Chương 375: Ly gián thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc kết thúc, huýt sáo gọi hai con sói.
Phó quan mở cửa xe.
Mộc Lan và Mộ Sơn dưới sự ra hiệu của Cố Khinh Chu, liền lên xe.
Bọn chúng là động vật, nhưng lại rất hiểu chuyện, cùng Cố Khinh Chu tâm ý tương thông.
Cố Khinh Chu cũng ngồi lên ghế phụ.
"Thật nghe lời!" Có người thán phục, "Chó cũng không có nghe lời đến như vậy!"
"Sói nghe lời như thế, đã có thể làm bạn, lại có thể phòng thân." Không ít nam nhân văn nhã yếu đuối ngưỡng mộ.
Nếu như hắn cũng nuôi hai con sói, có lẽ càng là uy phong nha!
"Chúng là mua ở đâu đây? Một lát nữa ngươi lại đi hỏi thử, chúng ta cũng đi mua hai con..."
Không ai cảm thấy việc Cố Khinh Chu dưỡng sói là kì quái, trái lại là rất hâm mộ, trong lúc nhất thời lại trở thành câu chuyện cho mọi người ca tụng.
Nàng hơi trấn an, liền đem thịt bò mà Mộc Lan và Mộ Sơn thường hay ăn giao cho phó quan, để cho phó quan đưa bọn chúng trở về, rồi một mình xuống xe.
Mộc Lan và Mộ Sơn không ầm ỹ tí nào, dường như có thể hiểu được ám thị của Cố Khinh Chu, im lặng theo xe của phó quan trở về.
Nhan Lạc Thuỷ khóc thật thương tâm, Tư phu nhân đưa nàng lên phòng khách trên lầu, mọi người Tư gia và Nhan gia đều đang ở trên lầu trấn an nàng.
"Thật kì lạ, Đổng phu nhân tự làm đổ cà phê lên người."Nhan Lạc Thuỷ khóc nói, "Lại bảo Đổng thiếu gia gọi con đi lấy giày cho Cố Khinh Chu, kết quả trên xe của bọn họ lại giấu một con mãng xà to như vậy!"
Mọi người đột nhiên yên tĩnh.
Ý của Nhan Lạc Thuỷ, mọi người đều nghe ra rồi.
Đây là Đổng phu nhân cố ý làm ra.
Dùng mãng xà hù doạ Nhan Lạc Thuỷ, là có mục đích gì? Điểm này Tư Đốc quân nghĩ không thông.
"Lạc Thuỷ, đừng nói bừa." Nhan thái thái nói khẽ, nhẹ nhàng ôm đầu của nữ nhi vào lòng.
Nhan Lạc Thuỷ khóc càng to hơn: "Mỗ mụ, con rất là sợ! Xe nhà ai lại giấu xà chứ! Nói không chừng là Đổng gia muốn vứt xà vào trong yến hội, làm khách nhân sợ hãi, làm cho chủ nhân yến hội không xuống được đài đó chứ!"
Chủ nhân yến hội?
Yến hội hôm nay là một tay Cố Khinh Chu lo liệu.
Đổng phu nhân muốn khiến cho Cố Khinh Chu bẽ mặt, tương đương là bẽ mặt trước toàn bộ khách nhân Nhạc Thành, mục đích này trái lại có thể hiểu được.
Tư Đốc quân thu lại ánh mắt.
Chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Mãnh thú hôm nay không chỉ có mãng xà, mà còn có hai con chó sói thân hình to lớn.
Xà chỉ là thứ yếu, sói mới là hung ác tàn nhẫn. Nếu hai loài này nhất tề làm loạn, sói là của thiếu phu nhân, như vậy mọi người trong tiềm thức cũng sẽ cho rằng, xà cũng là của thiếu phu nhân.
Đến lúc đó, nếu như chết người, thì hoàn cảnh của Cố Khinh Chu sẽ càng đặc biệt gay go hơn?

Lời của Nhan Lạc Thuỷ, Tư Đốc quân nghe được mấy câu.
"Đừng nói nữa!" Thanh âm của Nhan thái thái lên cao vài phần, không muốn Nhan Lạc Thuỷ trước mặt mọi người dính líu đến việc vu khống người khác.
Tư phu nhân không mở miệng, bà biết Nhan Lạc Thuỷ xưa nay vô dụng, mới bị doạ như vậy, Nhan Lạc Thuỷ liền nói năng lộn xộn cũng là nhân chi thường tình, không có nghi ngờ Nhan Lạc Thuỷ cố ý vu cáo hãm hại Đổng phu nhân.
Lời của Nhan Lạc Thuỷ, chứng thực là Đổng phu nhân có dụng tâm riêng.
Tư Quỳnh Chi cũng không mở miệng.
Ngược lại Tư Phương Phi ở bên cạnh, sắc mặt có chút trắng bệch.
Đổng Minh là ngừoi yêu của nàng, hắn lừa Nhan Lạc Thuỷ ra ngoài, suýt chút nữa là doạ ngốc Nhan Lạc Thuỷ, mà Nhan Lạc Thuỷ chữ chữ câu câu đều trách mắng Đổng gia hại nàng, Tư Phương Phi cũng cảm thấy áy náy.
Việc này, ngay cả Tư Phương Phi cũng cảm thấy, cùng Đổng phu nhân thoát không được liên can.
Người sáng suốt đều nhìn thấy được, mục đích cũng rất dễ đoán.
"Đổng Minh tốt như vậy, tại sao mẫu thân của hắn lại là kiểu người hung ác hẹp hòi như vậy?" Tư Phương Phi oán thầm, đối với mẹ chồng tương lai có mấy phần không hài lòng.
Tư Phương Phi rất bao che khuyết điểm, ai khiến cho Đốc Quân Phủ khó xử, chính là gây khó dễ cho cha nàng, đối đầu với cha nàng, hiển nhiên là cũng đối đầu với Tư Phương Phi nàng rồi.
Toàn bộ người nhà của Đốc Quân Phủ và mọi người Nhan gia đều cho rằng là Đổng phu nhân hạ thủ, càng đừng nói đến những người khác.
Lần náo nhiệt này của Đổng phu nhân cũng quá lớn rồi.
"Đốc quân, phu nhân các ngài đi xuống tiếp đãi khách khứa trước đi, Lạc Thuỷ ở đây đã có chúng ta rồi." Nhan thái thái đau lòng ôm lấy nữ nhi, lại nói với những người khác.
Nhan Tân Nông cũng nói:"Lạc Thuỷ chỉ là bị doạ thôi, mọi người cũng nên ra ngoài rồi, để cho con bé hít thở một chút!"
Tư phu nhân nhìn Nhan Lạc Thuỷ, nàng xác thực không bị ngoại thương, chỉ là tinh thần có chút suy sụp, Tư phu nhân cũng không động viên nàng được, chỉ đành gật gật đầu.
"Ta gọi người đem chút thuốc an thần qua đây, có việc gì thì cứ gọi ta." Tư phu nhân nói, lại kéo tay Nhan Lạc Thuỷ: "Đứa trẻ ngoan, hôm nay oan ức cho con rồi."
Lòng bàn tay của Nhan Lạc Thuỷ lạnh ngắt, uỷ khuất đến nỗi nước mắt rơi liên tục, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Nhan thái thái và Nhan Tân Nông cũng nói lời cảm ơn.
Tư phu nhân liền dẫn đám trẻ ra ngoài.
Tư Đốc quân xoay ngừoi nói với Nhan Tân Nông: "Tân Nông, ta có vài câu muốn nói."
Nhan Tân Nông liền giao Nhan Lạc Thuỷ cho Nhan thái thái, cùng Tư Đốc quân rời khỏi phòng cho khách.
Bên ngoài phòng cho khách là phòng tiếp khách nhỏ, Tư phu nhân với mấy đứa trẻ đã đi rồi, Tư Đốc quân chỉ về phía sô pha, cùng Nhan Tân Nông ngồi xuống.
Châm một điếu xì gà, Tư Đốc quân hỏi Nhan Tân Nông: "Hôm nay, mãng xà đó..."
Nhan Tân Nông im lặng hút một hơi thuốc, không đáp lời.
Xà đó có vấn đề.
Nhưng không có gì chứng minh thực tế, ai cũng đều có thể kêu oan, Nhan Tân Nông không thể nói gì, vấn đề xuất phát từ đâu, còn cần phải dựa vào Tư Đốc quân tự mình lí giải.
"Tân Nông, ông thấy Đổng Tấn Hiên người này như thế nào?" Tư Đốc quân đột nhiên hỏi.
Đổng Tấn Hiên đến Nhạc Thành, việc này Tư Đốc quân không hề thương lượng qua với Nhan Tân Nông.
Hải quân mới xây dựng, người Tư Đốc quân có thể dùng được không nhiều. Sự phản bội của Tư Hành Bái, khiến cho thủ hạ bên người có thể sử dụng của Tư Đốc quân thiếu đi một viên đại tướng.
Cho nên, ông muốn dựa vào Đổng Tấn Hiên đem cục diện lo liệu ổn thoả.
Sự việc hôm nay, Tư Đốc quân nhận ra sự không hoà thuận trong đó.
Sói của Cố Khinh Chu đến, trên xe của Đổng gia có mãng xà. Nếu như là Cố Khinh Chu muốn ra oai phủ đầu  Đổng Tấn Hiên thì sói hoàn toàn không cần phải xuất hiện, mất công lại gây ra hoài nghi.
Việc này ắt hẳn là có kẻ có tâm cố ý hãm hại Cố Khinh Chu.
Kẻ có tâm đó, chính là kẻ thận trọng từng bước Đổng phu nhân.
Đổng phu nhân thể hiện rất rõ ràng, mọi việc đều lưu lại dấu vết. Bà ta một chút cũng không che giấu, đại khái là cho rằng có thể thành công. Đợi sau khi thành công, thì sẽ chẳng có ai để ý đến những điểm bất thường trong đó của bà ta.
Nhưng lại không nghĩ đến, hiện tại toàn bộ đều trở thành sơ hở.
Hai con sói đó của Cố Khinh Chu, đã từng thuộc về Tư Hành Bái, điểm này Tư Đốc quân biết. Nhan Tân Nông cũng đã sớm nói qua rồi.
Lúc Tư Hành Bái tháo chạy khỏi Nhạc Thành, Nhan Tân Nông đã phái người đi viện tử của hắn truy lùng, phát hiện ra hai con sói. Ông bẩm báo với Tư Đốc quân, Tư Đốc quân lệnh cho ông bắn chết hai con súc sinh đó.
Không quá mấy hôm, Nhan Tân Nông lại nói, bọn nhỏ rất thích, lưu lại để cùng chơi, ông cũng không nói là đứa nhỏ nào thích.
Tư Đốc quân hôm nay mới biết là Cố Khinh Chu thích.
Trong mắt người đời, Tư Hành Bái không chỉ là một kẻ tâm cao khí ngạo mà còn đào hoa đa tình, nếu như nói hắn chung tình với Cố Khinh Chu, đây là điều đầu tiên Tư Đốc quân không tin.
Cố Khinh Chu đích thực là có chút bản lĩnh, trong mắt Tư Đốc quân, nàng vẫn là không đủ xinh đẹp, không xứng với trưởng tử của ông, ông cũng không hoài nghi Tư Hành Bái với Cố Khinh Chu.
Thật giống như là hai người hoàn toàn không có cách nào gắn liền được với nhau.
"Đốc quân, Đổng Tấn Hiên đã từng tàn sát học sinh! Ta với hắn, vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè." Nhan Tân Nông tỏ rõ lập trường của ông.
Ông cảm thấy Tư Đốc quân qua lại với loại người này, tương lại bị dính thành một thân dơ bẩn.
Tàn sát học sinh tiến bộ, đây là muốn bêu danh thiên cổ. Lẽ nào Tư Đốc quân hi vọng tương lai trên sách sử, phía trước tên của bản thân còn mang thêm bốn chữ "Quân phiệt phản động" sao?
Tư Đốc quân cừoi cười: "Tân Nông, ông điểm này vẫn chưa đủ linh hoạt, trấn áp hoặc là duy trì, đều là trò lừa bịp của giới chính trị, bất quá..."
Nét cừoi của Tư Đốc quân hơi thu lại, nhẹ nhả ra một ngụm khói mới nói: "Vừa đến Nhạc Thành liền gây rối, thật là lòng dạ quảng đại!"
Lòng dạ quảng đại, lúc này cũng không phải là cái từ hay ho gì.
Nếu như Đổng Tấn Hiên không có hai lòng, thì hà tất hắn phải thăm dò.
Xem ra nước cờ này đi sai rồi.
Tư Đốc quân thông qua sự việc lần này, đã hiểu rõ một chút. Ông hút xong xì gà, đứng dậy vỗ vỗ vai Nhan Tân Nông: "Trấn an Lạc Thuỷ cho tốt đi, hôm nay để con bé hoảng sợ rồi."
Dứt lời, Tư Đốc quân xuống lầu đi tìm Tư Mộ.
Có vài việc, Tư Đốc quân cần sắp xếp lại một lần nữa, đối với người bạn chí cốt này của ông Đổng Tấn Hiên, Tư Đốc quân cũng có thêm nhận thức mới.
Nhân Tân Nông nhìn theo Tư Đốc quân rời đi, lúc này mới trở lại phòng cho khách.
Trong phòng, Nhan Lạc Thuỷ đã không còn khóc như hoa lê đái vũ nữa, mà cười khanh khách nhìn ông.
"Cha, Đốc quân nói thế nào?" Nhan Lạc Thuỷ khẽ hỏi.
"Đốc quân trong lòng hiểu rõ rồi." Nhan Tân Nông nói.
Ông hỏi Nhan Lạc Thuỷ: "Có sợ không?"
"Chỉ là xà mà thôi, có gì đáng sợ đâu?" Nhan Lạc Thuỷ cười nói, "Trái lại Đổng Minh hắn thật rất sợ xà. Nếu hắn không căng thẳng như thế, thì thuốc tê đó con cũng không đến mức dễ dàng tiêm vào chân hắn như vậy."
Khi đó Đổng Minh không đứng dậy nổi, không phải vì hắn bị doạ chết ngất, mà là chân trái hắn bị Nhan Lạc Thuỷ chích cho một mũi thuốc tê.
Trời thì đen, lại có mãng xà đột nhiên bò ra ngoài, Nhan Lạc Thuỷ nhân lúc ngã xuống đất, lùi lại phía sau, một mũi kim liền tiêm vào chân trái của hắn. Đổng Minh căn bản là không biết.
Nhan Lạc Thuỷ mỉm cười, nhưng Nhan Tân Nông lại có chút sa sầm.
Cảm xúc có điểm không thích hợp, ý cười của Nhan Lạc Thuỷ thu lại.
Nhan Tân Nông mới nói: "Ngưoi không sợ, nhưng cha sợ! Dã thú không hiểu nhân tính, vạn nhất có sơ suất gì, ngươi bảo cha  với mỗ mụ ngươi phải làm sao?"
Nhan Lạc Thuỷ trong lòng mềm nhũn, trong mắt nổi lên mấy phần trong suốt.
Phụ thân trước nay đều không nói những lời kiểu như thế này, xem ra hôm nay ông thật sự bị doạ rồi.
"Sau này không được phép để bản thân lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, hiểu không hả?" Nhan Tân Nông nghiêm khắc là việc trước nay chưa từng có.
Nhan Lạc Thuỷ sớm đã nhào vào lòng ông: "Vâng, con biết rồi cha!"
Nhan Tân Nông nhẹ nhàng sờ đầu ái nữ nói: "Được, hiểu rồi thì tốt!"
Nhan thái thái cũng nói: "Lạc Thuỷ là tháo vát dũng cảm nhất, nó sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm đâu, nhưng mà cái vị Đổng phu nhân kia..."
Hạ thấp âm thanh xuống, Nhan thái thái khẽ nói với Nhan Tân Nông: "Đổng phu nhân bà ta biết Khinh Chu thích dùng thịt bò cho sói ăn, liền bôi nước thịt bò lên đầu tóc và y phục của Lạc Thuỷ, mặc dù không nhiều nhưng mùi hương vẫn có thể ngửi thấy!"
Đổng phu nhân là muốn hại chết Lạc Thuỷ!
Nếu Cố Khinh Chu không bày mưu lập kế, sớm đã nhìn thấu hết thảy thì hiện tại táng thân nơi bụng sói chính là Lạc Thuỷ chứ không phải là mãng xà kia.
Một khi Lạc Thuỷ chết đi, nghĩ đến hoàn cảnh của Nhan gia và Cố Khinh Chu, lại nghĩ đến thái độ của Nhan Tân Nông với Tư Mộ.
Thủ đoạn đơn giản, liền có thể làm cho Nhạc Thành sụp đổ.
Lệnh điều động của Nam Kinh hạ xuống, Đốc quân không thể không đi, đến lúc đó Đổng Tấn Hiên lại tuỳ ý sử dụng chút mưu kế, hậu phương của Đốc quân còn không phải là thất thủ sao?
Đợi Đốc quân không còn quân đội và quân Chính phủ, Tổng Tư Lệnh tam quân của ông lúc này vẻn vẹn chỉ là hư danh, còn có thể dùng cái rắm gì?
"Đáng hận!" Nhan Tân Nông nhỏ giọng, "Tên Đổng Tấn Hiên này đến không đem theo được cái gì tốt lành!"
"Cha, Đốc quân hẳn là có thể rõ ràng rồi." Nhan Lạc Thuỷ nói: "Nếu như Đốc quân không có hành động gì, chúng ta cũng không có cách."
Có người gõ cửa.
Nhan Lạc Thuỷ kinh hãi, thanh âm đột nhiên ngưng lại, chỉ lo tai vách mạch rừng, bản thân nói quá to tiếng rồi.
"Ai?" Nhan Tân Nông chau mày hỏi, đứng dậy tự mình đi mở cửa.
                                            __RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net