Chương 374: Hãm hại ngược lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đổng phu nhân sắp xếp một trò hay.
Nghe thấy bên ngoài là âm thanh tê tâm liệt phế, Đổng phu nhân liền biết kế hoạch thành công.
Trên đôi môi đỏ mọng của bà, có ý cười nhàn nhã mà chắc chắn.
"Thiếu phu nhân, ngươi tự cho là thông minh, không biết kế tiếp ngươi muốn cùng Nhan sống chung như thế nào đây?" Đổng phu nhân nhìn bóng dáng Cố Khinh Chu đang bước nhanh hơn bà một bước, trong lòng nhàn nhã nghĩ.
Cố Khinh Chu quá cẩn thận.
Đổng phu nhân không có cách nào đi Nhan gia ở chung một ngày, cũng không có biện pháp thăm dò rõ ràng chi tiết mọi người Nhan gia, bà cũng chỉ có thể khai đao với Cố Khinh Chu.
Việc của Cố Khinh Chu, sớm đã có người nộp tuyến báo cho Đổng phu nhân.
Tuyến báo nói, Cố Khinh Chu tâm kế hơn người, y thuật vượt trội, tính tình kín đáo. Chỉ là, nàng tự cho là thanh cao, không chịu dùng những thủ đoạn bỉ ổi.
Người như vậy, thế nào cũng khó thành đại sự!
Phía trước không biết bao nhiêu thành công, đều trải qua quá âm hiểm xảo trá. Sau khi thành công, mới có tư cách trách trời thương dân, mới có tư cách cao cao tại thượng.
Cố Khinh Chu tự cho mình siêu phàm, làm cho thành tựu của nàng giảm xuống, làm nàng không có cách nào trở thành đại nhân vật, chỉ có thể trà trộn trong tầng lớp phu nhân trung lưu.
Tuyến báo còn nói, Cố Khinh Chu dưỡng hai con sói.
Hai con sói này lai lịch không rõ ràng lắm, khi có thể tra ra được thì Cố Khinh Chu đã có được chúng nó.
"Sói là ai thuần phục?" Đổng phu nhân đã từng hỏi vấn đề này.
Không ai biết.
Trước năm nay, Cố Khinh Chu sinh hoạt rất đơn giản: Ở nông thôn lớn lên, cùng nữ tử của nông gia bình thường, không thể nghi ngờ; tới Nhạc Thành đi học, ở trường học, cùng học sinh bình thường, không thể nghi ngờ.
Hai con sói này, ai cho nàng, như thế nào làm được, Đổng phu nhân không điều tra ra.
Cố Khinh Chu ở giữa có một đoạn cuộc sống thật trống rỗng.
Tuy rằng không tra được, Đổng phu nhân vẫn là quyết định lợi dụng sói của Cố Khinh Chu để làm một đại kiệt tác.
"Một thiếu phu nhân dưỡng sói, chỉ sợ sẽ khiến cho dân chúng hoảng loạn. Nếu như hai con sói này lại phát cuồng cắn chết người..." Đổng phu nhân vui sướng nghĩ.
Vì thế kế hoạch của bà liền hình thành.
Bóng đêm bao phủ, Cố Khinh Chu bước thật nhanh, Đổng phu nhân nhìn thì nhu nhược, mà lại có thể nửa bước không rời theo sau Cố Khinh Chu. Lúc Cố Khinh Chu có chút thở dốc thì hơi thở của Đổng phu nhân vẫn vững vàng.
Cơ thể của Đổng phu nhân khoẻ hơn Cố Khinh Chu.
Âm thanh chói tai là từ phía cổng phát ra.
Đúng như dự liệu của Đổng phu nhân.
Cố Khinh Chu vượt qua cửa hông, đưa Đổng phu nhân đi theo con đường nhỏ, thẳng đến cửa ngoại viện.
Hai người các nàng đi tắt qua con đường nhỏ, ngược lại đến sớm hơn khách nhân ở phòng khách vài bước.
Trước cổng đã vây không ít người, mọi người nhao nhao lùi lại phía sau, tiếng kêu thảm thiết không phải chỉ có một người, mà nối tiếp thành cả một vùng hỗn loạn.
Sau khi Đổng phu nhân nhìn rõ ràng rồi, bỗng nhiên bước chân khựng lại: Trước cổng chính một con mãng xà thật to lớn đang chiếm cứ, đuôi nó đang mắc vào trên xe của Đổng phu nhân.

Trong vòng bao vây của mãng xà, Nhan Lạc Thuỷ ngồi trên nền đất lạnh lẽo, đang oa oa kêu to.
Bên cạnh Nhan Lạc Thuỷ là trưởng tử của Đổng phu nhân Đổng Minh, mặt cắt không còn một giọt máu, cơ hồ muốn động đậy, nhưng chân lại không nghe theo sai bảo, hắn chật vật ngồi bên cạnh, muốn trốn tránh cũng không được, một bộ dạng bị doạ đến thất thần.
"Khinh Chu, Khinh Chu cứu ta với!" Nhan Lạc Thuỷ nhìn thấy Cố Khinh Chu đang bước nhanh đến, lại càng khóc to hơn, tiếng khóc vô cùng thảm thương.
Trong lòng Đổng phu nhân hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Không phải như thế này!
Kế hoạch của bà, không phải như thế này. Sao lại đột nhiên phát sinh biến cố? Mãng xà này là từ đâu đến đây?
Đổng phu nhân có chút hoảng sợ.
"Khinh Chu, ta rất sợ xà!"Nhan Lạc Thuỷ bình thường dịu dàng hoà nhã, nhưng hôm nay tiếng khóc của nàng, muốn đem cả nóc nhà lật tung lên.
Phía sau đang bước nhanh đến là Tư Đốc quân, Nhan Tân Nông, Đổng Nguyên soái, Tư phu nhân và Tư Mộ cùng với các tướng lĩnh của quân Chính Phủ.
"Đồ ngu, còn không bắn chết xà đi?" Tư Đốc quân mắng phó quan bên cạnh.
Chủ nhân của Tư gia đều chưa đến, phó quan bọn họ đều không biết mãng xà này đến cùng là như thế nào, không ai dám tiến lên chịu chết.
Nhìn thấy mãng xà vẫn chưa tấn công Nhan Lạc Thuỷ và Đổng Minh, chỉ là vây chặt bọn họ, các phó quan cũng chỉ bất động, toàn bộ đều đứng ngốc ở bên cạnh.
"Nổ súng đi, bắn nát đầu con mãng xà đó cho ta!" Tư Đốc quân quát chói tai.
Nhan Lạc Thuỷ bị vây hãm ở bên trong, khóc lớn nói: "Không được đâu Đốc quân, viên đạn sẽ làm con bị thương mất, con sợ bắn súng lắm, đừng bắn, cầu xin ngài! Cha, cứu con với cha! Khinh Chu, ngươi mau cứu ta!"
Biểu hiện của Nhan Lạc Thuỷ, hoàn toàn như là một nữ hài tử bị doạ sợ hãi bình thường.
Nàng ngồi liệt dứoi đất, không thể động đậy, nhưng tiếng khóc thì lại mang theo mười phần nội lực, mà người bên cạnh Nhan Lạc Thuỷ, Đổng Minh, cũng là ngồi ì đó, hắn cơ hồ cũng bị doạ đến phát ngốc rồi.
"Đốc quân, đừng bắn súng, tối như hũ nút thế này, viên đạn sẽ dễ dàng ngộ thương tụi nhỏ mất." Nhan Tân Nông lập tức nói.
Tư Đốc quân liền để cho phó quan thu súng trở lại.
Đoàn người lại bắt đầu thảo luận ầm ỹ.
"Con mãng xà to như thế này là nhà ai dưỡng ra đây?"
"Hiện tại trời vẫn còn lạnh mà, xà đều không phải phải ngủ đông sao? Sao lại chạy ra đây chứ?"
"Nhìn thấy chưa, đuôi xà còn đang treo trên xe kia kìa, đó là xe nhà ai thế nhỉ?"
Sắc mặt của Đổng phu nhân, hoàn toàn bị biến đổi rồi!
Không phải như thế này!
Kế hoạch bà dày công sắp đặt, không phải như thế này.
Đổng phu nhân biết, nhà mới của Cố Khinh Chu và Tư Mộ, trong số những người hầu và quản gia đang dùng, có một vài người rất dễ dàng bị thu mua.
Thế là, Đổng phu nhân bỏ ra một số tiền lớn, để cho người đó trộm hai con sói của Cố Khinh Chu ra đây. Trong đồ uống của hai con sói có bỏ một chút dược, thừa dịp lúc Cố Khinh Chu và Tư Mộ rời nhà tham gia yến hội, đem hai con sói từ cửa sau đưa ra.
Sau đó, Đổng phu nhân lấy cớ cùng Nhan Lạc Thuỷ nói chuyện, để bôi nước thịt băm lên tóc và y phục của Nhan Lạc Thuỷ.
Đây là đại sảnh yến hội, đâu đâu cũng là mùi hương của đồ ăn, chút mùi này nếu Nhan Lạc Thuỷ và Nhan thái thái ngửi thấy được thì căn bản cũng không nghĩ đến là từ trên người của Nhan Lạc Thuỷ phát ra.
Lại nói nữa, mùi hương thật không tồi.
Đổng phu nhân mượn cớ làm đổ cà phê, khiến cho Cố Khinh Chu đưa bà đi đổi y phục, lấy cớ điều Cố Khinh Chu đi. Lúc ở phòng dành cho khách bà lại làm loạn đầu tóc, quấy rầy thêm một chút. Bà lại sắp xếp cho trưởng tử của mình thuyết phục Nhan Lạc Thuỷ, để Nhan Lạc Thuỷ đi đến xe của Cố Khinh Chu tìm đôi giày, nói là Cố Khinh Chu cần.
Đi ra đến cổng chính, thì sẽ có người thả hai con sói đang đói ra.
Sói là loài động vật có dã tính rất mạnh, thủ đoạn bình thường đều không thể thuần hoá.
Trên người Nhan Lạc Thuỷ dính mùi của thịt băm, sói sẽ dễ dàng để ý đến nàng, hai con sói đó bị cho ăn mê dược, lại cho thêm thuốc trợ tiêu hoá, hiện tại bụng đã đói òng ọc, còn không phải sẽ lập tức bổ nhào đến cắn xé sao?
Nhan Lạc Thuỷ chạy trời không khỏi nắng, sắp phải táng thân nơi bụng sói.
Đem Nhan Lạc Thuỷ cắn đến chết hoặc cắn bị thương, như vậy thì Cố Khinh Chu làm thế nào để đối diện với Nhan gia.
Nhan Tân Nông đau lòng mất đi ái nữ, hắn sẽ bi phẫn, không thể phấn chấn, sói là của Cố Khinh Chu, hắn sẽ giận chó đánh mèo lên Cố Khinh Chu.
Một khi đã như vậy, thì trưởng Tổng tham mưu Nhạc Thành và Thiếu soái bằng mặt không bằng lòng, sau khi Đốc quân rời đi, Đốc quân phủ chính là một vũng bùn lầy, kế hoạch của Đổng Nguyên soái càng dễ dàng thành công.
Đây là kế hoạch Đổng phu nhân đã dày công thiết kế, ở bên trong mua đồ, mua mật thám tiêu không ít tiền.
Đổng phu nhân ở hậu viện nghe thấy tiếng thét thảm thương của Nhan Lạc Thuỷ, còn cho rằng là đã bắt đầu rồi.
Nhưng hiện tại thì sao?
Không nhìn thấy sói, ngược lại là một con mãng xà đang chiếm cứ.
Mãng xà này không thể nào là tự mình chạy tới đây, trong thành sẽ không có loại động vật hoang dã to như vậy, nhìn là biết đây là loại được nuôi dưỡng. Vả lại, mùa đông lạnh lẽo, xà đều sẽ ngủ đông, nếu như không ai giở trò, xà căn bản sẽ không động đậy.
"Đổng phu nhân, đó không phải là chiếc Tư Đệ Bàng Khắc* mà ngài mới mua hôm qua sao?" Cố Khinh Chu bỗng nhiên quay người hỏi, "Ngài sao lại đem xà đến đây?"
(Tư Đệ Bàng Khắc: Xe Studebaker của Mỹ)
Đổng phu nhân từ sớm đã nhìn thấy rồi.
Con mãng xà đó là từ chiếc xe mới mua của Đổng phu nhân bò ra, đuôi xà vẫn còn nằm ở bên trong, nguỵ biện không nổi.
Đổng phu nhân thích khoe khoang, vừa đến Nhạc Thành, phòng ốc vẫn chưa thu xếp xong, liền gấp rút mua một chiếc siêu xe. Bà còn hi vọng yến hội hôm nay, để cho giới quyền quý nhìn thấy siêu xe của bà.
Nào có biết đâu...
"Chúng ta trước nay đều chưa từng nuôi mãng xà!" Sắc mặt của Đổng Tấn Hiên cũng không tốt, lên tiếng biện giải.
Nhưng Cố Khinh Chu đã không muốn nghe rồi.
Nàng xoay người nói với phó quan: "Đưa dao cho ta!"
Nàng muốn tự mình đi cứu Nhan Lạc Thuỷ.
Thì ngay lúc này, lại có người mãnh liệt hét lên một tiếng.
Thì ra, sau lưng mãng xà, xuất hiện thêm hai con sói, đôi mắt màu xanh biếc, trong đêm đen càng thêm nổi bật. Bụng đói òng ọc nhìn chăm chú.
"Đừng sợ, đừng sợ, đó là chó."
"Là sói mà!"
Đoàn người lại tiếp tục thảo luận.
Đổng phu nhân đột nhiên thất thanh: "Đó là sói, là hai con sói đói do thiếu phu nhân nuôi dưỡng! Minh nhi, con mau qua đây!"
Bà trong lòng nắm chắc.
Nếu sói tấn công, có lẽ sẽ tấn công Nhan Lạc Thuỷ trước. Nhưng bà vẫn là sợ hãi, vạn nhất sói này mất khống chế, cắn Minh nhi thì phải làm sao bây giờ?
Đổng Minh cũng sợ, nhưng đáng tiếc là cả bắp chân của hắn không động đậy được, hắn sợ đến nhũn người.
"Bắn súng đi Đốc quân, đừng để sói làm bị thương đám nhỏ!" Đổng phu nhân lại khóc nói.
Đổng Tấn Hiên biết đại kế chưa thành, cần kéo dài thêm thời gian, chỉ cần sói hạ khẩu, mọi sự liền thuận lợi.
Đổng Minh xác thực có chút nguy hiểm, nhưng thân là con trai Đổng gia, Đổng Minh nên gánh vác mạo hiểm như thế này.
"Không được nổ súng, kỹ thuật bắn súng của phó quan không chuẩn đến vậy đâu." Đổng Tấn Hiên nói.
Tư Đốc quân cũng cảm thấy không thể nổ súng, viên đạn khả năng sẽ ngộ thương Nhan Lạc Thuỷ và Đổng Minh.
Nhan Tân Nông và các tướng lĩnh khác càng là hiểu rõ, nổ súng càng thêm nguy hiểm.
Sói chưa động đậy, mà dáng của mãng xà cũng rất to, suy cho cùng thời tiết thì lạnh, động tác của nó cũng không mấy vội vàng.
Nhan Lạc Thuỷ đang khóc to.
"Đổng phu nhân dưỡng xà, thiếu phu nhân dưỡng sói, rất thú vị!"
Nhan Tân Nông nhìn ái nữ khóc đến đáng thương, đã nhịn không nổi nữa, chuẩn bị xông đến ôm Nhan Lạc Thuỷ chạy ra, không ngờ đến là hai con sói lại đột nhiên bổ nhào đến.
"Á!"Có một vị danh viện nhảy lùi vào đám đông, hét to không ngừng.
Bọn họ cũng bị doạ lui về sau nữa bước.
Nhưng nhìn thấy hai con sói, một con trụ ở đầu xà, một con cắn chặt ở gáy xà, ra sức cắn xé, trong cổ họng phát ra âm thanh u u rất đáng sợ. Phút chốc sau đó, đầu xà đã bị cắn đứt, rơi đến bên cạnh.
Thân xà bắt đầu quằn quại kịch liệt.
Lúc này mọi người mới phát hiện, Nhan Lạc Thuỷ không biết từ lúc nào, sớm đã bị doạ tới mức oa oa khóc to chạy về phía đám người, ngược lại Đổng Minh vẫn còn lưu lại bên trong vòng vây của xà, bị thân xà còn sót lại trói chặt.
Thân rắn không có đầu, hầu như không còn sức lực, nhưng lại cứ thế đem Đổng Minh quấn lại thật vững chắc.
Phó quan bọn họ nhìn thấy xà mất đầu rồi, mới dám đi lên kéo ra.
Thật nhẹ nhàng liền kéo được ra.
Mà hai con sói của Cố Khinh Chu, sau khi đã cắn chết xà, liền ngoan ngoãn nằm dài trên đất, không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định tấn công người khác.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến khi Nhan Tân Nông lên tiếng: "Sói này thật không tồi."
Mọi người mới phản ứng trở lại.
Trong hỗn loạn, Cố Khinh Chu nhìn thấy Nhan Lạc Thuỷ tinh ranh đang hướng về phía nàng nháy mắt.
Đổng Nguyên soái và Đổng phu nhân vốn vững vàng bình tĩnh, lúc này sắc mặt đều là tái mét.
Bọn họ đỡ Đổng Minh đứng dậy, mới kinh ngạc phát hiện ra, một chân của Đổng Minh hình như là trúng thuốc tê, hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Đổng phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn Cố Khinh Chu. Trong yết hầu thấy đắng chát, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Quân Chính Phủ mở tiệc đón tiếp bà, xảy ra việc lớn như vậy, xà còn là từ trên xe mới nhà bà bò xuống, mấy năm kế tiếp, bà đều phải chịu người người chỉ trích, trở thành đề tài nói chuyện cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Cố Khinh Chu đứng dưới ánh đèn ở cửa, khuôn mặt nàng dịu dàng, mỉm cười nhìn Đổng phu nhân.
                                                __RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net