần nha!
Chuyển đề tài, Đổng phu nhân liền hỏi Cố Khinh Chu: "Nhan thái thái sẽ đến mà nhỉ?"
"Nhất định rồi."Cố Khinh Chu cười nói.
Khách khứa lục tục nhập tiệc, Cố Khinh Chu luôn đứng bên cạnh Tư phu nhân, Tư Mộ thì đứng sau lưng của Tư phu nhân và Cố Khinh Chu.
Có người bước tới chào hỏi, Cố Khinh Chu thay Tư phu nhân giới thiệu, tiệc rượu hôm nay là vì Đổng Tấn Hiên và Đổng phu nhân tổ chức.
Những người nổi tiếng trong giới chính trị Nhạc Thành đối với vẻ xinh đẹp duyên dáng của Đổng phu nhân đều kinh ngạc cảm thán, sau đó ánh mắt lại dời đến trên ngừoi các vị thiếu soái của Đổng gia.
Các thiếu soái của Đổng gia, người người anh tuấn, khí thế bất phàm.
Bảy giờ tối, Nhan thái thái mới cùng bọn trẻ đến.
"Nhan thái thái đến rồi." Cố Khinh Chu nhỏ giọng nhắc nhở Đổng phu nhân.
Nụ cười của Đổng phu nhân càng thêm xinh đẹp rõ ràng.
Nói vừa hết câu thì đoàn người Nhan thái thái cũng đã đến ngay trước mặt.
"... Hôm qua còn muốn đến bái phỏng ngài, chỉ không ngờ lại không có cơ hội đó." Đổng phu nhân vừa gặp mặt, liền thân thiệnd dứng dậy, cư nhiên thay đổi khẩu âm, lộ ra giọng Bắc Kinh.
Nhưng mà bà rất nhanh liền phát hiện ra, Nhan thái sớm đã một miệng lưu loát khẩu âm Nhạc Thành.
"Thật không khéo. Đợi yến tiệc kết thúc, ngày khác có rãnh, ta lại mời ngài ghé qua tệ xá." Nhan thái thái cười nói.
Nhan thái thái khuôn mặt dịu dàng đôn hậu, nhìn qua không giống có tâm cơ, chỉ là một phụ nữ được dưỡng tại nội trạch, không rành mưu mô xảo trá.
Nữ nhi của Nhan thái thái Nhan Lạc Thuỷ, dung mạo phổ thông, cử chỉ điểm đạm nho nhã, loại nữ tử này vừa không được hoan nghênh, lại không thể khai trừ, đây là loại dễ bắt nạt nhất.
Ngũ thiếu gia của Nhan gia Nhan Nhất Nguyên, thì là ngây thơ đơn thuần, nhìn ra là rất thích chơi bời, cũng rất đỏm dáng.
Đổng phu nhân liếc nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngừoi Nhan Lạc Thuỷ.
Nhan Lạc Thuỷ đón lấy ánh mắt của bà, nhàn nhạt mỉm cười, bộ dáng có chút nhút nhát.
"Nhan Tân Nông đa mưu túc trí, lại dưỡng ra một đám hài tử không được như mong muốn." Trong lòng Đổng phu nhân thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, nét cười trên mặt Đổng phu nhân càng sâu.
Cùng với khách khứa dần dần tề tựu được bảy tám phần, thì trong đoàn người Cố Khinh Chu nhìn thấy một thân ảnh màu đen.
Đêm nay, đàn ông mặc lễ phục màu đen không ít, nhưng Cố Khinh Chu chỉ cần vừa liếc mắt là liền nhìn thấy người đó.
Dáng người của hắn đều đặn thon dài, từ trên xuống dưới đều là một màu đen, đen đến hoa mỹ. Chất liệu vải cực kỳ sang trọng. Tóc mai chỉnh chỉnh tề tề. Trong túi áo của âu phục, cài một cành hoa hồng tươi.
Là Trường Đình.
Cố Khinh Chu chăm chú nhìn.
Ngừoi này, hắn vẫn còn ở Nhạc Thành.
Vì việc hắn trị bệnh, đã là việc của mấy tháng trước rồi. Lúc đó, mặc dù hắn tiết lộ muốn lưu lại Nhạc Thành, nhưng Cố Khinh Chu lại cho rằng không hẳn.
Không ngờ là, hắn dự định cắm rễ ở Nhạc Thành thật.
Lần trước hắn cùng Hạ gia đến, vậy còn lần này thì sao đây?
Thiệp mời yến hội lần này, đều là tự mình Cố Khinh Chu chuẩn bị, nàng không hề mời hắn.
Nàng chầm chậm bước lên phía trước.
Bộ sườn xám màu nhũ đỏ bạc của Cố Khinh Chu, thêu hai đoá mẫu đơn bằng chỉ vàng, dưới ánh đèn thạch anh, làm xung quanh nàng càng thêm rực rỡ, khiến cho ngũ quan của nàng càng thêm xinh đẹp kiều mị.
Nàng cả ngừoi diễm quang bắn ra tứ phía, so với trước đây càng thêm xinh đẹp, thần thái càng là tưoi sáng lộng lẫy.
"Thiếu phu nhân." Trường Đình mỉm cừoi, chào nàng.
Cố Khinh Chu cười ôn hoà:"Trường Đình tiên sinh, ta hình như không có mời ngài."
Nàng kì thực không có cách nào gọi hắn là "Trường tiên sinh", có cảm giác như vậy rất kì quặc, chỉ đành phải gọi cả tên lẫn họ. Gọi như vậy, lại cảm thấy tên của hắn giống như người Nhật Bản.
Cố Khinh Chu đột nhiên trở ngại trong lòng: Hắn là ngừoi Nhật Bản sao?
Từ lời nói cử chỉ của hắn, cơ hồ nhìn không ra dấu vết của người ngoại quốc.
Trường Đình mỉm cười, nét cừoi xinh đẹp tuyệt diễm, cơ hồ tất cả nam nữ trong căn phòng này đều không thể bì kịp, hắn đang muốn giải thích, thì lại nghe thấy có người gọi hắn: "Trường Đình?"
Cố Khinh Chu quay đầu lại thì nhìn thấy trưởng tử của Đổng Tấn Hiện Đổng Minh.
Đổng Minh bước nhanh đến, nói với Trường Đình: "Ngươi mới đến à? Ta tìm ngươi khắp nơi."
Dứt lời, hắn mới nhìn thấy Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu là cửu tẩu* tương lai của Đổng Minh, hắn đối với Cố Khinh Chu rất là cung kính.
(*Cửu tẩu: vợ của anh/em trai bên phía vợ)
"Thiếu phu nhân. Đây là biểu đệ của ta, Trường Đình, các người quen nhau sao?"
Cố Khinh Chu lộ ra mấy phần sửng sốt.
Thì ra Trường Đình là thân thích của Đổng gia.
Cái này ngược lại vượt ra ngoài dự liệu của Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu mỉm cừoi nhu hoà dịu dàng: "Trường Đình tiên sinh thì ra là họ hàng của Đổng đại thiếu soái ?"
"Là bà con xa."Đổng Minh dường như rất kính trọng Cố Khinh Chu, thái độ đoan chính giải thích:"Trường Đình là ngừoi Mãn, dòng họ của hắn là từ Dịch Hoá qua đây, thiếu phu nhân có thể tuỳ ý gọi hắn, không cần phải đặc biệt gọi hắn là Trường Đình tiên sinh đâu."
Người Mãn.
Mười mấy năm trước, thiên hạ đều là của ngừoi Mãn, sau khi nhà Thanh bị tiêu diệt, không ít người Mãn đã hợp thành Bảo Hoàng Đảng. Dốc lòng lật đổ cách mạng, xây dựng lại triều đình.
Cố Khinh Chu ánh mắt thâm sâu.
Biểu cảm của Trường Đình thật tự nhiên, nói khẽ với Đổng Minh: "Biểu cả, ngừoi luôn ở nước ngoài đọc sách, lại quanh năm sống ở phương Bắc, hôm nay nói sai rồi."
Đổng Minh không hiểu.
Trường Đình cười nói: "Miền Nam là chính phủ của cách mạng, bọn họ đối với người Mãn rất để ý. Ngừoi không nên nói ra thân phận của ta, thiếu phu nhân sẽ căng thẳng đó."
__RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net