Chương 373: Trò hay trình diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm dị sắc đó nơi đáy mắt của Cố Khinh Chu, không thoát được đôi mắt của Trường Đình.
Trường Đình chỉ ra ngay tại chỗ.
Muốn bổ cứu, Đổng Minh giải thích nói: "Không không, Trường Đình cùng Bảo Hoàng Đảng, tuyệt đối không có bất kì quan hệ nào."
Cố Khinh Chu liền nhớ tới: Phụ thân của Đổng Minh Đổng Tấn Hiên từng là người của sư đoàn Biển Bắc Dương, hay nói cách khác, Đổng Tấn Hiên từng là quan viên Đại Thanh.
Ánh mắt nàng xoay chuyển trên người Trường Đình.
Cố Khinh Chu không chút nào che đậy việc bí mật dò xét Trường Đình.
Trường Đình đối với loại ánh mắt như vậy, vẫn bày ra dáng vẻ thản nhiên. Ngược lại Đổng Minh bên cạnh lại lộ ra mấy phần áy náy.
"Ta biết rồi, trên đời này nào lại có nhiều Bảo Hoàng Đảng như vậy?" Cố Khinh Chu nhìn xong mới cười với Đổng Minh nói.
Nụ cười này, xem ra dường như không chân thành đến vậy.
Trường Đình thì cười cười không bận tâm, dáng vẻ rất ôn nhu văn tĩnh, bất luận đôi mắt của ai rơi vào đôi mắt hắn, đều hoá thành thiện ý.
Lúc Cố Khinh Chu bước đến, chẳng qua là cảm thấy Trường Đình khả nghi, bây giờ nghe thấy những việc này, ngược lại càng cảm thấy hắn khả nghi hơn.
Bên cạnh có người nói chuyện với Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu đành tạm thời rời đi.
Nàng vừa đi, Trường Đình cùng Đổng Minh cũng hoà vào đám đông, tự đi tìm bạn bè của nhau.
Dư quang của Cố Khinh Chu nhìn thấy Trường Đình đang cùng một vị tiểu thư rất xinh đẹp nói chuyện, hình như muốn mời nàng ấy khiêu vũ.
Tư Mộ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Cố Khinh Chu.
Dáng người hắn cao to, trên người lại có mùi xì gà mát lạnh, đột nhiên đứng ở sau lưng, Cố Khinh Chu còn cho rằng là Tư Hành Bái, ngực không hiểu sao lại thắt lại.
Nàng vô ý thức lùi lại phía sau nửa bước, đã bị Tư Mộ bắt lấy cổ tay.
"Sàn nhảy đã nổi nhạc rồi, chúng ta cũng khiêu vũ đi."Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu không phải rất muốn khiêu vũ, nàng còn có việc chưa làm xong.
Mà Tư Mộ căn bản không cho nàng cự tuyệt, đem nàng mang vào sàn nhảy.
Hắn nắm chặt bàn tay non mềm mảnh khảnh của nàng, nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay xuyên qua da thịt, truyền đến nàng. Cố Khinh Chu rất không thoải mái, nàng thật muốn vung tay ra.
Nhưng mà, sản nhảy có không ít người đi đến, đều tránh ra dành riêng một nơi cho Cố Khinh Chu và Tư Mộ.
Ánh mắt của mọi người dõi theo, Cố Khinh Chu đã đâm lao đành phải theo lao, chỉ đành phải nhảy xong bài này.
Nàng thấp giọng nói với Tư Mộ: "Ta còn có việc, tối nay sẽ có kịch để xem."
Tư Mộ nói: "Ta biết."
"Ngươi biết?"
"Việc gì ngươi cũng đều phân phó Vương phó quan đi làm, có phải quên mất Vương phó quan vốn là thân hầu của ta không vậy? Ta nhìn thấy hắn mang đồ tới, việc lớn như vậy, dĩ nhiên phải hỏi một câu rồi." Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu khoé môi hơi cong.
Nàng yên tĩnh mỉm cười, nụ cười có chút giảo hoạt.
Tư Mộ đột nhiên thật muốn hôn môi nàng.
Ý nghĩ này, từ năm ngoái đã sinh trưởng trong lòng hắn, trải qua sự kiện cùng Tư Hành Bái đánh nhau kia, Tư Mộ còn cho rằng dây leo trong lòng mình sớm đã khô héo.
Không ngờ rằng, hôm nay nó lại sống lại, hơn nữa càng thêm rậm rạp, quấn trọn trái tim của Tư Mộ.
Hắn sắp nghẹt thở, nắm tay Cố Khinh Chu càng chặt.

Cố Khinh Chu gay gắt chau mày, khoé mắt không ngừng giật giật, cứ luôn cảm giác không ổn.
"Ngưoi không phải luôn cảm thấy ta rất bẩn thỉu, không muốn cùng da thịt của ta tiếp xúc sao?" Cố Khinh Chu nói, "Thế này đi, chúng ta không phải nhảy nữa, ta đi lấy một đôi bao tay mang vào, lát nữa có rãnh thì lại nhảy tiếp, thế nào?"
Tư Mộ giật nảy người.
Hắn hoàn hồn trở lại.
Vẫn giận dữ như mọi lần, hắn buông tay Cố Khinh Chu ra.
Hắn lúc này, nên nắm chặt, nói với nàng những lời lúc trước đều chỉ là những lời giận dỗi, nhưng cơ thể hắn vẫn cứ không chịu khống chế, luôn làm trái với lòng hắn, sớm đã giận dữ hất tay Cố Khinh Chu ra rồi.
Vẻ mặt hai người vẫn như thường, nhưng tay thì đã buông ra, cùng nhau rời khỏi sân nhảy.
Tư Mộ lập tức đi ra phòng khách.
Không khí bên ngoài lạnh lẽo càng thêm thích hợp với hắn.
Hắn đứng ngay cửa, hít sau một hơi, lại từ từ thở ra. Khí lạnh làm cho phổi hắn một mảng băng giá, đầu óc cũng rõ ràng hơn.
Hắn lấy xì gà ra.
Xì gà thì có, nhưng diêm thì lại không.
Tư Mộ dừng một chút, bộ dáng thật phẫn nộ, không nghĩ đến, bên cạnh cột nhà phía sau hắn, có người đang dựa vào mà hút thuốc, thấy thế liền hỏi hắn: "Cần lửa không?"
Tư Mộ quay đầu, nhờ ánh đèn dưới mái hiên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt diễm không phân biệt được nam nữ.
Người này toàn thân đều mặc y phục màu đen, chỉ có trên túi áo trước ngực cài một cành hoa hồng, ngón tay cái của tay phải đeo một ban chỉ* ngọc bích.
(Ban chỉ: Còn được gọi là đê khâu hoặc là ban chỉ, là vật dụng đeo trên ngón cái khi kéo cung tên trong môn bắn cung.)
Bây giờ, đàn ông đeo ban chỉ không nhiều, phong thái của ngừoi này có chút giống với di thiếu* thời Mãn Thanh.
(Di thiếu: người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước.)
Tư Mộ nhận ra hắn, lúc nãy Cố Khinh Chu cùng hắn nói chuyện, lúc trước tiệc tân gia của bọn họ, người này cũng có mặt, cũng cùng Cố Khinh Chu thật thân thiện.
"Không cần!" Tư Mộ lạnh nhạt từ chối.
Hắn đối với ngừoi này tràn ngập căm ghét, thậm chí ẩn giấu một chút đố kị.
"Ò" Trường Đình cất diêm đi, cũng không để bụng.
Tư Mộ lại quan sát hắn: "Ngươi là ai? Ta sao lại chưa từng gặp ngươi?"
Trường Đình tự giới thiệu, lại nói hắn là họ hàng của Đổng gia.
"Ta cùng với thiếu phu nhân là bạn bình thường, nàng từng giúp đỡ ta rất nhiều." Trường Đình cười nói. "Có điều, ta chỉ là một kẻ bé nhỏ không đáng kể, nàng hẳn là đã không đề cập đến với ngài."
Giúp đỡ rất nhiều thì thế quái nào lại là kẻ bé nhỏ không đáng kể.
Hắn là họ hàng của Đổng gia, vậy thì vì cái gì lần trước lại có mặt ở tiệc tân gia?
Tư Mộ trong lòng nổi lên sát niệm.
Cố Khinh Chu quả nhiên là lả lơi ong bướm.
Ánh mắt của Tư mộ càng thêm ngưng trọng mà hung ác, hắn nhìn Trường Đình nói: "Chúng ta xác thực là sẽ không nói đến những người không quan trọng."
Trường Đình cười cười.
Dáng vẻ tươi cười của hắn, tựa gấm hoa Vân Nam dệt nên, hoa lệ bỏng mắt. Cho dù là nam nhân, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như vậy, cũng đều cảm thấy sửng sốt.
Trường Đình sinh ra một khuôn mặt danh linh khuynh quốc*. Nếu như hắn đi hát Thanh y, nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
(Danh linh: Đào kép nổi tiếng, ý nói Trường Đình có khuôn mặt xinh đẹp, thích hợp để trở thành một đào kép nổi tiếng.)
Người như vậy nên được đàn ông thưởng thức mới đúng, không nên trở thành chỗ dựa của phụ nữ.
Tư Mộ tức khắc nảy ra một chủ ý xấu.
Những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị Nhạc Thành, yêu thích nam sắc, hình như cũng có mấy vị.
"Diêm còn đó không?" Tư Mộ bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Trường Đình cười nói: "Còn."
Hắn bật lửa châm cho Tư Mộ.
Tư Mộ ngửi thấy mùi hương hoa hồng tươi mát trên người hắn, tinh thần dao động, cảm giác có chút khác thường.
"Thiếu soái, ta vào trước đây." Trường Đình nói.
Tư Mộ không ngăn cản.
Hắn chậm rãi hút thuốc., trong lòng nổi lên chủ ý, hắn muốn giáo huấn người này một chút.
Dám tự nói là quen biết thái thái của hắn, quả thật là gan to tày trời!
Nếu như Cố Khinh Chu dám dưỡng một tên tiểu bạch như vậy, Tư Mộ liền sẽ bắn chết nàng.
Hút hết một điếu xì gà, Tư Mộ quay trở lại bên trong phòng khách.
Cố Khinh Chu lại không biết đi đến nơi nào rồi.
Kỳ thực Cố Khinh Chu cũng không đi đâu xa, mà là cùng Đổng phu nhân và Nhan thái thái ở gian phòng bên cạnh nói chuyện.
Đổng phu nhân rất nhiệt tình nói đến phong thổ nhân tình của Bắc Bình.
Nhưng rõ ràng, lúc Nhan thái thái rời xa quê hương thì khi đó Bắc Bình vẫn còn là thiên hạ của triều đình nhà Thanh, cùng với những gì mà Đổng phu nhân nói đến, căn bản là không giống đang nói đến cùng một nơi.
Chẳng sợ Nhan thái thái không tiếp lời, Đổng phu nhân vẫn có thể nói đến thoải mái.
Nói xong phong thổ nhân tình, Đổng phu nhân lại khen ngợi Nhan Lạc Thuỷ:"Nhan tiểu thư xinh ra thật xinh đẹp. Nử tử Giang Nam người ngừoi đều trắng như tuyết."
Dứt lừoi, bà còn sờ tóc Nhan Lạc Thuỷ, rồi lại vân vê vạt váy sườn xám của nàng, bày ra một bộ dáng thật thân thiết.
Nhan Lạc Thuỷ thì chau mày, đối với sự thân mật của người lạ, nàng thật không quen.
Đổng phu nhân dường như vẫn không hiểu, còn kéo tay Nhan Lạc Thuỷ, hỏi Nhan thái thái: "Lệnh viên đã đính hôn chưa?"
Nhan thái thái nói: "Đã đính hôn rồi, cũng sắp kết hôn rồi."
Đổng phu nhân dường như rất thất vọng, lúc này mới buông Nhan Lạc Thuỷ ra.
Nói đến chỗ cao hứng, bà cầm li cà phê lên uống một ngụm, không nghĩ đến tay lại hơi run, cà phê đổ lên bộ sườn xám thuê hoa màu nguyệt bạch của bà.
"Ấy chết!" Đổng phu nhân kinh hãi, vội vàng dùng khăn lau đi.
Kết quả càng lau, vết bẩn càng đậm, một bộ sườn xám xinh đẹp của bà đã bị làm hỏng toàn bộ rồi.
"Cái này... cái này, tiệc chính còn chưa bắt đầu cơ mà!"
Đổng phu nhân hoa dung thất sắc.
Tiệc chính còn chưa bắt đầu, bây giờ đi không được.
Cố Khinh Chu nói: "Ngài không cần sốt ruột, ta đưa ngài đi hậu viện, xem xem có y phục của ai thích hợp với ngài không, đổi một bộ khác cho ngài."
"Cái này không cần đâu, trên xe của ta còn đem theo một bộ, ta chính là sợ bất ngờ xảy ra việc lại cần dùng đến." Đổng phu nhân hơi trấn định, dường như nhớ ra cái gì, nói.
Dứt lời, bà gọi quan ở cửa đi kêu trưởng tử của bà.
Đổng Minh vội vàng đi đến.
Đổng phu nhân dặn dò hắn, đi lấy sườn xám trên xe của bà vào đây.
Đổng Minh nhìn thấy vết cà phê trên y phục của mẫu thân thì cũng hiểu rõ: "Vâng, con đi ngay."
Rất nhanh, Đổng Minh cầm vào một túi y phục, bên trong là một bộ sườn xám.
Bộ sườn xám này là gấp lộn xộn rồi bỏ vào túi, nếu không ủi thẳng thì không mặc được, ở đây mà thay y phục khẳng định không thích hợp.
Cố Khinh Chu liền nói: "Phu nhân, ngài đi theo ta." Nàng đưa Đổng phu nhân đi đến hậu viện thay y phục.
Đổng phu nhân đứng dậy, dùng túi y phục che kín vạt váy, cười nói: "Nhan thái thái, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Cố Khinh Chu dẫn bà đi ra phía sau.
Phía sau phòng khách có một căn phòng nhỏ, được đặc biệt sắp xếp cho nữ quyến tham gia yến hội thay y phục. Lúc yến hội, sẽ luôn không cẩn thận phát sinh những tình huống như vậy.
Ở đây có bàn ủi, cũng có nước nóng, lược và son phấn.
Đến phòng dành cho khách, lúc Đổng phu nhân thay y phục không cẩn thận làm cho đầu tóc lộn xộn.
Búi tóc của bà rất cao, phía trên còn cặp hai cái lược đồi mồi.
Bà chạm vào làm xổ ra một bên, toàn bộ kiểu tóc đều loạn hết cả. Cố Khinh Chu đành phải kêu người hầu giỏi làm tóc, đến giúp bà một lần nữa búi lại đầu tóc.
Bận rộn khoảng mười phút, mới búi xong đầu tóc cho Đổng phu nhân.
Đổng phu nhân lén lút nhìn Cố Khinh Chu vài lần.
Mà Cố Khinh Chu từ đầu tới cuối đều không lộ ra nửa phần manh mối. Biểu tình yên lặng, điềm tĩnh nhu hoà, cảnh giác của nàng, đều là ẩn giấu bên trong. Đổng phu nhân càng cảm thấy nàng không đơn giản.
"Cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ?"Đổng phu nhân nhìn vào gương thuỷ tinh vuốt ve tóc mai, trong lòng suy đoán.
Đổng phu nhân lại suy đoán: Thời gian này, Tư Đốc quân và Nhan Tân Nông cũng nên đến rồi.
Bà trong khoảng thời gian này, cố tình cùng Nhan thái thái và Nhan Lạc Thuỷ nói chuyện phiếm, lại làm bẩn y phục dụ Cố Khinh Chu đi, lại làm xổ búi tóc kéo dài thời gian.
Bà nghĩ: "Trò hay phải đến rồi nhỉ? Thiếu phu nhân, ngươi thông minh như vậy, không biết hôm nay ngưoi dự định kết thúc như thế nào?"
Đổng phu nhân cùng Tư Phương Phi nói chuyện, sớm đã biết hôm nay là lần đầu tiên Cố Khinh Chu tổ chức sắp xếp yến hội. Nếu như việc này thất bại, sau này Tư Đốc quân rất khó tín nhiệm nàng.
Nhưng mà so với việc sẽ phát sinh trong tối nay, thì làm hỏng một buổi tiệc, có lẽ là nhẹ nhất rồi nhỉ?
Ngay lúc này, Cố Khinh Chu nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng thét thảm thiết.
"Á, cứu mạng, á!" Âm thanh này vô cùng thê thảm.
Thân người Cố Khinh Chu có chút lung lay, bộ dáng rất kinh hãi.
Khoé môi Đổng phu nhân khẽ nâng lên cười nhẹ, nụ cười chỉ hơi lướt qua. Bà cũng tỏ vẻ lộ ra hoài nghi: "Chuyện gì vậy?"
"Ta không biết!" Cố Khinh Chu lo lắng bất an.
"Đi, mau đi xem xem."Đổng phu nhân nói.
Cố Khinh Chu gật đầu.
Hai ngừoi các nàng, mang giày cao gót, chạy nhanh từ hậu viện trở ra.
"Tối nay có thể xem xem trí tuệ cùng tình cảm của mỗi người Nhan Tân Nông, Tư Đốc quân, Tư Mộ và Cố Khinh Chu." Đổng phu nhân nghĩ thầm.
Bà am hiểu nhất là bố trí sắp xếp một vở kịch lớn, hơn nữa là vở kịch lớn mà bản thân bà lại là người đứng ngoài cuộc.
Màn kịch hay đầu tiên từ lúc bà đến Nhạc Thành, sắp phải biểu diễn rồi.
Nghĩ đến đây, bà thật kích động, đi theo Cố Khinh Chu về phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net